Đọc truyện Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể – Chương 63
Edit: Blanche
Editors note: Đáng lẽ phải chú thích từ cuối chương trước nhưng mình quên mất nên đành chú thích muộn ở đầu chương mới này:(( Các bạn có thể thấy đơn vị tiền trong truyện không được nhất quán lắm, lúc tệ, lúc đồng. Theo bản raw thì tác giả dùng là “yuan” (块) tương đương với tệ. Tuy nhiên ở các chương trước, giá điện thoại Hứa Chiêu mua rơi vào khoảng ba nghìn tệ, mà ba nghìn tệ tới hiện tại vẫn là một con số lớn, chưa nói đến những năm 80 thì đây là một con số thiên văn. Nhưng tiền công Hứa Chiêu đưa cho ba Đại Trang là 15 tệ (15块) và ba Đại Trang nói quá nhiều thì rất hợp lý. Vậy nên tạm thời mình sẽ chuyển hết đơn vị tiền trong truyện sang “đồng” (không phải Việt Nam đồng nha) cho chung chung hơn một chút, đỡ vô lý ở một số điểm.
Do mình không biết tiếng Trung nên cái này không rõ lắm, bạn nào hiểu thì cứ bình luận bảo mình với nhé, mình sẽ sửa liền.
Sự thay đổi về đơn vị tiền được thay đổi từ chương 62 trở đi, các chương trước sẽ được beta sau.
– ————————————————-
Trời! Thật sự – nói quá linh rồi!
Thực sự ngã rồi! Ngã một cái cả người cả chậu đều đổ hết ra đất!
Thật sự lợi hại…
Hứa Chiêu nhanh chóng tiến tới, còn chưa tới gần bé, Hứa Phàm đã tư lắc người, cả tay cả chân đều chống trên đất, cố gắng dùng sức, tự mình đứng lên, lảo đảo hai cái mới đứng vững được, sau đó cúi đầu nhìn người mình, trên tay, trên giày mới, tất cả đều là nước với bùn, không hề báo trước mà oa oa khóc lớn, âm thanh cực kì vang dội.
Dọa tới cả cha mẹ Hứa từ trong phòng đi ra xem sao, Hứa Chiêu vội vàng lấy ngay khăn mặt, kéo Hứa Phàm vào phòng, dưới ánh đèn lau sạch sẽ cho bé một lượt.
“Rồi rồi, đừng khóc nữa.” Hứa Chiêu an ủi: “Không có việc gì, không bị thương, không khóc nữa.”
Hứa Phàm khóc nhanh, nín cũng nhanh, nghe Hứa Chiêu nói thế liền dừng âm thanh lại, chu cái miệng nhỏ, thút thít một chút, đầu tiên vẫn là cúi đầu nhìn xuông chân, lại tiếp tục khóc tiếp: “Ba ba, giày của ba mua cho bị bẩn, bị bẩn rồi.”
Vẫn còn băn khoăn giày bẩn nữa hả!
Nhất định là vừa rồi đi hết thôn khoe giày mới, gặp ai cũng khoe, ai cũng khen bé đẹp, cho nên tự dung bé mang cảm giác như “thần tượng”, thật sự là khiến người ta dở khóc dở cười.
Hứa Chiêu đành bất đắc dĩ mà nói: “Lát nữa ba cọ cho con được không?”
Hứa Phàm gật đầu, giòn giã mà nói: “Ba ba cọ thật sạch nha.”
“Được.” Còn phải cọ thật sạch!
“Cảm ơn ba ba.”
Còn cảm ơn ba ba –
Bình thường cậu dạy bé phải biết lễ phép, bé con này thực sự nhớ được thật, mới hai tuổi – không đúng, sắp ba tuổi, chẳng mấy chốc là tới sinh nhật ba tuổi của Tam oa tử. Hứa Chiêu ngồi xổm xuống ngang tầm mắt của Hứa Phàm, nhìn Hứa Phàm cũng ngồi xổm xuống theo bên người mình, nói: “Hứa Phàm, mấy ngày nữa ba lại mua giày mới cho con nhé?”
“Dạ.”
“Còn mua thêm bánh sinh nhật cho con nữa.”
Hứa Phàm liền hỏi: “Ba ba, bánh sinh nhật là gì ạ?”
“…” Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm, lúc này mới nhớ tới Hứa Phàm chưa từng tổ chức sinh nhật, nên cũng chưa từng ăn bánh sinh nhật, tất nhiên không biết bánh sinh nhật là gì, trên khuôn mặt nộn nộn đầy vẻ nghi hoặc.
Đáng yêu cực kỳ.
Hứa Chiêu nhịn không được thơm Hứa Phàm một cái.
Hứa Phàm lập tức cười rộ lên, còn có chút thẹn thùng, sau đó nhìn thấy Hứa Chiêu không động, vội vàng chỉ vào giày: “Ba ba cọ, ba ba cọ, ba ba cọ giày.”
“Đừng cọ vội, ra ăn cơm đi.” Mẹ Hứa bê mâm cơm từ phòng bếp đi ra, nói: “Hứa Chiêu, đừng cọ vội, nhanh ra ăn cơm, tam oa tử, tối nay có canh trứng đó.”
Canh trứng!
Tiểu tham ăn Hứa Phàm lập tức đứng lên, không nói hai lời chạy theo mẹ Hứa, không đúng, là chạy theo canh trứng, nhưng mới chạy được hai bước bỗng nhiên nhớ ra giày mới của mình còn chưa cọ sạch sẽ, lại đi về hướng Hứa Chiêu, đi được hai bước lại muốn ăn canh trứng.
Nên cọ giày hay đi ăn canh trứng đây?
Lựa chọn sao giờ?
Hứa Phàm đứng ở giữa cau mày, thật khó chọn thật khó chọn nha, hoàn toàn không biết phải làm gì bây giờ, đúng lúc này nghe tiếng mẹ Hứa nói: “Ăn cơm xong rồi cọ”, Hứa Phàm lập tức hết rối rắm, đi theo lặp lại: “Ăn cơm xong rồi cọ.”
Hứa Chiêu sớm nhìn thấy bộ dạng rối rắm kia của Hứa Phàm, đứng dậy cười: “Lát cọ sạch nha.”
“Dạ, cọ sạch!” Hai mắt Hứa Phàm sáng lên, cả người đều thoải mái hẳn ra.
“Lát cọ sạch, rồi đem đi phơi một chút, ngày mai lại đi, được rồi, ăn cơm trước!”
“Được rồi, ăn cơm trước!” Hứa Phàm nhại lại một câu.
Cả nhà tiếp đó vây quanh bàn cơm, một đĩa đỗ xào đơn giản, dưa muối, bánh màn thầu, cháo khoai lang, còn có một chén canh trứng gà.
Tay mập Hứa Phàm cầm thìa múc canh trứng chop chép ăn, ngẫu nhiên sẽ nói một câu: “Ba ba, con muốn ăn đỗ xào.”
Hứa Chiêu liền gắp cho bé hai cây.
Cha Hứa mẹ Hứa nhìn Hứa Phàm bằng vẻ mặt từ ái.
Hứa Chiêu lại đưa cho Hứa Phàm một nhúm màn thầu, sau đó nhìn cha mẹ Hứa nói: “Ba, mẹ, ngày mai chúng ta sửa lại nhà cũ chúng ta một chút đi.”
“Sửa làm gì thế?” Mẹ Hứa hỏi.
“Con muốn dựng lều trồng khoai tây.”
“Mầm khoai tây khó sống lắm.” Mẹ Hứa nói.
“Con biết, nên chúng ta sẽ trồng từ củ luôn.” Hứa Chiêu vươn tay lau đi vụn màn thấu dính trên mặt Hứa Phàm, rồi lại đút cho Hứa Phàm một miếng màn thầu, tiếp tục nói chuyện với cha mẹ Hứa: “Dù sao sân nhà cũ cũng không làm gì, không bằng trống khoai tây, nan trúc, bạt nilon chúng ta vẫn còn dư, vừa đủ dựng một cái nhà kính nhỏ trồng khoai tây, trồng xong cũng gần tới cuối năm, có thể đem đi bán hết một lần, đỡ phí đất.”
Nghe vậy mẹ Hứa nhìn cha Hứa.
Cha Hứa lúc này nói: “Được, ngày mai ba với mẹ con sẽ đi xới đất.”
Hứa Chiêu nhanh chóng nói: “Ba nghỉ nhiều một chút đi ba, đừng để bị mệt.”
Cha Hứa cười nói: “Tới đó nghỉ cũng được, không sao hết, mai ba với mẹ con vừa trông bảo bảo, vừa xới đất, còn con lên trấn trên mua khoai tây đi.”
Hứa Chiêu gật đầu nói dạ.
Cả nhà đều là phái hành động, nói làm liền làm, sáng ngày hôm sau, thời tiết lại lạnh thêm vài phần, Hứa Chiêu rời khỏi ổ chăn khi Hứa Phàm còn chưa dậy. Cậu sửa soạn xong xuôi, thân thân má Hứa Phàm một chút, sau đó nói với cha mẹ Hứa một tiếng, rồi đạp xe lên trấn, mua nửa bao khoai tây, thuận tiện ghé thăm Thôi Thanh Phong.
Thôi Thanh Phong dạo này cũng rất bận, chẳng những phải bán hàng ở tiệm, còn phải bán rau, không sai, chính là rau của Hứa Chiêu, mục đích của Hứa Chiêu chính là để khách quen của Phàm Tiểu Điếm biết đến rau của cậu, Thôi Thanh Phong vô cùng chịu khó mà bán.
Nhưng trước kia hằng ngày đều được dính với Hứa Chiêu, bây giờ chỉ mỗi ngày gặp một lần, thi thoảng là ba Đại Trang đưa rau tới, gặp cũng không gặp được cho nên sáng sớm nay được Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong vô cùng vui vẻ, nhịn không được hỏi: “Hứa Chiêu, cậu trồng rau như này khi nào mới mở bán thế?”
“Không phải bây giờ đang bán sao?” Hứa Chiêu hỏi lại.
“Ý tớ là bán thật nhiều cơ, bây giờ toàn có ít một, không đủ.”
Hứa Chiêu cười: “Đừng nóng vội, chờ một chút, trước cứ bán chậm chậm như vậy, dù sao cũng vẫn có lời mà, mấy ngày nữa đưa tới xưởng thép, chờ qua tết dương hoặc gần năm mới thì sẽ bán hết.”
“Khi đó có thể kiếm một vố lớn à?” Thôi Thanh Phong hỏi.
“Cũng tầm đó.” Hứa Chiêu cười.
Thôi Thanh Phong xoa xoa tay: “Tớ không kịp đợi rồi.”
Hứa Chiêu nói: “Kiên nhẫn chút, cậu có biết trên thị trấn nơi nào bán bánh kem không?”
“Cậu muốn mua bánh kem à? Mua bánh kem làm gì thế?”
Tuy rằng mấy năm nay kinh tế khấm khá nhưng bánh ngọt vẫn chỉ dám ăn vào dịp lễ lớn, tóm lại mọi người thường không mua, trừ nhà nào có tiền.”
Hứa Chiêu nói: “Sắp tới sinh nhật ba tuổi của Hứa Phàm rồi, tớ muốn mua cho nó một cái bánh để chúc mừng một chút”
Thôi Thanh Phong kinh ngạc: “À, tam oa tử nhà chúng ta ba tuổi rồi, lớn rồi nha.”
Hứa Phàm vỗ cửa sổ Phàm Tiểu Điếm một chút: “Nói chính sự, trên thị trấn có bán bánh kem không thế?”
“Không có.” Thôi Thanh Phong nghiêm túc nói: “Vào trong thành phố xem, tiểu thúc đang ở trong thành phố, chờ thúc ấy về có thể mang cho cậu một cái.”
Hứa Chiêu thắc mắc: “Tiểu thúc cậu sao lại ở trong thành phố?”
“Lại cái gì?” Thôi Thanh Phong hỏi: “Cậu không biết à? Thúc vẫn ở thành phố suốt mà.”
“Hôm qua không phải thúc ấy về sao?” Hứa Chiêu hỏi.
“Không có mà.” Thôi Thanh Phong vẫn như bình thường mà nói: “Thúc ấy chưa về, thúc bận như thế sao mà về được? Cậu không biết là mở cái công ty vận chuyển bận thế nào đâu, có khi thời gian ăn ngủ cũng không có, làm sao về được.”
“Thúc ấy…”
Hứa Chiêu không nói thêm gì nữa, trong lòng nghi hoặc, trên đường đạp xe về nhà vẫn luôn suy nghĩ chuyện Thôi Định Sâm. Thôi Định Sâm rõ ràng từ thành phố về hai lần, một lần là đưa sách cho cậu, một lần là tới nhận đồ ăn cậu đưa, thoạt nhìn không bận tí nào.
Hứa Chiêu thắc mắc chuyện này, nghĩ không ra, xe đã tới đầu thôn rồi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy trên tảng đá trước nhà cũ có hai nhóc béo, đúng là Hứa Phàm và Đại Trang, hai nhóc đi cùng một kiểu giày, đang ngồi so với nhau.
“Tớ cũng được ba ba của tớ mua cho.” Khuôn mặt Đại Trang tràn đầy hưng phấn, nói: “Buổi sáng, buổi sáng, ba ba đi mua cho tớ.”
“Của tớ đẹp.” Hứa Phàm nói.
“Của tớ cũng đẹp.” Đại Trang không chịu yếu thế.
“Của tớ sạch sẽ.”
“Của tớ cũng sạch sẽ.”
Hai đôi giày giống nhau như đúc, đều đẹp, đều sạch sẽ, Hứa Phàm thật sự không so ra được cái gì, ngược lại nói: “Vậy, vậy, chúng ta không được làm bẩn.”
Đại Trang nói: “Làm bẩn sẽ không đẹp.”
Hứa Phàm cũng nói theo: “Làm bẩn sẽ không đi được nữa.”
“…”
Hai nhóc con suốt ngày nhem nhuốc mà đi nói không được làm bẩn giày? Thật sự kỳ quái, Hứa Chiêu cười gọi to: “Hứa Phàm!”
Hứa Phàm ngẩng đầu thấy Hứa Chiêu, nháy mắt vui vẻ lên, chân ngắn bạch bạch chạy tới để Hứa Chiêu ôm, Hứa Chiêu cười rộ: “Không bế, tới nhà rồi còn gì.”
Hứa Phàm vẫn cố nói: “Nắm tay nhỏ.”
Vì thế Hứa Chiêu dăt tay của Hứa Phàm, đi vào sân nhà cũ, thấy ba Đại Trang cũng đang giúp xới đất, Hứa Chiêu cũng gia nhập cùng.
Không tới hai tiếng, sân nhà cũ đã bị xới hết môt tầng, vì muốn đất có thêm không khí, Hứa Chiêu không lập tức dựng nhà kính ngay, chiều lại tới xới thêm một lần để đất được mềm ra, để yên thêm hai ngày.
Sau đó thì dựng một căn nhà kính nhỏ bằng cọc trúc, một ngày là xong, trước đó khoai tây mua về cũng đã cắt thành bốn phần mỗi cũ, bốn người lớn hai trẻ nhỏ, dùng hai tiếng vùi hết đám khoai tây vào đất, lấp đất lên, bón chút phân, cuối cùng cũng trồng xong.
Hứa Chiêu thở dài một hơi.
Hứa Phàm học theo thở dài một hơi.
Hứa Chiêu nhấc chân đá nhẹ vào mông Hứa Phàm: “Nhóc kia, nhóc đang thở gì thế hả? Nhóc con thích bắt chước.”
Biết Hứa Chiêu đang trêu mình, Hứa Phàm cười khanh khách mà ôm chân Hứa Chiêu.
Đúng lúc này, trên đường đất xuất hiện hai nam nhân đeo túi đang nhìn ngó khắp nơi, nhìn thấy Hứa Chiêu liền tiến lên hỏi: “Xin hỏi, các vị có biết nhà của Hứa Chiêu ở đâu không?”