Đọc truyện Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể – Chương 55
Edit: Blanche
Radio rơi rồi.
Hứa Phàm ngây người.
Huyệt thái dương của Hứa Chiêu đập “thình thịch”, vừa rồi cậu mới nói xong, ngoại trừ ba ba luôn yêu bé ra thì hình như cậu còn nhắc Hứa Phàm tận hai lần rằng không được làm rơi radio, kết quả Hứa Phàm vẫn làm rơi… Hứa Chiêu thực sự không biết nói gì mà nhìn Hứa Phàm.
Hứa Phàm bị dọa sợ, cái miệng bình thường nói không ngừng nay không thẻ nói một lời, ánh mắt sợ hãi ngập nước nhìn Hứa Chiêu.
Thanh âm Hứa Chiêu coi như ôn hòa, hỏi: “Ba vừa nói với con như thế nào?”
Hứa Phàm bập bẹ trả lời: “Không được làm rơi radio.”
Hứa Chiêu hỏi: “Vậy giờ thì sao?”
Hứa Phàm cúi đầu, ngón tay vân vế, một bộ luống cuống nói: “Rơi, rơi mất rồi.”
Hứa Chiêu cố ý nghiêm mặt lại hỏi: “Vậy con nói bây giờ phải làm sao?”
“Đánh mông ạ.” Thanh âm của Hứa Phàm nhỏ đi vài phần.
Còn biết làm sai phải chịu phạt à, cũng không tệ lắm.
Hứa Chiêu lúc này mới nói: “Tự nhặt radio lên.”
Hứa Phàm lập tức ngồi xổm xuống, tay nhỏ nhắt radio, từng viên pin lên, ôm trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhìn Hứa Chiêu, còn chưa đi tới trước mạt Hứa Chiêu, thấy Hứa Chiêu vươn tay, cho rằng Hứa Chiêu muốn đánh bé, không chút báo trước nào “Oa” một tiếng khóc lớn, khóc tới mức cái mũi, cái miệng đều đỏ cả lên, giống như phải chịu tủi thân lớn lắm.
Hứa Chiêu: “…”
Đây là trả đũa à!
Ngay cả cha Hứa mẹ Hứa cũng hỏi chuyện gì, Hứa Chiêu trầm giọng nói: “Hứa Phàm, Hứa Phàm, đừng khóc.”
Phải dỗ thêm vài tiếng, Hứa Phàm lúc này mới ngừng khóc, ánh mắt ngập nước vẫn còn vài giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống, nhìn Hứa Chiêu, thanh âm non nớt mà gọi: “Ba ba.”
“Lại đây.” Hứa Chiêu nói.
“Ba ba không được đánh mông.”
“Không đánh mông.”
“Không đánh.” Hứa Phàm lặp lại một lần.
“Đúng rồi, ba ba về sau sẽ không đánh mông con, được không?”
“Dạ.”
“Lại đây đi, đưa radio cho ba xem.”
Hứa Chiêu thực sự không đánh Hứa Phàm, mà nhẹ giọng trấn an Hứa Phàm, nói cho bé biết về sau cẩn thận một chút là được, Hứa Chiêu chưa bao giờ biết rằng mình có “tình thương của mẹ” nhiều đến thế, cũng không biết mình kiên nhẫn đến vậy, có thể là bởi vì yêu đi, bởi vì yêu Hứa Phàm, nên nguyện ý dùng toàn bộ tình thương, kiên nhẫn và năng lực để dạy bảo Hứa Phàm.
Chỉ trong chốc lát, Hứa Phàm đã không khóc, nhận lỗi của mình, ngoan ngoãn ngồi bên người Hứa Chiêu, nhìn Hứa Chiêu lắp pin lại vào đài, sau đó bật đài lên, nghe thấy radio lần thứ hai phát ra tiếng, ánh mắt nhóc con kia lấp lánh sáng ngời mà nói: “Ba ba, nó kêu.”
Hứa Chiêu gật đầu.
“Có thể nghe Tề Thiên đại thánh!”
Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm, giống như đang nói: “Vết sẹo của con lành nhanh quá nhỉ.”
Hứa Phàm giống như hiểu được ý của ba ba, lập tức chỉ tay về phía bàn gỗ nói: “Ba ba, để ở chỗ đó nghe, con không cầm, không cầm.”
“Con đi để?”
“Ba ba để.” Hứa Phàm đối với cái radio có chút bóng ma tâm lý.
“Tam oa tử đi đặt đi.” Hứa Chiêu cổ vũ Hứa Phàm.
“Ba ba để, con sẽ, sẽ, sẽ làm rơi.”
“Sẽ không, ba ba tin con.” Hứa Chiêu đưa radio cho Hứa Phàm.
Hứa Phàm không dám cầm.
Hứa Chiêu cổ vũ lần nữa.
Hứa Phàm rốt cục cầm radio lần nữa, cẩn thận đi vào giữa sân, thành công đặt radio trên bàn, giống như làm xong một sự kiện gì đó lớn lao, khuôn mặt nhỏ tràn ngập vui sướng, giống như tự tin đã trở lại, vui vẻ mà dụi dụi vào ngực Hứa Chiêu mấy cái, sau đó chạy tới cách vách tìm Đại Trang, cùng Đại Trang bê ghế nhỏ ra, ngồi cạnh bàn nghe radio, thi thoảng nói ra mấy câu linh tinh khó hiểu.
Hứa Chiêu đối với việc này cũng không biết làm thế nào, báo với cha Hứa một tiếng, sau đó vào phòng thu dọn đồ đạc. Cũng không có gì nhiều để dọn, trong căn phòng bốn mươi mét vuông chỉ có một cái giường, một cái bàn, một cái ghế dài, không có gì đáng giá. Hứa Chiêu có chút mệt mỏi, nằm trên giường nghỉ tạm trong chốc lát, tiện thể suy nghĩ lại về ý tưởng trồng rau.
Trong lòng nhịn không được nghĩ, nếu có internet là tốt rồi, cậu có thể lên mạng tham khảo, về thông tin của các loại cây nông nghiệp, kinh nghiệm trồng trọt của nông dân, nhất định sẽ càng tốt, đáng tiếc, không chỉ không có internet, ngay cả sách chuyên ngành cũng không có.
Nếu có sách chuyên ngành… Sách kiểu này chắc chắn niên đại này có, có lẽ phải vào thành phố tìm một chuyến, chỉ là hiện tại cậu không có thời gian đi vào trong thành phố, như vậy chỉ có thể đành đợi thêm vài ngày, có thời gian sẽ đi. Đang nghĩ thì bác Trương vừa mới rời đi đã quay lại tìm Hứa Chiêu, nói là có điện thoại tìm, Hứa Chiêu nghe xong bật người dậy, nghĩ tới Thôi Định Sâm.
Quả nhiên là Thôi Định Sâm gọi điện thoại tới.
Hứa Chiêu cầm ống nghe mà nghi hoặc hỏi: “Tiểu thúc, có chuyện gì vậy ạ?”
Thanh âm Thôi Định Sâm truyền tới, nói: “Tôi tìm Thanh Phong.”
Hứa Chiêu đáp: “Thanh Phong mới rời khỏi, chắc sớm về tới nhà thôi ạ.”
“Vậy à?” Thôi Định Sâm hỏi lại.
Hứa Chiêu lại giải thích them một lần: “Dạ, ăn cơm xong liền về, Phàm Tiểu Điếm không thể không có người được.”
Thôi Định Sâm bên kia im lặng một chút, nói: “Vậy một lúc nữa tôi sẽ thử gọi là về nhà.”
“Dạ, vậy – “
Không đợi Hứa Chiêu nói: “tạm biệt tiểu thúc”, Thôi Định Sâm đã lần nữa cất tiếng: “Đúng rồi, nghe nói hôm nay cậu chuyển sang nhà mới.”
“Dạ.” Hứa Chiêu vội vàng trả lời.
“Đã quen chưa?” Trong thanh âm của Thôi Định Sâm có chút mỏi mệt, có vẻ như đã làm việc rất lâu.
Hứa Chiêu trả lời: “Hôm nay mới tới, còn chút lạ ạ.”
“Vài ngày nữa sẽ ổn, nhà kính thế nào rồi?” Thôi Định Sâm lại hỏi.
“Đã dựng tốt, sáng mai bắt đầu trồng rau ạ.”
“Có cần tôi giúp gì không?”
“Cảm ơn – ” Hứa Chiêu còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện mua sách, không bằng nhờ Thôi Định Sâm một chút, vừa lúc có thể bớt được lộ phí tới thành phố, dù sao giờ cậu cùng đang hơi túng quẫn, vì thể mở miệng hỏi: “Tiểu thúc, khi nào thúc về trấn ạ?”
“Ngày nào – ” Thôi Định Sâm tạm dừng một chút, nói tiếp: “Ngày nào cũng có thể về.”
Thật sự là Thôi Định Sâm quá khách khí, như vậy Hứa Chiêu liền không khách khí nữa, nói thẳng: “Vậy khi tiểu thúc về có thể mua giúp cháu hai quyển sách được không ạ?”
“Sách gì?” Thôi Định Sâm hỏi lại.
“Sách về cây nông nghiệp ạ, cùng sách hướng dẫn trồng rau nhà kính.”
“Được.”
Hứa Chiêu vui vẻ mà nói: “Vậy cảm ơn tiểu thúc, cháu sẽ gửi lại tiền cho thúc sau.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Hứa Chiêu nói cảm ơn với bác Trương, sau đó về nhà liến thấy Hứa Phàm đang đi vào mỗi phòng tìm ba ba gọi ba ba. Đứa nhỏ này rất dính người, về sau cần phải rèn luyện năng lực tự mình sinh hoạt một chút mới được.
Nhưng mà, tạm tời Hứa Chiêu vẫn rất vui vẻ mà dắt theo Hứa Phàm, cùng bé tới sau khu đât dựng nhà kính, trong nhà kính đã được ba Đại Trang và mẹ Hứa phân ra từng ô một, chờ tới lúc trồng rau. Chỉ là hiện tại độ ẩm trong và ngoài lều đều thấp, không thích hợp gieo hạt giống, cho nên Hứa Chiêu mới chuẩn bị ngày mai mới làm, hôm nay chỉ cùng Hứa Phàm căng bạt trên đất, làm liên tục tới chạng vạng.
Hai cha con ngồi cạnh nhà kính, nhìn chân trời chìm trong sắc đỏ của hoàng hôn, Hứa Chiêu lâm vào trầm tư, ngày mai bắt đầu trồng rau rồi, dù có nằm chắc chắn rằng có thể bán được, nhưng thực phẩm liên quan tới rất nhiều phương diện, hơn nữa thanh âm không coi trọng của người trong thôn ít nhiều ảnh hưởng tới cậu, trong lòng có chút lo sợ bất an.
Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, cơn gió mùa thu thổi tới làm tâm tình cậu thư sướng hơn nhiều, không khỏi khôi phục lại tự tin, không thể tiêu cực, chỉ cần đồng ý bước lên, khoảng cách tới thành công nhất định không xa.
Lúc này, Hứa Phàm chỉ vào chân trời nói: “Ba ba, nhìn kìa, ông mặt trời về nhà.”
Hứa Chiêu cười nói: “Ừ, ông mặt trời đang về nhà.”
“Ba ba, chúng ta cùng về nhà thôi.” Tiếp đó Hứa Phàm nói ra mục đích về nhà của mình: “Về nhà ăn cơm.”
Hứa Chiêu nhịn không được hỏi: “…Con lại đói bụng?”
“Dạ, ba ba, con ngửi thấy mùi thịt, thơm quá.” Bộ dáng Hứa Phàm tham ăn cực kỳ.
“…Được, chúng ta về nhà.”
Hứa Chiêu đứng lên, cầm tay nhỏ của Hứa Phàm, vừa đi vừa cùng Hứa Phàm nói: “Hứa Phàm, có lẽ sắp tới chúng ta không được ăn thịt nữa rồi.”
“Vì sao?” Hứa Phàm hỏi.
“Bởi vì ba ba không có tiền.”
“Tiền của ba ba đâu ạ?”
“Tiêu hết rồi. Con xem, chúng ta mua nhà, làm nhà kính, mua xe đạp, mua đèn pin, mua radio đều phải tiêu tiền, tiền tiêu hết rồi.”
Hứa Phàm ngẩng đầu hỏi Hứa Chiêu: “Vậy giờ phải làm sao?”
“Tiêu hết thì lại kiếm.” Hứa Chiêu nói.
Hứa Phàm cao hứng mà lặp lại: “Tiêu hết thì lại kiếm!”
“Cho nên mấy ngày nữa con không được ăn thịt, không được khóc.”
“Con không khóc.”
Hai cha con đi về phía nhà mới, vừa lúc mẹ Hứa qua đây gọi hai người về ăn cơm, cơm tối là đồ ăn từ trưa hâm nóng lại, trên bàn còn có thêm sáu chiếc bánh ngô. Người một nhà lần đầu được ngồi ở bàn gỗ ngay giữa sân chính ăn cơm, không gian rộng lớn không nói, xung quanh tràn ngập khí tức thanh âm sinh hoạt, không còn tiếng cãi vả mắng con của hai nhà Hứa Tả Thành.
Cả nhà ăn tương đối vui vẻ.
Đúng lúc này, Hứa Phàm đột nhiên nói: “Ô tô lớn!”
Hứa Chiêu nhìn về phía Hứa Phàm.
Hứa Phàm nhìn Hứa Chiêu nói: “Ba ba, có tiếng ô tô lớn!”
Mẹ Hứa nói: “Bà không nghe thấy gì hết.”
Cha Hứa nói: “Hình như vừa rồi có tiếng.”
Cả nhà đang nghi hoặc, một đạo ánh sáng thoáng qua khe cửa nhà chính, tiếp theo đó tiếng còi ô tô vang lên.
Hứa Phàm lập tức hưng phấn, tay nhỏ chỉ ra ngoài cửa, nhìn Hứa Chiêu nói: “Ba ba! Là ô tô lớn, ô tô lớn! Thôi Nhị gia tới!”
Hứa Chiêu, cha Hứa, mẹ Hứa nhanh chóng đứng lên mở cửa, đẩy cửa gỗ ra, quả nhiên thấy một chiếc ô tô đen đang đỗ trước nhà, cùng với Thôi Định Sâm tay ôm một chồng sách vừa bước xuống.
Hứa Chiêu cực kỳ kinh ngạc.
Cha Hứa mẹ Hứa cũng kinh ngạc.
Hứa Phàm hưng phấn mà nghênh đón, lớn tiếng gọi: “Thôi Nhị gia!”
Thôi Định Sâm cúi đầu Hứa Phàm.
Hứa Phàm cực kỳ nhiệt tình mà nói: “Thôi Nhị gia lái ô tô lớn tới.”
Biết mà!
Trong mắt cá nhóc kia chỉ có xe! Nếu không có xe, phỏng chứng nó không thèm nhớ Thôi Nhị gia là ai.
Thôi Định Sâm đáp Hứa Phàm một tiếng, vươn tay đóng lại cửa xe ô tô rồi nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu hỏi: “Tiểu thúc, sao thúc lại tới đây?” Thôi Định Sâm đáp: “Tới đưa sách cho cậu.”