Bạn đang đọc Trọng Sinh Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc – Chương 30: Sợi Dây Chuyền
Ôn Noãn thất thần suy nghĩ, không chú ý đến bài học nên bị phê bình trước lớp.
Từ Hiểu Vi tươi cười hả hê còn chế nhạo cô:
“Cẩn thận không lại bị đuổi như lần trước đó nhé.”
“Bị đuổi là sao?”
Một sinh viên mới chuyển vào trong lớp nên không biết chuyện xảy ra trước đây, Từ Hiểu Vi tốt bụng nhắc lại:
“Lần trước vì chuyện bê bối của cô ta mà bị hiệu trưởng đuổi khỏi trường, ai ngờ bây giờ lại đi học lại như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Có lẽ là có người chống lưng phía sau rồi nên mới thuận lợi được đi học lại đó.”
“Chuyện này cả trường ai cũng biết, Ôn Noãn nhỉ?” Từ Hiểu Vi nhếch môi cười châm biếm.
Ôn Noãn mặc kệ cô ta, coi như tiếng ruồi muỗi vo ve bên tai.
Cô bỏ ngoài tai tiếng xì xào bàn tán cùng ánh mắt soi mói của sinh viên xung quanh.
Tan học tự bắt xe về nhà, may mà Bạch Khinh Dạ không xuất hiện đột ngột như lúc sáng nữa.
Vừa về đến nhà một cái, Ôn Noãn đã bị một cái tát nảy lửa của Tú Linh.
Cô loạng choạng, tay cố bám víu vào tường nhưng không kịp, thế là ngã nhào xuống đất.
Tú Linh thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng lên xuống, cô ta ném mạnh điện thoại vào mặt Ôn Noãn, đập vào trán cô chảy máu.
“Đồ tiện nhân! Lẳng lơ! Mày nhìn xem mày đang làm gì đây?!”
Trong điện thoại là hình ảnh Chu Hoàng Anh đè cô xuống ghế, anh ta khéo léo căn góc camera để cho Tú Linh hiểu lầm.
“Là anh ta đè em xuống ghế, chị tin hay không thì tuỳ!”
“Mày nghĩ tao tin những gì mày nói à?! Sáng nay mày còn muốn Hoàng Anh chở mày đi học, nếu như mày không lên xe thì có xảy ra chuyện gì không?!”
Tú Linh giận dữ vung tay lên muốn tát cho cô thêm một nhát nữa nhưng đã bị Ôn Noãn nắm chặt cổ tay.
Cô ta bị siết đau, nghiến răng căm hận:
“Mau thả ra!”
Ôn Noãn hất mạnh tay cô ta ra, Tú Linh loạng choạng ôm cổ tay mình, Lương Thục Khiết từ đâu bỗng nhiên lao ra bảo vệ con gái của mình.
“Ôn Noãn, cháu làm gì vậy? Cháu không thấy mình làm thế là rất quá đáng sao? Quyến rũ vị hôn phu của chị họ, bằng chứng rành rành ra đấy, cháu còn muốn chối cãi?”
Ôn Noãn vịn tường đứng dậy, nhếch môi cười lạnh:
“Dì à, cháu đã nói rồi, cháu không quyến rũ anh ta, hai người tin hay không thì tuỳ.
Còn nữa, chị Tú Linh, người cần phải xem lại là vị hôn phu của chị chứ không phải là tôi.”
“Mày vẫn còn già mồm được à? Nếu không phải vì mày thì Hoàng Anh có bị thương không?!” Tú Linh giận dữ hét lên.
“Bị thương? Con nói thế là sao Tú Linh?”
Cô ta chỉ tay vào thẳng mặt Ôn Noãn, quát:
“Chính là con nhỏ đó đã đâm xe vào Hoàng Anh, bây giờ anh ấy đang phải nằm trong bệnh viện đó mẹ!”
“Cái gì?” Lương Thục Khiết trợn tròn mắt như không thể nào tin nổi.
Bà ta quay sang Ôn Noãn:
“Ôn Noãn, cháu muốn mưu sát vị hôn phu của chị cháu à?”
Cô cười nhạt:
“Mưu sát? Dì à, anh ta còn chưa chết đâu.”
“Mày muốn ai chết hả Ôn Noãn?!”
Tú Linh lại lao đến, lần này Lương Thục Khiết cũng chẳng ngăn cản cô ta.
Tú Linh túm tóc cô giật mạnh về phía sau, mười ngón tay với móng tay sắc nhọn cào lên da thịt cô, đồng thời giật tung luôn chiếc khăn quàng cổ của Ôn Noãn.
Những dấu hôn màu đỏ tím khiến cô ta vô cùng nhức mắt.
Tú Linh chỉ hận không thể giết chết được cô mà thôi, cô ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Noãn, đố kỵ và xen lẫn tức giận liền giơ tay muốn cào lên mặt cô.
Ôn Noãn nhanh nhẹn tránh được, ngược lại cũng không khách khí cào ngược lại vào mặt cô ta, Tú Linh chỉ cảm thấy gò má phải đau rát, cô ta hét lên rồi ôm mặt, máu rỉ ra dính vào bàn tay.
Lương Thục Khiết thấy con gái của mình như thế thì giận dữ không kém, bà ta nhìn cô hung dữ, Ôn Noãn nhìn bà ta bằng ánh mắt thách thức, đồng thời lên tiếng:
“Dì à, tôi nói cho hai người biết, người đâm vào Chu Hoàng Anh chính là Bạch Khinh Dạ đấy!”
“Mày nói dối! Mày lại muốn lấy Bạch Khinh Dạ ra để làm bia đỡ đạn cho mày có đúng không?” Tú Linh nghiến răng nhìn cô.
“Chị không tin thì cứ thử động vào tôi xem.”
Cô nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lương Thục Khiết ngầm cảnh báo bà ta, quả nhiên bà ta liền chùn bước, Tú Linh thấy cô rất vênh váo đắc ý lập tức cũng chùn bước nghi ngờ theo.
Hai người bọn họ gườm gườm nhìn cô, chắc là đang khó chịu lắm mà không làm gì được.
Ôn Noãn vịn tường, chậm rãi tiến tới trước mặt Lương Thục Khiết và Tú Linh, nói:
“Dì à, đồ vật mà dì đã lấy của mẹ tôi, dì hãy trả lại nó cho tôi ngay lập tức đi!”
“Đồ vật gì?” Bà ta vô thức sờ tay lên mặt dây chuyền trên cổ, đồng thời lùi lại phía sau mấy bước.
Ôn Noãn cười lạnh, nhanh như cắt vươn tay ra giật mạnh sợi dây chuyền trước cổ bà ta, Lương Thục Khiết hét lên một tiếng, cổ in hằn dấu đỏ do bị sợi dây cứa vào.
“Ôn Noãn, mày làm cái quái gì thế?!”
Tú Linh đứng trước mặt bà ta bảo vệ, Ôn Noãn nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, bình thản đáp:
“Tôi lấy lại vật vốn thuộc về mẹ của tôi, điều đó là sai sao?”
Sắc mặt Tú Linh rất khó coi, cô ta nghiến răng nói:
“Cái gì mà thuộc về mẹ mày? Đấy là sợi dây chuyền của mẹ tao! Mau trả nó lại đây!”
Ôn Noãn lập tức giấu nó ra sau lưng làm cho cô ta vồ hụt, cô cũng nói thêm:
“Trên sợi dây chuyền này có khắc tên của mẹ tôi, chị đừng nói là do có sự nhầm lẫn hay trùng hợp gì ở đây đấy nhé!”
“Mày…” Tú Linh bị cô làm cho cứng họng không nói được gì, tức đến nỗi hai bàn tay siết chặt lấy nhau run cả lên.
Cô nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc lạnh:
“Vì nhìn thấy nó nên tôi đang nghi ngờ cái chết của ba mẹ tôi không phải là tai nạn đâu đấy.”
Lương Thục Khiết giật mình, tròng mắt đảo liên tục còn Tú Linh không giữ được bình tĩnh nữa, cô ta quát lớn:
“Im miệng! Con khốn! Mày đang nói lung tung cái gì thế?!”
“Có phải là lung tung hay không thì sau này sẽ biết.” Ôn Noãn bình tĩnh nói với cô ta..