Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 19
Chương 19
Trần Hựu Hàm đồng ý với yêu cầu đi cắm trại của Diệp Khai.
Diệp Khai muốn đi con đường mòn MacLehose ở Hồng Kông.
Từ Ninh Thị đến Hồng Kông đã mất hơn nửa ngày, hơi gấp gáp vào một ngày cuối tuần, cũng may kỳ nghỉ thanh minh sắp đến gần.
Hai người đã hẹn nhau thời gian, hai ngày sau, Diệp Khai gửi đến một danh sách mua sắm với gần 30 món đồ, Trần Hựu Hàm vừa nhìn liền đỡ trán.
Đường dây điện thoại nội bộ nhấp nháy, Cố Tụ nhanh chóng bắt máy, đẩy cửa văn phòng Tổng giám đốc hỏi: “Có gì cần dặn dò?”
Có thể là muốn thay đổi thời gian họp của bộ phận marketing, cũng có thể có vấn đề với bên đầu tư dự án, hoặc là kế hoạch mà bộ phận chiến lược đề ra cần được thảo luận lại một vài chi tiết.
Trần Hựu Hàm: “Có gợi ý gì với ba lô leo núi không?”
Cố Tụ: “.
.
.
?”
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, 8 giờ sáng, Trần Hựu Hàm vừa ngáp vừa uống trà sữa lạnh bên cửa sổ của một quán trà.
Diệp Khai cắt bánh dứa, nhìn dáng vẻ buồn ngủ của hắn mà cảm thấy buồn cười: “Tối qua anh lại đi lêu lổng chỗ nào rồi?”
Trần Hựu Hàm hừ một tiếng: “Em không thể nghĩ tốt cho anh sao?” Quý đầu tiên kết thúc, hắn ngâm mình trong số liệu báo cáo tài chính của các loại kế hoạch cả ngày, nhắm mắt mở mắt đều là doanh thu so với cùng kỳ nắm trước, rồi mục tiêu lợi nhuận quý sau, đã năm ngày rồi chưa được ngủ ngon, lấy đâu ra tinh lực để lêu lổng.
Diệp Khai đưa nửa miếng bánh dứa cho hắn: “Anh yếu nhớt cỡ này sẽ không mệt chết giữa đường chứ?”
Trần Hựu Hàm sặc một hơi.
Yếu nhớt? Lần đầu tiên trong đời, hắn nghe thấy từ này liên quan đến chính mình, cười lạnh một tiếng: “Em muốn chết có phải không?” Duỗi tay ra nhét miếng bánh dứa vào miệng Diệp Khai: “Nhóc con như em thì biết cái quái gì!”
Hắn hiếm khi mặc áo phông và quần thể thao, hôm nay hắn mặc một bộ đồ đen của Arcteryx, vừa nhìn đã thấy tôn lên chiều cao và đôi chân dài của hắn, cơ ngực lấp ló dưới lớp áo bó sát người, đường cong cánh tay mạnh mẽ rắn chắc, bắp tay có chút lồi lõm.
Không hổ là người đàn ông mỗi năm dốc vào phòng gym ba mươi mấy vạn, áo phông đơn giản màu đen được hắn mặc thành phong cách thời trang cao cấp, nhìn qua vừa thân sĩ vừa mạnh mẽ sắc bén.
Đoạn đầu của MacLehose Trail là ở Sai Kung, đi taxi từ hải quan đến Sai Kung mất khoảng 1 tiếng.
Chiếc ba lô leo núi bị nhét đồ đến mức căng phồng bị ném ở cốp sau, hai người ngồi chung ở hàng ghế sau.
Trần Hựu Hàm nghiêng đầu gối liền bắt đầu dựa cửa sổ ngủ bù, Diệp Khai dùng tiếng Quảng đông nói chuyện phiếm với lái xe, hỏi thăm về tình hình thời tiết dần đây.
Mặc dù dự báo thời tiết cho thấy trời trong mây tạnh, thế nhưng bờ biển vào mùa này rất khó dự đoán.
Kế hoạch của cậu là đi bộ đường dài từ điểm cuối của hồ chứa nước Vạn Nghi đến Vịnh Tây, tối nay sẽ cắm trại ở Vịnh Tây, ngày hôm sau thì sẽ chọn tuyến đường đi vịnh Hàm Điền để ra khỏi núi, độ khó hay cường độ đều thích hợp với người mới bắt đầu.
Trần Hựu Hàm ngủ rất sâu, khi đến nơi hắn mới nhận ra mình vậy mà lại đang dựa vào vai của Diệp Khai mà ngủ, đầu hắn gối trong hõm cổ của đối phương.
Đôi con ngươi ung dung tỉnh lại, hắn nghe thấy Diệp Khai đang nói chuyện với tài xế, trong tay cậu cầm một tấm thẻ thanh toán, những rung động nhè nhẹ từ lồng ngực đi qua xương cốt mà truyền đến thật sâu bên tai phải của Trần Hựu Hàm, có chút tê dại.
Vừa xuống xe liền nhìn thấy con đập đá thật dài ở phía đông của Hồ chứa nước Vạn Nghi, bai bên bờ sóng biếc mênh mang, ngọn núi trọc lộ ra nham thạch màu vàng được sóng nước từ năm này qua năm khác chảy qua tạo thành hình gợn sóng uốn lượn độc đáo.
Ở bến cảng phía xa xa, vài chiếc du thuyền màu trắng kéo ra những cái đuôi thật dài ở trên mặt nước, có người được kéo đi lướt sóng.
Diệp Khai giơ điện thoại lên: “Trần Hựu Hàm, chụp ảnh nào!”
Trần Hựu Hàm cốc đầu cậu: “Không biết lớn nhỏ gì hết.”
Không phải là vẫn thành thật cúi người để lọt vào ống kính hay sao?
Chụp ảnh khi cười nhìn quá ngu ngốc, hắn đeo kính đen đóng vai soái ca lạnh lùng, Diệp Khai giơ tay chữ V, trước khi ấn chụp thì bị Trần Hựu Hàm chơi xấu mà nắm lấy.
Màn hình rung một cái, vẫn lấy nét thành công.
Từ đây đến vịnh Langga có rất nhiều trâu rừng chạy rải rác trên mọi nẻo đường.
Tuy nói chúng là động vật hoang dã nhưng cũng đều được chính phủ quản lý, mỗi con trâu đều có số hiệu riêng, dân làng gần đó và khách du lịch thường ném đồ ăn cho chúng, cho nên con nào con lấy đều béo mập cao to, vô cùng kiêu ngạo, còn chẳng thèm nổi giận.
Trần Hựu Hàm chơi xấu xong liền chạy, tiện đường nói với con trâu rừng đang gặm cỏ trên kè đá: “Diệp Khai, đừng ăn nữa, ăn nhiều thế là bị béo phì đấy.”
Diệp Khai: “.
.
.”
Đường núi chập trùng nhưng tương đối nhẹ nhàng, độ khó quả thực không lớn.
Chỉ mất hơn nửa giờ đồng hồ là đã đến được vịnh Langga.
Nơi này nước trong cát mịn, nhưng lại ít người lui tới, đổi lại thì trâu rừng tụm thành đàn, vậy nên có rất ít người cắm trại ở đây.
Trần Hựu Hàm nhặt được một cành cây khô tô tô vẽ vẽ trên cát trắng, cuối cùng xuất hiện hai người hình que nho nhỏ, một cao một thấp, rõ ràng chính là hai người bọn họ.
Diệp Khai dùng ngón tay làm bút, vẽ lên trên đầu cái người cao hơn một bông hoa năm cánh nhỏ.
Trần Hựu Hàm cũng có qua có lại, vẽ thêm lên đầu cậu một viên kẹo.
Đáng tiếc tay nghề của cả hai đều kém, vậy nên hình ảnh nhìn thế nào cũng thấy méo mó, cuối cùng cả hai đều tự sa ngã mà công kích nhau bằng phong cách trừu tượng, anh vẽ đuôi chó em thêm mai rùa, miễn cưỡng đem tình anh em tốt đẹp bức thành tự chém gϊếŧ lẫn nhau
Từ Vịnh Langga đến Vịnh Tây, độ khó đã tăng lên đáng kể, với nhiều sườn đất dài dằng dặc và dốc đứng, phong cảnh theo đó cũng trở nên bao la hùng vĩ, đẹp đẽ vô ngần, có thể nhìn không sót một chút nào phong cảnh ven biển của vùng ngoại ô phía tây Hồng Kông.
Trên đường nhìn thấy người nào đó vừa đi dép lê vừa xách túi ni lông mà đi, Trần Hựu Hàm khó mà tin được: “Diệp Tiểu Khai, em có phải đang đùa anh không?” So với Hỏa Vân Tà Thần, hai người bọn họ nghiêm túc đến mức như miếng dán dưới đáy cầu vượt.
Nhất là thấy người ta thì nhàn nhã mây trôi nước chảy, Trần Hựu Hàm thì sắp thở không ra hơi.
Còn một con dốc cuối cùng để đến Vịnh Tây, vốn cho rằng cứ thế mà thừa thắng xông lên liền tới ngay, không ngờ đi mãi đến tận khi trời tối.
Lúc đến thôn vịnh Tây, Trần Hựu Hàm cảm thấy bắp chân hắn đã không còn là của hắn nữa rồi, cứng đến mức không gập lại được, hắn cắn răng xông vào cửa hàng tạp hóa mua một chai Cocacola lạnh.
Sau khi uống được đồ uống có ga mát lạnh, hắn thở phào nhẹ nhõm nói: “Đi bộ mang theo đồ nặng, từ khi nhập môn cho đến khi bỏ cuộc.”
Diệp Khai cười đến không chịu được, nhìn thấy một đoạn đường cuối cùng liền chơi xấu, muốn để Trần Hựu Hàm tăng thêm sức nặng.
Trần Hựu Hàm cởi ba lô leo núi của cậu đeo trước ngực, cả người biến thành bánh Hamburger có nhân, may mà hắn nhanh nhẹn thon thả, cho dù vật vã như thế vẫn có vẻ khí định thần nhàn, đến mức khiến cho người qua đường liên tục nhìn lén hắn.
Đôi tình nhân nhỏ thừa dịp bóng đêm dùng tiếng Quảng đông kề tai thu thỉ: “Anh xem đi, bạn trai nhà người ta vừa đẹp trai lại biết thương người yêu, anh thì có mỗi việc xách dùm em chai nước cũng không chịu.”
Diệp Khai nóng bừng cả mặt, không biết nên ứng đối ra sao, dứt khoát giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu tăng nhanh bước chân.
Trần Hựu Hàm lười biếng nói: “Bạn trai ơi? Xách lấy vật phẩm quý giá của em đi.”
Diệp Khai quay đầu lại, đưa tay đến trước mặt hắn, xương ngón tay rõ ràng, các đốt ngón tay thon dài.
Trần Hựu Hàm cầm điếu thuốc cười đến là ăn chơi trác táng: “Không cần nữa sao?”
Diệp Khai mặt không biểu tình tùy ý vỗ vỗ lòng bàn tay hắn, thuận thế nắm chặt.
Hai tay đan vào nhau, không biết là tay ai đang ẩm ướt.
Bàn tay Trần Hựu Hàm to lớn mạnh mẽ, nóng rực, tuy không nhẵn mịn tinh tế nhưng cũng thô ráp, trong lòng Trần Hựu Hàm thoáng run lên, cứ cảm thấy trước khi nắm được bàn tay này cũng cũng đã biết nó sẽ có xúc cảm như vậy rồi.
Nhưng phỏng đoán so với khi bàn tay chân chính kề vào nhau, ngón tay quấn lấy nhau lại là một cảm giác hoàn toàn khác.
Tay Diệp Khai nhỏ hơn tay hắn, gần như được bao trùm.
Nương theo tiếng thủy triều dâng cao đằng xa, trai tim cậu cũng lên lên xuống xuống, thầm nghĩ, thì ra cảm giác nắm tay hắn là như vậy.
Trần Hựu Hàm nắm tay cậu, bước chân hai người chậm lại, ung dung đi qua thôn làng, rồi lại vòng qua hố nước, đi qua cây cầu đá dẫn đến bãi biển.
Vịnh biển đã gần trước mặt họ, những con sóng vỗ vào bờ cát, phát ra âm thanh ôn nhu rào rào.
Có một quán bar nhỏ gần biển, lóe lên ánh đèn vàng ấm áp, một vài người nước ngoài đang ngồi uống rượu dưới bầu trời chớm tối dần.
Rất nhiều lều đã được dựng lên trên bãi biển, ánh đèn sáng tối khác nhau, nhìn vô cùng thơ mộng.
Họ tìm thấy một nơi sạch sẽ và bắt đầu tung hoành.
Diệp Khai không có nhiều kinh nghiệm đi bộ, mặc dù Trần Hựu Hàm cũng là người mới nhưng lại đáng tin cậy đến không ngờ.
Sau khi nghiên cứu sách hướng dẫn, cuối cùng cũng dựng xong chỗ ở cho đêm nay trước khi gió bắt đầu thổi.
Hai người cùng nhau đi vào làng ăn cơm, chỉ là mấy bước đường mà thôi, thế nhưng Diệp Khai vẫn muốn nắm tay hắn, nhưng cậu lại không tìm được lý do.
Cậu không thể biến nặng thành nhẹ như là Trần Hựu Hàm, làm cái gì cũng như đang đùa giỡn.
Nhà hàng rất đơn sơ, họ ăn món mì ống đơn giản nhất cùng với cơm cà ri thịt bò nạm, uống hai lon Cocacola.
Ăn xong thì trời đã tối hẳn, sóng to hơn, sao càng sáng hơn.
Tiếng dế mèn réo rắt, tiếng người cách rất xa.
Đi ngang qua quầy bar nhỏ, ánh đèn màu cam lồng vào tiếng cười đùa từ đủ loại ngôn ngữ các nước, gió biển thổi nhẹ chiếc đèn chùm.
Trần Hựu Hàm đút tay vào túi quần, dừng lại, nghiêng đầu hỏi: “Uống một ly chứ?”
Họ lần lượt bước vào quầy bar, Trần Hựu Hàm gọi một ly whisky, Diệp Khai rất tự giác, chỉ gọi một ly mojito có chút cồn.
Hai người ngồi trên quầy bar đối diện với sóng biển, phía trước không có ánh đèn, chỉ có mặt biển đen xì và những chiếc phao phản quang, khách du lịch qua lại tấp nập.
Diệp Khai nhấm nháp từng ngụm nhỏ, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn Trần Hựu Hàm.
Ánh đèn bóng chồng trước mắt cậu, Diệp Khai say rồi.
Sự thật chứng minh cậu thực sự quá coi trọng mình, trên đường về trời nổi gió, cậu choáng đến mức chậm rãi bước từng bước, vấp ngã trên bãi cát chông chênh.
Trần Hựu Hàm dừng bước, quay sang chờ đợi cậu, chờ đến khi cậu tới gần, hắn vươn tay ra từ túi quần của mình.
Lòng bàn hắn bằng phẳng rộng rãi, giống như một lời mời.
Diệp Khai nhìn thẳng hắn, ánh mắt mơ màng mà mê ly.
Cậu nắm chặt tay, lòng bàn tay cả hai siết chặt.
Lần này bàn tay Trần Hựu Hàm ấm áp khô ráo, từ lòng bàn tay truyền đến tận trong lòng.
Cậu bị hắn dắt đi, hốc mắt cũng phát nóng.
Tàn thuốc lá kẹp ở đầu ngón tay lóe lên rồi lại tắt lụi, như ngôi sao lẻ loi trong đêm đen.
Đi giày trên cát quá khó đi, Diệp Khai dứt khoát cởi giày ra mà cầm trên tay, ống quần kéo lên tận bắp chân, bước đi loạng choạng, buông tay ra chạy về phía bờ biển ẩm ướt.
Trần Hựu Hàm cảm thấy lòng bàn tay mình trống rỗng, trong lòng cũng chùng xuống như nước thủy rút đi.
Bãi cát được sóng biển vỗ về nhiều lần nên rất mịn và chắc chắn, khi bước chân trần lên đó có một loại cảm giác khiến lòng người yên tâm.
Diệp Khai nhẹ nhàng giẫm lên mặt nước nông, cảm giác thủy triều đang đập vào mắt cá chân của mình, cuốn trôi cát, mảnh vỏ sò và có lẽ là cả rác thải sinh hoạt nữa.
Trần Hựu Hàm đứng từ xa nhìn xem cậu nghịch nước, khắc họa ra cho hắn một hình bóng thiếu niên tự do, vô ưu vô lo trong đêm tối.
Diệp Khai ngồi xổm xuống, viết một hàng chữ trên bờ cát.
Thủy triều đến rồi đi, cuốn theo dòng chữ kia đi mất.
“Hựu Hàm ca ca!” Cậu hô lên với Trần Hựu Hàm.
Trần Hựu Hàm chậm rãi đi tới: “Sao nào?”
Diệp Khai cong môi cười: “Em vừa viết ra một bí mật.”
Trần Hựu Hàm nhíu mày: “Thì?”
“Sau đó nó bị sóng cuốn đi rồi.”
Diệp Khai cười đến mức lộ ra hàm răng trắng, ánh mắt nhìn cũng rất mơ màng.
Trần Hựu Hàm biết cậu đã say rồi, bất đắc dĩ cười một tiếng, đi tới chỗ cậu:”Nào, về thôi.”
Diệp Khai xách giày theo nói “Ừ” một tiếng, đôi mắt cậu sáng lên như sao trời, cả biển sao rộng lớn cũng đều trở thành bối cảnh của cậu.
Diệp Khai cứ yên lặng cứ như vậy mà nhìn Trần Hựu Hàm khoảng hai giây, sau đó dùng hết sức chạy về phía hắn.
Gió thổi bay chiếc áo phông của cậu, giống như thể Diệp Khai đã mọc thêm một đôi cánh.
Trần Hựu Hàm giang rộng tay, chuẩn bị sẵn sàng để đón lấy cậu.
Thế nhưng Diệp Khai lại chạy nhanh quá đỗi, cậu như một con thú nhỏ lao thẳng vào vòng tay của hắn, mang theo khí tức thiếu niên, mang theo làn gió đêm hơi lạnh, mang theo hơi ẩm của đại dương.
Hắn bị va mạnh đến mức kêu lên một tiếng đau đớn, mở to mắt một cách bất ngờ ——
Diệp Khai dang tay ôm cổ hắn thật chặt, như nói đùa mà thở dài nói: “Anh ơi —— ”
“Thích một người vất vả quá đi mất.”