Đọc truyện Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể – Chương 64
Edit: Blanche
Nhà Hứa Chiêu-
Cha Hứa mẹ Hứa đánh giá từ trên xuống dưới hai người đàn ông xa lạ, hai người một cao một thấp, tuy rằng diện mạo phổ thông nhưng quần áo đều chỉnh tề sạch sẽ, không có lấy một cái mụn á, hai người đều xác định rằng mình không quen bọn họ, hai mắt không khỏi chuyển sang nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu đã đánh giá xong hai người đàn ông, xác định bản thân mình cũng không biết vì thế mở miệng hỏi: “Hai người tới tìm Hứa Chiêu sao?”
“Đúng vậy.” Hai nam nhân xa lạ đồng thời trả lời.
Hứa Chiêu mỉm cười nói: “Là tôi đây.”
“Là cậu?” Trên mặt hai người đều thể hiện sự kinh ngạc, như không ngờ rằng Hứa Chiêu lại trẻ tới vậy.
Hứa Chiêu gật đầu: “Đúng vậy, tôi chính là Hứa Chiêu, hai người tới xem rau trái mùa sao?”
“Đúng.” Hai người cùng gật đầu.
“Đi theo tôi.”
Đối với hai nam nhân đột nhiên tới, Hứa Chiêu không chút nào kinh ngạc, ngược lại thong dong ứng đối như biết trước vậy, đầu tiên là đưa nhóc béo bên cho mẹ Hứa, sau đó dẫn hai người kia tới chỗ nhà kính, giới thiệu họ tham quan một vòng, nói chuyện một chút về rau dưa, sau đó tiễn bước cả hai người, lần thứ hai về lại sân nhà cũ.
Mẹ Hứa tiến lên hỏi: “Họ đi rồi à?”
Hứa Chiêu gật đầu: “Dạ, họ đi rồi ạ.”
“Có mua rau không?”
“Không ạ.”
“Vậy họ tới làm gì?”
“Họ xem rau thôi ạ.”
“Chạy một quãng xa như thế, chỉ nhìn mà không mua? Thật tốn thời gian.” Vẻ mặt mẹ Hứa không vui.
Hứa Chiêu cười giải thích cho mẹ Hứa nghe, dù hai người đàn ông kia không mua nhưng cậu vẫn rất vui, ít nhất điều đó chứng minh rằng hàng ngày cậu tiếp thị ở Phàm Tiểu Điếm là có hiệu quả, như vậy có thể nói sau này có thể bán được thật nhiều.
Mẹ Hứa nửa tin nửa ngờ hỏi: “Là như vậy thật à?”
Đương nhiên rồi! Cho nên khi thấy có người tới xem rau, cậu không hề thấy chut kinh ngạc, bởi vì cậu đã đoán trước được, chỉ là không ngờ rằng hiệu quả quảng cáo nhanh như vậy, thực sự làm người khác vui vẻ, vì thế cười nói: “Có thế mấy ngày nữa lại có người tới xem, đây là chuyện tốt ạ.”
Nghe Hứa Chiêu nói thế, sự lo ngại trong lòng mẹ Hứa liền tiêu tán, đi theo Hứa Chiêu vào nhà kính nhỏ hoàn thiện nốt công việc. Cả nhà bận rộn liên tục tới giữa trưa mới xong hết việc ở nhà cũ, mọi người đều vui sướng về nhà nấu cơm.
Buổi chiều không có chuyện gì cả, vừa lúc người trấn trên xuống lắp điện thoại ở phòng của Hứa Chiêu. Lắp xong rồi, cha Hứa mẹ Hứa, Hứa Phàm đều nhìn chằm chằm cái điện thoại, nhìn thật lâu, mẹ Hứa dường như sợ chẳng may làm điện thoại hỏng, cố ý tìm ra một miếng vải, xa xỉ cắt ra làm hai mảnh, một mảnh lọt dưới điện thoại, một mảnh phủ lên điện thoại, dặn kỹ Hứa Phàm không được đụng vào, sau đó cả nhà mới vui vẻ đi ăn cơm tối.
Đang ăn, điện thoại đột nhiên vang lên, cả gia đình lập tức đứng dậy.
“Ba ba, con đi nghe!” Hứa Phàm vô cùng nhiệt tình.
“Đi đi.” Hứa Chiêu đáp một tiếng.
Hứa Phàm lập tức chạy đi, kiễng chân, áp tai vào ống nghe điện thoại bi bô nói: “Alo, cháu là tam oa tử, bác là ai đấy ạ?”
Sau đó Hứa Phàm liền không nói nữa.
Hứa Chiêu tiến lên hỏi: “Ai thế?”
Hứa Phàm trả lời: “Thôi Nhị gia ạ.”
Hứa Chiêu nhận điện thoại, để Hứa Phàm đi ăn cơm, sau đó áp ống nghe vào tai, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tiểu thúc? Là thúc sao?”
“Là tôi, cậu lặp điện thoại xong rồi?” Thanh âm dễ nghe của Thôi Định Sâm chậm rãi vang lên.
“Dạ, vừa mới xong thì thúc gọi tới.”
“Vậy tôi chọn thời điểm thật đúng lúc.”
“Đúng rồi, tiểu thúc, thúc ăn tối chưa?” Hứa Chiêu giống như bình thường hỏi thăm Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm thoải mái mà nói: “Rồi, cậu ăn chưa?”
“Cháu đang ăn ạ.”
“Vậy cậu đi ăn trước đi, ăn xong tôi gọi lại cho cậu.”
Ăn xong gọi lại?
Có việc gì sao? Việc gì mà không nói thẳng luôn được vậy?
Không chờ Hứa Chiêu hỏi lại, bên kia đã trực tiếp cúp điện thoại, vì thế Hứa Chiêu trở lại bàn ăn, tiếp tục bữa tối.
Ăn cơm tối xong, Hứa Chiêu cầm đèn pin, dắt theo Hứa Phàm vào nhà kính nhìn một vòng, trở về tắm rửa rồi nhét Hứa Phàm vào ổ chăn, nhưng Hứa Phàm hoàn toàn không buồn ngủ, nằm trong chăn mở lớn mắt, gọi: “Ba ba! Ba ba! Con muốn nghe điện thoại!”
“Con muốn nghe điện thoại của ai?” Hứa Chiêu đang ngồi đọc sách.
Thanh âm Hứa Phàm trong trẻo mà nói: “Con muốn nói chuyện điện thoại với ba ba!”
Hứa Chiêu cũng không thèm ngẩng đầu lên mà trả lời: “Ba ba của con ở đây này, không cần nghe điện thoại.”
“Con, con, con muốn nói chuyện điện thoại với bà Thôi.”
“Ngày mai lên trấn trên, muốn nói chuyện gì thì nói trực tiếp, không cần nghe điện thoại.”
Tay nhỏ của Hứa Phàm gãi đầu, nghĩ nghĩ, nói: “Vậy vậy vậy, con muốn nói chuyện điện thoại với Thôi Nhị gia.”
“…”
Một khi trẻ con đã làm nũng thì thực sự không dứt được, nhất là Hứa Phàm đang trong thời kì học nói, vô cùng dai, Hứa Chiêu đang định nói Hứa Phàm gì đó, bỗng nhiên điện thoại liền vang lên, Hứa Chiêu vươn tay tiếp.
“Là tôi.” Thôi Định Sâm cất tiếng.
“Tiểu thúc.”
“Ừ, ngủ chưa?” Thanh âm của Thôi Định Sâm so với buổi chiều thêm một chút biếng nhác, nghe vào vô cùng êm tai.
“Dạ chưa a.” Hứa Chiêu đáp.
“Đang làm gì đó?”
“Cháu đang đọc sách.”
“Mấy quyển sách tôi mang cho cậu à?”
Hứa Chiêu nói chuyện với Thôi Định Sâm y như nói chuyện với thầy giáo: “Dạ, nó giúp cháu nhiều lắm, tranh thủ trước khi ngủ đọc lại một lần.”
“Giúp được là tốt, Hứa Phàm đâu? Đang ngủ à?”
Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm đang ngọ nguậy trong chăn với ánh mắt sáng rực, cười nói: “Dạ chưa ạ, nó vẫn đang nằm trong chăn đòi gọi điện thoại cho thúc.”
“Gọi điện thoại cho tôi? Được, để nó nghe máy đi.”
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm tới trước bàn, điện thoại áp lên lỗ tai Hứa Phàm, vừa nghe được tiếng của Thôi Định Sâm, Hứa Phàm liền ngẩn ngơ, sau đó hỏi nhà Thôi Định Sâm còn sữa không, làm Hứa Chiêu không lời nào để nói, nhanh chóng nhét Hứa Phàm lại trong chăn, lần thứ hai tiếp điện thoại, đi thẳng vào chủ đề: “Tiểu thúc, thúc gọi điện thoại cho cháu có chuyện gì thế ạ?”
“…” Thôi Định Sâm ngập ngừng, đề tài mà Hứa Chiêu hứng thú chắc là chuyện rau dưa, vì thế mở miệng hỏi: “Không có chuyện gì, chỉ là hỏi cậu dạo này buôn bán thế nào?”
“Tốt lắm ạ, hôm nay còn có hai người thông qua Phàm Tiểu Điếm tới nhà kính xem rau.”
“Người nào vậy?”
Hứa Chiêu đáp: “Giám đốc khách sạn trung tâm phố Giang Bình ạ.”
“Bọn họ tới mua à?”
“Không có, chỉ là đến xem, chưa chắc sẽ mua.”
“Có thể sẽ mua.” Thôi Định Sâm nói.
“Dù sao bọn họ không mua cháu vẫn có ý tưởng mới.”
“Ý tưởng gì?”
Ngữ khí Hứa Chiêu vô cùng nghiêm túc, nhưng vì thế lại lộ ra chút tính khí trẻ con, nói: “Chờ cà chua, đậu tương chín rồi cháu sẽ vào tiếp thị cho các khách sạn trong thành phố!”
Nghe vậy, Thôi Định Sâm tự nhiên cười.
Hứa Chiêu ngẩn ra, hỏi: “Tiểu thúc, thúc cười gì thế? Như vậy không được sao?”
“Được.” Thanh âm Thôi Định Sâm có vẻ khoái trả, so với bình thường càng thêm dễ nghe.
Hứa Chiêu xấu hổ hỏi: “Vậy, thúc cười gì thế?”
“Cười cậu đáng yêu.” Thôi Định Sâm nói thẳng.
Đáng yêu –
Lại đáng yêu! Hứa Chiêu xấu hổ không thôi, nói: “Tiểu thúc, thúc còn chuyện gì không? Không có việc gì cháu cúp điện thoại đây.”
“Được, nói chuyện sau, đi ngủ sớm một chút.”
“Dạ.”
Cúp điện thoại xong, Hứa Chiêu ngồi tại chỗ ngây người, thật sự không nghĩ ra mình có điểm nào đáng yêu, rõ ràng cậu là một người thành thục lí trí, thế nào cứ nói là đáng yêu nhỉ?
Thôi, không nghĩ nữa, cách nhìn của mỗi người là khác nhau, ví dụ như có một số người sẽ thấy Hứa Phàm phiền phức, nhưng có người giống cậu hay mẹ Thôi thấy Hứa Phàm chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng đáng yêu, cho nên không thể miễn cưỡng được, vẫn là nên đi đọc sách, kết quả đọc chưa được mấy phút, Hứa Phàm vì uống nước nhiều mà đòi đi tiểu.
Cuối cùng Hứa Chiêu đặt đèn dầu ở đầu giường, ngồi trong chăn đọc sách, Hứa Phàm lúc này mới chịu ghé vào người Hứa Chiêu, sau đó nghe đài, đọc theo, đáng yêu cực kỳ, Hứa Chiêu suy nghĩ, đặt sách xuống, tắt đèn, ôm Hứa Phàm, cùng Hứa Phàm nghe radio.
Nhưng chỉ chốc lát sau radio cũng không còn tín hiệu.
Hứa Chiêu tắt đài, nói chuyện tâm sự với Hứa Phàm, đây là điều mà cậu vô tình học được ở thế kỉ hai một, nói là trước khi đi ngủ trò chuyện với con cái một chút, không chỉ giúp gắn bó quan hệ mà còn có thể chỉnh sửa tâm lý cho trẻ con.
Vì thế Hứa Chiêu tán gẫu với Hứa Phàm, trò chuyện một hồi, Hứa Phàm liền nói: “Ba ba, con muốn một hào.”
Trời! Hứa tam oa tử biết đòi tiền rồi.
Hứa Chiêu tò mò hỏi: “Con muốn một hào làm gì thế?”
Hứa Phàm trả lời: “Con mua bột ô mai.”
“Gì cơ?” Hứa Phàm nói chuyện còn ngọng, không rõ ý lắm, Hứa Chiêu đầu tiên nghe thấy từ này nên không đoán được là gì.
Hứa Phàm tiếp tục nói: “Bột ô mai ạ, Nhị oa được ăn bột ô mai, con với Đại Trang chưa được ăn.”
Lại ăn!
Hứa Chiêu nói: “Được, mai đưa con một hào.”
“Cảm ơn ba ba.”
“Không có gì, ai bảo con là bảo bảo của ba.”
“Con là bảo bảo của ba ba.”
“Đúng rồi.”
Vì thế sáng hôm sau, Hứa Chiêu đưa cho Hứa Phàm hai hào, Hứa Phàm với Đại Trang cùng nhau chạy tới cửa hàng tạp hóa trong thôn mua hai gói bột ô mai, bên trong gói có một cái thìa nhỏ, hai đứa nhóc ngồi trong sân dùng thìa nhỏ múc từng chút bột ô mai ăn, bộ dáng vô cùng vui vẻ, không quấn lấy Hứa Chiêu nữa.”
Hứa Chiêu hiện tại đã có những mối quen trong chợ, rau của cậu vừa tươi lại không đắt, cho nên mỗi lần Hứa Chiêu xuất hiện, không tới nửa giờ đã bán hết.
Hôm nay cũng như thế, bán hết xong, Hứa Chiêu đáp xe, chở Hứa Phàm tới cửa hàng bán đồ gia dụng, nghĩ rằng nhà mình mới chỉ có giường với bàn ghế, còn lại cái gì cũng không có. Trong lòng nghĩ tới tủ ba cánh, tủ ngăn kéo, bàn dài…., nhất là loại tủ ba cánh có gương lớn ở giữa, chắc chắn Hứa Phàm sẽ thích.
Chỉ là, hiện giờ không có tiền, đợi thêm một khoảng thời gian, có tiền sẽ mua một tí đồ dùng trong nhà. Ánh mắt Hứa Chiêu rời khỏi cửa hàng đồ gia dụng, nhìn về phía trước, trực tiếp về nhà, mấy ngày kế tiếp cũng sẽ bận rộn lắm đây.
Hôm nay, vừa về tới nhà, mẹ Hứa đã vui vẻ chạy tới: “Hứa Chiêu, được rồi.”
Hứa Chiêu nghi hoặc hỏi: “Cái gì được ạ?”