Bạn đang đọc Trọng Sinh Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc – Chương 31: Bí Mật Của Anh
“Con nhỏ đó, rốt cuộc nó biết được những chuyện gì rồi?” Vẻ mặt Lương Thục Khiết u ám xen lẫn sợ hãi.
Tú Linh đặt tay lên vai bà ta an ủi:
“Mẹ, mẹ đừng lo, nó thì có thể làm được gì cơ chứ? Nó chỉ là một con nhỏ khuyết tật thấp kém mà thôi.”
Cô ta lấy điện thoại gọi cho Hứa Bác Văn, chưa kịp lên tiếng thì đã bị anh ta chửi như tát nước vào mặt:
“Đồ khốn! Cô vẫn còn gọi cho tôi được à?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Cô lừa tôi! Cô nói con nhỏ Ôn Noãn đã bị Bạch Khinh Dạ đá đít rồi mà! Vậy mà tại sao Bạch Khinh Dạ lại xuất hiện ở đó, còn bảo vệ cho cô ta nữa!”
“Anh nói cái gì?”
Tú Linh sững sờ, Hứa Bác Văn dù có cho vàng cũng không muốn dây dưa tới người đàn ông đáng sợ đó thêm một lần nào nữa, cho nên mới không gọi điện tới cho Tú Linh để tính sổ, nhưng không ngờ cô ta lại chủ động gọi cho anh ta.
“Anh ta đánh tôi! Tóm lại là tôi không muốn dính líu tới con nhỏ Ôn Noãn đó nữa, từ bây giờ cô cũng đừng gọi cho tôi nữa!”
Dứt lời, Hứa Bác Văn lập tức cúp máy.
Lương Thục Khiết hỏi cô ta:
“Sao thế?”
“Mẹ, Hứa Bác Văn nói là Bạch Khinh Dạ đánh anh ta, anh ta không muốn dây dưa đến chuyện này nữa.”
“Cái gì? Tại sao Bạch Khinh Dạ lại xuất hiện ở đó được? Vậy…vậy chuyện chúng ta sắp xếp để Hứa Bác Văn làm nhục Ôn Noãn, liệu hắn ta có biết hay không?” Lương Thục Khiết hoảng sợ ra mặt.
Tú Linh theo thói quen cắn móng tay của mình, cô ta lên tiếng:
“Nếu như hắn ta mà biết thì đã không để yên cho chúng ta từ hôm đấy đến giờ rồi, con nghĩ là hắn không biết gì đâu.”
“Mẹ chỉ sợ con nhỏ Ôn Noãn nói ra mà thôi.
Bạch Khinh Dạ nếu không còn yêu thích nó nữa thì tại sao lại cứu nó, đánh Hứa Bác Văn?”
Điều đó cũng là điều Tú Linh lo sợ, cô ta cũng không thể nào hiểu được…
“Mẹ à, con nghĩ bây giờ phải tìm cách thôi.”
“Cách gì?”
Cô ta ghé vào tai Lương Thục Khiết nói nhỏ mấy câu.
Ôn Noãn ở trên phòng không hề biết hai người đó đang rắp tâm muốn hãm hại mình, một mình cô ngồi trong góc ôm sợi dây chuyền kỷ vật của mẹ, gương mặt vô cùng buồn bã.
Tú Linh và Lương Thục Khiết bỗng nhiên thay đổi thái độ vô cùng hòa nhã niềm nở với cô, mấy hôm sau cũng không thấy Chu Hoàng Anh tới làm phiền nữa, Ôn Noãn ngầm đề phòng bọn họ, tan học xong, cô bỗng nhiên nhìn thấy chiếc xe ô tô màu đen quen thuộc ngạo nghễ y hệt như Bạch Khinh Dạ đỗ sừng sững trước cổng trường.
Ôn Noãn cố tình lảng tránh nhưng hành động của cô làm sao qua được mắt anh, thư ký Lâm lập tức xuống xe, đứng chặn trước mặt cô:
“Ôn tiểu thư, mời cô lên xe.”
“Tôi tự về được rồi, không cần đâu.”
“Đây là lệnh của tổng giám đốc, xin lỗi cô, mong cô đừng làm khó tôi.”
Ôn Noãn đành phải làm theo lời nói của anh ta, quả nhiên vừa mở cửa xe đã nhìn thấy Bạch Khinh Dạ ngồi ở hàng ghế sau, anh không thèm liếc nhìn cô nhưng cô biết anh vẫn đang ngầm quan sát mình.
Cô không ngồi cạnh anh mà lên ghế phụ ngồi, vẻ mặt của Bạch Khinh Dạ lập tức biến đổi thành xám xịt không vui.
Thư ký Lâm nhận ra, tất nhiên không dám ho he gì, bàn tay đặt trên vô lăng cũng không dám động, cuối cùng thanh âm băng lãnh của anh vang lên phá vỡ bầu không khí:
“Còn không xuống đây?”
Ôn Noãn giả ngơ coi như không nghe thấy gì cả.
Bạch Khinh Dạ không nói nhiều, lập tức mở cửa xuống xe, mấy cô nữ sinh ánh mắt sáng rỡ khi nhìn thấy anh còn Ôn Noãn không biết anh đang muốn làm gì, chẳng lẽ anh giận quá nên bỏ đi rồi sao?
Sự thực là Bạch Khinh Dạ không bỏ đi mà xuất hiện ở ghế phụ lái, trực tiếp bế cô xuống đem về ghế sau ngồi.
Ôn Noãn vùng vẫy cộng với la hét:
“Bỏ em xuống! Bạch Khinh Dạ, anh là đồ độc tài!”
“Mắng hay lắm, nếu em còn mắng nữa, tôi sẽ hôn em ngay tại đây đấy.”
Thanh âm lạnh lùng không chút hơi ấm đem lại cho Ôn Noãn cảm giác bất an, cô thôi vùng vẫy la hét nữa, cơ thể nhỏ bé cứng đờ trong vòng tay anh.
Đây từng là vòng tay mà cô hằng mong mỏi, nhưng bây giờ đã khác, chỉ còn lại nỗi sợ hãi mà thôi.
Trong mắt Bạch Khinh Dạ thoáng qua sự đau lòng, anh ngồi xuống, ôm cô vào trong lòng, tì cằm lên đầu cô, bấy giờ chiếc xe ô tô mới chậm rãi lăn bánh, Ôn Noãn lí nhí hỏi:
“Anh muốn đưa em đi đâu vậy?”
Vài giây trôi qua, cô ngỡ anh không trả lời mình nhưng Bạch Khinh Dạ bỗng đáp:
“Đến bệnh viện.”
“Làm gì?” Cô hơi kích động, không lẽ là…?
“Khám định kỳ cho em, em quên rồi sao?”
Anh nhìn cô, nói.
Ôn Noãn ngây người, trong lòng thầm thở phào, cô tưởng anh sẽ đem cô đi kiểm tra xem cô có mang thai hay không chứ.
“Vậy anh cũng không cần đích thân đến.”
Bạch Khinh Dạ nhíu mày:
“Tôi thích đến, em quản được sao?”
Ôn Noãn thức thời im lặng để tránh làm to chuyện, cô nhất thời quên mất người đàn ông này nhỏ nhen, hay để ý, độc tài chiếm hữu thế nào, tốt nhất cứ làm theo ý của anh đi.
Từ lúc ở trên xe ô tô tới bệnh viện Bạch Khinh Dạ ôm chặt cô như một chiếc gối ôm, Ôn Noãn còn nhìn thấy dưới mắt anh có quầng thâm mờ mờ, mấy hôm nay anh không ngủ được hay sao?
Cô lo lắng cho anh, đắn đo không biết nên hỏi hay không, đúng lúc đó xe dừng lại trước bệnh viện, Bạch Khinh Dạ bế cô vào gặp Thẩm Vu Phi, anh ta cẩn thận kiểm tra cho cô một lượt, cười nói:
“Tình trạng của cô rất tốt, bên chân trái đã có phản ứng với ngoại lực tác động, cô nhớ dùng thuốc đều đặn nhé.”
“Cảm ơn anh.”
Sắc mặt Bạch Khinh Dạ giãn ra một chút, khi đi ra tới bên ngoài cửa, Thẩm Vu Phi chợt giữ tay anh lại, kéo về phía mình:
“Cậu không định nói cho cô ấy biết chuyện của cậu sao?”.