Bạn đang đọc Trục Lãng FULL – Chương 6
Thực ra động cơ của Ninh Lan rất đơn giản, sắp phải ra mắt rồi, anh muốn thay đổi diện mạo để làm người một lần nữa.
Nếu thời gian không cho phép anh hoán đổi xương cốt, thì chấm thêm một cái nốt ruồi đi, may thì chứng minh được mình không giống trước kia nữa.
Anh vội vàng vùng khỏi số phận bất lực phản kháng, mong chờ từ nay về sau đi trên con đường mới.
Mặc dù trong tiềm thức, anh không ôm hy vọng gì cả.
Anh cho rằng việc chỉnh sửa, thẩm mỹ là điều thường tình trong giới giải trí, hành động nhỏ này chẳng là gì cả, ai ngờ rằng ngày hôm sau, tất cả mọi người gặp anh đều lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Lúc ngủ dậy, Cố Thần Khải nhìn anh chằm chằm nửa ngày, sau đó “xuỳ” một tiếng biểu thị sự khinh thường.
Cao Minh gặp anh ở nhà vệ sinh, ngậm bàn chải trong miệng nhìn anh qua gương, ô ô a a nói mấy câu khó hiểu.
Vương Băng Dương lại càng khoa trương, ôm lấy mặt anh thương tâm nói: “Anh Lan ơi, sao anh lại nghĩ không thông vậy?”
Ninh Lan hỏi có ý gì.
Cậu ta ấn vào nốt ruồi, đáp: “Vị trí này không phải là nốt ruồi nước mắt sao? Không may mắn đâu à.”
Trên đường đi làm Ninh Lan lên mạng tra cứu, trong lòng nghĩ nốt ruồi này cũng chẳng phải là thật, gì mà “cô tinh nhập mệnh” * chứ?
Việc gì đến thì cứ đến.
*cô tinh nhập mệnh: thường chỉ sự khó khăn, hay gặp đau buồn, cô đơn trong tình cảm.
Công ty điều một chiếc xe ô tô chín chỗ đưa bọn họ đi studio chụp ảnh.
Bảy người mới ngồi một lúc, trợ lý An Lâm cũng đến.
Vương Băng Dương hỏi: “Chị An An ơi, không phải chị là trợ lý đời sống của bọn em sao? Sao cũng đi làm theo vậy?”
An Lâm mở túi vải bố to đùng ra, lấy vài chai nước từ bên trong, đưa cho các thành viên và lái xe mỗi người một chai, nói: “Ngoài công việc là trợ lý đời sống, trong công việc là trợ lý hành chính.
Có ý kiến gì không?”
Mấy thanh niên đều lắc đầu cười hihi.
Ninh Lan nói: “Thế phải bảo công ty tăng lương cho chị đi.” Vừa nói, vừa tiện tay nhận lấy chai nước khoáng, giúp cô vặn nắp rồi trả lại.
An Lâm cười tít mắt nhận lấy, uống một ngụm rồi đáp: “Tôi cũng nghĩ như vậy…!Ớ…!mặt cậu làm sao thế?”
Tài xế nghe thấy cô bất ngờ cao giọng, cũng nghiêng đầu nhìn.
Ninh Lan bị mọi người vây quanh nhìn cả sáng.
Lúc họp còn bị Trương Phạn trách mắng một hồi, nói về sau động vào mặt phải báo với cô một tiếng.
Vì thế anh đã quen với sự kinh ngạc của mọi người, đáp: “Chỉ là thêm một chấm đen thôi mà.
Người không biết lại tưởng em thay đầu.”
An Lâm xúm lại ngắm kĩ trong chốc lại, bảo: “Cậu đừng nói, cũng khá là đẹp đấy.
Trước kia không phát hiện mắt cậu lại đẹp đến vậy.
Chốc nữa lúc tạo hình bảo thợ làm cho cậu một tí mái mưa, sẽ càng thêm hiệu quả.”
Ninh Lan vâng dạ liên tục.
Tuỳ Ý ngồi ở trong cùng cạnh cửa sổ nhìn anh một cái, sau đó rời mắt hướng ra cửa sổ.
Nơi chụp ảnh là studio trong nhà, hai bộ trang phục, một bộ mang phong cách thiếu niên phản nghịch, một bộ kiểu đáng yêu, vừa hợp với phong cách của hai bài hát ra mắt.
Nói là thiếu niên phản nghịch, thực tế tạo hình cũng không quá khoa trương.
Tất cả thành viên đều đi giày thể thao cộng thêm trang phục thiết kế riêng, nhìn tổng thể thì phổ thông, nhìn chi tiết sẽ thấy vô cùng tinh tế, vừa thời thượng, vừa mang lại cảm giác thanh xuân.
Tóc của Ninh Lan được nhuộm thành màu hạt dẻ, để duy trì màu đến lúc quay MV tuần sau, nên đã nhuộm loại màu giữ lâu.
Cùng nhuộm tóc còn có Tuỳ Ý và Vương Băng Dương, một người màu xám, một người màu vàng, không ai theo kiểu smart*.
Ninh Lan thấy rằng thẩm mỹ của công ty khá ổn, đáng tin.
*smart: tiếng Trung là 杀马特: một cộng đồng thanh niên có tóc kiểu, phong cách như thế này =))
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tạo hình xong, quá trình chụp ảnh diễn ra rất nhanh.
Ảnh chung của bảy người đã được sắp xếp sẵn vị trí và tư thế.
Phong cách phản nghịch nên cũng không cần biểu cảm mấy, còn phong cách đáng yêu thì cười lên là được.
Thời gian Ninh Lan chụp ảnh cá nhân bị kéo dài một chút.
Anh không thích ứng được với tiết tấu 30 giây “tách” chụp.
Thợ chụp ảnh chắc chưa bao giờ thấy thần tượng nào mà cứng nhắc như thế, vừa nhìn ảnh chụp đã lắc đầu thẳng thừng.
Ninh Lan cho rằng bản thân đã nỗ lực hết sức, tạo hình trái tim bằng cách vòng cánh tay lên đầu cũng phải nghiến răng nghiến lợi làm.
Hiện giờ chỉ có thể ngồi đợi hậu kỳ cứu mạng thôi.
Anh đi rửa mặt sau khi chụp ảnh xong, kì cọ nửa ngày trời cũng không rửa sạch được kẻ mắt, dứt khoát vuốt cái mái mới cắt che đi.
Trên xe trở về, An Lâm bảo mọi người đăng ký weibo mới, tên gồm tên nhóm và tên mình, theo dõi trang của công ty và các thành viên.
Lục Khiếu Xuyên vô cùng đắc chí theo dõi mấy người nổi tiếng trên mạng, bị An Lâm nói cho một trận.
Lão đại không vui, nói rằng sớm biết thế này đã không ra mắt nữa, đến tự do cá nhân cũng không có.
Ninh Lan gõ “AOW Ninh Lan” trên weibo rồi ấn xác nhận, hỏi An Lâm: “Vì sao nhóm mình được đặt tên như vậy ạ?”
An Lâm đáp: “Là viết tắt của All Over The World.”
Ninh Lan đang ngẫm nghĩ xem là từ nào thì Cố Thần Khải giễu cợt nói: “Ý nghĩa là toàn thế giới.”
Dù gì Ninh Lan cũng đã học cấp 3, anh cười với Cố Thần Khải rồi hỏi tiếp: “Vậy phải là AOTW chứ?”
Vương Băng Dương ngáp một cái, đáp: “Phòng kế hoạch nói nhìn chữ T không đẹp nên bỏ đi luôn.”
Ninh Lan âm thầm thu lại câu nói công ty đáng tin vừa lúc nãy.
Cả nhóm được sắp xếp luyện tập vào buổi chiều.
Ninh Lan tập luyện một mình trong một tuần, động tác cơ bản còn chắp vá được.
Tuy nhiên bảy người cùng nhảy, phải vừa nhảy vừa thay đổi đội hình.
Cho dù phần lớn thời gian anh đều đứng sau cùng đội ngũ, thì vẫn có chút không theo kịp.
Hơn nữa, lúc di chuyển đội hình va vào người khác.
Cao Minh đã bị va mấy lần lộ ra vẻ sốt ruột: “Lần thứ mấy rồi hả? Thay đổi vị trí trước sau không khó đến thế chứ?”
Trước khi luyện tập đội hình, Cao Minh ngàn lần không ngờ rằng thực lực của Ninh Lan còn không đến mức đạt yêu cầu, chứ chưa nói đến sự phối hợp kém.
Động tác mềm oặt thiếu lực, nhìn là biết không có nền tảng nhảy múa.
Nếu không phải để anh đứng phía sau, chen trong một đám người sẽ khó lộ ra thì cả nhóm đã bị anh làm cho liên luỵ rồi.
Cao Minh thuộc phái thực lực, thức khuya dậy sớm đổ mồ hôi luyện tập trong ba năm.
Trước kia không biết rõ nội tình của Ninh Lan, mới đối xử khách khí, lễ phép với anh.
Bây giờ mới biết anh là “lính nhảy dù”, vừa không có tiền, vừa không có thực lực, căn bản không muốn để anh vào mắt.
Ninh Lan cũng không ngốc.
Anh biết Cao Minh đại để đã nhìn anh với con mắt khác.
Từ lúc biết đứa trẻ này tức giận phát tiết, anh đã không còn làm thân với cậu ta nữa.
Lúc trả tiền còn nhét thêm 200 tệ, không biết cậu ta có đếm lại không.
Việc này không liên quan đến mấy thành viên xếp trước.
Phương Vũ – người đứng cao nhất còn quay lại giảng hoà: “Lần đầu tiên kết hợp còn hơi lúng túng, chúng mình cùng làm lại đi.”
Vương Băng Dương cũng tiến đến vỗ hai người họ, nói: “Được rồi, được rồi, đều là anh em cả.”
Ai về vị trí nấy.
Luyện tập thêm hai lần, cuối cùng Ninh Lan cũng không giẫm lên chân người khác.
Lúc nghỉ giải lao, anh chủ động xuống tầng mua nước uống mời mọi người.
Vốn dĩ định mua bảy chai nước khoáng, sắp ra quầy thu ngân, suy nghĩ lại rồi cắn răng đổi sáu chai thành nước uống vận động.
Đến phòng luyện tập, tự mình lấy chai nước khoáng, còn những chai khác để thành viên trong nhóm chọn.
Lục Khiếu Xuyên vô cùng ga lăng định đổi chai nước uống vận động của mình cho Ninh Lan.
Ninh Lan nói mình đang giảm cân.
Lục Khiếu Xuyên thân thiết vẹo má anh: “Đừng giảm nữa.
Sau lại giảm luôn má lúm đồng tiền mà anh thích thì sao.”
Ninh Lan không ngờ rằng mình bị động chân tay, cảm thấy hơi ghét bỏ né tránh, không chú ý mà lùi lại sau hai bước, suýt nữa ngã lên người Tuỳ Ý.
“Cẩn thận.”
Tuỳ Ý đỡ anh.
Ninh Lan đứng vững rồi nghiêng đầu nói cảm ơn thì cậu đã rời đi trước.
Ninh Lan nhìn bóng lưng ấy, bỗng nhớ lại tình cảnh tối qua, giơ tay sờ vào nốt ruồi mới đang còn ngứa ở khoé mắt.
Tiếp tục luyện tập nhóm thêm một tuần nữa, trước lúc thu âm và quay MV, công ty chiêu đãi tất cả nhân viên liên quan đến dự án nhóm nhạc AOW.
Ăn buffet hải sản, hơn 200 tệ một người.
Ninh Lan nhìn giá tiền mà trong lòng nức nở, đủ mua hơn 100 hộp mì ăn liền.
Vì thế anh ôm tâm trạng ăn lấy vốn, bỏ qua cơm, nước uống, rau xanh, đồ ngọt, thậm chí là thịt gà, thịt vịt, một lòng canh ở chỗ hải sản.
Sashimi vừa lên liền xúm đến càn quét, đĩa này đến đĩa kia lấy cá hồi, cua, sò, tôm hùm, khiến cho người thích ăn hải sản như Phương Vũ và Lục Khiếu Xuyên phải kêu lên không chịu được vì quá nhiều, để bọn họ nghỉ ngơi, đừng đi lấy thêm nữa.
Vương Băng Dương bóc cam để lên đĩa của anh: “Anh Lan cứ bận bịu một mình, bón cho cả bàn ai cũng no căng rồi.
Có lẽ nào anh thuộc hình tượng bảo mẫu?”
Ninh Lan nghiêng đầu: “Nhóm mình còn có cả bảo mẫu à?”
Phương Vũ chỉ Tuỳ Ý: “Là đội trưởng đó.
Nghe nói ở kí túc xá, cậu ấy còn giúp mọi người giặt quần lót?”
Cố Thần Khải đáp: “Làm gì có.
Bọn em đều tự giặt.
Có điều anh ấy cũng thực sự vất cả.
Chị An Lâm là con gái nên đến kí túc xá bọn em không tiện, tất cả việc lông gà vỏ tỏi đều đến tay anh ấy hết.”
Cao Minh dẫn đầu hô lên bảo mọi người mời đội trưởng uống rượu.
Tuỳ Ý cười đồng ý.
Ninh Lan ngồi đối diện lặng lẽ quan sát cậu, phát hiện cách cậu cầm ly không giống với những người cùng trang lứa khác, bình ổn trầm tĩnh mà không quá lõi đời, đích thực là ứng viên tốt nhất cho chức đội trưởng.
Lần cuối Ninh Lan đi lấy thức ăn, lấy hộ Tuỳ Ý một phần pizza và gà rán.
Vương Băng Dương hỏi vì sao anh biết cậu ấy thích ăn thứ này.
Anh đáp: “Ban nãy thấy đội trưởng ăn vỏ nem mà không ăn nhân, đoán thôi.”
Tuỳ Ý cảm ơn anh, thong thả ung dung ăn sạch đĩa.
Ăn đến hơn 9 giờ tối.
AOW có bảy thành viên thì năm người uống say.
Tuỳ Ý không uống rượu và Ninh Lan chỉ uống một ngụm cocktail để giữ bụng đưa các thành viên uống rượu say, nghiêng nghiêng ngả ngả đỡ lên xe.
Lần đãi tiệc này có cả nhân viên hậu kỳ của công ty, người người đông đúc ngồi kín năm xe.
Anh đỡ Vương Băng Dương đang say đến mức ở trước cửa khách sạn hô loạn xì ngậu “Á hú vạn tuế, À hú nhất định sẽ nổi” nhét vào trong xe.
Chiếc xe cuối cùng còn trống mỗi cốp xe.
Lúc này, cửa kính sau xe kéo xuống, một chiếc chìa khoá bay ra từ bên trong, Tuỳ Ý giơ tay bắt.
Lục Khiếu Xuyên say đến mức nói không nên lời hét lên ở trong xe: “Đội trưởng cậu…!cậu lái xe của tôi, đỗ…!đỗ ở khu…khu…khu B.”
Vì thế Ninh Lan cùng Tuỳ Ý đi vào thang máy xuống tầng hầm thứ hai, lần mò hơn mười phút mới tìm thấy chiếc xe thể thao màu bạc ở khu D chứ không phải khu B.
Hai người bất đắc dĩ nhìn nhau, cười khổ mở cửa lên xe.
Ninh Lan chưa bao giờ ngồi chiếc xe đẳng cấp thế này, thắt dây an toàn xong chỉ nhìn chằm chằm phía trước, nín thở ngưng thần, không dám chớp mắt một cái.
Anh cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, chỉ muốn đứng lên.
Cho đến khi xe được vững vàng lái ra đường cái, đội trưởng kiêm lái xe mới nhìn ra biểu cảm quẫn bách của anh, nói rằng “gầm xe này thấp”.
Ninh Lan mới tỉnh ngộ chỉ chiếc xe tải phía trước: “Nếu chiếc xe phía trước mà phanh gấp thì chúng ta có phải sẽ chui luôn vào gầm xe người ta không?”
Tuỳ Ý cười: “Cậu nghĩ phanh xe là đồ trang trí à?”
“Hình như đọc ở trên báo, mấy minh tinh bị tai nạn giao thông không phải đều lái xe thể thao sao?” Nói đến đây, Ninh Lan ôm tay, cắn chặt răng run rẩy: “Đội trưởng lái chậm chút, an toàn là trên hết.”
Nét cười trên gương mặt Tuỳ Ý không vơi: “Tôi sẽ không đưa cậu đi bán mạng đâu.”
“Cậu nói thế thì tôi yên tâm rồi.” Ninh Lan nheo mắt, thật lòng thật dạ nói: “Cả nhóm À hú, chỉ mình cậu đáng tin.”
Tuỳ Ý bất ngờ được khen không phòng bị, tò mò hỏi: “Đáng tin chỗ nào?”
Ninh Lan chậm rãi nói: “Tiểu Cố nói đúng.
Nếu tôi làm đội trưởng, chắc chắn không được, con mẹ nó quá là mệt đi.
Nửa đêm hôm qua tôi nghe thấy tiếng cậu dậy đi đóng cửa phòng bên cạnh.
Nếu là tôi thì đến cả em ruột cũng lười quản.”
Tuỳ Ý quay đầu nhìn Ninh Lan.
Có lẽ anh say rồi, còn nói bậy.
Từ góc độ này có thể thấy nốt ruồi ở khoé mắt đang thoát ẩn thoát hiện dưới ánh đèn neon.
Sau đó Tuỳ Ý suy nghĩ.
Tối hôm trước để ý đến đôi mắt anh, có lẽ là do sự xuất hiện đột ngột của nốt ruồi thu hút sự chú ý vào nửa trên khuôn mặt.
Ninh Lan cảm nhận được ánh nhìn của Tuỳ Ý, cũng quay sang, nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra hai lúm đồng tiền sâu hoắm.
Tuỳ Ý ngẩn ngơ trong chốc lát, rất nhanh trở lại hiện thực.
Cậu nhìn về phía trước, bình tĩnh đáp: “Tiện tay thôi mà.”
Ninh Lan tự cười tự nói: “Cảm ơn sự tiện tay đưa khăn mặt, miếng giữ nhiệt, nhạc lý cơ bản, còn có…!còn có đưa tôi về kí túc xá của cậu.” Anh muốn vươn vai, tay vừa giơ lên đã chạm đến trần xe, lúng túng thu lại, nhỏ tiếng oán trách: “Ngồi cái xe này thật khó chịu.”
Tuỳ Ý đáp: “Chịu khó một chút, sắp đến nơi rồi.”
Ý thức của Ninh Lan có chút lơ mơ, chỉ cảm thấy giọng nói này thật dịu dàng, khiến người ta buồn ngủ.
Anh “ừm” một tiếng, ôm cánh tay ngồi nghiêng trên ghế, bắt đầu gật gà gật gù đi vào giấc ngủ.
Tuỳ Ý không nghe thấy tiếng động bên ghế phó lái, nhân lúc đợi đèn đỏ không nhịn được quay sang phải nhìn.
Góc mặt của Ninh Lan được bao phủ trong một vầng ánh sáng mờ ảo, đôi tai trắng nõn như khuôn mặt.
Anh không có lỗ tai.
Buổi chiều, An Lâm bảo anh thử đeo khuyên tai chuẩn bị quay MV, làm dái tai anh vẫn còn lưu một vệt đỏ ửng đến giờ.
Tuỳ Ý như bị ma xui quỷ khiến giơ tay ra, chạm vào rồi thu lại trong chớp mắt.
May là người không tỉnh.
Cậu chưa kịp nghĩ vì sao mình lại có hành động kì quái đó thì điện thoại trong túi đổ chuông.
Tiếng chuông cộng thêm tiếng rung khiến Ninh Lan ngồi bên cạnh chưa ngủ say lẩm bẩm mấy tiếng.
Tuỳ Ý hốt hoảng lấy điện thoại ra ấn nghe.
“Alo, Tuỳ Ý?”
Không gian xe rất yên tĩnh, một giọng nam ôn hoà vang lên trong điện thoại.
Tuỳ Ý nhìn cái tên gọi đến, ánh mắt tối sầm.
Hết chương 6.
.