Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 20


Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 20


Chương 20
Ngay khi trời tối, tất cả các lều đều trở nên giống nhau.

Cả hai mò mẫm một hồi mới tìm thấy lều của mình.

Bên trong lều treo đèn khẩn cấp, từ ngoài nhìn vào cứ như là một quả cầu pha lê trong truyện cổ tích đang phát sáng.

Chỉ là gió quá mạnh, thổi đến mức không thành hình dạng gì, cứ như Vu nữ xuống núi.
Càng về đêm gió càng to, Trần Hựu Hàm kiểm tra độ chắc chắn của bốn góc đinh dưới sàn, vừa quay đầu lại thì đã thấy Diệp Khai lúng túng mở khóa kéo cửa lều.

Mặc dù họ ở hướng cản gió, thế nhưng trong nháy mắt đó vẫn có cảm giác suýt chút nữa thì bay khỏi mặt đất.

Diệp Khai hóp lưng lại như mèo mà nửa bò nửa lăn, dựa vào một góc cười đến không thở nổi.
Kéo khóa lên, không gian nho nhỏ bên trong yên tĩnh trở lại.

Thế nhưng lúc cúi đầu nhìn xuống thì CMN chỗ nào cũng có cát.

Trần Hựu Hàm hừ hai tiếng, lấy nước súc miệng.

Quá gian khổ rồi, nhà họ Trần mấy đời liên tiếp đều làm kinh doanh, hắn căn bản chính là đại thiếu gia ngậm thìa vàng từ nhỏ đến lớn, tuy rằng không kiểu cách đến thế, nhưng lúc này vẫn vẫn cảm thấy mình giống như là một kẻ lên núi xuống làng.
Túi đồ leo núi lộn xộn mở ra, Diệp Khai ngồi trên nệm chống ẩm dụi đôi mắt đang khép hờ: “Hựu Hàm ca ca, em bị cát bay vào mắt rồi.”
Trần Hựu Hàm ném chai nước xuống, nửa quỳ gạt tay cậu ra, dưới ánh đèn màu trắng, hắn nhìn thấy hàng mi bên mắt phải của cậu đang run run, hốc mắt hồng hồng, ngấn nước mắt.
“Đừng động đậy, anh thổi đi cho em.” Ngón tay hắn nhẹ nhàng mà cường thế đẩy mí mắt của cậu lên, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Diệp Khai không nhịn được nhăn mặt, chớp mắt thử: “Vẫn còn nữa.”
Trần Hựu Hàm lại thổi lần nữa: “Hết chưa?”
Diệp Khai nửa nghiêng đầu, ngơ ngác mà nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn, mày kiếm mắt sáng, xương lông mày cao, đôi mắt ở dưới ánh đèn mờ mờ trong bóng tối cũng vẫn sáng như nước sơn.

Trần Hựu Hàm cũng sững người, đôi mắt Diệp Khai đỏ hoe, lông mi ẩm ướt, trong hơi thở của cậu có mùi thơm của bạc hà, khuôn môi cậu nhìn rất đẹp, khiến cho người ta liên tưởng đến cánh hoa hồng.

Tư thế này của cậu, cực kỳ giống như đang.

.

.


đòi được hôn.
Trần Hựu Hàm không chút biến sắc mà lui lại, rất lịch sự mà nói: “Anh ra ngoài lấy nước đây, em nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút đi.”
Điều kiện có hạn, chỗ này không thể tắm rửa, nhưng dân làng có để lại một bồn rửa tay công cộng cho khách du lịch, ở đó có thể lấy được nước, Trần Hựu Hàm đựng đầy hai chai nước khoáng một lít, lúc kéo khóa để vào lều lại ăn đầy một miệng cái lần nữa.
Thậm chí đến chửi bậy cũng không chửi được.
Diệp Khai thừa dịp hắn đi lấy nước mà đã sắp xếp lại hai chiếc ba lô, giũ đệm hơi và túi ngủ ra, cậu mở khóa kéo của túi ngủ, trên đó đã xếp sẵn một bộ quần áo để thay và khăn mặt.

Cậu cởϊ áσ phông ra, để lộ phần thân trên gầy guộc của thiếu niên.

Cả trượt tuyết lẫn tennis đều đòi hỏi sức bền rất cao, vậy nên đường eo bụng của Diệp Khai nhìn rất được.

Trần Hựu Hàm thoáng nhìn qua một cái liền vội vàng quay đi.
Không gian trong lều nhỏ hẹp và chật chội, bên ngoài có tiếng gió rít gào, tiếng nói chuyện của người nước ngoài lều bên cạnh truyền đến rõ mồn một, càng khiến sự im lặng trong lều của bọn họ trở nên nổi bật.

Diệp Khai từ từ lau cánh tay, cổ, trước ngực, bụng dưới, động tĩnh rất nhỏ, Trần Hựu Hàm cầm điện thoại đọc tin nhắn trong nhóm làm việc, một lát sau mới phát hiện phía sau đột nhiên im lặng quá.
“Diệp Khai?”
“Này.”
Không có câu trả lời, chỉ truyền đến tiếng thở dài đều đều của cậu.
Trần Hựu Hàm: “.

.

.”
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy Diệp Khai đang cầm một chiếc khăn ướt đã sắp khô đến nơi, cậu dựa vào lều mà ngủ thiếp đi.

Tóc mái rũ xuống, che đi nửa đôi mắt của cậu.

Đôi môi như cánh hoa tự nhiên mím lại, chỉ có chóp mũi cao cao kia là đang phập phùng.
Trần Hựu Hàm để điện thoại xuống, rất nhẹ nhàng, rất lặng lẽ đến gần cậu, rút chiếc khăn mặt ra khỏi tay Diệp Khai.
Đến cả khăn mặt cũng đã bị lòng bàn tay cậu làm ấm lên.
Trần Hựu Hàm chưa từng chăm sóc cho ai, hắn lấy chiếc khăn mặt sạch của mình ra rồi làm ướt, vắt cho chỉ còn hơi ẩm rồi đặt lên vai Diệp Khai.
Ở đây chẳng có người giúp việc nào để cho hắn sai bảo hết, hắn không trốn được.
Bàn tay nắm chặt cánh tay để trần của cậu, tay kia nắm lấy khăn mặt lau qua loa từ vai rồi đến ngực, trượt qua bụng dưới, rồi vòng tới sau lưng.
Diệp Khai đổ người về phía trước, dựa vào hõm vai Trần Hựu Hàm.

Cậu có lẽ đang say sưa trong một giấc mơ nào đó, theo bản năng đuổi theo cảm giác được ôm ấp, được lấp đầy, hai tay cậu vòng lên ôm Trần Hựu Hàm.

Trần Hựu Hàm bình phục hô hấp, chiếc khăn trùm lên sau eo, hấp tấp lướt qua xương bả vai, như thể đang đấu tranh mà nắm chặt, cuối cùng bị hắn thô bạo quẳng xuống —
“ĐM.”
Hắn đặt Diệp Khai xuống để lau mặt, bực bội luồn tay nắm tóc mình.
Hắn có phản ứng, làm thế nào mà.

.

.
Diệp Khai thậm chí còn không biết mình đang ở đâu khi tỉnh dậy vì khát.

Bên ngoài như có quỷ khóc sói gào, lều vải bị thổi đến mức bay phấp phới, cậu bọc người trong túi ngủ lông vũ, trên người nửa dính nửa khô rất kỳ lạ.

Sau khi mò mẫm hồi lâu mới tìm thấy điện thoại, nhìn thời gian thì lúc này mới rạng sáng.
Trong lều vải không có hơi thở của Trần Hựu Hàm.
Đèn khẩn cấp được vặn sáng, soi sáng chiếc túi ngủ phẳng phiu không một nếp gấp nào của người bên kia.

Diệp Khai mặc áo phông vào, kéo khóa cửa lều hướng về phía biển trong từng cơn gió lớn, không chút do dự chui ra ngoài.

Bên ngoài trời tối đen như mực, và điều kỳ lạ là khi bước chân vào trong cơn gió mới cảm thấy từng cơn gió biển kia vậy mà cũng không quá đáng sợ.

thậm chí còn khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái.

Trong bóng tối, mọi thứ nhìn đều lờ mờ không rõ ràng, Diệp Khai nheo mắt tìm một hồi liền bắt gặp một điểm sáng màu đỏ.
Trần Hựu Hàm nằm dài trên bãi biển ngắm sao, thuốc đã hút gần hết, cuối cùng đã dập tắt trước khi Diệp Khai đi tới.
“Anh làm em sợ chết mất, em còn tưởng anh bị lợn rừng ăn thịt rồi.” Diệp Khai cầm nước ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Lợn rừng?”
“Ừ, anh không biết sao, ở đây có một con lợn rừng thường xuyên đến ủi lều vải lúc nửa đêm.”
Trần Hựu Hàm: “…!Chuyện nguy hiểm như vậy phiền em lần sau nói rõ trước khi đi.”
“Nó cũng đâu có răng nanh đâu.”
Cậu lẩm bẩm, nắm lấy một nắm cát, cát bị gió thổi thành một lớp khói mỏng từ lòng bàn tay.
“Sao anh không ngủ? Em làm ồn đến anh hả?”
“Ừ, em cứ đòi kéo anh đi xem em tổ chức concert.”
Diệp Khai giật mình, sững sờ, sau đó liền đỏ bừng mặt: “Anh nói dối.” Cậu nhỏ giọng nói.
Lần nào uống say cậu cũng toàn im lìm, sao có thể mượn rượu làm càn được.

Trần Hựu Hàm cười khẽ, kéo cậu nằm xuống: “Ngắm sao nào.”
Diệp Khai gối tay sau đầu.

Cũng không có biển sao mênh mông gì phản chiếu trong mắt cậu, trời nổi gió thì mây cũng kéo đến, che lấp những ngôi sao lấp lánh kia, chỉ còn lại một ít những ngôi sao năm rải rác trên bầu trời xanh đen.
“Hựu Hàm ca ca, anh đang có tâm sự phải không?”
“Người trưởng thành dĩ nhiên sẽ có rất nhiều chuyện cần suy nghĩ.”
“Anh với Ngũ Tư Cửu đang hẹn hò thật à?”
“Không có.

Em đừng nghe mấy tin đồn vớ vẩn đó.”
“Một người trưởng thành lại xuất hiện trong tin đồn của trường trung học Thiên Dực, anh còn không biết xấu hổ mà nói sao.”
“Vậy phải làm sao bây giờ, anh ngủ rồi mới biết là bạn học của em.”
Trần Hựu Hàm nhắm mắt tiến hành hỏi đáp với Diệp Khai, các vì sao và đại dương đều đều biến mất, chỉ để lại âm thanh ào ào mơ hồ.
Diệp Khai nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: “Vậy sao anh lại quay lại với anh ta?”
“Cậu ta nói rằng cậu ta rất thích anh.”
Trần Hựu Hàm nhàn nhạt lên tiếng.
Diệp Khai không ngờ sẽ là câu trả lời này: “Có nhiều người thích anh như vậy.

chẳng lẽ ai anh cũng giữ lại sao?”
Trần Hựu Hàm cười nhẹ: “Thích tiền của anh với thích anh vẫn là có chút khác biệt.”
“Vậy sao anh biết anh ta thích anh chứ?”
“Anh để cậu ta chọn.”
Diệp Khai không nói nên lời, thậm chí còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Nhưng mà anh có thích anh ta đâu.”
“Không thích.”
“Anh không nên giữ một người rất thích anh nhưng anh lại không hề thích người ta ở bên mình.”
“Vì sao ?”
“Bởi vì.

.

.” Diệp Khai quay đầu lại nhìn bầu trời đêm ảm đạm xám xịt: “Bởi vì nếu tương lai xuất hiện một người rất thích anh, mà anh cũng rất thích người đó, vậy thì thật không công bằng với người đó.”
“Tiểu Khai à,” Trần Hựu Hàm gọi tên cậu bằng giọng điệu trầm thấp mà dịu dàng: “Không có người như thế đâu.”
Tim Diệp Khai hẫng một cái: “Tại sao chứ?”
“Ví dụ như nếu bây giờ anh thích một ai đó, người đó hẳn là sẽ không thích anh đâu.” Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng nói.

Diệp Khai cười khổ: “Từ bao giờ mà anh lại không tự tin như vậy rồi?”
Trần Hựu Hàm ngồi dậy từ trên bờ cát, phủi đi cát trên người, giọng điệu rất nhẹ: “Dù là ai thì ở trước mặt người mình thích đều sẽ tự ti thôi.”
Hắn đỡ Diệp Khai dậy: “Đi nào, về ngủ tiếp.”
Lều vải có rộng thì hai người đàn ông ngủ cùng vẫn hơi chật chội, sang hôm sau Diệp Khai tỉnh dậy trước, thấy túi ngủ của mình đã bị đá văng ra một góc, còn mình thì chen vào chỗ Trần Hựu Hàm, hắn vòng tay qua eo cậu, hơi thở của hắn nhẹ nhàng phả vào cổ Diệp Khai.

Mùi nước hoa của hắn đã nhạt bớt, Diệp Khai ngửi được khí tức thuộc về hắn một cách rõ ràng mà sâu sắc hơn bao giờ hết, có chút gây nghiện, trái tim nặng nề thình thịch đập trong lồng ngực, sau đó lại điên cuồng mà nảy lên.

Trong đầu cậu chợt lóe lên một ý nghĩ: Vậy là hắn cũng ôm người khác ngủ rồi cùng nhau tỉnh lại thế này sao?
Trước khi Trần Hựu Hàm tỉnh dậy, cậu khó nhọc mà cẩn thận từng li từng tí trở mình.
Trong lòng trống rỗng, Trần Hựu Hàm mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh mà nặng nề.
Họ mua bánh sandwich ở cửa hàng đầu thôn rồi lại tiếp tục lên đường.

Chưa kịp đi ra khỏi vịnh Tây thì đã thấy một nhóm người bao quanh một tảng đá trên bãi biển, mặt ai cũng có vẻ sợ hãi và đau lòng.

Diệp Khai bước lại gần hai bước, mặt tái đi vì kinh hãi – một con trăn lớn nằm trên tấm đá vàng ẩm ướt với cái bụng căng phồng, không biết đã no hay là bị đánh chết.
“Trăn ăn thịt người à?” Có người hỏi.
“Không phải đâu.” những người Hong Kong thường xuyên đến đây trả lời: “Là ăn thịt lợn rừng ấy.”
Một tia sấm sét giữa trời quang —— con lợn từng nhỏ đáng yêu, không có răng nanh bị ăn thịt mất rồi.
Trần Hựu Hàm thiếu chút nữa muốn nổi điên: “Diệp Tiểu Khai! Em tuyệt đối, nhất định không được phép đến đây nữa!”
Diệp Khai ủ rũ cúi đầu: “Em lớn hơn lợn rừng mà.”
Trần Hựu Hàm trào phúng một trận: “Phải rồi, càng no bụng con trăn hơn.”
Có lẽ là do vụ con trăn đã đả kích Trần Hựu Hàm, cả ngày hôm nay hắn đều rất căng thẳng với Diệp Khai.

Con đường từ vịnh Tây đến vịnh Hàm Điền là những bậc đá, tuy dễ đi nhưng cũng có rất nhiều khách du lịch, có nhiều người dẫn theo gia đình đến đây nghỉ cuối tuần.

Những bậc đá hướng ra biển lớn màu xanh lam, có cả những bụi hoa hồng gai đón gió bay phấp phới, xuyên qua những cánh hoa có thể nhìn thấy những vách đá sừng sững, những con sóng vỗ liên hồi vào bãi đá ngầm gồ ghề, cuộn lên từng lớp bọt trắng xóa.
Bậc thang đá rất hẹp, chỉ dành cho hai người đi cạnh nhau, giữa lúc lên xuống khó tránh khỏi va chạm, Trần Hựu Hàm nắm tay Diệp Khai, dành cho cậu đi bên phía trong áp núi.
“Hựu Hàm ca ca, anh giống như đang dắt học sinh tiểu học đi du xuân quá.”
“Ừ, lần sau sẽ cho em đeo thêm một chiếc cặp sách nhỏ, lại đôi thêm một chiếc mũ ngư dân màu vàng nữa.”
Diệp Khai: “.

.

.”
“Trên mũ thêu mấy chữ lớn: Nếu bị lạc xin hãy tìm Trần tiên sinh.”
“Đằng sau thì viết số điện thoại của anh?”
Trần Hựu Hàm nắm tay cậu chờ bên đường để nhường cho mấy người lớn tuổi đi trước, thuận miệng nói: “Dĩ nhiên rồi, em còn bé tí teo thế, nhất định là không nhớ được dãy số dài như thế đâu.”
Diệp Khai cảm thấy mắc ói không chịu được, tùy tiện khịa lại: “Sao phải tìm anh chứ, em cũng có phải người của anh đâu.”
Trần Hựu Hàm nắm chặt tay Diệp Khai, quay đầu lại nhìn cậu, cười như có như không: “Nếu em đồng ý thì cũng không phải không thể.”
Trong lòng Diệp Khai căng thẳng, nghe thấy Trần Hựu Hàm ung dung nói nốt: “.

.

.

làm em trai anh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.