Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 28: Chiến Hoàng Hoàng Viêm


Bạn đang đọc Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ – Chương 28: Chiến Hoàng Hoàng Viêm


Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, giao điện thoại ra, tôi sẽ cho cậu 10 nghìn, sự việc kết thúc tại đây.

Chu Vũ Huyên trầm giọng nói.

Tôi nói còn chưa đủ rõ à? Tôi không lấy điện thoại của cô, cô nghe không hiểu sao? Diệp Tinh khẽ nhíu mày.

Vũ Huyên, nói nhiều với cậu ta làm gì, chờ tôi bắt cậu ta, hai người kiểm tra balo cậu ta, xem cậu ta còn cãi thế nào? trên mặt Trần Dương mang theo vẻ dữ tợn, trực tiếp tấn công Diệp Tinh.

Trần Dương tập gym, cả người đều là cơ bắp, trông có vẻ rất mạnh.

Hắn huy động quả đấm, nhìn qua rất có dáng vẻ.

Diệp Tinh thấy Trần Dương tấn công, sắc mặt ngay lập tức lạnh xuống, tay phải hắn trực tiếp giơ ra, sau đó vừa đúng lúc đụng vào nắm đấm của Trần Dương.

Tên nhóc, thật là không biết tốt xấu, Vũ Huyên đã nói sẽ cho cậu 10 nghìn, cậu lại còn không biết điều.

Trần Dương cười nhạt.

Nhưng mặt anh ta biến sắc trong nháy mắt, khi quả đấm tiếp xúc với bàn tay Diệp Tinh, ngay lập tức cả cơ thể không cách nào cử động.

Cái gì? sắc mặt Trần Dương khẽ biến, anh ta lại đấm thêm một phát, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Tùy ý vu cáo, vu cáo không thành liền ra tay, đây chính là phương pháp xử lý của các người? Diệp Tinh lạnh lùng nói.

Sống lại, gặp chuyện gì hắn cũng rất kiềm chế, nhưng hắn không truy cứu, những người này vẫn còn cố tình xông lên.

Rầm!Chân phải nhanh chóng đá ra, vừa vặn đá vào ngực Trần Dương, nhất thời sắc mặt Trần Dương vì đau mà đỏ bừng, thân thể giống như con diều, bị Diệp Tinh đá bay ra xa mấy mét, thân thể nặng nề đập xuống đất.


Ngũ tạng lục phủ đã hoàn thành rèn luyện, hiện tại sức mạnh của Diệp Tinh gấp người bình thường ba, bốn lần, cho dù là một con trâu cũng sẽ bị hắn đánh lui.

A! ! ! Trên đất, Trần Dương nhất thời hét thảm, co rúm giống như con tôm, ngực đau đớn khó mà nhịn đượcTrần Dương.

sắc mặt Chu Vũ Huyên và Hoàng Dao Dao khẽ biến, nhanh chóng chạy tới.

Thân thủ Trần Dương các cô đều biết, không nghĩ tới vậy mà chẳng chịu nổi một đấm trong tay Diệp Tinh.

Một cước đá người bay xa mấy mét? Sức mạnh này phải lớn thế nào chứ?Xung quanh một số người chú ý tới tình huống bên này, không nhịn được bàn tán.

Mặt Hoàng Dao Dao lộ vẻ sợ hãi liếc nhìn Diệp Tinh, mà Chu Vũ Huyên thì nhìn chằm chằm Diệp Tinh, không hề sợ hãi, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh cũng có chút tức giận, nói: Chúng tôi sẽ báo cảnh sát, cậu không lấy được điện thoại đâu.

Ngu ngốc.

trên mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: Cô nói điện thoại là do tôi lấy? Vậy lấy ra chứng cứ ra? Không có chứng cứ thì cút xa một chút.

Hiện giờ là pháp trị xã hội, xung quanh có rất nhiều người, hắn cũng không thể tiêu diệt mấy người Chu Vũ Huyên, Trần Dương này được.

Cậu! ! ! Chu Vũ Huyên tức giận nghiến răng, khuôn mặt cô xuất chúng, đi tới đâu cũng là tiêu điểm, được mọi người theo đuổi, trong lòng vô cùng kiêu ngạo, nào có nam sinh nào dám mắng cô?Diệp Tinh không để ý đến, hắn bỏ mặc mấy người này, trực tiếp đi tới phía trước mua bản đồ.

Dao Dao, gọi điện thoại cho chú Hải.

sắc mặt Chu Vũ Huyên rất khó coi, sau đó trầm giọng nói.

Được.

Hoàng Dao Dao lập tức gật đầu, bấm điện thoại.


Nhưng mà, vừa định ấn số, xa xa có hai người nhanh chóng chạy tới.

Người tới là một nam một nữ, lúc này nữ sinh nhìn Chu Vũ Huyên, lập tức nói: Vũ Huyên, trước đó điện thoại của cậu bị trộm, bọn tôi lấy về giúp cậu rồi.

Nữ sinh nhanh chóng lấy một cái điện thoại ra.

Điện thoại của tôi? Chu Vũ Huyên nhìn điện thoại di động, lập tức ngây ngẩn, nói: Điện thoại cả tôi sao lại ở chỗ cậu?Lúc nãy tôi đang đi trên đường, có một têm trộm bị bắt, trên người anh ta trộm được mấy chiếc điện thoại, khu vụ bảo vệ tra camera, phát hiện tôi và cậu đi cùng nhau, thấy tôi cách đó không xa, liền bảo tôi tới nhận.

Nữ sinh giải thích một chút.

Hóa ra bị trộm từ trước, nói vậy thì chàng trai vừa rồi không trộm điện thoại.

Chu Vũ Huyên nhìn Diệp Tinh đang mua bản đồ phía xa, sắc mặt khẽ biến một chút, cảm thấy có chút lúng túng.

Cô phát hiện không thấy điện thoại, theo bản năng hoài nghi Diệp Tinh, lại không tới đã bị mất từ trước.

Mua bản đồ xong, Diệp Tinh liếc nơi này một cái, với thính lực của hắn cũng đã nghe được mấy người nói chuyện.

Có điều, Diệp Tinh cũng không đến đó giễu cợt, mà sải bước rời đi.

Thời gian của hắn rất quý giá, tìm nhân sâm mới là điều quan trọng.

Chàng trai đó không phải kẻ trộm.

Hoàng Dao Dao thấy Diệp Tinh rời đi, không nhịn được nói.


Kẻ trộm? Kể trộm nào? Hai người đến sau tò mò hỏi.

Bọn họ không nhìn thấy chuyện vừa rồi.

Hừ! Cho không phải kẻ cắp, cũng là một phần tử bạo lực.

Trần Dương cắn răng nói.

Cơn đau từ ngực vẫn truyền tới, trong lòng hắn thề nhất định phải lấy lại mặt mũi.

Lần này là chúng ta không đúng trước, chuyện này cứ vậy đi.

Chu Vũ im lặng một chút rồi nói.

Trong lòng cô cười khổ, cô cũng không phải là người không phân đúng sai, nhưng điện thoại quả thật rất quan trọng vối cô, phát hiện bị mất trong lòng rất nóng nảy, một mực nghĩ là Diệp Tinh lấy trộm, không nghĩ tới lại vu oan người ta.

Nhìn bóng Diệp Tinh rời đi, cô vẫn muốn nói một câu xin lỗi, nhưng vẫn dừng chân lại.

Mấy người đứng ở chỗ này, không đến mấy phút, nơi này lại có thêm vài người tới, trừ một ông già tóc trắng, còn có người đàn ông mặc đồ rằn ri.

Ba người đàn ông này, người đi đầu tuổi tác gần bốn mươi tuổi, mặt chữ quốc, khuôn mặt cương nghị.

Vũ Huyên, sao rồi? Vừa nãy gọi điện thoại nói có người trộm điện thoại của cháu? Ông già đi tới, nhìn về phía Chu Vũ Huyên nghi ngờ hỏi.

Chú Hải, đây là hiểu lầm.

Chu Vũ Huyên nói, có chút ngại ngùng.

Hiểu lầm? Trần Hải có chút nghi ngờ, ông lại nhìn dnasg vẻ Trần Dương đang co rúm, nhíu mày nói: Trần Dương, con sao thế?Mặt mũi Trần Dương nhăn nhó, nói: Ba, vừa bị một tên ngóc ngang ngược đánh.

Bị đánh? Sắc mặt ông hơi trầm xuống, nhưng giờ ông cũng không hỏi gì, mà chỉ người mặt chữ quốc, nói: Giới thiệu với mấy đứa một chút, đây là Hoàng Viêm, bạn chú, các cháu có thể gọi ông ấy là huấn luyện viên Hoàng.


Huấn luyện viên Hoàng? trong mắt mấy người Chu Vũ Huyên tràn đầy nghi ngờ, nhưng vẫn tiến lên chào hỏi.

Trần Hải, tôi còn có nhiệm vụ, chúng tách ra ở đây đi, chờ sau khi tôi xong việc sẽ liên lạc.

Hoàng Viêm nói, tiếng ông ta ầm ầm vang dội, vô cùng mạnh mẽ.

Được, nhiệm vụ của ông quan trọng.

Trần Hải lập tức gật đầu.

Ba người Hoàng Viêm rời đi, Chu Vũ Huyên hiếu kỳ nói: Chú Hải, đây là ai? Trông dáng vẻ của chú đối với ông ấy rất khách khí.

Cô biết thân phận của Trần Hải, đối với loại người như Trần hải mà nói, rất ít người đáng để bọn họ đối đãi như vậy.

Hoàng Viêm, người của bộ đội đặc chủng, hơn nữa còn là huấn luyện viên cao cấp của bộ đội đặc chủng.

Trần Hải cười nói: Bình thường chú cũng chỉ có thể đánh mười mấy người, nhưng ông ấy thì khác, cho dù mấy chục người cùng ra tay, sợ rằng đến người Hoàng Viên cũng không đến gần được, là dạng tồn tại có thể lấy một địch trăm đó.

Lấy một địch trăm? trong mắt mấy người Chu Vũ Huyên khẽ chấn động, một người đánh một trăm người, đây quả thực là sự tồn tại giống siêu nhân.

Rất lâu trước kia chú từng gặp Hoàng Viêm, so tài với ông ấy một chút, có chút giao tình, lần này ngẫu nhiên gặp được.

Vũ Huyên, nhà cháu trừ hai chị em cháu ra, thằng nhóc Khôn Tường kia cũng đã mười tám tuổi.

Sau này chú liên lạc với Hoàng Viêm một chút, xem xem có thể đưa Khôn Tường vào bộ đội mài giũa một phen hay không, nếu được Hoàng Viêm coi trọng, tiến vào bộ đội đặc chủng, rất có lợi đối với Chu gia các cháu đó.

Trần Hải cười nói.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.