Bạn đang đọc Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ – Chương 27: Trộm Điện Thoại
Ý thức của Diệp Tinh nhanh chóng nối liền với hạt giống linh lực nơi trái tim, sau đó từng tia linh lực được thắp sáng bò tới tay phải của hắn, hơn nữa dọc theo tay phải tiến vào trong cơ thể trùng tầm bảo đang bị hắn nắm chặt.Ba giây sau, trùng tầm bảo đang giãy dụa trong tay hắn bỗng nhiên ngừng lại.Có điều, Diệp Tinh vì đề phòng ngoài ý muốn, chưa mở bàn tay, tiếp tục thi triển Linh Khởi Thuật.Mãi tới mười mấy phút sau, cuối cùng hắn mới dừng lại.Phù! Không hổ là trùng tầm bảo, một con vẹt thoongw thường chỉ cần mấy phút đã có thể thi triển Linh Khởi Thuật một cách hoàn chỉnh, nhưng trùng tầm bảo nhỏ như vậy lại cần mười mấy phút.Trong lòng Diệp Tinh cảm thán, hắn mở bàn mình tay ra.Lúc này trong bàn tay hắn có con bọ cánh cứng màu đen lớn bằng ngón cái, đôi mắt bọ cánh cứng chỉ lớn bằng hạt gạo tò mò nhìn Diệp Tinh, nơi cái râu màu tím trên trán hai còn hơi đung đưa.Thậm chí Diệp Tinh còn cảm thấy một chút cảm giác không muốn xa rời truyền tới.Thu phục thành công!Nhìn trùng tầm bảo trước mắt, trong lòng Diệp Tinh thở phào nhẹ nhõm.Không nghĩ tới còn có thu hoạch như vậy.Càng hưng phấn hơn, trong mắt Diệp Tinh lộ ra ánh sáng: Nếu lấy được trùng tầm bảo, vậy thì kế hoạch cũng nên có chút thay đổi!Trước đây hắn tìm nhân sâm là dựa vào Triệu Sơn Nham cùng với tin tức mà kiếp trước mình nắm giữ.Nhưng giờ có trùng tầm bảo, giờ đây hắn hoàn toàn có thể lợi dụng trùng tầm bảo đi tìm.Kiếp trước nghe nói có người có được trùng tầm bảo, không ngừng tìm kiếm ở Trường Bạch, cuối cùng thậm chí phát hiện một bụi nhân sâm sáu trăm năm, điều này chứng minh lúc này trong núi Trường Bạch chắc chắn có nhân sâm này tồn tại.Núi Trường Bạch rất lớn, dựa vào thực lực của Diệp Tinh, ước chừng phải tốn mấy tháng cũng không nhất định có thể phát hiện cái gì, hơn nữa đào loạn mà nói, không chừng sẽ bị nhân viên đuổi đi, vậy nên cho dù Diệp Tinh biết núi Trường Bạch có nhân sâm, cũng không có hành động.Nhưng tình huống bây giờ đã khác.Có trùng tầm bảo ở đây, Diệp Tinh nhất định có thể tìm được.Không do dự, Diệp Tinh lập tức rời khỏi nhà, ra cửa vẫy một chiếc xe taxi, chuẩn bị trực tiếp đi tới Cát Lâm.Vốn tài xế taxi không muốn đi, nhưng Diệp Tinh trực tiếp thanh toán lộ phí cả hai chiều, tài xế tất nhiên không ý kiến gì nữa.Tốn thời gian một ngày, mãi tới buổi sáng ngày thứ hai, cuối cùng Diệp Tinh mới tới được vùng lân cận núi Trường Bạch.Woa, nơi này chính là núi Trường Bạch, tôi vẫn luôn muốn tới nơi này du lịch.Núi Trường Bạch ngoài trừ là một điểmdu lịch, đáng tiền nhất chính là nhân sâm, nếu như có thể phát hiện một bụi, vậy thì phát tài rồi.Nằm mơ đi, mỗi ngày nhiều người du lịch như thế, nếu thật sự có nhân sâm, cosl ẽ đã sớm bị người khác đào mất.Vậy anh mua máy tầm bảo ở trên taobao làm gì?…Một vài người đang nói chuyện, trong mắt mang theo vẻ hưng phấn.Tới núi Trường Bạch du lịch chưa chắc không có ý nghĩ tầm bảo, kho báu không biết mới là hấp dẫn nhất.Mua một chiếc bản đồ núi Trường Bạch trước. Trong lòng suy nghĩ, Diệp Tinh đi tới một nơi, lúc này đã có mấy người xếp hàng ở đây.Trong điện thoại di động có bản đồ, nhưng là chỉ sợ điện thoại hỏng hoặc là không có tín hiệu, mua một chiếc bản đồ chi tiết là tốt nhất.Trước mặt Diệp Tinh là một cô gái mặc trang phục thể thao, tóc dài xõa trên vai, từ bóng lưng có thể thấy rằng rất xinh đẹp.Nhưng Diệp Tinh chỉ nhìn một chút, mí mắt hắn hơi nháy, trong lòng yên lặng suy nghĩ việc của mình.Không biết lần này có thể tìm được nhân sâm sáu trăm trăm năm hay không.Trên vai Diệp Tinh đeo một cái balo đơn giản, để trùng tầm bảo trong balo.Tốc độ mua bản đồ rất nhanh, không tới 1 phút, người trước mặt cũng đã rời đi hơn nửa.Đang suy nghĩ, bỗng nhiên cô gái trước mặt sờ một cái lên túi mình, sau đó động tác bỗng nhiên hơi chậm lại, lập tức quay đầu lại nhìn Diệp Tinh, mặt trái xoan xinh đẹp nhưng tản ra một chút lạnh lùng đến rùng mình.Chu Lãnh Huyên?Diệp Tinh nhìn cô gái bỗng nhiên xoay người, đáy mắt chỗ sâu có vẻ kinh ngạc.Trước mắt cô gái hình dáng cùng Chu Lãnh Huyên rất giống nhau.Không phải Chu Lãnh Huyên. Nhưng trong nháy mát Diệp Tinh liền hủy bỏ ý nghĩ này.Mặc dù giống, nhưng hai người vẫn có chút khác biệt.Giao điện thoại ra đây, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm của anh. Chu Vũ Huyên nhìn Diệp Tinh trước mắt, âm thanh lạnh như băng vang lên.Vũ Huyên, sao vậy?Bên cạnh, lại có hai người quay đầu lại, nghi ngờ hỏi.Hai người này, một nam một nữ, nhìn qua cũng chỉ hai mươi mấy tuổi.Không thấy điện thoại của tôi nữa. sắc mặt Chu Vũ Huyên có chút khó coi nói.Không thấy điện thoại di động? Hai người nhất thời nhìn về phía Diệp Tinh, chàng trai tiến lên một bước, nói: Nhóc con, tuổi không lớn nhưng lại trộm điện thoại, giao ra đi.Thấy vậy, Diệp Tinh khẽ nhíu mày, hắn lắc đầu nói: Điện thoại của cô không phải tôi lấy.Phía trước là hai người chúng tôi, phía sau chỉ có cậu, điện thoại không phải ngươi lấy, thì ai lấy? Có vẻ như chàng trai muốn biểu hiện trước mặt Chu Vũ Huyên, trực tiếp tiến lên nói.Thanh niên thân thể cường tráng, cả người đều là cơ bắp, mắt nhìn Diệp Tinh còn mang theo vẻ khinh thường, nói: Trẻ tuổi như vậy, chắc hẳn còn là học sinh.
Thời gian này không ở trường học, lại tới chỗ này? Điều này chứng minh cậu không biết phấn đấu.
Cậu nói mình không lấy, vậy thì đưa balo ra đây để bọn tôi kiểm tra một chút.
Nếu như không có, vậy chứng tỏ cậu trong sạch.Chàng trai Trần Dương có vẻ rất hài lòng đối với phân tích của mình, khinh thường Diệp Tinh.Diệp Tinh nhìn chàng trai, không ngắt lời anh ta, nghe anh ta nói xong, tâm trạng không có chút dao động nào, hắn bình tĩnh hỏi: Anh là cái thá gì? Cũng muốn kiểm tra đồ của tôi?Trong thời kỳ đen tối, nếu Trần Dương dám thể hiện như vậy, hắn đã sớm tát cho một phát chết luôn.Nghe vậy, sắc mặt Trần Dương nhất thời âm trầm.Tôi thấy rõ ràng là cậu có tật giật mình, không dám để cho chúng tôi kiểm tra! Bên cạnh Chu Vũ Huyên, cô gái tên Hoàng Dao Dao lớn tiếng nói.Cô mất đồ liền muốn kiểm tra balo của tôi? Diệp Tinh nhìn Hoàng Dao Dao, sờ túi, nói: Xin lỗi, đồ của tôi không thấy nữa, tôi hoài nghi ở trong túi xách của cô, bây giờ đưa balo cho tôi kiểm tra một chút đi.Nói bậy! Tôi ở trước mặt cậu, sao có thể trộm đồ của cậu. khuôn mặt nhỏ của Hoàng Dao Dao đỏ bừng tức giận.Diệp Tinh bình tĩnh nói: Tra một chút chẳng phải sẽ biết à?Hắn lắc đầu nói: Bây giờ cô là có tật giật mình, không dám để tôi kiểm tra đúng không?Cậu! ! Hoàng Dao Dao bị nói đến không thể nói lại, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng.Có thể biện luận tốt như vậy, đáng tiếc không dùng và việc tử tế. Chu Vũ Huyên nhìn Diệp Tinh, lắc đầu tiếc hận nói: trước đó tôi đã nói rồi, cậu giao điện thoại ra, tôi có thể cam đoan không truy cứu trách nhiệm của cậu, hơn nữa sẽ mua lại với giá một vạn tệ.
Đối với cậu mà nói, trộm điện thoại cũng là vì tiền, tiền chắc quan trọng với cậu hơn một chút.
Trong chiếc điện thoại đó có một ít đồ quan trọng với tôi, tôi không thể mất.
Nếu mất, tôi sẽ ra giá tương ứng lấy lại.Cô nói rất rõ ràng, cô nguyện ý dùng 10 nghìn mua lại điện thoại trong tay Diệp Tinh, hơn nữa sẽ không truy cứu trách nhiệm.Nhưng nếu Diệp Tinh vẫn tranh cãi, cô nhất định sẽ chọn lựa hành động..