Đọc truyện Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể – Chương 84
Thôi Định Sâm bên này vẫn còn đang đắm chìm trong ngọt ngào, Hứa Chiêu bên kia đã vào chăn, tắt radio, bắt đầu kể chuyện trước khi đi ngủ cho Hứa Phàm. Chỉ là đêm nay Hứa Phàm tràn đầy tinh lực cực kỳ, một câu chuyện không thể làm Hứa Phàm ngủ được, Hứa Chiêu liền kể tận ba truyện, rốt cục cũng để Hứa Phàm vào giấc ngủ.
Hứa Phàm ngủ được, Hứa Chiêu lại miệng khô lưỡi khô, vì thế phải rời giường đi lấy nước uống.
Uống nước xong rồi lại lên giường, cậu không lập tức đi vào giấc ngủ, mà là tự hỏi về chuyện đi đế đô, nhưng mà trước khi đi vẫn phải giải quyết xong chuyện ở nhà kính, đầu tiên chính là trồng rau xanh.
Vì thế hôm sau, trời còn chưa sáng, Hứa Chiêu, ba Đại Trang đã vào trong nhà kính nhổ cỏ, dựng giá đỡ cho cà chua, dưa chuột…. Cần căng bạt thì căng, cần buộc thì buộc, cứ thế bận tới tận lúc ăn sáng. Ắn sán xong, hai nhà Hứa, Lý lại bận tiếp, mượn thêm cày cuốc của nhà người khác, thay phiên nhau mà xới đất, tận tới khi mặt trời xuống núi, gieo nốt mầm rau, cuối cùng cũng xong việc.
Lúc này người nhà hai bên mới thoải mái về nhà. Vừa về đến nhà, Hứa Chiêu kiên trì để cha Hứa mẹ Hứa đi nghỉ một lát, cậu thì vào phòng bếp nấu mì. Vừa mới lấy hết đồ ra, Hứa Phàm đã hưng trí bừng bừng mà chạy vào.
“Ba ba!” Hứa Phàm nghiêng đầu nhìn mặt Hứa Chiêu, bộ dáng đáng yêu cực kỳ.
Hứa Chiêu cúi đầu nhặt rau, nhịn không được cười rộ lên, hỏi: “Làm sao thế?”
“Ba ba, con giúp ban ha!”
Hứa Chiêu hỏi: “Giúp ba làm gì?”
Hứa Phàm đáp: “Con giúp ba nấu, nấu cơm.”
“Con biết nấu cơm sao?”
“Con, không biết.”
“Vậy con giúp ba thế nào?”
Hứa Phàm nghiêm trang chững chạc mà nói: “Con có thế giúp ba ăn cơm nha.”
Động tác trên tay Hứa Chiêu ngừng lại, quay đầu nhìn Hứa Phàm.
Hứa Phàm hì hì cười gọi: “Ba ba.” Hoàn toàn không thấy mình nói có vấn đề gì.
Khóe miệng Hứa Chiêu co rút một chút, nói: “Con nói đúng!”
Hứa Phàm gật đầu thật mạnh: “Dạ, ba ba, con nói đều là đúng.”
Hứa Chiêu nhặt xong một bó rau.
Hứa Phàm lại gọi: “Ba ba!”
Hứa Chiêu đáp: “Ừ.”
“Ba ba rửa rau nha.”
Hứa Chiêu trả lời: “Ừ.”
“Ba ba thái rau ạ.”
Hứa Chiêu trả lời: “Ừ.”
“Ba ba, ba lấy mì sợi ạ.”
“Đúng vậy, nấu mì sợi ăn ạ.”
“Ba ba, con muốn thêm trứng gà.”
“…”
Rốt cục đến giờ ăn cơm, cái miệng của Hứa Phàm không nói nữa. Ăn cơm xong, Hứa Chiêu cố ý dắt Hứa Phàm tới phòng cha mẹ ngủ với cha Hứa mẹ Hứa, cậu thì ngồi ở bàn dài lấy sách sổ ra, bắt đầu viết kế hoạch.
Năm trước bán hàng quá mức vất vả, Hứa Chiêu cho mình xả hơi một tuần, một tuần lễ không nghĩ ngợi gì, thoải mái chơi với Hứa Phàm, bây giờ một tuần đã qua, đến lúc tập trung lại.
Cậu viết từng kế hoạch một lên sổ nhỏ, từ trồng rau, bán tỏi, đi đế đô, quan trọng nhất là đi đế đô. Cha mẹ Hứa hình như chưa biết chuyện này, vì thế Hứa Chiêu viết kế hoạch xong liền sang phòng phía đông, nói việc đi đế đo với cha Hứa, mẹ Hứa.
“Đi đế đô?” Hai người đồng thời kinh ngạc.
Hứa Chiêu gật đầu: “Dạ, đi đế đô ạ.”
“Đế đô xa lắm.” Cha Hứa chưa từng tới đế đô, chỉ nghe nói là rất xa, là nơi trước kia hoàng đế ngự.
“Dạ, phải đi xe lửa.” Hứa Chiêu nói.
“Đi xe lửa mất bao lâu?”
“Khoảng mười lăm tiếng ạ.”
Cha Hứa than một câu: “Lâu như vậy á!”
Mẹ Hứa lại nhăn mày, nói: “Thế thì quá tội, nhất định phải đi đế đô sao? Không đi không được à? Nghe nói bên ngoài nhiều người xấu lắm, con chưa từng đi đế đô bao giờ, có sao không?”
Địa phương phồn hoa nhất cả đời mẹ Hứa từng đi là huyện Giang Bình, ngay cả thành phố Tây Châu cũng chưa từng đi. Trong tư tưởng của bà, bất luận địa phương nào ngoài thành phố Tây Châu đều nguy hiểm trùng trùng, cho nên lo lắng Hứa Chiêu, thấy Hứa Chiêu bên người mình mới an toàn.
Hứa Chiêu cười nói: “Không sao đâu ạ, đến lúc đó con mua vé giường nằm, hơn nữa tiểu thúc vừa lúc phải tới đế đô, con đi cùng thúc, mọi người đừng lo.”
Mẹ Hứa kinh ngạc hỏi: “Thôi tiểu thúc cũng đi?”
“Dạ, thúc cũng có việc ở đế đô.”
Có Thôi Định Sâm ở bên, mẹ Hứa an tâm không ít, dù sao Thôi Định Sâm vào nam ra bắc đã quen, chỉ là mẹ Hứa lại lo lắng hỏi: “Tam oa tử có đi không?”
Không chờ Hứa Chiêu mở miệng, Hứa Phàm lập tức kiên định mà nói: “Bà, con đi!”
Hứa Chiêu cười nói với mẹ Hứa: “Dạ, Hứa Phàm cũng đi.”
Hứa Phàm vừa nghe, hạnh phúc tràn đầy mà chui vào ngực Hứa Chiêu, ngoan ngoãn cực kỳ.
Mẹ Hứa lại không đồng ý, nói Hứa Phàm còn nhỏ, chịu không nổi xóc nảy, hơn nữa bên ngoài loạn như vậy, chẳng may lạc thì sao? Đế đô là thành phố lớn đấy, mẹ Hứa bất an mà nói một trận, nói đến Hứa Phàm không vui, tay kéo tay Hứa Chiêu về phòng mình, nói: “Ba ba đi, chúng ta đi, không chơi với bà nữa, không chơi với bà nữa.”
Thực sự làm mẹ Hứa bật cười.
Hứa Chiêu cũng dở khóc dở cười, trấn an cha mẹ Hứa một hồi, cam đoan không có vấn đề gì, hơn nữa giải thích rằng đế đô là thủ đô quốc gia, từ trị an cho tới đủ loại phương diện đều tốt hơn thành phố Tây Châu không biết bao nhiêu lần, giống như thành Trường An, Biện Kinh…, nói hết cho hai người nghe.
Hai người lúc này mới thoáng yên tâm một chút, chỉ là một chút mà thôi.
Dù sao cũng không phải bây giờ đi luôn, Hứa Chiêu không tính chỉ thuyết phục cha mẹ một lần, thấy thời gian không còn sớm liền dắt Hứa Phàm về phòng mình.
Sau đó cậu ngồi xổm xuống hỏi Hứa Phàm: “Thật sự muốn đi theo ba tới đế đô à?”
Hứa Phàm gật đầu thật mạnh.
“Vậy con hứa với ba, đi đế đô phải ngoan, không được cãi lời.”
Thanh âm trong trẻo của Hứa Phàm nói: “Con ngoan lắm, con không cãi lời.”
“Được, vậy sẽ dắt con đi.”
“Dạ được ạ!” Hứa Phàm vui muốn xỉu.
Ngày hôm sau Hứa Phàm liền khoe ngay với Đại Trang, nói mình được đi đế đô, được ngồi xe lửa lớn “xình xịch”, xe lửa lớn siêu to khổng lồ luôn, còn to hơn cả ô tô lớn, “xình xịch xình xịch” còn nhanh hơn cả phong hỏa luân của Na Tra, xình xịch-
Đại Trang không hiểu hỏi: “Tam oa tử, xình xịch là gì?”
Hứa Phàm trả lời: “Cậu ngốc thế, xình xịch xình xịch là âm thanh của xe lửa đó!”
Đại Trang hỏi: “Cậu sao biết là âm thanh của xe lửa?”
“Ba ba của tới nói.” Hứa Phàm kiêu ngạo mà đáp.
“Ba ba của cậu nhìn thấy xe lửa rồi à?”
“Ba ba của tớ gì cũng nhìn thấy rồi hết.”
“Vậy ba ba của cậu gặp Tề Thiên đại thánh chưa?”
“Gặp rồi.”
“Gặp ở đâu?”
“Ở, ở, ở trong mơ ba ba tớ gặp qua, tớ cũng gặp trong mơ rồi.”
Đại Trang bị Hứa Phàm nói đến cạn lời, từ trong túi quần lấy ra một hào nói: “Tớ đi mua thịt Đường Tăng ăn đây.”
Hứa Phàm nói: “Tớ cũng đi.”
“Cậu có tiền không?”
“Không có, nhưng cậu khao tớ ăn.”
“Vì sao?”
“Hôm trước tớ cho cậu ăn bột ô mai.”
Đại Trang vô cùng dễ nói chuyện mà đáp: “Được, chúng ta cùng đi.”
Vì thế hai nhóc con cầm một hào đi mua thịt Đường Tăng, chốc lát đã về nhà, ngồi trên ghế, tớ một miếng cậu một miếng, không đánh nhau, Hứa Phàm thấy yên tâm, sau đó cậu lại vào nhà kính kiểm tra một chút, tỏi chôn dưới đất, lá tỏi bên trên đã khô héo, chính là lúc thu hoạch.
Cho nên, chiều hôm đó, hai nhà Hứa, Lý lại đi nhỏ tỏi, phơi nắng trong sân hai ngày, xong thì Hứa Chiêu, ba Đại Trang lại dồn vào bao tải, đặt lên xe trâu, dắt theo Hứa Phàm vào thị trấn, đầu tiên giao cho khách sạn Giang Bình hai mươi, hai lăm cân, còn thừa khoảng một trăm cân thì đem ra chợ bán, một buổi sáng liền hết sạch.
Gần tới trưa, Hứa Chiêu muốn mời ba Đại Trang ăn cơm, ba Đại Trang nói gì cũng không đồng ý, vì thế Hứa Chiêu mua ở chợ năm cái bánh nướng đưa cho ba Đại Trang, để ba Đại Trang đi về trước, cậu thì đi tìm Thôi Định Sâm.
Trước khi tìm Thôi Định Sâm, cậu tới Phàm Tiểu Điếm, tính toán một chút với cha Thôi, đưa cho cha Thôi bốn mươi đồng tiền lương, sau đó hỏi cha Thôi: “Bác ơi, Thanh Phong có nhà không ạ?”
“Có đấy.” Cha Hứa đáp.
Hứa Chiêu hỏi: “Vậy sao dạo này cháu không gặp cậu ấy ạ?”
Cha Thôi đáp: “Mấy ngày trước nó ở nhà bà ngoại nó, mới về được hai ngày.”
Thảo nào bao nhiêu ngày rồi không thấy bóng dáng đâu.
Hứa Chiêu lại hỏi: “Vậy tiểu thúc thì sao ạ? Tiểu thúc có ở nhà bác không?”
Cha Thôi đáp: “Có.”
“Dạ, vậy cháu tới tìm tiểu thúc có chút việc.”
“Đi đi.”
Vì thế Hứa Chiêu xách một túi tỏi, dắt Hứa Phàm tới Thôi gia, mới vào cửa đã gặp mẹ Thôi đang đem chăn phơi nắng.
Hứa Chiêu chào một tiếng, mẹ Thôi liền vui vẻ chạy tới ôm Hứa Phàm, nói: “Ôi, tam oa tử, rốt cục con cũng tới thị trấn rồi.”
Hứa Phàm nghiêm túc mà trả lời: “Con tới thị trấn, bán, tỏi ạ.”
“Thế à, tam oa tử bán tỏi cơ à.”
“Dạ.” Hứa Phàm gật đầu mạnh.
Mẹ Thôi cười rộ lên, véo véo mặt Hứa Phàm, sờ sờ tay Hứa Phàm, sau đó quay qua nói với Hứa Chiêu: “Hứa Chiêu, sao Hứa Phàm còn mặc áo bông thế này, cháu xem mặt trời nắng như thế, thằng bé nóng thì sao?”
Hứa Chiêu nói: “Xuân che thu hở, không sao đâu ạ.”
(Xuân che thu hở: một quan niệm của người Trung Quốc về việc ăn mặc để giữ gìn sức khỏe, mới vào thu chưa cần mặc áo dày vội, mới vào xuân không được cởi áo bông ngay, để tránh cơ thể giảm nhiệt độ đột ngột có thể sẽ bị ốm.)
Mẹ Thôi cười: “Cũng đúng, nhưng cháu đã mua quần áo mùa xuân cho tam oa tử chưa? Trong tay đang có tiền, đừng không mua cho tam oa tử thêm mấy bộ nữa.”
Hứa Chiêu cười nói: “Lát nữa cháu đi mua ạ.”
Mẹ Thôi cũng cười thơm thơm Hứa Phàm một chút, nói: “Bà Thôi đi lấy sữa cho con uống, có uống không?”
“Uống ạ.”
“Đi theo bà nào.”
Mẹ Thôi sung sướng ôm Hứa Phàm vào nhà.
Vừa lúc Thôi Thanh Phong từ trong nhà đi ra.
Một tuần không gặp Thôi Thanh Phong, Thôi Thanh Phong trông như gầy đi một chút. Hứa Chiêu cười tiền lên trước, vỗ vai Thôi Thanh Phong, nói: “Thanh Phong, chúc mừng năm mới nhé.”
Thôi Thanh Phong cười nói: “Cảm ơn, sao cậu lại tới đây?”
“Tới đưa tiền lãi bán tỏi, tiện tìm tiểu thúc luôn.”
Nụ cười của Thôi Thanh Phong ngưng lại, hỏi: “Tìm tiểu thúc làm gì?”
Hứa Chiêu trả lời bình thường: “Cùng đi đế đô.”
“Cùng đi đế đô?”. Truyện Khác
“Ừ, tiểu thúc cậu đâu?”
“Trong, trong phòng ngủ.”
“Được, tớ đi tìm thúc ấy, cái này cho cậu.” Hứa Chiêu đưa túi tỏi trong tay cho Thôi Thanh Phong nói: “Bên trong là tỏi khô, cho mọi người.”
Nói xong Hứa Chiêu liền cất bước về phía phòng Thôi Định Sâm.
Thôi Thanh Phong cầm túi tỏi đứng ngây tại chỗ, một hồi lâu sau, hắn xoay người, chậm rãi tới trước phòng Thôi Định Sâm, tay nhẹ đẩy cảnh cửa khép hờ, hắn nhìn vào khe cửa, thấy Hứa Chiêu cùng Thôi Định Sâm bên trong.