Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 85


Đọc truyện Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể – Chương 85

Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm đang ở trước bàn làm việc, người ngồi người đứng, nhẹ giọng trò chuyện, trên mặt đều mang theo ý cười, từng chút đều làm đau mắt Thôi Định Sâm.

Thôi Thanh Phong dừng lại chốc lát, lần nữa quyết tâm, mấy ngày qua hắn suy nghĩ rất nhiều, về Hứa Chiêu, về tiểu thúc. Tiểu thúc nói đúng, bọn họ đều có quyền theo đuổi hạnh phục, đây giống như một trận cờ vậy, không ai phải cố kỵ ai, thắng là do bản lĩnh, thua phải chịu phục.

Chỉ là hắn đang do dự, đang muốn đẩy cửa phòng ra, phòng phía đông lại có tiếng động.

Quay đầy lại, mẹ Thôi ôm Hứa Phàm từ trong phòng ra, tay Hứa Phàm cầm một chai sữa, đang bla bla nói cho mẹ Thôi chuyện đi xe lửa tới đế đô, mẹ Thôi cười nhìn Thôi Thanh Phong, hỏi: “Tam oa tử nói thật à con?”

“Gì ạ?” Thôi Thanh Phong hỏi.

“Chuyện Hứa Chiêu định đi đế đô ý.”

“Là thật ạ.” Hứa Chiêu mới ra khỏi phòng nói.

Mẹ Thôi liền tiến lên hỏi: “Đi đế đô làm gì thế?”

Hứa Chiêu đáp: “Cháu muốn học tập thêm kĩ thuật trồng trọt trong nhà kính ạ.”

“Vậy là tốt.” Mẹ Thôi hiểu biết hơn nhiều phụ nữ khác lắm, chủ yếu do ảnh hưởng của Thôi Định Sâm, tư tưởng cũng rộng lớn thêm không ít. Bà nhìn Thôi Định Sâm hỏi: “Định Sâm, không phải năm ngoái chú mới đi đế đô sao? Sao giờ lại đi nữa?”

Thôi Định Sâm đáp: “Dạ, lại có việc ạ.”

Nghe vậy, Thôi Thanh Phong liếc nhìn Thôi Định Sâm một cái.

Sắc mặt Thôi Định Sâm vẫn như thường.

Mẹ Thôi lại hỏi: “Khi nào mấy đứa đi?”

Thôi Định Sâm đáp: “Chắc qua mười lăm ạ.”

“Tam oa từ cũng đi?”

“Cũng đi ạ.”

“Khi nào thì về?”

“Xem tình hình, chắc là khoảng nửa tháng ạ.”

Mẹ Thôi thở dài một tiếng, sau đó nói với Hứa Chiêu là đi đế đô cũng tốt, thấy nhiều trải nhiều, về sau sẽ kiếm được tiền, có thể chuyển nhà vào thành phố, các phương diện sinh hoạt đều tốt. Hứa Chiêu gật đầu nói phải, cũng không ở lại nhà họ Thôi lâu mà dắt tay Hứa Phàm ra về, nói là đi mua quần áo mùa xuân cho Hứa Phàm.

Kết quả là Thôi Định Sâm, Thôi Thanh Phong đồng thanh nói: “Để tôi/tớ đi với cậu!”

Hứa Chiêu sửng sốt.

Mẹ Thôi cũng nhìn hai người hỏi:”Mấy đứa sao thế?”


Thôi Định Sâm mặt không đổi sắc mà nói: “Em thiếu một cái áo sơ mi.”

Thôi Thanh Phong cũng nói theo: “Con cũng tính đi mua cái áo mới.”

Vẻ mặt mẹ Thôi hoài nghi.

Hứa Chiêu thì cười nói: “Vậy thì cùng đi.”

Vì thế Thôi Định Sâm, Thôi Thanh Phong đi theo Hứa Chiêu, Hứa Phàm đi dọc theo con đường dành riêng cho người đi bộ ở trên trấn, nói là đi mua quần áo nhưng thật ra hai người kia căn bản không mua gì, cứ đi theo Hứa Chiêu, Hứa Phàm vào các cửa hàng quần áo trẻ em, tổng cộng cũng chẳng được mấy nhà nên mười phút đã xong, Hứa Chiêu mua cho Hứa Phàm hai bộ quần áo mới.

Chuẩn bị về nhà thì Thôi Định Sâm, Thôi Thanh Phong lại tranh nhau đưa Hứa Chiêu về nhà, một ô tô một xe đạp… Hứa Chiêu đang do dự thì gặp ba Đại Trang vừa mới đi mua quần áo mới cho Đại Trang về, tiện đường đưa Hứa Chiêu, Hứa Phàm đi luôn.

Thôi Định Sâm, Thôi Thanh Phong ai cũng không thành công.

Nhưng Hứa Chiêu vẫn tỏ vẻ cảm ơn hai người như cũ, sau đó đi cùng ba Đại Trang về thôn Nam Loan, Hứa Phàm tự nhiên sẽ ngồi trên xe trâu, tay vẫy vẫy với Thôi Định Sâm, Thôi Thanh Phong: “Thôi Nhị gia, chú Thôi, hẹn gặp lại nha.”

Thôi Thanh Phong tự nhiên cười vẫy tay lại: “Hẹn gặp lại.”

Thôi Định Sâm cũng định nói gặp lại với Hứa Phàm thì Hứa Phàm đã xoay mặt đi rồi, vì thế y không nói nữa, nhìn Thôi Thanh Phong, cười ảm đạm.

Thôi Thanh Phong nói: “Tiểu thúc, cháu cũng sẽ đi đế đô.”

Thôi Định Sâm trầm ngâm một chút, nói: “Được, cháu tự mua vé.”

“Dạ.”

Lát sau, Thôi Định Sâm lại hỏi: “Cần thúc tiện mua luôn cho không?”

“Được ạ.” Thôi Thanh Phong gật được.

“Ừ, vậy đi thôi, về nhà.”

Thôi Định Sâm bước xuống đường

Thôi Thanh Phong đi theo phía sau, trong lòng nghĩ về chuyện đi đế đô, ngày hôm sau thúc giục Thôi Định Sâm đi mua vé, dặn trước lão Lưu mua hộ ba vé, chỉ là khi mấy người đang chuẩn bị đồ đạc thì nghe tin bà ngoại Thôi Thanh Phong bị ngã, nhập viện, một nhà họ Thôi nhanh chóng đi thăm, cả Thôi Định Sâm.

Nhưng sáng sớm hôm kế, Thôi Định Sâm đã trở lại, lái xe tới thôn Nam Loan đón Hứa Chiêu, Hứa Phàm.

Hứa Chiêu, Hứa Phàm vẫn đang ở nhà sắp xếp đồ đạc.

Nhưng những việc cần làm, Hứa Chiêu đã bàn giao xong, rau xanh trong nhà kính đã bắt đầu mọc chồi, kế tiếp là giữ ấm, tưới nước, bón phân, nhổ cỏ, chuyện này không cần Hứa Chiêu dạy, cha Hứa, mẹ Hứa, ba Đại Trang đều hiểu.

Về phần giữ ấm, Hứa Chiêu đã dạy ba người, trước mắt đã là mùa xuân, thôn Nam Loan sẽ không có tuyết nữa, ba người mẹ Hứa chỉ cần buổi tối đắp thêm mành cỏ để giữ ấm là được, cũng không cần phải đốt lửa để tăng nhiệt độ gì hết.

Cha Hứa, mẹ Hứa, ba Đại Trang ghi nhớ thật kỹ, để Hứa Chiêu yên tâm đi đế đô.


Chỉ là mẹ Hứa lo lắng lắm, sợ Hứa Chiêu, Hứa Phàm bị lạng, sợ hai người Hứa Chiêu bị đói, bị khát, vì thế xếp cho cả hai hai bao tải hành lý, nào là áo bông, đồ ăn, còn cái là chăn dày.

Như vậy còn chưa thấy đủ, bà còn muốn Hứa Chiêu mang theo phích nước nóng đi, có thể uống ít nước ấm trên đường… Hứa Chiêu bất đắc dĩ giải thích một hồi với mẹ Hứa, vì thế tới thị trấn mua một cái túi đen lớn, bỏ quần áo giày dép của mình và Hứa Phàm vào, cầm theo một bình sữa, nửa túi sữa bột, năm bao thịt Đường Tăng, năm bao bột ô mai, một cái cặp lồng hai tầng, cơ bản không thiếu gì lắm.

Chỉ là mẹ Hứa không hài lòng, đổ hết toàn bộ khoai lang chiên, bánh cuộng thừng, rau viên chiên làm từ hôm hai chín còn thừa cho Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu nhanh chóng nói: “Mẹ, đủ đủ đủ rồi, không cần mang nhiều như vậy, đế đô cái gì cũng có, cái gì cũng mua được, không cần mang nhiều vậy đâu mà.”

“Mang đi mang đi.” Mẹ Hứa vẫn cố nhét thềm đồ vào trong áo Hứa Chiêu: “Cái này nhà mình tự làm, mua làm gì, con cầm hết đi, trên đường lấy ra mà ăn, tối đói mang ra ăn cũng được.”

“Thật không cần mà.” Hứa Chiêu nói.

Mẹ Hứa kiên trì nói: “Mang hết, mang hết.”

Hứa Chiêu nhìn túi đen tràn đầy của mình, mẹ Hứa dường như càng thêm lo lắng, chạy qua chạy lại giữa nhà chính, phòng ngủ, phòng bếp, cứ như sợ Hứa Chiêu bỏ quên mất gì vậy. Đúng lúc này, có tiếng còi xe ô tô.

Là Thôi Định Sâm đến.

Hứa Chiêu nhanh chóng khóa túi, như trốn: “Mẹ, không cần mang theo thật, đi đi đi đi, Hứa Phàm đi nhanh, ô tô lớn.”

Vì thế Hứa Chiêu, Hứa Phàm rảo bước về phía cổng nhà.

Mẹ Hứa vẫn còn cầm trong tay một cái bánh màn thầu chạy theo, chạy tới trước xe, kiên quyết nhét cái bánh vào tay Hứa Chiêu đang ngồi trong xe mới chịu, sau đó nói mấy cấu với Thôi Định Sâm, cùng cha Hứa ghé vào cửa sổ xe dặn đi dặn lại một lần nữa, ở bên ngoài phải cẩn thận, phải để ý, sớm về.

“Không cần tiếc tiền tiêu đâu con.”

“Nhớ trông nom bảo bảo thật kĩ, đừng để bảo bảo bị đói, bị khát, bị lạnh.”

“Con cũng đừng bị lạnh.”

“Cần tiêu cứ tiêu.”

“Trông kĩ tam oa tử, đừng để thằng bé chạy loạn.”

“…”

Cha Hứa mẹ Hứa hai vị phụ huynh mồm năm miệng mười mà nói xong, thẳng tới khi xe ô tô rời khỏi thôn Nam Loan, cả hai vẫn còn đứng ở cửa thôn, vẫy tay nói: “Hứa Chiêu, đừng tiếc tiền, nhớ chăm gọi điện về nhé, chăm tam oa tử cho tốt.”

“Dạ, hai người về đi ạ!” Hứa Chiêu duỗi đầu ra khỏi cửa sổ, hô to với cha Hứa, mẹ Hứa, ba Đại Trang một tiếng, nhìn thân ảnh mọi người càng ngày càng nhỏ, Hứa Chiêu lúc này mớ ngồi xuống, trong lòng ấm áp, quay đầu nhìn thấy Hứa Phàm đang gặm màn thầu liền vươn tay dựt lại.

Hứa Phàm ngẩng đầu, liềm liềm miệng, cười hì hì, đại khái cũng hiểu được mình ăn vụng là không hay, vô cùng cứng ngắc mà chuyển sang chuyện khác: “Ba ba, chúng ta ngồi ô tô!”


“Ừ.”

“Ô tô lớn nhanh quá đi!”

“…”

Hứa Chiêu cất bánh màn thầu đi, lúc này mới nhìn Thôi Định Sâm đang ngồi ở ghế lại: “Tiểu thúc, Thanh Phong đâu?”

Thôi Định Sâm nói: “Thanh Phong không đi.”

“Sao thế ạ? Không phải là mua vé hết rồi ạ?”

“Phải hoãn.”

“Vì sao phải hoãn ạ?” Hứa Chiêu kinh ngạc hỏi.

Thôi Định Sâm đáp: “Bà ngoại nó hôm qua bị ngã, đang nằm viện.”

Hứa Chiêu nhanh chóng hỏi: “Có nghiêm trọng lắm không ạ?”

“Không nghiêm trọng, chỉ là đã lớn tuổi nên cần có người trông coi chăm sóc, cậu của nó cả nhà đều đang ở nơi khác, chị dâu phải đi làm, anh trai tôi thì cũng không khỏe, cho nên Thanh Phong ở lại chăm.”

Hứa Chiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “À, không nghiêm trọng là tốt rồi, người lớn tuổi chỉ sợ làm sao.”

Thôi Định Sâm cũng đồng ý: “Ừ, mấy hôm nữa là xuất viện được, sẽ đòn bà tới bên này, có thể tiện chăm sóc.”

“Tại sao trước kia lại không đón bà về luôn ạ?”

“Bà nói thích ở nông thôn hơn, tự tại hơn.”

“Cũng đúng, quan điểm bất đồng.”

“Ừ.” Thôi Định Sâm đáp một tiếng.

Hứa Chiêu không nói chuyện nữa, kéo Hứa Phàm đang dán mặt vào cửa sổ xe kéo lại.

Hứa Phàm quay đầu hỏi: “Ba ba, ba làm gì thế?”

Hứa Chiêu nói: “Ngồi yên.”

“Ngồi yên không nhìn ra ngoài được mà.”

“Nhìn cái gì?”

“Nhìn bạn trâu bạn dê ạ.”

“Ở nhà con không phải ngày nào cũng nhìn à?”

“Nhưng con vẫn muốn nhìn nữa.”

“Không nhìn, lát nữa lên xe lửa thì nhìn.”


“Trên xe lửa có ạ?”

“Có.”

Thế nên Hứa Phàm ngoan, ngồi yên trên ghế, hạnh phúc mà hừ hừ ca khúc thiếu nhi, nhưng khúc không ra khúc, nhạc không ra nhạc, bé hừ không ngừng, làm Thôi Định Sâm mấy lần nhìn xuống qua kính chiếu hậu, thậm chí còn trực tiếp quay đầu xuống nhìn.

“Thôi Nhị gia, ông nhìn cháu làm gì thế?” Hứa Phàm hỏi.

Thôi Định Sâm thuận miệng đáp: “Thấy cháu đẹp.”

“Dạ.” Hứa Phàm không chút nào ngại ngùng mà nói: “Cháu đẹp nhất, hôm nay cháu còn bôi thơm thơm.”

Thôi Định Sâm: “…”

Biết Thôi Định Sâm không thích trẻ con, Hứa Chiêu vội vàng đánh gãy lời Hứa Phàm, cùng Hứa Phàm trò chuyện để Thôi Định Sâm an tâm lái xe. Một lúc sau tới nhà ga thành phố Tây Châu, không lâu sau thì lão Lưu tới, đưa cho Thôi Định Sâm hai tấm vé, nhận lấy chìa khóa xe trong tay Thôi Định Sâm, lái xe của Thôi Định Sâm rời đi.

Hứa Chiêu tay trái xách túi, tay phải dắt tay Hứa Phàm, đang muốn đi tới hướng phòng chờ thì tay trái bỗng nhẹ bẫng, quay đầu lại thấy Thôi Định Sâm đang xách nó trong tay.

“Tôi xách cho, cậu bế Hứa Phàm đi.” Thôi Định Sâm nói: “Nhìn nó mờ mịt thế kia, kẻo lạc.”

Hứa Chiêu cúi đầu nhìn Hứa Phàm, Hứa Phàm mỗi khi nhìn thấy cái gì mới, đầu tiên luôn mờ mịt mà đánh giá một phen, sau đó mới hưng phấn hẳn lên, giống như cách khi xưa thấy ô tô lớn.

“Hứa Phàm.” Hứa Chiêu gọi một tiếng.

Hứa Phàm ngẩng đầu lên: “Ba ba.”

“Đến ôm một cái nào.”

Hứa Phàm ngoan ngoãn để Hứa Chiêu ôm. Bé ôm cổ Hứa Chiêu, giọng sữa non nớt hỏi: “Ba ba, có, có nhiều quá đi.”

“Ừ, thật nhiều người.” Hứa Chiêu nhẹ giọng nói theo.

“Bọn họ đang làm gì vậy ạ?” Hứa Phàm tò mò hỏi.

Hứa Chiêu đáp: “Bọn họ đang chờ xe lửa đó, để ngồi xe lửa đó.”

“Bọn họ cũng đi đế đô nha.”

“Có người đi đế đô, có người tới nơi khác.”

“Tới nơi khác ạ.”

“Ừ.”

Hứa Phàm ngồi trong ngực Hứa Chiêu, nhìn khắp nơi, rất ngoan.

Hứa Chiêu lúc này mới đi tìm Thôi Định Sâm, nhưng sau đó mới phát hiện Thôi Định Sâm tay trái xách một cái túi da, tay phải xách một cái túi đen to gấp ba lần túi da, cái túi đen kia là của cậu, còn to hơn cả Hứa Phàm.

Thật sự 囧.

Cảm giác Thôi Định Sâm là tới làm culi cho cậu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.