Tru Tiên 2

Chương 14: Sinh tồn (Trung)n


Đọc truyện Tru Tiên 2 – Chương 14: Sinh tồn (Trung)n

Chương 5: Sinh tồn (Trung)
Dịch: Nại Hà
Biên: Summer Rose
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: .
Bỗng nhiên hai mắt hắn sáng rực lên, dường như có một chỗ khác hẳn với những vùng xung quanh, lộ ra một chút ánh sáng. Trong khi đang dốc sức liều mạng chạy trối chết trong rừng, hắn vô thức vọt tới. Nhưng rất nhanh sau đó, thân thể hắn bỗng cứng đờ lại. Mùi tanh tràn ngập, máu thịt vương vãi trên mặt đất, phía trước chính là chỗ cái đầu rắn rơi xuống, hắn chạy loạn một vòng trong rừng cuối cùng lại quay về chỗ cũ.
Cùng lúc đó, con yêu thú đang đuổi theo sát sau lưng gầm lên một tiếng hung ác, từ phía sau nhào tới.
Vương Tông Cảnh lao ra khỏi rừng cây, trái tim như chùng xuống, bây giờ xung quanh đã không còn thân cây nào che chắn mà bóng yêu thú trong nháy mắt sẽ đánh tới nơi. Sống chết đã ở ngay trước mắt, hắn chỉ có thể gắng gượng chạy sang một bên. Thế nhưng cho dù là tốc độ hay sức mạnh thì con yêu thú này đều hơn hắn quá nhiều, tuy hắn miễn cưỡng tránh được cặp răng nanh sắc nhọn nhưng dưới chân vẫn bị yêu thú giơ móng vuốt cào một nhát, đau đến thấu tim, thân hình lảo đảo ngã xuống.
Yêu thú gầm lên một tiếng rồi nhào tới lần nữa. Lúc này Vương Tông Cảnh đang nằm trên mặt đất, muốn tránh cũng không được. Cơn ác mộng hôm qua lại tái diễn, hắn một lần nữa bị con yêu thú đáng sợ vồ ngã. Cũng không biết đây là lần thứ mấy đối mặt với sự sống chết rồi, Vương Tông Cảnh còn chẳng kịp nghĩ đến sự bi thảm đấy. Khoảnh khắc đó, trong đầu hắn thật sự trống rỗng, nhưng có một ý niệm vẫn chưa chịu dứt bỏ:
“Tiếp tục sống!”

Giống như bản năng, hắn cố gắng dùng hết sức giơ hai tay lên đánh đấm loạn xạ vào đầu con yêu thú đang cắn xuống. Nhưng con vật này da dày thịt cứng, hoàn toàn chẳng để ý gì đến sự chống cự của Vương Tông Cảnh, hung hăng giơ đầu húc một cái tàn nhẫn. Hai cái răng nanh sắc nhọn lập tức đâm thẳng vào bụng Vương Tông Cảnh.
“A…” Toàn thân Vương Tông Cảnh co giật dữ dội, bật ra tiếng rên rỉ đau đớn. Không đợi hắn kịp phản ứng, con yêu thú quay đầu lại rút răng ra, tức thì một vòi máu phun lên, văng đầy đất và cả trên đầu con yêu thú.
Mùi máu tươi tựa hồ đã khiến con yêu thú càng thêm hưng phấn, nó gầm lên một tiếng rồi nhào tới lần nữa. Vương Tông Cảnh cảm thấy tuyệt vọng, bất luận ra sao, hắn cũng không thể nhìn thấy chút hi vọng sống sót nào, đành co quắp thân thể nằm trên mặt đất nhìn con yêu thú xông tới cắn mình. Sau đó thì sao? Giết chết mình xong sẽ ăn thịt sạch sẽ?
Chết không toàn thây?
Chết không có chỗ chôn?
Hắn thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch. Nhưng ngay thời khắc chuẩn bị tán mạng, toàn bộ những nỗi sợ hãi, bi thương, phẫn nộ, oán hận…vô số cảm xúc bị hắn đè nén trong lòng mấy ngày qua đột nhiên bùng phát.
“A…!” Hắn há miệng gào to, hai mắt lập tức trợn tròn, hoàn toàn không còn dáng vẻ của tên thiếu niên mười một tuổi nữa mà giống như một con dã thú trong rừng rậm hoang dã đang tuyệt vọng gầm lên giận dữ.
“Ta muốn mày phải chết cùng ta!”
Hắn giống như phát điên lên, không còn chút sợ hãi nào nữa, lao tới con yêu thú kia hệt như một con thú hoang tuyệt vọng.
“Phập”. Cặp răng nanh đâm xuyên qua lồng ngực hắn thêm một lần nữa, máu bắn tung tóe. Hắn một tay tóm được đám lông trên đầu, một tay thì chọc thẳng vào mắt con yêu thú. Máu tươi chảy đầm đìa, dùng mọi thủ đoạn đánh giết tàn khốc vô tình nhất, nguyên thủy nhất. Trong màn chiến đấu hỗn loạn điên cuồng, con yêu thú cùng gã thiếu niên đều lăn lộn trên mặt đất. Nhưng sức lực yêu thú dù sao vẫn mạnh hơn, liền chiếm thế thượng phong, đè thiếu niên xuống dưới thân mình.

Chẳng qua lúc này trên mặt nó cũng đầy vết vết thương, nặng nhất chính là chỗ con mắt bị gã thiếu niên điên cuồng cào cấu tạo thành một lỗ lớn. Cơn đau mãnh liệt khiến con yêu thú nổi giận, giờ phút này chẳng còn khách khí gì nữa, nó điên cuồng gào rống rồi húc mạnh vào thân thể đầy những vết thương của Vương Tông Cảnh.
Vương Tông Cảnh bị ghìm chặt trên mặt đất, không tự chủ được bị kéo về phía sau trong cơn đau đớn, máu me đầm đìa. Hắn vừa gào thét vừa liều mạng đấm vào đầu con yêu thú. Tay kia khua bừa trên mặt đất, trong lúc hỗn loạn dường như chộp được thứ gì đó nhọn hoắt. Hắn cũng chẳng thèm nhìn, lập tức cầm lấy đâm thẳng vào đầu yêu thú như đang cầm một cục đá vậy.
“Hí.” Một âm thanh nhỏ gần như không thể nghe thấy vang lên trong tiếng gào thét vật lộn điên cuồng giữa hai bên. Nhưng giây lát sau, tiếng con yêu thú kia đột nhiên im hẳn. Ngay sau đó, nó bỗng dưng kêu lên một tiếng thảm thiết, thân hình lảo đảo rời khỏi người Vương Tông Cảnh.
Vương Tông Cảnh máu me đầy mặt, cắn răng định bò dậy, thế nhưng chưa đứng vững được thì đã choáng váng. Hắn nửa ngồi nửa quỳ hai tay chống xuống đất, miệng há to thở hổn hển, khó nhọc ngẩng đầu nhìn con yêu thú, thấy chỗ hốc mắt trái của nó bị một vật hơi cong màu trắng đâm vào. Vương Tông Cảnh nhìn vật này thấy có hơi quen quen, một lát sau hắn bỗng nhớ ra, đây chính là cái răng nanh của Kim Hoa Cổ Mãng đã bị chém đứt một nửa.
Con yêu thú giống lợn rừng tựa hồ đã phải chịu một đòn rất nặng, rống lên một tiếng đầy vẽ phẫn nộ và không cam lòng, trong đó không hiểu tại sao lại xen lẫn vài phần sợ hãi. Rất nhanh sau đó, chân con yêu thú mềm nhũn ra, co quắp lại rồi đổ vật trên mặt đất, toàn thân bắt đầu co giật.
Vừa tìm được đường sống từ cõi chết, Vương Tông Cảnh nhìn chằm chằm con yêu thú đang nằm phía trước. Ánh mắt tập trung vào vết thương ở hốc mắt nó, chỉ thấy một màu đen quỷ dị từ miệng vết thương nhanh chóng lan khắp toàn thân yêu thú.
Cái nanh quá độc, chất độc lại quá mạnh.
Chỉ một lát sau, con yêu thú này rốt cục cũng ngừng co giật, hai con mắt bất lực nhìn trừng trừng lên bầu trời, nuốt xuống ngụm khí cuối cùng.
Một giọt máu tươi theo đuôi lông mày chậm rãi nhỏ xuống khóe mắt, khiến cho cả thế giới phía trước đỏ lòm màu máu. Vương Tông Cảnh mệt mỏi ngã lăn ra đất. Trên người hắn phải có tới năm sáu chỗ bị đâm thủng thành lỗ lớn, cộng thêm vô số vết thương nhỏ khắp toàn thân, máu me chảy ra như suối. Cũng không biết vì sao ở tình trạng như thế hắn vẫn có thể giữ lại một chút ý thức, chẳng qua lúc này tỉnh táo thật sự không phải là điều may mắn. Cơn đau nhức từ những vết thương trên cơ thể truyền đến cùng với cảnh vật mơ hồ nhuộm máu kia đều đang nhắc nhở hắn rằng, hắn đang chuẩn bị chết đi trong vạn phần đau đớn.

Sự yên tĩnh một lần nữa phủ xuống khu rừng rậm nguyên thủy một cách vô tình, giống như trăm ngàn năm qua, cây cối xung quanh đều lặng lẽ đứng nhìn như vậy.
Vương Tông Cảnh nằm trên mặt đất thở hổn hển, khuôn mặt non nớt của đứa trẻ mới mười một tuổi méo mó vì đau đớn. Ánh mắt mờ mịt của hắn chuyển động, dường như muốn nhìn thế giới tươi đẹp này lần cuối trước khi chết, chỉ là điều cuối cùng hắn nhìn thấy lại chẳng có chút đẹp đẽ nào. Đó là một mảnh đầu rắn vỡ vụn, máu thịt bầy nhầy nằm cách đó không xa. Hắn đờ đẫn nhìn về phía chỗ đó, khóe miệng run run, ngẩng đầu lên nhìn khu rừng rậm sâu thẳm, nhìn những cây đại thụ cao vút. Hắn chợt nở nụ cười:
“Ta muốn tiếp tục sống!”
Hắn chậm rãi chống người dậy, dùng hết sức lực của mình khom người bước từng bước, để lại những vết chân đầy máu, thân hình chậm chạp di chuyển về một phía khác của khu rừng.
Trong rừng, những tia nắng đang từ từ sáng lên, đám sương mù cũng dần dần tan đi. Bỏ lại sau lưng vùng đất ngập tràn mùi tanh của máu, một thiếu niên tập tễnh đi về phía trước trong ánh sáng chập chờn của khu rừng rậm. Bàn tay đầy máu nắm chặt một gốc cây, cố gắng chống lấy thân thể tàn tạ, cắn răng đi về phía trước. Rừng rậm vắng vẻ, chim chóc lúc này cũng im tiếng, không có gió, cũng chẳng có lá rơi.
Tựa hồ đã đi một đoạn đường dài, mặc dù ý thức còn sót lại cho hắn biết rằng mình chỉ mới đi được không xa lắm. Nhưng quãng đường vừa rồi có lẽ là quãng đường dài nhất, buồn chán nhất trong cuộc đời hắn. Mãi đến khi hắn thấy được khoảng đất trống trong rừng, thấy được cái hang động của con cổ mãng, thấy được cái ao máu đã từng giày vò hắn đau đớn thống khổ .
Vương Tông Cảnh lảo đảo bước đi, rốt cuộc không gượng nổi nữa ngã lăn ra đất. Hắn dùng chút hơi sức cuối cùng bò về phía trước, cố gắng lết từng chút từng chút một tới bên cạnh ao máu.
Máu rắn sền sệt tụ lại một chỗ, mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi. Đáng tiếc máu không thể phản chiếu bộ dạng của hắn lúc này.
Khuôn mặt Vương Tông Cảnh tái nhợt, không còn chút huyết sắc. Hắn nhìn chằm chằm vào cái ao máu kia, khóe miệng giật giật tựa như cười mà không phải cười. Sau đó, thanh âm trầm xuống, hắn rên rỉ từng chữ từng chữ:
“Tiếp tục sống…”
Ở bên cạnh vũng máu, hắn gắng dùng chút sức lực cuối cùng khẽ chống người dậy, sau đó lật úp cả người về phía trước lăn vào trong ao máu đó. Chỉ nghe thấy một tiếng “bõm” trầm đục, sau đó không có tiếng động nào nữa.

Khoảnh khắc ấy, thời gian dường như ngừng trôi.
Ánh nắng tán loạn, chim chóc giật mình, gió nhẹ thổi qua, một tràng những tiếng gào thét thê lương mang theo sự đau đớn cùng cực đột ngột vang lên khắp rừng sâu:
“A…… A…… A……”
———-oOo———-

Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (“)
:046:Hiện bộ truyện đang rất neo người, mong nhận được sự giúp sức của các bạn.:046:
:thoimien:Đăng ký dịch tại đây ():thoimien:
😀 Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn. 😀


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.