Tru Tiên 2

Chương 15: Sinh tồn (Hạ)n


Đọc truyện Tru Tiên 2 – Chương 15: Sinh tồn (Hạ)n

Chương 5: Sinh tồn (Hạ)
Dịch: AlfaRomeo™
Biên: Summer Rose
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: .
Mấy ngày vừa qua, bầu không khí ảm đạm bao trùm khắp Long Hồ Vương gia. Nhưng bây giờ tình hình cũng đã đỡ hơn trước rất nhiều, đặc biệt sau khi mấy vị đạo trưởng ở Thanh Vân Môn đến thăm, gia chủ Vương Thụy Vũ sau khi đàm đạo với mấy vị này xong tâm trạng cũng tốt hơn. Vương phủ từ trên xuống dưới đều thở phào nhẹ nhõm.
Biến cố đột nhiên xảy ra, Vương gia vô cùng lo lắng khi phải đối mặt với lửa giận của Thanh Vân Môn. Bất kể thế nào thì Phương lão đầu của Thanh Vân Môn cũng chết ở địa bàn Vương gia. Chỉ có điều không thể ngờ rằng, Thanh Vân Môn quả thật không hổ danh là chính đạo đại phái ngàn năm quang minh lỗi lạc, vị Tiêu Dật Tài ở Thông Thiên Phong Thanh Vân Sơn kia thực sự rất anh minh, bụng dạ rộng rãi, chẳng những không truy cứu lỗi sai của Vương gia mà còn phái thêm người tới thành Long Hồ. Nghe nói trong số đó có một vị tu sĩ rất lợi hại, đủ khả năng ứng phó với mọi tình huống. Những điều này khiến Vương Thụy Vũ vui mừng khôn xiết, Vương gia từ trên xuống dưới cũng đều vui lây, so với việc này thì sự kiện một đệ tử Vương gia bị mất chẳng còn quan trọng nữa.
Tuy Vương Tông Cảnh đích thực là hậu duệ của Vương gia, lại xuất thân từ chi trưởng đương nắm quyền hiện nay, thế nhưng cả cha mẹ đều đã mất sớm, bản thân bất quá cũng chỉ mới mười một tuổi lại chẳng phải nhân vật trọng yếu gì. Hơn nữa ai cũng biết rằng trong mỗi thế hệ đồng trang lứa ở Vương gia chỉ tính riêng nam tử lớn nhỏ thôi cũng đã có hai mươi mấy người, chẳng lẽ lại sợ thiếu đi một đứa hay sao?
Chính vì vậy, rốt cuộc người đau lòng nhất cũng chỉ có mỗi mình Vương Tế Vũ, chị ruột của Vương Tông Cảnh mà thôi. Ngoài ra cũng chỉ có thêm tên tiểu tử béo Nam Sơn ngày thường vẫn hay chơi đùa với Vương Tông Cảnh. Nó đã bị cha đánh cho một trận nên thân, mấy ngày rồi đều nằm liệt trên giường, nghe nói cũng khóc lóc thảm thiết một trận.
Đương nhiên Vương gia không phải không coi trọng Vương Tông Cảnh, dù sao thì nó cũng là con cháu thuộc chi trưởng Vương tộc. Sau khi sự việc phát sinh cũng đã cho người đi tìm nhưng tìm khắp thành Long Hồ và các khu vực xung quanh, chỉ thiếu điều đào sâu ba thước đất nữa thôi nhưng cũng không tìm thấy tung tích của Vương Tông Cảnh. Càng lâu mọi người càng nản, hôm nay ngoại trừ Vương Tế Vũ thì Vương gia từ trên xuống dưới đều mặc định đứa nhỏ kia chỉ sợ là không còn sống nữa rồi.
Vương Tông Cảnh không có cũng không sao, tỷ tỷ Vương Tế Vũ của hắn dù là nữ nhân nhưng địa vị trong tộc lại quan trọng hơn hắn rất nhiều, tuổi chỉ vừa tròn mười sáu nhưng về phương diện tu đạo lại là thiên tài kiệt xuất nhất trong đám hậu bối, rất được các vị trưởng bối trong gia tộc coi trọng. Lần này kết minh với Thanh Vân Môn cũng có được một chút lợi ích, đó là có thể cử một người con cháu trong Vương tộc đến Thanh Vân Môn tu đạo, Vương Tế Vũ chính là người được sắp xếp vào vị trí này.
Bởi vậy mấy ngày gần đây có không ít người tới thăm Vương Tế Vũ, ngay cả gia chủ Vương Thụy Vũ cũng đến an ủi vài câu. Nhưng Vương Tế Vũ và đệ đệ nương tựa lẫn nhau từ bé đến lớn, tình cảm sâu đậm, hắn chính là người thân duy nhất của nàng, nỗi đau mất đi tiểu đệ thật khó có thể nguôi ngoai. Nàng không chịu cam lòng, thậm chí còn mấy lần chạy tới cầu xin Vương Thụy Vũ cho người đi tìm, khiến ông ta cảm thấy rất đau đầu, về sau đành trốn tránh không gặp nàng nữa.
Nhiều ngày trôi qua, rốt cuộc Vương gia cũng phải gọi nhóm người tìm kiếm quay về, xem như chính thức bỏ cuộc không tiếp tục tìm kiếm tung tích của kẻ thần bí và Vương Tông Cảnh. Xế chiều hôm đó, Vương Tế Vũ sau khi nghe được tin này liền bật khóc nức nở, chạy đi tìm Vương Thụy Vũ. Nhưng ông ta đóng cửa không gặp, chỉ sai Nam Thạch Hầu ra tiếp rồi lựa lời an ủi. Nam Thạch Hầu rất yêu mến vị tiểu cô nương này. Y lắc đầu cười khổ rồi thở dài cho biết gia chủ thực chất cũng không hề muốn như vậy, mấy ngày vừa qua muội cũng đã thấy đấy, toàn bộ mọi người già trẻ lớn bé trong Vương phủ, chỉ cần có khả năng thì Vương gia đều đã cử đi hết rồi, đến giờ không còn cách nào khác nên đành phải chấp nhận sự thật thôi.
Sắc mặt Vương Tế Vũ tái nhợt, cuối cùng thất thểu lê bước quay về, nước mắt chảy dài trên đôi má. Nam Thạch Hầu đuổi theo nàng, xấu hổ nói :
– Tiểu Vũ, trước đó tuy có hơi chậm trễ một chút nhưng bây giờ các vị đạo trưởng của Thanh Vân môn đã đến đây cả rồi. Qua hai ngày nữa muội phải theo họ đến Thanh Vân Môn tu hành đó.
Vương Tế Vũ vẫn hờ hững bước đi. Chỉ còn lại một mình Nam Thạch Hầu đứng đó, lặng lẽ thở dài.
Mơ mơ màng màng đi được một quãng, Vương Tế Vũ mới chợt nhận ra mình đã vô tình rời khỏi Vương gia bảo, bây giờ đang đứng trên một con đường lớn của thành Long Hồ. Trong Vương gia, vẻ đẹp và thiên phú của Vương Tế Vũ đều được mọi người biết đến. Tương tự tại thành Long Hổ cũng thế, mọi người đi đường đều nhận ra vị tiểu thư tài hoa này nhưng không ai biết tại sao nàng lại bước đi như kẻ mất hồn như vậy.

Tuy nhiên không ai dám tới bắt chuyện hay có hành động gì khác với nàng, dù sao nơi này cũng thuộc địa phận của Vương gia, nên Vương Tế Vũ cứ đi mãi như vậy một lúc lâu mà cũng không bị ai làm phiền. Đột nhiên trong lòng nàng như chợt nhớ ra điều gì đó, trên mặt thoáng hiện vẻ đau thương, lập tức quay đầu đi thẳng về hướng Bắc.
Đến trước cổng thành, lính gác cổng vừa nhìn đã nhận ra đây là Vương tiểu thư của Vương gia bảo, có điều sắc mặt Vương Tế Vũ lúc này quả thực không dễ coi chút nào. Mấy tên lính này cũng cảm thấy hơi lo lắng bèn đánh bạo bước tới định khuyên nhủ nàng mấy câu. Nhưng lúc này Vương Tế Vũ đang vô cùng đau khổ, nào có thèm để ý gì đến bọn họ. Nàng nhanh chóng lôi ra một tấm Liệt Hỏa phù rồi thẳng tay quăng nó xuống đất. “Ầm” , một ngọn lửa lớn bùng lên mạnh mẽ, bốc lên cao hơn cả đầu người, khiến cho mấy tên lính đó sợ chết khiếp.
Lúc này bọn họ mới sực nhớ ra, vị tiểu thư trẻ tuổi này chính là người tu đạo có thiên phú cao nhất trong Vương tộc hiện nay. Chỉ cần sử dụng vài chiêu thức gia truyền hoặc bùa chú pháp thuật đơn giản thì e là ngay cả đám yêu thú thông thường cũng không phải là đối thủ của nàng. Nghĩ đến đó, tất cả bọn họ cùng thụt lùi mấy bước, không ai dám mở miệng khuyên can nữa, đành trơ mắt ếch nhìn nàng đi ra khỏi thành.
Sau khi rời khỏi thành, Vương Tế Vũ cứ nhằm hướng Bắc đi thẳng một mạch. Mục tiêu lần này của nàng rất rõ ràng, đó chính là núi Ô Thạch nằm cạnh Long hồ. Mặc dù trong lòng đang vô cùng đau khổ, nhưng rốt cuộc Vương Tế Vũ vẫn không thể nào chấp nhận sự thật kể từ nay nàng đã mất đi tiểu đệ đệ của mình. Trong lúc đau xót thương tâm, nàng cũng chỉ biết bước lên đỉnh núi Thạch cố gắng xem xét tìm kiếm thêm vài lần nữa, ngoài chuyện đó ra nàng còn biết làm điều gì khác đây?
Vương Tế Vũ bình yên bước lên đỉnh Ô Thạch Sơn, trên đường đi không hề có con yêu thú nào nhảy ra ngăn cản nàng. Ngôi miếu hoang tàn đổ nát trên đỉnh núi vẫn nằm đó, xung quanh đất đá ngổn ngang. Tuy đã nhiều ngày trôi qua, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên nền đất vẫn còn những mảng màu xám thẫm, không biết có phải do hôm trước bị máu tươi thấm xuống nhuộm thành hay không?
Ánh mắt nàng chợt liếc qua những khối đất dị thường đó, trong lòng bỗng trào dâng một nỗi đau đớn khôn nguôi. Vương Tế Vũ bất giác cắn chặt môi mình, khóe mắt ươn ướt, trong đầu hiện lên hình ảnh thân quen cùng gương mặt vui vẻ tươi cười ngày thường của đệ đệ, nhất thời quên luôn cả bản thân. Đúng lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy trong ngôi miếu nhỏ trước mặt vọng tới một tiếng bước chân rất khẽ, dường như có bóng người đang chuyển động.
Vương Tế Vũ thoáng kinh ngạc, trong đầu vụt hiện lên một ý nghĩ, chẳng lẽ tên hung thủ kia bỏ đi rồi còn quay lại sao? Nàng lập tức quay người, nhìn chằm chằm vào cái bóng bí ẩn trong ngôi miếu rồi quát lên:
– Ai đó?
Người trong miếu không trả lời, thân hình dường như hơi chấn động một chút. Ngay sau đó một luồng ánh sáng xanh biếc chói mắt bay vụt ra, vừa nhìn đã biết đây rõ ràng là một bảo vật phi phàm.
Kẻ này cũng là một người tu đạo, Vương Tế Vũ cảm thấy căng thẳng, càng thêm khẳng định điều này. Nhất thời không hiểu vì sao lửa giận đột ngột bốc lên, dường như tất cả những đau thương khổ sở dồn nén suốt mấy ngày qua giờ mới có dịp bộc phát, bèn quát khẽ, hai ngón tay phải khép chặt lại, kẹp bên trong một lá bùa màu vàng. Chỉ nghe nàng thét lên một tiếng, lá bùa ngay lập tức được thúc động.
“Uỳnh”, một ngọn lửa lớn phụt ra từ bàn tay trắng nõn, giữa tầng không liền hóa thành một quả cầu lửa đỏ rực bay thẳng về phía ngôi miếu nhỏ, uy lực mạnh mẽ khiến người ta không thể xem thường. Cùng lúc đó, bóng người bí ẩn trong miếu đột nhiên dừng lại, ánh sáng xanh biếc lúc nãy cũng được thu hồi, biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ chốc lát sau, quả cầu lửa đã bay đến cửa miếu, nhưng không hiểu vì sao nó bỗng khựng lại rồi lơ lửng giữa không trung, giống như đang bị một bức tường vô hình nào đó ngăn cản. Một lúc sau, quả cầu lửa đang hừng hực khí thế ấy đột nhiên rung lắc mãnh liệt, tự động xoay tròn tại chỗ rồi bốc cháy, không thể tiến thêm một bước nào được nữa. Sau một hồi, ngọn lửa bắt đầu suy yếu và nhỏ dần, để lộ ra một tấm bùa chú màu vàng đã bị thiêu hủy quá nửa, giây lát sau lá bùa này tắt ngúm rồi rơi xuống đất.
Vương Tế Vũ thất kinh, kể từ khi nàng bắt đầu tu hành đến giờ chưa từng thấy có vị tu sĩ nào có thể phá giải thuật bùa chú của mình dễ dàng như thế, đạo hạnh kẻ này quả thật cao thâm khó lường. Điều này khiến thân phận của kẻ đang đứng trong miếu kia càng thêm quỷ dị. Nghĩ đến chuyện tiểu đệ đệ có khả năng đã bị người này sát hại, lòng nàng bỗng cảm thấy quặn đau, cắn chặt răng rồi quát lên một tiếng, bàn tay trắng mịn khẽ lật, hai tay xuất hiện hai tấm giấy phù, một cái là Liệt Hỏa phù còn cái kia là Hàn Băng phù.
Pháp thuật này chính là chỗ Vương Tế Vũ hơn hẳn đám con cháu khác trong Vương gia. Cho đến giờ e rằng trong đám con cháu Vương gia lớn tuổi hơn nàng cũng không ai có thể thi triển song song cùng lúc hai cái bùa chú như thế. Chỉ thấy lúc này có hai luồng khí một trắng một đỏ đồng thời bốc lên hóa thành một quầng lửa đỏ cùng một mũi tên băng. Dưới sự điều khiển của Vương Tế Vũ, một trước một sau như tên rời cung bắn thẳng vào trong ngôi miếu nhỏ.
Trong ngôi miếu nhỏ tựa hồ vọng ra một tiếng hừ lạnh, ngay sau đó một bóng người xuất hiện trước cửa miếu, mặt đối mặt với quầng lửa và mũi tên đang lao tới. Kẻ đó dường như không thèm để ý đến điều này, cũng không có ý rút thanh tiên kiếm xanh lục đang mang ở trên lưng ra, trực tiếp xông thẳng tới trước quầng lửa đỏ và mũi tên băng.
Cuồng phong nổi lên, tà áo bay phần phật trước gió, tốc độ của bạch y nhân trong nháy mắt tăng tới mức không thể tưởng tượng nổi. Xung lực mạnh đến mức làm cuộn lên một luồng lốc xoáy khổng lồ bao phủ khắp người, trực tiếp đánh thẳng vào quầng lửa đỏ. Chỉ trong giây lát, quầng lửa đỏ đang bốc cháy dữ dội ấy đã bị đánh văng sang một bên. Đồng thời, thân ảnh của y vẫn không hề ngừng lại, tiếp tục xông lên phía trước mũi tên băng đang bắn tới, trông như sắp xuyên thủng thân hình hắn đến nơi.

Vương Tế Vũ trợn mắt kinh ngạc, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Nàng mơ hồ nhớ lại hôm trước hình như có người từng nói rằng, trong số các vị tiên trưởng đến từ Thanh Vân Môn có một vị rất khác người, cứ một mực đòi nghỉ lại trên đỉnh núi Ô Thạch. Chỉ là mấy ngày gần đây nàng thương tâm quá độ nên không hề để ý đến, giờ tự nhiên nhớ ra, ngẫm lại bản thân mình chắc đã nhận lầm người rồi.
Trong chớp mắt, mũi tên băng đã vọt tới, cuồng phong rít lên, thân ảnh của bạch y nam tử kia dường như lại càng nhanh hơn. Không thấy hắn có thêm động tác gì, đơn giản chỉ là dựa vào lực bay của bản thân để tạo nên uy thế như cuồng phong bạo vũ, khí xoáy như rồng trực tiếp đánh mũi tên băng vỡ tan thành hàng ngàn mảnh vụn, chỉ còn sót lại một lá bùa nhăn nhúm bay phất phơ trong gió rồi rơi xuống đất.
Nhưng bóng người hệt như quỷ thần kia không hề ngừng lại, như một con rồng trong cơn giận dữ lao tới với khí thế dời núi lấp biển, nháy mắt đã tới trước mặt Vương Tế Vũ.
Vương Tế Vũ thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ dung mạo người này thì đã cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm lại, nhịn không được liền hét lên một tiếng thất thanh rồi nhanh chóng lùi về phía sau một bước.
Nhưng tiếng kêu của nàng chỉ mới phát ra được một nửa đã lập tức im bặt. Vương Tế Vũ cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc từ đầu tới chân, nam tử kia đã đứng ngay trước mặt, bàn tay thép bóp chặt lấy chiếc cổ thanh mảnh của nàng.
Vương Tế Vũ nhất thời nghẹt thở, sắc mặt tái nhợt. Không còn nghi ngờ gì được nữa, kẻ này hoàn toàn có thể bẻ gãy cổ nàng dễ như trở bàn tay.
Nhưng không biết vì sao, nam tử vừa nãy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể phát ra một sức mạnh đáng sợ như quỷ thần đó lại không hề hạ độc thủ với nàng. Y chỉ nhìn nàng một lát, sau đó chậm rãi buông lỏng tay ra, thản nhiên nói: – Biết cách sử dụng bùa chú, cô là người của Vương gia à?
Trong khoảnh khắc khi bàn tay kia thả lỏng ra, Vương Tế Vũ run lên cầm cập, không nhịn nổi ho khan liên tục. Đây là lần đầu tiên trong mười sáu năm sống trên đời nàng cảm giác được cái chết cận kề ngay trước mắt. Mãi một lúc sau Vương Tế Vũ mới từ từ khôi phục được, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện bạch y nam tử đang đứng trước mặt mình lưng đeo một thanh trường kiếm xanh biếc, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, mắt sáng như sao, khí thế hơn người, nhưng khuôn mặt lại thoáng nét tang thương, chẳng hiểu tại sao hai thứ khí chất vừa phức tạp vừa mâu thuẫn như vậy lại có thể tập trung trên một người. Nhìn người đàn ông cao hơn mình cả cái đầu, trái tim Vương Tế Vũ không khỏi đập mạnh hơn một chút, tựa hồ biết mình đã làm sai, nàng thấp giọng nói :
– Vâng, tôi tên là Vương Tế Vũ.
Bạch y nam tử đó chính là Lâm Kinh Vũ. Lúc này hắn đang nhíu mày suy nghĩ, chợt nhớ mấy ngày trước đây Minh Dương cũng đã từng nói qua với mình một chuyện, liếc nhìn Vương Tế Vũ một cái rồi nói :
– Cô chính là tỷ tỷ của vị thiếu niên mất tích kia?
Vương Tế Vũ ngược lại không ngờ rằng nam tử này cũng biết đến mình, có điều tự nhiên lại nghe y nhắc đến thiếu niên bị mất tích, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa, khóe mắt rưng rưng như sắp khóc. Nhưng nàng vốn không muốn thất lễ trước mặt người ngoài nên đành cố nén nước mắt lại, cúi đầu nói một câu xin lỗi rồi quay người bước đi, như muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng chỉ vừa đi được mấy bước, tiếng nam tử kia lại vang lên từ sau lưng nàng:
– Ta nghe nói cô vì quá đau lòng nên đã nói với các bậc trưởng bối rằng mình không muốn đến Thanh Vân Môn tu hành nữa, đúng vậy không?
Vương Tế Vũ dừng bước, nhất thời có chút hơi ngạc nhiên. Hôm trước là do nàng quá đau thương nên khóc lóc nói qua mấy câu đấy, nhưng không hiểu tại sao nam tử này lại biết được. Chỉ nghe y hờ hững nói tiếp:
– Ta khuyên cô nên dẹp bỏ tâm tình yếu đuối qua một bên, sớm lên đường đến Thanh Vân Sơn tu hành. Nếu quả thật cô muốn báo thù cho đệ đệ mình mà chỉ với bản lĩnh hiện tại e rằng không đối phó nổi với kẻ thù đâu.

Cả người Vương Tế Vũ chấn động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam tử kia chẳng biết từ lúc nào đã xoay người đi đến rìa núi phía bên cạnh, nhìn về hồ nước phía xa dường như đang nghĩ đến điều gì đó. Qua một hồi lâu, mới nghe y lầm bầm trong miệng như đang tự nói với chính mình, thanh âm trầm xuống :
– Người mà cô muốn tìm, thật sự là một nhân vật rất lợi hại…
※※※
Khi bóng dáng xinh đẹp của Vương Tế Vũ khuất hẳn, từ ngôi miếu nhỏ bỗng xuất hiện một nam tử khác mặc đạo bào, đó chính là Minh Dương đạo nhân được Thanh Vân Môn phái đến Vương gia. Hắn nhìn theo hướng Vương Tế Vũ vừa rời đi, bước đến cạnh Lâm Kinh Vũ hỏi:
– Lâm sư huynh, huynh thấy tư chất của cô gái này thế nào?
Lâm Kinh Vũ sắc mặt không đổi, gật đầu nói:
– Rất tốt.
Minh Dương đạo nhân vuốt cằm nói:
– Ừm, hèn gì Vương gia rất muốn đưa cô ta đến Thanh Vân Môn tu hành.
Thoáng dừng một lúc như đang sực nhớ đến điều gì, hắn lại nói tiếp:
– Buổi chiều hôm nay, toán người cuối cùng được Vương gia phái đi tìm kiếm cũng đã trở về rồi. Không tìm được bất kỳ thứ gì cả.
Sắc mặt Lâm Kinh Vũ không chút biến đổi, dường như kết cục này y đã sớm đoán ra, thản nhiên trả lời:
– Người đó từ trước đến giờ vốn đa mưu túc trí, đạo hạnh cao thâm, làm sao có thể dễ dàng tìm được.
Minh Dương đạo nhân thở dài, lén liếc nhìn sắc mặt vị sư huynh họ Lâm này một thoáng, rồi nói :
– Vậy bây giờ phải làm như thế nào đây?
Lâm Kinh Vũ lặng yên một lúc, đáp:
– Ta đã chờ ở chỗ này nhiều ngày nhưng vẫn không phát hiện được tung tích gì của y. Vương gia sai người đi tìm khắp Long Hồ cũng không thu hoạch được kết quả gì. Xem ra, người đó sau khi bắt cóc đứa bé kia thì đã cao chạy xa bay, hoặc là trốn ở chỗ nào đó…
Nói đến đây, ánh mắt Lâm Kinh Vũ chợt lóe lên, tựa hồ có chút khó quyết định. Thần Châu hạo thổ rộng lớn đến nhường nào, một vị tu sĩ đạo hạnh cao thâm muốn tìm cách ẩn trốn thì đâu có thể dễ dàng tìm ra được?
Minh Dương đạo nhân cũng nhíu mày, nhưng chỉ giây lát sau hắn phát hiện vị Lâm sư huynh kia đã xoay người nhìn về hướng nam của Long Hồ. Thuận theo ánh mắt của y, chỉ thấy xa xa phía nam núi non trùng trùng điệp điệp, sương mù dày đặc, dãy Thập Vạn Đại Sơn giống như một con cự thú khổng lồ đang ngủ say, vững vàng đồ sộ, vô biên vô hạn, sừng sững giữa đất trời, vô cùng thần bí.

Minh Dương đạo nhân khẽ run lên, nói:
– Lâm sư huynh, chẳng lẽ ý huynh là…
Lâm Kinh Vũ yên lặng nhìn về dãy núi thần bí phía xa xa, lạnh lùng trả lời:
– Nểu đổi lại là ta, biện pháp thuận tiện nhất đương nhiên chính là trốn vào dãy Thập Vạn Đại Sơn. Nơi này người thường khó tiến, thần quỷ khó dò, lại có yêu thú chướng khí, nguy hiểm tột cùng, tội gì lại không đến đó?
Minh Dương đạo nhân sắc mặt có chút khó coi, lập tức cất tiếng hỏi:
– Nhưng dãy Thập Vạn Đại Sơn kia rộng lớn thế, làm sao để tìm được người đây?
Lâm Kinh Vũ lắc đầu, nói:
– Bất quá chỉ tốn thêm vài ngày nữa thôi. Nếu người đó không phải đang ở trong dãy núi này thì không cần nói nữa. Còn nếu y quả thật đang trốn ở đó…
Lâm Kinh Vũ chợt mỉm cười, nụ cười tựa hồ phảng phất chút cô liêu, chậm rãi nói:
– Nếu y đúng là đang ở trong núi, ta thật sự, thật sự rất muốn gặp lại y một lần nữa…
———-oOo———-

Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (“)
:tungtung: Dội bom 2 chương mừng Quốc Khánh mùng 2/9 :tungtung:
😀 Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn. 😀


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.