Bạn đang đọc Trục Lãng FULL – Chương 7
Đèn đỏ chuyển xanh.
Tuỳ Ý mở loa ngoài, đặt điện thoại lên trên bảng điều khiển xe, chân phải thả phanh.
“Ừm.” Tuỳ Ý đáp lại một tiếng.
Người đàn ông bên kia đầu dây vội nói: “Con chưa ngủ à?”
“Ừm.”
“Dạo này sao rồi? Tiền sinh hoạt có đủ dùng không? Có cần…”
Không đợi đối phương nói hết, Tuỳ Ý cắt ngang: “Đủ dùng, không cần.”
Thái độ cứng nhắc, lạnh lùng, không muốn nói thêm một từ.
Đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, nói: “Vậy thì tốt.
Thứ bảy tuần sau là sinh nhật bố con.
Ông ấy rất nhớ con, có thời gian về nhà nhé.”
Cho dù Tuỳ Ý trả lời rất xấc xược, nhưng giọng người đàn ông này vẫn ôn hoà như cũ, dường như không tức giận chút nào.
“Không rảnh.
Tôi cúp máy đây.” Tuỳ Ý hoàn toàn không cảm kích, nói xong định ấn tắt luôn.
“Đợi đã, Tuỳ Ý.” Người trong điện thoại vội vàng gọi cậu: “Thầy biết…Thầy biết con vẫn hận thầy.
Thầy quả thực có lỗi trong sự việc của mẹ con.
Thầy cũng không định đùn đẩy trách nhiệm, nhưng mà sự việc đã trôi qua lâu như vậy, những gì con thấy không phải là toàn bộ câu chuyện.
Dạo này sức khoẻ của bố con không tốt.
Ít nhất con nên về nhà một chuyến, nghe ông ấy nói.”
Tuỳ Ý cúp điện thoại, buồng xe khôi phục sự yên tĩnh.
Đi thẳng thêm một đoạn, Tuỳ Ý lên tiếng: “Tỉnh rồi à?”
Ninh Lan duy trì tư thế nghiêng đầu sang phải, cổ tê rần, nghe thấy tiếng nói, anh chậm chạp quay sang, ngáp một cách khoa trương, mặt lơ mơ như vừa tỉnh dậy: “Đến rồi sao?”
Tuỳ Ý không vạch trần, nói: “Sắp rồi.”
Thực ra Ninh Lan rất căng thẳng.
Anh không có ý nghe người khác nói chuyện điện thoại, lại còn là cuộc gọi riêng tư như vậy.
Nhưng anh không thể bịt tai của mình lại mà? Đối với trường hợp này, giả vờ ngủ là cách xử lý thoả đáng nhất.
Hai người đỗ xe dưới hầm rồi cùng vào thang máy đi lên tầng.
“Nhìn kỹ một chút, khu nhà này không thiếu xe sang nha.” Cửa thang máy vừa đóng, Ninh Lan kiếm chuyện nói.
Tuỳ Ý không quan tâm chuyện này lắm, thuận miệng đáp: “Cậu nghiên cứu xe à?”
“Không, chỉ là rất thích thôi.
Nếu không cũng chẳng đến cửa hàng 4S xin việc.” Ninh Lan nhìn Tuỳ Ý một cái: “Í…Không phải cậu nghĩ tôi cố ý chạy đến đấy tìm đánh chứ?”
Tuỳ Ý lắc đầu cười: “Không phải.”
Nhìn biểu cảm này là biết không nói lời thật lòng.
Vốn dĩ Ninh Lan định giải thích rõ ràng, đột nhiên nhớ đến hôm đó vì muốn thoát thân mà gọi cậu là “chồng”.
Lời đến bên miệng nhưng không nói ra, gượng gạo hắng giọng hai lần, giơ tay vuốt mũi.
Lúc ra khỏi thang máy, Tuỳ Ý hỏi: “Còn thiếu tiền không?”
Giọng cậu đều đều.
Ninh Lan đi đằng sau không nhìn rõ biểu cảm của cậu, không cách nào xác định cậu thực sự quan tâm hay đang chế nhạo anh.
Có điều do bất kỳ nguyên nhân nào, câu trả lời của Ninh Lan đều như nhau.
“Không thiếu.
Cảm ơn đội trưởng quan tâm.”
Tuỳ Ý không đáp lại, lấy chìa khoá mở cửa đi vào.
Những thành viên về trước nằm ngang nằm dọc trên ghế ở phòng khách.
Hai người lại cùng nhau vác bọn họ vào phòng, bận xong cũng là lúc đêm muộn tĩnh lặng.
Tuỳ Ý khôi phục trạng thái đội trưởng, nói với Ninh Lan: “Ngày mai quay ngoại cảnh MV, ngủ sớm đi nhé.”
Sức khoẻ người trẻ có tốt như thế nào, cũng không gánh được sự nhấm nháp của cồn.
Mãi đến chiều ngày hôm sau, năm người uống say mới có chút tinh thần, chải truốt xong cùng nhau đến địa điểm quay.
Thực ra là sân vận động của một ngôi trường, nhân lúc học sinh không đi học vào chủ nhật nên đã bao cả sân, quay cảnh thiếu niên chạy nhảy dưới ánh chiều tà.
Lúc Ninh Lan ra ngoài đã lặng lẽ nhét thêm miếng độn vào trong giày, đứng lên cũng có chút khí khái nhưng lúc chạy lại không tiện, cứ cảm thấy khi chạy bước lớn, giày sắp bay ra ngoài vậy.
May là mọi người đều đang bận, không ai chú ý đến trạng thái khác thường của anh.
Cao Minh, Vương Băng Dương và Cố Thần Khải giẫm ván trượt luyện tập trên đường chạy.
Lục Khiếu Xuyên và Phương Vũ còn đang cãi nhau.
“Đã nói rồi, thứ 2, 4, 6 cậu ở.
Tôi ở thứ 3, 5, 7.
Hôm qua là thứ 7!”
“Tôi biết mà.
Nhưng không phải hôm qua uống say à? Tôi cũng chẳng muốn ở với cậu.”
“Ai biết được cậu có cố ý hay không.
Thấy ông đây vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, e thẹn nhảy vào lòng ông.”
“Thế vì sao tôi lại không đi tìm đội trưởng?”
“Cậu còn muốn câu dẫn đội trưởng à?” Lục Khiếu Xuyên nhảy chồm lên: “Còn cần mặt mũi nữa không đấy.
Ông đây tạo nghiệp gì mà lại cùng nhóm với cậu cơ chứ…!Chị Trương Phạn, chị, ngài đổi nhóm giúp em đi.
Em không muốn ở chung với cái loại này.
Không thì ngài đuổi nó đi đi…”
Ninh Lan nghe thấy lắc đầu, cãi nhau cả một đoạn đường vẫn chưa xong.
Mấy hôm trước, anh biết được nguyên nhân hai người kết oán từ miệng Vương Băng Dương.
Kể rằng cái tên ăn chơi Lục Khiếu Xuyên này, lần đầu tiên gặp mặt Phương Vũ đã sáng hết cả mắt, khóc lóc đòi cùng cậu ấy ra mắt trong một nhóm.
Sau đó không biết nghe đồn đại ở đâu mà thái độ quay ngoắt 180 độ, toàn ác ý cãi nhau, còn làm mấy chuyện trẻ con xem thường người khác.
Ninh Lan hỏi lời đồn gì.
Vương Băng Dương nhìn ngó xung quanh một lượt rồi áp đến tai anh, thần thần bí bí nói: “Nghe nói…chỉ là nghe nói thôi, anh Vũ có kim chủ nuôi ở bên ngoài, vì thế thường ngày không ở kí túc xá.
Còn nói anh ấy 21 tuổi rồi, vì để ra mắt mà đổi thành 18 tuổi.
Có lần anh Minh nhìn thấy anh ấy được một chiếc xe sang đón đi ở trước cổng công ty.
Bản thân anh ấy cũng không phủ nhận.
Đây có thể nói là bí mật không tuyên truyền ra ngoài của công ty mình.”
Ninh Lan nghe xong cười hai tiếng.
Trong lòng nghĩ xem ra thay đổi độ tuổi giả non nớt không phải do anh khơi nguồn rồi.
May là tất cả trai thẳng của nhóm đều ở kí túc xá, ít nhất buổi tối có thể bình yên đi ngủ.
Hai người trên bãi cỏ cứ cậu mắng tôi chửi một hồi.
Trương Phạn đi đến khuyên mấy câu, Lục Khiếu Xuyên mới ngừng.
“Toàn đội AOW tập hợp!”
Hoàng hôn đến, mặt trời lặn đằng tây.
Ánh chiều tà nhuộm những đám mây phía chân trời thành màu vàng rực rỡ.
Bảy thiếu niên xếp hàng trên đường chạy cao su.
Đạo diễn lên tiếng, bọn họ tranh nhau chạy về phía trước.
Làn gió xuân ấm áp thổi qua đôi má.
Mọi người cố gắng ngẩng đầu nhìn trời, vừa chạy vừa nhảy, giơ tay là có thể chạm đến ánh nắng gần nhất.
8 giờ tối, thành viên cuối cùng của AOW được công bố.
Lúc này các thành viên đã đông đủ, trang chủ của Giải trí Tinh Quang đăng tải ảnh nhóm, đồng thời theo thứ tự công bố tag tên các thành viên.
Năm người nhóm nhạc thẳng nam ngồi vây quanh nhau ở phòng khách kí túc xá.
Mỗi người cầm một cái điện thoại.
Vương Băng Dương bắt đầu căng thẳng, cái chân run rẩy truyền sang Cao Minh.
Sau đó truyền nhiễm sự run cầm cập sang người khác, truyền một vòng đến Tuỳ Ý mới ngừng.
“Đội trưởng, anh không căng thẳng à?” Răng Vương Băng Dương va lập cập vào nhau.
Tuỳ Ý lắc đầu, an ủi cậu, đáp: “Công ty sắp xếp tuyên truyền rất chu toàn, không phải lo lắng.”
“Nhưng mà chúng mình đã có mấy người nhận được bình luận không tốt rồi…” Vương Băng Dương cẩn thận từng tí một nhìn Cố Thần Khải: “À hú sẽ không sập trước khi nổi chứ?”
Cao Minh: “Miệng quạ đen, không được nói linh tinh.”
Vương Băng Dương rụt cổ, che miệng.
Ninh Lan cũng không căng thẳng, chỉ là bên ngoài phối hợp run rẩy với bọn họ mà thôi.
Anh nghĩ rất thoáng, anh không kiểm soát được việc có được chào đón hay không.
Bảy người mà nổi một, hai người là được.
Trong vòng ba năm, mọi người đều là người một nhóm, đến lúc đó ké fame nhau không phải là được rồi sao? Mục tiêu của anh là kiếm tiền.
Nghe nói tuyến mười tám* trong giới giải trí còn kiếm được nhiều hơn người dân bình thường.
*tuyến mười tám: chỉ dạng vô danh tiểu tốt, không mấy tiếng tăm.
Trang chủ tuyên bố xong, lượng fans của mọi người bắt đầu tăng.
Tốc độ tăng khá nhanh là ba người từng tham gia show tuyển chọn.
Tiếp đến là ba người diện mạo xuất chúng.
Sau 20 phút, Ninh Lan bị tụt xuống cuối cùng, khoảng cách có xu hướng càng ngày càng kéo xa.
Hiện giờ Vương Băng Dương không căng thẳng nữa, còn an ủi anh: “Anh Lan không ăn ảnh.
Bọn họ không phát hiện được cái đẹp của anh.
Đợi ra MV này nọ, fans nhất định sẽ tăng lên.”
Ninh Lan chỉ cười, đăng xuất weibo.
Anh đọc qua các bình luận rồi, “Như thế này mà còn ra mắt”, “Tiêu chuẩn của Giải trí Tinh Quang càng ngày càng thấp”, “Biểu cảm ngấy quá đi, chỉnh sửa má lúm à”…!Mắng thì nhiều mà khen thì ít.
Nguyên nhân có lẽ do thay thế Phùng Khâu.
Dân mạng bình luận rất hà khắc anh.
Nếu lúc này anh thật sự 18 tuổi, nói không chừng cũng tức giận như lúc Cố Thần Khải được công bố.
Tuy nhiên, hiện giờ anh đã 23 tuổi rồi, cái gọi là tính khí thời trẻ đã sớm bị mài mòn trong những năm tháng gió sương, đến bản thân anh còn không biết mình như thế nào.
Không để bất kỳ ai sắp đặt cuộc đời mình, có lẽ là giới hạn cuối cùng anh muốn nắm chắc.
Đợi đến hơn 10 giờ, cao trào của làn sóng tuyên truyền cũng phân tán, mọi người đều về phòng mình.
Cố Thần Khải là người đầu tiên đi tắm.
Ninh Lan ra ngoài ban công thu quần áo, thuận tiện thu luôn quần áo đã khô của Tuỳ Ý và Cố Thần Khải về phòng.
Tuỳ Ý đứng dậy nhận lấy: “Để đấy cho tôi, cậu đừng động lung tung.”
Ninh Lan ngây người: “Hả?”
Tuỳ Ý vừa chia quần áo sang ba chiếc giường, vừa nói: “Lưng cậu bị đau đúng không?”
Ninh Lan chớp mắt: “Vì sao cậu biết?”
Tuỳ Ý: “Tôi ở cạnh cậu lúc nhảy rào.”
Ninh Lan nhớ lại.
Buổi chiều lúc quay hình, đạo diễn muốn thêm một cảnh các thành viên nhảy qua hàng rào bên cạnh sân vận động.
Cậu xa trường năm năm rồi, làm sao làm được cái này.
Nhưng đến người mong manh yếu đuối như Phương Vũ còn không dị nghị gì, anh chỉ đành cắn răng làm.
Kết quả lần đầu tiên làm đã bị vẹo lưng.
Nếu không phải có người đằng sau đỡ lấy, chắc hẳn anh đã hôn đất, gãy răng cửa rồi.
Lúc đó trong đầu toàn là đau đau đau, không có tâm trạng đi quan tâm người khác.
Hiện giờ nghĩ lại, căn cứ vị trí đứng lúc đó, bên trái anh chính là Tuỳ Ý.
“Ngại quá, lớn tuổi rồi…!À không, chưa già đã yếu…Lại phải cảm ơn cậu rồi.” Ninh Lan ôm lưng, gượng gạo đáp.
Tuỳ Ý để xong quần áo, lấy từ trong tủ vài miếng cao dán: “Cái này có hiệu quả khá tốt.
Cậu cầm lấy dùng đi.”
Ninh Lan lại định nói cảm ơn thì Tuỳ Ý cướp lời trước: “Đây là của Tiểu Thần.
Khớp xương của cậu ấy từng bị thương.
Tôi mua mấy thứ này chuẩn bị sẵn trong kí túc.”
Ninh Lan cũng không ngại, nhận lấy vén áo ướm vào, tư thế kỳ cục nói: “Từ cuộc sống thường ngày của cậu, tôi nhận thức sâu sắc rằng làm anh thật là không dễ dàng.”
Tuỳ Ý thấy động tác của anh khó khăn, chủ động bước đến lấy miếng cao dán, hỏi: “Cậu có anh trai à?”
“Không có.” Ninh Lan lại vén áo mình lên, lộ ra thắt lưng gầy.
“Mẫu thai solo*, là ý này nhỉ?”
“Mẫu thai solo chỉ những người từ lúc sinh ra đến nay đều độc thân, không phải chỉ con một.” Tuỳ Ý sửa lời xong, ấn vào phần eo mềm của anh: “Chỗ này à?”
“Xuống một chút…!sang bên phải, đúng chỗ này…hahaha cậu đừng động vào chỗ đó, buồn lắm!” Ninh Lan đột nhiên cười to, co chân lại lùi ra sau.
*mẫu thai solo 母胎单身: cái từ này không biết dịch sang tiếng Việt thế nào nên để H-V vậy…!nghĩa thì như Tuỳ Ý đã giải thích: từ lúc sinh ra đến giờ vẫn là cẩu độc thân, chưa bao giờ yêu đương (theo Baidu)
Tuỳ Ý khó lắm mới tìm được đúng vị trí, vì anh động đậy nên lại không biết nên dán chỗ nào, dứt khoát nắm lấy một bên eo anh, ý đồ giữ lại: “Đừng động đậy.”
Ninh Lan bị đụng đến mức cười quặn bụng, hành động lại càng dữ dội hơn, haha cười lớn đẩy tay Tuỳ Ý ra.
Hai người tôi đẩy cậu giữ, suýt nữa cùng ngã lên giường.
Cuối cùng một tay Tuỳ Ý cầm hai tay anh quặt ra sau lưng, tay kia nhanh chóng dán miếng cao lên, “bộp” một tiếng dán lên eo anh mới kết thúc quá trình dán cao vất vả này.
Thứ hai quay MV ở trong nhà, sẽ có hai MV ra mắt, sáng tạo bởi tác giả nổi tiếng, đủ để thấy sự coi trọng của công ty với nhóm.
Những thiếu niên sắp được ra mắt vô cùng hưng phấn.
Ca khúc chủ đề đã được chuẩn bị đầy đủ, cho nên hiệu quả quay vô cùng cao.
Chỉ lúc quay MV phong cách đáng yêu bị vấp một chút.
“Đội trưởng, chúng ta quay cảnh cuối cùng.
1, 2, 3, Smile~”, đạo diễn đã làm mẫu cách cười mỉm đến lần thứ N, cơ mặt đã tê rần không còn cảm giác.
Không phải Tuỳ Ý không biết cười, dùng cách nói của An Lâm đó chính là “quá cứng nhắc”, bảo cậu cười cậu sẽ nâng khoé miệng lên giống như rô bốt đang nhận lệnh.
Cậu có tướng mạo vô cùng đoan chính, nếu không cười tự nhiên sẽ trông rất giả dối.
Ánh mắt không tập trung, chụp ảnh thường còn chấp nhận, quay video thì không thể cứ thế lừa khán giả được.
“Chúng ta phải thể hiện nụ cười từ nội tâm.
Cậu có thể nghĩ một lát, nhìn thấy người con gái mình thích hoặc là một đoá hoa xinh đẹp.” Đạo diễn miêu tả cảnh đẹp cho cậu.
Tuỳ Ý lắc đầu.
Cậu không có người con gái mình thích, cũng không thích hoa.
Cố Thần Khải lên mạng tìm một đống truyện cười nhạt, đọc cho cậu nghe.
Kết quả không chọc được cậu cười mà tự mình cười lăn ra.
Toàn bộ kế hoạch tác chiến thất bại.
Đạo diễn sức cùng lực kiệt cho nghỉ giải lao.
Tay Ninh Lan vuốt cằm nhè nhẹ, ở bên cạnh quan sát Tuỳ Ý.
Sau đó nhân lúc cậu đang nói chuyện với người khác, thình lình tiến đến véo eo cậu một cái.
Tuỳ Ý: “…!Làm gì vậy?”
Ninh Lan ngạc nhiên: “Cậu không buồn à?”
Tuỳ Ý: “Không buồn.”
Ninh Lan nhìn biểu cảm của cậu trông không giống giả vờ, thở dài đáp: “Có lẽ dây thần kinh cười của cậu bị em cậu cướp mất trong bụng mẹ rồi.”
Tuỳ Ý ngẫm nghĩ, nói: “Tôi với cậu ấy không phải anh em ruột.”
Ninh Lan: “…”
Rốt cuộc là ai chọc ai cười đây?
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc.
Đạo diễn mệt muốn chớt, nói rằng bất kể thế nào thì vẫn quay cảnh cuối cùng.
Ống kính nhắm đến Tuỳ Ý.
Những thành viên AOW khác đứng sau ống kính nhe nanh múa vuốt, trổ hết tài năng làm mặt xấu.
Tuỳ Ý vẫn không tìm được điểm đáng cười, bất đắc dĩ lấy lại tinh thần nhìn vào ống kính, nỗ lực thể hiện tâm trạng vui vẻ “xuất phát từ nội tâm.”
Ánh mắt lướt qua mọi người.
Ai cũng quan tâm đến chỗ này, chỉ có Ninh Lan, nhân lúc không ai chú ý đến, chui ở trong góc vén áo lên, cắn răng cắn lợi xoa lưng mình.
Bỗng nhiên Tuỳ Ý nhớ đến tối qua thằng nhóc này trốn qua trốn lại vì sợ ngứa, cười đến mức không thở ra hơi.
Hai lúm đồng tiền khảm sâu trên má, đôi mắt cười tít như hai mảnh trăng cong cong.
“Rất tốt, chính là cười như vậy!” Đạo diễn vui mừng hô to: “Cut!”
Hết chương 7.
.