Đọc truyện Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể – Chương 95
Thật sự không ngờ được!
Hứa Chiêu đi cùng ba Đại Trang tới xem, còn chưa tới hiện trường đã nghe thấy tiếng chửi bậy của Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành, trong đó còn lẫn cả tiếng chửi rủa của hai người chị dâu.
Hứa Chiêu không tiến lên, kết quả lại thấy hai nhóc Hứa Phàm, Đại Trang bạch bạch chạy thẳng vào “tiền tuyến”.
“Hứa Phàm.”
“Đại Trang.”
Hứa Chiêu, ba Đại Trang tiến lên kéo nhóc nhà mình vào trong ngực, quay đầu lại thấy cha mẹ cũng tới xem.
Thực là tới xem thôi, cha Hứa cũng không tiến lên nói câu nào.
Hai nhà Hứa, Lý đứng bên cạnh nhìn, từ tiếng chửi rủa và tiếng nghị luận của thôn dân mà biết đại khái được tình huống.
Chuyện do anh cả Hứa Tả Thành.
Hứa Tả Thành muốn dựng nhà kính trồng rau, không chỉ mượn tiền mẹ vợ của mình mà còn mượn danh nghĩa Hứa Hữu Thành mượn tiền mẹ vợ Hứa Hữu Thành, nói ba hoa chích chòe để thuyết phục người ta.
Chỉ là đời không như mơ, Hứa Tả Thành trộm nhìn nhà kính của Hứa Chiêu thấy rau đã phát triển khỏe mạnh, thậm chí có người tới mua, Hứa Tả Thành bắt đầu lo lắng, vì thế cũng bắt chước làm theo nhóm mẹ Hứa, nhỏ cỏ, tỉa lá, thông gió cho lều, kết quả rau Hứa Chiêu ngày càng lớn tốt, của Hứa Tả Thành trực tiếp bị lạnh héo.
Lạnh héo!
Cứu không nổi nữa, bao nhiêu công sức bỏ ra không nói, toàn bộ tiền đầu tư mất trắng.
Lúc này nhà mẹ vợ Hứa Hữu Thành bên kia chuẩn bị thu hoạch, muốn tới đây ăn thử đồ Hứa Tả Thành trồng ra xem sao, ai ngờ thấy cảnh này.
Lúc này bà thấy có vẻ tiền của mình có vẻ không ổn nên mới đòi Hứa Tả Thành, kết quả Hứa Tả Thành không những không trả, còn mắng mẹ vợ Hứa Hữu Thành là người lòng lang dạ sói, đúng lúc người khác gặp khó khăn mà đòi tiền.
Hứa Hữu Thành lúc này mới biết Hứa Tả Thành mượn danh nghĩa mình đi vay tiền.
Vay đã vay rồi, nhưng Hứa Tả Thành giờ không thể nào trả lại được nữa, cứ như vậy anh một câu tôi một câu rồi cãi nhau, loạn hết cả lên, Hứa Tả Thành còn nói Hứa Hữu Thành là tội phạm bị cải tạo, lập tức đẩy mâu thuẫn lên đỉnh điểm, càng chửi càng tức.
Những mâu thuẫn vụt vặt tích góp từng chút từ trước tất cả đều bị giũ ra, cãi nhau không xong còn lao vào đánh nhau.
Nhưng do có người can nên Hứa Tả Thành với Hứa Hữu Thành chỉ đánh vài cái rồi sau đó cứ cãi nhau không ngừng, chửi đi chửi lại không phải đang chửi hết lên người cha Hứa à? Cha Hứa nghe không nổi nữa, chống gậy đứng giữa hai người Hứa Tả Thành, Hứa Tả Thành mà mắng, hai người căn bản không nghe, còn làm cha Hứa tức giận vô cùng.
Hứa Chiêu sợ cha Hứa tức giận sẽ ảnh hưởng sức khỏe nên nhanh chóng kéo cha Hứa về, để Hứa Phàm cầm tay cha Hứa dắt đi.
Cha Hứa thương Hứa Phàm nhất, nên không gạt tay Hứa Phàm.
Hứa Chiêu bên này đi tìm trưởng thôn, bí thư.
Khi trưởng thôn, bí thư nghe được tin chạy lại đây thì ngay lập tức dạy dỗ hai người Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành một trận, hai người Hứa Tả Thành không dám lên tiếng, nổi giận đùng đùng quay về nhà bắt đầu đắp tường, ai tự xây tường nhà người đó, hai bên không liên quan tới nhau nữa.
Vì thế nơi đó từng là một cái sân rộng, nay lại mọc thành ba cái sân nhỏ, Hứa Chiêu không muốn dính líu vào chuyện này nên để Hứa Phàm dẫn cha mẹ Hứa về lại nhà.
Thế là Hứa Phàm một tay nắm chặt ngón út của cha Hứa, tay kia nắm ngón út của mẹ Hứa, ồn ào nói đói bụng rồi, rốt cục cũng kéo được hai người về nhà.
Một lúc sau, Hứa Chiêu, ba Đại Trang cũng quay về.
Vẻ mặt ba Đại Trang vui mừng nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu hỏi: “Anh Lý, sao trông anh vui thế?”
Ba Đại Trang: “Anh vui thay chú mà!”
Hứa Chiêu lập tức hiểu ra, cười.
Ba Đại Trang cũng cười hỏi: “Giờ hiểu chưa.”
Hứa Chiêu gật đầu nói: “Vậy em nên cảm ơn anh trai em nhỉ?”
Ba Đại Trang nói: “Đúng rồi còn gì nữa!”
Hứa Chiêu thật sự rất muốn cảm tạ ba Đại Trang.
Từ khi cậu làm thành công mô hình trồng rau trong nhà kính, trong thôn không biết bao nhiêu người hâm mô, có người đố kỵ, có người vui vẻ thay cậu, đương nhiên cũng có những người như Hứa Tả Thành, không muốn làm công cho Hứa Chiêu mà muốn tự mình làm, dù sao đều là nông dân, từ lúc sinh ra thứ phải học đầu tiên là trồng rau, vì thế mọi người đều rục rịch, chờ Hứa Tả Thành làm ra thành quả, mọi người sẽ đồng loạt làm theo.
Kết quả, Hứa Tả Thành thất bại.
Người trong thôn thế mới biết, nguyên lại dựng nhà kính trồng rau không hề dễ dàng như thế, thực tâm bội phục Hứa Chiêu, một vài người còn muốn làm việc cho Hứa Chiêu để được tiền công, hoàn toàn không có ý định gây sức ép hay đấu tranh gì với Hứa Chiêu, thậm chí còn có ý bảo vệ nhà kính của Hứa Chiêu, vì thôn trưởng đã từng nói, nếu quy mô nhà kính của Hứa Chiêu mở rộng thì sẽ nhận người trong thôn tới làm việc.
“Về sau chúng ta sẽ thoải mãi dễ dàng mà thuê người làm!” Ba Đại Trang nói.
“Dạ, nhưng trước khi tính tới chuyện thuê người, chúng ta phải xong chuyện trước mắt đã.”
“Chuyện gì trước mắt cơ?”
“Thu hoạch rau xanh, rau xanh không thu hoạch xong thì còn thuê ai nữa.
Cha mẹ chúng ta đều lớn tuổi rồi, chị dâu sắp sinh, còn thêm hai đứa nghịch ngợm Hứa Phàm, Đại Trang, cho nên thu hoạch chỉ có hai chúng ta, thêm ba người là ba nhỏ của Cường Cường – Trương Tiểu Hổ, Điền Đại Khuê, Tô Khánh Khánh, tiền lương cứ hai mươi đồng một tháng, nếu không thích có thể trả công theo ngày cũng được.”
“Không thành vấn đề, khi nào thu hoạch để anh gọi ba người họ.”
Hứa Chiêu, ba Đại Trang nói chuyện xong thì ai về nhà đấy, sau đó Hứa Chiêu bắt đầu nghĩ về việc trong hoa quả vào mùa xuân.
Nhưng trước khi gieo trồng phải thu hoạch xong rau xanh đã, kéo lên chợ bán, vì thế hơn nửa tháng tiếp, Hứa Chiêu, ba Đại Trang cùng ba người Trương Tiểu Hồ bận rộn vô cùng, vừa thu hoạch vừa bán, mấy lần Thôi Định Sâm, Chu Hướng Tiền gọi tới Hứa Chiêu đều không nghe điện thoại được.
Bởi vì có sinh ý năm trước làm nền nên rau xanh Hứa Chiêu bán vô cùng chạy.
Để có thể phát triển lâu dài, Hứa Chiêu đã thuê một quầy hàng trong chợ trong một năm.
Tới khi bán hết rau, Hứa Chiêu đã thu về được hơn ba nghìn đồng, vô cùng lãi.
Chủ yếu là thị trường rau xanh hiện tại không mới mẻ, nên cậu liền kiếm được tiền vì bán thứ “độc nhất vô nhị”.
Đã xong chuyện rau xanh, Hứa Chiêu bắt đầu nghĩ tới gieo trồng hoa quả, kế hoạch cậu đã viết xong không sai khác gì lắm.
Tiết trời đã tiến vào mùa xuân, Hứa Chiêu đã cởi áo lông, chỉ mặc một áo mỏng bên trong, bên ngoài khoác áo choàng ngắn là được.
Thấy Hứa Chiêu cởi, Hứa Phàm cũng cởi.
Bé chạy về phòng cởi áo bông, thấy Hứa Chiêu tiến vào liền nhanh chóng tới nói: “Ba ba, con, con muốn cởi áo bông, cởi áo bông ra.”
Giọng điệu thương lượng.
Hứa Chiêu hỏi: “Con muốn cởi áo bông làm gì?”
Hứa Phàm nói: “Con, con nóng, con, con muốn cởi, cởi ra con có thể chạy thật nhanh.” Ý là mặc nhiều quá, hành động không tiện, làm bé không chạy nhảy chơi đùa được.
Hứa Chiêu làm bộ nghe không hiểu, nói: “Chỉ là ba không thấy con đổ mồ hôi mà.”
“Con nóng, nhưng nó không chịu đổ mồ hôi.”
“Con cứ à ừm cái gì thế, ba không hiểu.” Hứa Chiêu cười rộ lên, cậu thực sự không hiểu ý Hứa Phàm muốn nói lắm, dù sao cậu vẫn biết là Hứa Phàm không thích mặc dày như vậy, vì thế nói: “Không được cởi, xuân che thu cởi, không sẽ bị ốm.”
Hứa Phàm lập tức tiếp lời: “Bị ôm sẽ bị kim tiêm.”
Hứa Chiêu phụ họa theo, sợ Hứa Phàm sẽ đổi ý: “Đúng, đúng đúng đúng, tam oa tử nhà chúng ta vô cùng thông minh, cũng biết nếu cởi quần áo lung tung sẽ bị ôm, sẽ bị tiêm, ôi trời ơi, tam oa tử thông minh quá.”
Được khen mấy câu, Hứa Phàm đã bị Hứa Chiêu đánh trống lảng, nói: “Ba ba, con không tiêm, tiêm đau, đau khóc.”
“Đúng, chúng ta kiên trì làm bảo bảo khỏe mạnh không đi tiêm.”
“Dạ.”
Đã xong, dỗ được Hứa Phàm, cậu đưa cho Hứa Phàm một hào để ra cửa hàng tạp hóa nhỏ mua thịt Đường Tăng ăn, thật sự không trộm cởi áo, vì thế so với những đứa trẻ khác đầu mùa đều ho khan, Hứa Phàm, Đại Trang vô cùng khỏe mạnh, thân thể vô cùng tốt, còn nói rất nhiều, không ngày nào chịu yên lặng.
Bây giờ Hứa Phàm đang mặc quần áo mỏng, ngồi trên giường qườ quạng tay chân, còn nói không ngừng.
“Ba ba! Ba cắt, ba cắt, ba cắt móng chân cho con với.”
“…”
“Ba ba! Con muốn uống sữa! Con muốn uống sữa!”
“…”
“Ba ba! Ba ba! Con muốn hát, ba ba, con đọc thơ, con đọc trước thuyền trăng sáng, ba ba, con, con…”
“…”
Nói thực sự lắm, Hứa Chiêu bị gọi loạn không chịu nổi liền đi vào nhà chính pha nửa bình sữa rồi ném cho Hứa Phàm, sau đó ôm Hứa Phàm tới phòng cha mẹ nối: “Nghe radio với ông bà đi, ba xong việc sẽ tới đón con.”
Hứa Phàm hỏi: “Ba ba, vì sao ba ba lại bận ạ?”
“Vì ba ba phải kiếm tiền.”
“Kiếm tiền.”
“Đúng rồi, ngồi nghe đài với ông bà nhé.”
“Dạ.”
Lúc này Hứa Phàm mới về lại phòng tiếp tục đọc sách, đọc sổ ghi chép, cậu đã thuộc lòng các lưu trình, phương pháp, nhưng cậu vẫn muốn mọi thứ phải thật suôn sẻ, cho nên vẫn tiếp tục xem xét, chuẩn bị thật kĩ.
Đang lập kế hoạch, điện thoại vang lên, cậu vươn tay nhấc ống nghe, vừa áp vào tai, bên kia truyền tới thanh âm của Thôi Định Sâm.
Lần cuối nhận được điện thoại của Thôi Định Sâm, đã qua nửa tháng.
“Tiểu thúc.” Hứa Chiêu gọi.
“Ừ, là tôi, hai mươi phút sau gặp ở đầu thôn của em.” Thôi Định Sâm nói.
Gặp ở đầu thôn?
Là ý gì?
Hứa Chiêu định hỏi lại, bên kia đã cúp máy.
Tâm Hứa Chiêu nghi hoặc, còn chưa tới hai mươi phút, ở đầu thôn đã có tiếng còi xe ô tô.
Hứa Chiêu theo bản năng cho là Thôi Định Sâm đã tới, vì thế đặt bút xuống, nói với mẹ Hứa một tiếng, sau đó mò mẫm ra khỏi sân tới đầu thôn, xa xa nhìn thấy một cái xe tải.
Không đợi Hứa Chiêu nhìn kỹ, cửa xe đã mở ra, một bóng người nhảy xuống, sau đó nhanh chóng tới trước mặt cậu.
Là Thôi Định Sâm.
Hứa Chiêu kinh ngạc hỏi: “Tiểu thúc, thật là thúc.”
Vừa thấy Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm liền mỉm cười: “Chẳng lẽ tôi là giả à?”
Còn có kiểu hài hước như thế!
Hứa Chiêu nhìn thoáng qua phía sau Thôi Định Sâm, hỏi: “Tiểu thúc, sao thúc lại lái xe tải?”
Thôi Định Sâm đáp: “Không phải tôi lái, là nhân viên của tôi lái.”
“Vậy thúc…?”
“Tôi đi cùng một chuyến, tới thăm em.”
Hứa Chiêu nhìn Thôi Định Sâm, hơn một tháng không gặp, dù bốn phía tối như mực, nhưng cậu vẫn nhìn ra Thôi Định Sâm gầy đi.
Cậu chợt nhớ tới Thôi Thanh Phong nói Thôi Định Sâm rất rất bận, hẳn là vì đi đế đô nửa tháng với cậu làm công việc bị dồn ứ, nên giờ phải bận như vậy, ngay cả buổi tối cũng phải làm việc.
Trong lòng Hứa Chiêu băn khoăn, nói: “Tiểu thúc, bây giờ thúc đang bận lắm ạ?”
“Ừ, qua khoảng thời gian này là tốt rồi.”
“Vậy thúc chú ý thân thể, đừng để mệt nhọc quá.”
Thôi Định Sâm cười nhẹ ra tiếng, tươi cười như có một dạng ma lực làm xáo trộn lòng người.
Hứa Chiêu xấu hỏi hỏi: “Tiểu thúc, thúc cười gì thế?”
Thôi Định Sâm hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Hứa Chiêu, thấp giọng xuống, hỏi: “Em, đang quan tâm tới tôi đó à?”