Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 94


Đọc truyện Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể – Chương 94


Chu Hướng Tiền cúi đầu nhíu mày tự hỏi, hắn chắc chắn mình đã từng gặp người đàn ông kia, người này quá đẹp trai, nhìn một lần đã nhớ kỹ, chỉ là gặp nhau ở đâu thì hắn không nhớ ngay được.


Thật sự là nghĩ không ra.


Chu Hướng Tiền lần thứ hai nhìn Thôi Định Sâm, muốn tìm ra chút ít kí ức, nhưng Thôi Định Sâm đã lên xe ô tô, còn khởi động xe rời đi, ven đường chỉ còn Hứa Chiêu, Hứa Phàm.

Chu Hướng Tiền đang tính gọi Hứa Chiêu, tự dưng có một cái xe kéo đi ngang qua, hắn vội vàng né tránh, lần thứ hai nhìn về khu chợ đã không thấy Hứa Chiêu nữa.


Đi đâu rồi?
Chu Hướng Tiền dắt xe vào chợ tìm kiếm một vòng nhưng vẫn không thấy, thất vọng tràn trề, cuối cùng hắn tới quầy thịt heo mua nửa cân thịt, vẫn tiếp tục nhìn xung quanh, vẫn không thấy Hứa Chiêu, đành phải đạp xe về thôn Nam Dương.


Trên đường hắn vừa đi vừa nghĩ về Hứa Chiêu, một bên lại nghĩ không biết đã gặp nam nhân kia ở đâu, một bên nghĩ rằng có phải đó là người Hứa Chiêu thích hay không, hẳn là không phải, nếu là người Hứa Chiêu thích thì Hứa Chiêu đã không đến xem mắt hắn….!Nghĩ nghĩ, trong não tràn ngập Hứa Chiêu, vừa rồi rõ ràng thấy Hứa Chiêu ở trong chợ, sao đi vào lại tìm không thấy người đâu?
Hay Hứa Chiêu đang trốn tránh hắn?
Thực ra, Hứa Chiêu không trốn tránh Chu Hướng Tiền, cậu căn bản còn không biết Chu Hướng Tiền ở gần đó, mà là sau khi tách khỏi Thôi Định Sâm, cậu vào cửa hàng bánh quy gần đó mua bánh cho Hứa Phàm.


“Ăn ngon không?” Hứa Chiêu hỏi.


Hứa Phàm ngồi phía trước, hai tay cầm bánh quy, vừa ăn vừa gật đầu: “Dạ.”
“Như vậy, bây giờ chúng ta đi mua thịt nhé?”
Hứa Phàm lại gật đầu, hiện tại bé chỉ lo ăn, không rảnh nói chuyện, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng chép chép ăn, vô cùng đáng yêu.


Hứa Chiêu vươn tay xoa đầu Hứa Phàm, vừa rồi nhớ lại hình ảnh Thôi Định Sâm cũng xoa đầu Hứa Phàm như vậy, trong lòng xẹt qua cảm giác khác thường…!Tiểu thúc thực sự đối xử với Hứa Phàm không giống những người khác, làm cho từ đáy lòng Hứa Chiêu đang trào ra nỗi khát khao, làm cậu không có cách nào chuyên tâm làm việc.


Sau đó cậu dắt xe vào chợ, đi quanh chợ một vòng xem xét giá cả rau dưa một chút, chủ yếu là rau trữ trong hầm hoặc nhập từ nơi khác, có cải trắng và vài loại củ khác, bề ngoài không dễ nhìn, giá cả cũng cao, còn có một ít dưa muối, trứng muối các thứ, tóm lại rất ít.


Hứa Chiêu đại khái đã hiểu, cậu vào quầy thị heo mua một cân thịt, kết quả là cân này có nhiều nạc quá, những người ở nơi này đều tiết kiệm, muốn mua thịt nhiều mỡ, càng nhiều càng tốt, có thể chắt mỡ ra để xào rau, lời hơn thịt nạc nhiều, đây là điều ai cũng biết.


Chủ quán quen Hứa Chiêu, đã từng mua rau của Hứa Chiêu, biết Hứa Chiêu là người rất tốt, lúc này thấy cũng ngại nên cho Hứa Chiêu thêm hai khúc xương ống.

Hứa Chiêu cũng không khách khí, đều nhận lấy, chở Hứa Phàm về Phàm Tiểu Điếm.

Đi vào trong cửa hàng, cậu cùng cha Thôi tính toán tiền một lần, đang lúc nói chuyện với cha Thôi, Thôi Thanh Phong xuất hiện.


“Thanh Phong.” Hứa Chiêu cười chào hỏi.


Thôi Thanh Phong mang gương mặt tươi cười: “Cậu tới đó à.”
“Ừ, bà ngoại cậu sao rồi?” Bà ngoại là chỉ bà ngoại của Thôi Thanh Phong.


“Đã khỏe nhiều rồi, giờ đang ở nhà của tớ.” Thôi Thanh Phong nói xong, bế Hứa Phàm lâu rồi chưa gặp lên, hỏi: “Ôi trời, đây không phải là Hứa tam oa tử sao? Tam oa tử, lâu rồi không gặp, nhớ chú là ai không?”
“Cháu nhớ.” Hứa Phàm trả lời.


“Vậy cháu nói nghe xem chú là ai?”
“Chú là chú Thôi.”
Thôi Thanh Phong cười lên: “Thông minh quá.”
Hứa Phàm vô cùng đồng ý mà gật đầu: “Dạ, cháu, cháu rất là thông mình.”
Thôi Thanh Phong nhịn không được cười lớn.


Hứa Chiêu cũng cười với Hứa Phàm, nói: “Hứa Phàm, nói hẹn gặp lại với chú Thôi đi, chúng ta về nhà nào.”
Hứa Phàm quay đầu nói hẹn gặp lại với Thôi Thanh Phong.


Thôi Thanh Phong cười buôn Hứa Phàm xuống, lúc đứng cạnh xe đạp của Hứa Chiêu, hắn không nhịn được hỏi: “Hứa Chiêu, mấy ngày nay cậu ở đế đô thế nào?”
Hứa Chiêu trả lời: “Tốt lắm, học được không ít kiến thức.”
“Vậy, tiểu thúc quan tâm cậu lắm đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Các cậu ở đế đô hơn mười ngày, là ở bên nhau hết à?”
“Ừ.” Hứa Chiêu gật đầu.


Thôi Thanh Phong chưa từ bỏ ý định hỏi: “Có quen được không?”

Hứa Chiêu trả lời: “Quen được mà, sao thế?”
“Không có gì.”
Ngữ khí Thôi Thanh Phong hỏi không quá tự nhiên, cho dù Hứa Chiêu cố che dấu nhưng hắn vẫn thấy trong mắt Hứa Chiêu thứ mà nửa tháng trước không có, trong lòng quặn thắt, không biết phải nói gì.

Thật sự, thật sự là hắn rất do dư, rốt cục vẫn bị tiểu thúc nhanh chân đến trước, tới tận hiện tại, hắn vẫn không có dũng khí nói một chữ “thích” với Hứa Chiêu.


Không có dũng khí.


Hắn quay đầu nhìn Hứa Chiêu.


Hứa Chiêu đã ôm Hứa Phàm lên xe, cười với hắn: “Thanh Phong, bác Thôi, cháu về trước, gặp lại sau nhé.”
Trong lòng Thôi Thanh Phong chua sót: “Ừ, trên đường chú ý an toàn.”
“Biết mà, hẹn gặp lại.”
“Gặp lại sau.”
Hứa Chiêu đạp xe về thôn Nam Loan, dọc đường về Hứa Phàm chăm chú ăn bánh quy, không nói gì.

Hứa Chiêu vừa lúc có thời gian tính toán gieo trồng và tiêu thụ hoa quả.

Trồng hoa quả cần có một kế hoạch chi tiết, thuê người, phải nói rõ với cha Hứa, mẹ Hứa, ba Đại Trang, còn phải nói với cả trưởng thôn, bí thư một tiếng.


Mới ở trong lòng tính toán khái quát đã về tới thôn Nam Loan, người trong thôn mới cắt cỏ về, kết thành đoàn nói về chuyện lắp điện.


Mấy năm trước thị trấn đã dùng điện, ngay cả thôn Nam Dương năm kia cũng đã có, chỉ có thôn Nam Loan, bởi vì nghèo nên năm ngoái mới lắp cột điện, chưa kéo dây điện, vì nhiều người cảm thấy lãng phí, không muốn dùng.


Cuối năm trước mới có hơn một nửa hộ dân đồng ý lắp điện, cho nên lúc Hứa Chiêu đi đế đô, bên điện lực đã kéo dây diện cho thôn Nam Loan.

Cha Hứa còn nhờ ba Đại Trang lên thị trấn mua ba cái bóng đèn led về.


Hứa Chiêu, Hứa Phàm đạp xe về nhà giữa tiếng nghị luận của thôn dân, vào đến cửa, mẹ Hứa đã vui vẻ khoe: “Hứa Chiêu, nhà chúng ta lắp điện rồi đấy.”

Hứa Chiêu hỏi: “Có dùng được không ạ?”
“Dùng tốt lắm.”
Hứa Chiêu kéo Hứa Phàm vào phòng, nhìn thấy một cái bóng đèn dùng dây bật.

Bóng đèn ở niên đại này đều là đèn led, chốt mở cố định ở trên tường cao, có một sợi dây rủ xuống, bật tắt thì dựt dây là được.


Mẹ Hứa vươn tay kéo dây, đèn sáng.


“Oa!” Hứa Phàm lập tức ngạc nhiên mà kêu lên: “Bóng đèn sáng!”
Mẹ Hứa cười.


Hứa Chiêu nhìn bóng đèn mới chả to hơn ngọn đèn dầu là bao, hỏi mẹ Hứa: “Mẹ, đây là loại bóng nào thế ạ?”
Mẹ Hứa trả lời: “Mười lắm watt.”
Mười lăm watt quá nhỏ, chẳng sáng hơn xưa bao nhiêu, Hứa Chiêu hoang mang, hỏi: “Không phải là cả ba bóng đều mười lăm watt chứ ạ?”
Mẹ Hứa nói: “Đúng rồi, vừa rẻ vừa tiết kiệm điện.”
Hứa Chiêu lại hỏi: “Vậy hai cái còn lại ở đâu ạ?”
Mẹ Hứa trả lời: “Phòng bếp một cái, nhà chính một cái, con với Hứa Phàm một cái, mẹ với ba con dùng đèn dầu quen rồi.”
Biết mẹ Hứa tiết kiệm, Hứa Chiêu không thẳng thừng phản đối, dù sao hai ngày nữa cậu sẽ đổi hết sang loại có công suất lớn hơn, cũng sẽ lắp vào phòng ba mẹ một cái, đén lúc đó mẹ Hứa phản đối cũng không được.


Vì thế Hứa Chiêu không nói về chuyện này nữa, nói với mẹ Hứa về chuyện thịt heo xương heo, sau đó rời khỏi phòng ra xe lấy thịt mang vào phòng bếp.

Còn chưa tới cửa bép, cậu nhìn thấy đèn trong phòng cậu, lúc bật, lúc tắt, lúc lại bật, lúc lại tắt.


Có chuyện gì vậy?
Điện không ổn định sao?
Hứa Chiêu nghi ngờ mà mang thịt vào trong phòng, thấy nhóc Hứa Phàm cả người đầy thịt đang đứng ở cửa, tay kéo dây công tắc đèn, vẻ mặt hưng phấn mà nghịch.


Kéo một cái, đèn sáng.


Lại kéo một cái, đèn tắt.


Kéo thêm cái nữa, đèn lại sáng.


Kéo tiếp một cái, đèn lại tắt.

Ha ha ha, chơi vui quá đi, Hứa Phàm chơi quên hết mọi thứ.


“Hứa Phàm, con đang làm gì đấy?” Hứa Chiêu hỏi.


Hứa Phàm vui vẻ mà nhìn Hứa Chiêu, tay nhỏ chỉ vào bóng đèn, giống như phát hiện ra cái gì vui lắm, hưng phấn mà khoe với Hứa Chiêu: “Ba ba, nhìn này! Bóng đèn sáng, bóng đèn lại, lại sáng.”
Hứa Chiêu gật đầu: “Ừ, ba thấy rồi, con đừng kéo nữa.”
Tay Hứa Phàm vẫn giữ không buông, nói: “Con muốn chơi.”
“Đây là bóng đèn, không thể chơi.”
“Có thể.”
“Không thể, sẽ bị hỏng.


“Con muốn, con muốn chơi.” Hứa Phàm chơi đến nghiện, làm sao có thể dễ dàng buông tay, vẻ mặt vui vẻ mà nhìn bóng đèn.


Hứa Chiêu giả vờ tức giận, cao giọng: “Không chơi được.”
Hứa Phàm quay đầu nhìn Hứa Chiêu, chuẩn xác mà cảm nhận được Hứa Chiêu không hề tức giận, lúc này mới giậm chân, nói: “Con muốn chơi.”
Ôi gào kìa!
Nhóc con này còn biết dậm chân kìa, học ở đâu ra đây!
Hứa Chiêu chỉ vào Hứa Phàm: “Con thử giậm chân thêm lần nữa xem.”
Hứa Phàm lại giậm chân, giọng nói non nớt cố gào lên: “Con muốn chơi!”
Hứa Chiêu thấy được bên chân Hứa Phàm có vũng bùn nhỏ, hơi khó nhìn, chắc do lúc khoan tường tạo ra, người lớn đi qua đi lại không sao, chỉ là Hứa Phàm mới ba tuổi, đi đường còn không vững, vì thế nói: “Con lùi về phía sau một chút rồi giậm thử lại đi.”
“Con muốn chơi!” Hứa Phàm giậm một cái, giẫm trúng vũng bùn, đừng không vững nên đặt mông ngã xuống đất, kêu “oái” một tiếng.


Hứa Chiêu không nâng Hứa Phàm dậy, mà là hỏi: “Đau không?”
Hứa Phàm xoa xoa mông: “Đau, ngã, ngã đau.”
“Đau là đúng rồi, đây là trừng phạt cho đứa trẻ không nghe lời.”
“Con, con, con…” Hứa Phàm không biết nói gì.


Hứa Chiêu không quan tâm Hứa Phàm nữa, xách thịt ra khỏi phòng.


Hứa Phàm cho là ba ba đi thị trấn, ngay lập tức xoay người, tay chống lên đất, lảo đảo đứng lên, bạch bạch chạy theo Hứa Chiêu, kêu “Ba ba chờ con một chút.”
Hứa Chiêu mới đi tới giữa sân chợ nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, giống như có người đang cãi nhau, lại có người khuyên giải.

Đang nghi hoặc, ba Đại Trang vội vàng tới, nói: “Hứa Chiêu, anh cả với anh hai chú đánh nhau!”
Hứa Chiêu kinh ngạc hỏi: “Ai cơ?”
“Hứa Tả Thành với Hứa Hữu Thành đánh nhau!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.