Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 54


Đọc truyện Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể – Chương 54

Edit: Blanche

Trồng rau –

Một mảnh đất lớn như thế, không trồng lúa mạch vào dịp tốt nhất, mà lại đi trồng rau, ý tưởng quá sai quá không bình thường, thôn dân dồn dập khuyên bảo Hứa Chiêu, bảo Hứa Chiêu nhanh chóng gieo lúa mạch đi, đừng để qua mất ngày tốt, năm sau nếu không có lương thực nộp thuế thì có cơm ăn không cũng là vấn đề.

Hứa Chiêu cười nói trồng rau có thể kiếm tiền.

Chỉ là thôn dân không tin, vẫn tận tình mà khuyên nhủ Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu biết mọi người cól òng tốt, nên cũng không ngại mọi người trách móc, cười uyển chuyển tỏ vẻ mình nhất định phải trồng rau.

Tiếp đó bắt đầu dựng nhà kính, Hứa Chiêu đã vẽ xong bản vẽ từ trước, cũng coi như khá lớn, ống thép đã được xưởng chuyển tới nên việc dựng nhà kính cũng không tính là quá khó khăn.

Nhưng nhóm ba Đại Trang chuyên xây nhà ở, chưa từng dựng nhà kính bao giờ nên có hơi chút vụng về. Thêm một tuần nữa, cuối cùng nhà kính và nhà mới cũng làm xong. Để ăn mừng, Hứa Chiêu còn mua một dây pháo lớn, ước chừng nổ tận ba mươi giây, xong đó vui vẻ mà quét dọn nhà mới, quét sạch sẽ bùn đất, mỗi căn phòng đều rộng rãi thoáng mát.

Hứa Chiêu rất vừa lòng.

Cha Hứa mẹ Hứa thích cực kỳ.

Hứa Phàm càng hưng phấn hơn mà chạy tới chạy lui, sau đó chạy sang cách vách gọi Đại Trang tới, nói với Đại Trang: “Đại Trang, đây là nhà tớ, về sau tới với ba ba của tớ, ông của tớ, bà của tớ ở đây, nhà to ơi là to, toàn bộ đều là nhà của tớ, nhà của tớ hết nhá!”

“Oa, to thật nha.” Đại Trang cũng rất ngưỡng mộ.

“Ừ, còn to hơn trời nữa.”

“Không to hơn trời.”

“To hơn trời mà.”


“Không có, cậu đừng nói khoác”

“Tớ không nói khoác.”

“…”

Hứa Phàm, Đại Trang ở bên kia cãi nhau.

Hứa Chiêu dắt cha mẹ vào sân, lần thứ hai ngắm nhìn lại nhà mới. Liếc mắt thôi là thấy sân lớn rộng mở và một cách cửa nhỏ, cánh cửa nhỏ dẫn tới sâu sau, là Hứa Chiêu thiết kế riêng, có thể đứng ở sân sau mà nhìn bao quát được hết tình hình của nhà kính, có thể dễ dàng quản lý.

Bên phải là gian phòng bếp, đại khái rộng gấp đôi phòng bếp cũ, bên trong bếp lò đã đắp xong, tiếp đó là ba gian nhà ngói, một phòng là để đãi khách hay sử dụng linh tinh, Hai bên trái phải là hai phòng ngủ, dựa theo phong tục của thôn Nam Loan “Đông vi thượng, Tây vi hạ”, về sau cha mẹ hứa sẽ ở phòng phía Đông, Hứa Chiêu Hứa Phàm ở phòng phía Tây.

Nhìn căn nhà đã hoàn thiện, ba người Hứa Chiêu im lặng một hồi.

Rốt cục, rốt cục, rốt cục có thể ở nhà ngói, nhưng mà bên trong vẫn còn mùi vôi vữa giày đặc, vẫn không thể trực tiếp dọn vào ở, Hứa Chiêu mở cửa sổ mỗi phòng ra, để thông gió thông khí mấy ngày, cuối cùng đưa cả nhà rời khỏi nhà mới.

Quay về nhà tranh, Hứa Chiêu tiếp tục quay lại công tác với nhà kính trồng rau, ngay sau đó mua các loại giống rau, thuận tiện hỏi rõ chu kỳ sinh trưởng của từng loại. Thời gian này đã tiêu hết tiền Hứa Chiêu bán bánh trung thu có được, nhưng vẫn còn thiếu đến bảy mươi phần trăm tiền ống thép.

Thật sự kế hoạch không cản nổi biến hóa mà!

Mặc dù biết trước có thể sẽ ngoài dự toán, nhưng vẫn hơi bất ngờ một chút.

Tính toán kĩ, Hứa Chiêu đầu tiên mua quần áo, chăn đệm các thứ, trong thời gian ngắn cả nhà sẽ không đói chết lạnh chết, cho nên Hứa Chiêu cũng sẽ không quá áp lực. Chuyên tâm làm việc, không tới mấy ngày sau, nhà mới có thể vào ở.

Hôm nay chuyển nhà có Thôi Thanh Phong đạp xe tới giúp, còn cả gia đình Đại Trang cũng hỗ trợ, kỳ thật cũng không có cái gì, chỉ đơn giản hai chiếc giường, một chồng bát đĩa, hai cái ghế dài, bốn cái ghế con, một cái bàn nhỏ, một ít đồ ăn, chăn, xe trâu, đèn pin, radio các thứ, đều là đồ nhỏ.

Nói là không có cái gì, nhưng lúc dọn dẹp ra cũng không ít thứ, nhóm người lớn bận rộn, Hứa Phàm, Đại Trang so ra còn bận hơn, hai nhóc chân ngắn kia chạy ra chạy vào nhà cũ nhà mới liên tục, lúc thì giúp người lớn cầm cái thìa, lúc thì giúp người lớn ôm cái gối.

Chịu khó cực kỳ!


Nghe người lớn nói rằng đồ đã dọn xong, đến lúc dọn dẹp những thứ đồ linh tinh, Hứa Phàm bắt đầu sắp xếp đồ chơi của mình, cùng Đại Trang kéo cái rỏ vào nhà tranh, bỏ xe ô tô lớn, xe ô tô nhỏ, súng bắn nước, mấy viên bi… vào trong rỏ.

Hứa Phàm lớn tiếng nói: “Đại Trang, chúng ta cùng nhau bê.”

Đại Trang lập tức đáp lại: “Được, chúng ta cùng nhau bê.”

Hai cái nhóc mập cùng nhau bê cái rõ, vừa mới ra khỏi sân đã “bộp” một tiếng, toàn bộ đồ chơi trong rỏ đổ đầy ra đất, lại nhặt lên, lại bê rỏ, lại rơi, lại bê, lại rơi… Hai đứa bé cứ lặp đi lặp lại, thế mà thực sự bê rỏ tới nhà mới, cả hai đều mệt tới khuôn mặt đỏ bừng.

Hứa Phàm chạy tới trước mặt Hứa Chiêu nói: “Ba ba, đồ chơi của con, là con với Đại Trang cùng dọn đó.”

Hứa Chiêu nói: “Giỏi quá, Đại Trang cũng giỏi lắm.”

Đại Trang lập tức tiếp lời nói: “Cháu với tam oa tử cùng guỏi!”

Hứa Chiêu cười nói: “Đúng đúng, tới trưa ăn nhiều một chút nhé.”

Bữa trưa do Hứa Chiêu xuống bếp, làm một bàn lớn đồ ăn chiêu đãi Thôi Thanh Phong và cả nhà Đại Trang. Trong lúc mọi người ăn cơm, bà Đại Trang hết sức quan tâm mà khen ngợi Hứa Chiêu giỏi giang với mẹ Hứa, nói Hứa Chiêu một mình quá cực khổ, có thể tìm thêm được ai đó càng tốt, ý tứ chính là muốn giúp Hứa Chiêu tìm vợ.

Người trong thôn đều biết chuyện Hứa Chiêu chưa lập gia đình đã có con, vốn là rất khinh thường, dù sao là trái với quan niệm xã hội.

Nhưng trong mấy năm qua, Hứa Chiêu thiện lương lại thành thực, mọi người đều thấy, Hứa tam oa tử hoạt bát đáng yêu, mọi người cũng dần tiếp nhận Hứa Chiêu, thậm chí còn có chút tẩy trắng lời đồn về Hứa Chiêu, ví dụ như nói Hứa Chiêu thực ra tới trường bị lừa, ví dụ như đối tượng của Hứa Chiêu bị chế, tỷ như thực ra Hứa Chiêu đã bí mật kết hôn…, không thể không nói mọi người đã có cái nhìn mới về Hứa Chiêu.

Nhất là người nhà Đại Trang, thực sự rất thích Hứa Chiêu, cho nên bà Đại Trang muốn giới thiệu một người vợ cho Hứa Chiêu, vừa giúp Hứa Chiêu việc nahf nông, vừa giảm bớt gánh nặng cho Hứa Chiêu.

Chỉ là Thôi Thanh Phong đang ngồi đó ăn cơm lập tức căng thẳng, rồi thằng tắp nhìn Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu làm việc rất có kế hoạch, làm việc gì đều thẳng thắn vô tư, nhìn xa trông rộng, hôn nhân gì đó, cậu tuy rằng bận rộn nên không nghĩ nhiều, nhưng cũng từng suy nghĩ qua, chỉ là hiện tại cậu đang mang theo con nhỏ, không thích hợp tìm đối tượng cái gì, hơn nữa lại còn sắp tiến vào kì không có cơm mà ăn, làm gì có thời giờ mà tìm đối tượng.


Nhưng không có nghĩa là cậu với điều này không có chờ mong.

Cho nên cậu thành thật trả lời bà Đại Trang, rằng nếu mình có thể vượt qua giai đoạn này sẽ suy xét tới vấn đề cá nhân sau, mẹ Hứa cũng cho là thế.

Nghe được chính chủ trả lời rồi, bà Đại Trang liền vui vẻ, không tiếp tục hỏi nữa, trong lòng đã đánh dấu vào mục tìm đối tượng cho Hứa Chiêu chọn lựa.

Thôi Thanh Phong lúc này cũng yên tâm, âm thầm nghĩ chờ thêm một đoạn thời gian nữa, tới khi Hứa Chiêu có tâm tư muốn yêu đương, hắn sẽ cho Hứa Chiêu thấy cõi lòng của hắn, dựa theo điều kiện của bà Đại Trang, hắn kỳ thật đều phù hợp, gia đình hắn không kém, hắn sẽ thương Hứa Chiêu, hắn cũng thích Hứa Phàm, hắn cũng sẽ đối tốt với cha mẹ Hứa Chiêu… Bà Đại Trang thực ra đang ám chỉ hắn phải không.

Trong lòng Thôi Thanh Phong có chút vui vẻ, nhịn không được mà thẹn thừng liếc nhìn Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu đang đút cá cho Hứa Phàm, cũng không chú ý Thôi Thanh Phong, cũng không biết tâm tư của Thôi Thanh Phong. Ăn cơm xong, nhà Đại Trang ra về trước.

Mẹ Hứa thu dọn bát đũa đi rửa.

Cha Hứa cầm chổi quét dọn.

Hứa Chiêu liền cùng Thôi Thanh Phong nói chuyện cửa hàng, tính phân chia rõ ràng xong, Thôi Thanh Phong ra về, Hứa Chiêu ngồi ở sân nhà mới rộng rãi của mình mà tâm tình vui vẻ, nhưng nhìn thấy trong tay còn hơn năm đồng tiền… Thật sự quá nghèo, cậu quay đầu nhìn Hứa Phàm, Hứa Phàm không biết làm cách nào mà có thể tự mình bật radio, tự tìm các kênh, đang đứng ở cửa nhún nhảy tìm bài nhạc.

“Hứa Phàm, đặt radio lên bàn đi, cẩn thận rơi hỏng.” Hứa Chiêu nhắc nhở Hứa Phàm một câu.

“Con ôm nó mà.” Ý Hứa Phàm chính là sẽ không rơi đâu.

Hứa Chiêu cũng để bé cầm, còn mình đứng dậy phân loại hạt giống. Bác Trương tới đây, nhìn thấy nhà mới của Hứa Chiêu liền khen ngợ một hồi, nhưng cả hai cảm thấy trồng rau không kiếm được tiền, còn làm lớn như thế càng không được, cảm thấy Hứa Chiêu làm vậy là quá mạo hiểm, không bằng tới nơi khác làm công kiếm tiền.

Thừa dịp còn trẻ thì để Hứa tam oa tử ở nhà cho ông bà nuôi, còn mình vào trong nhà máy nào đó trong thành phố, một tháng hai ba mươi đồng cũng tốt lắm rồi. Đang nói, Hứa Phàm đột nhiên chạy tới, ôm chặt chân Hứa Chiêu, làm Hứa Chiêu sửng sốt.

Bác gái Trương giật mình hỏi: “Tam oa tử chắc là nghe hiểu lời bác nói nhỉ.”

Hứa Chiêu cười nói: “Có thể ạ.”

“Đứa nhỏ này chắc nghĩ rằng cháu sẽ bỏ nó đi rồi.”

“Chắc thế ạ.”

Bác Trương đi rồi, Hứa Chiêu ngồi xổm xuống giải thích với Hứa Phàm, mình sẽ không bỏ lại bé đi làm công, nói: “Con xem nhà kính của ba ba dựng xong rồi kìa. Ba ba vẫn muốn ở lại trồng rau.”


Hứa Phàm nói: “Con cũng sẽ trồng rau, cùng ba ba trồng rau.”

“Ừ.” Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm nói: “Hứa Phàm ngoan.”

“Ba ba.”

“Con phải nhớ kỹ điều này.”

“Gì ạ?”

Hứa Chiêu chưa từng nói lời mùi mẫn nào với Hứa Phàm, cũng chưa từng nói rõ lòng mình ra, cảm thấy như vậy có hơi ủy mị quá.

Chỉ là giờ nhìn Hứa Phàm từng bước lớn lên khỏe mạnh, được cậu giáo dục đổi mới, chỉ vừa nghe rằng cậu rời đi đã mẫn cảm tủi thân, nhịn không được nói: “Ba ba rất thích con, ba ba yêu con, sẽ không bao giờ bỏ con đi, vậy nên con không cần sợ ba ba đi mất, con phải nhớ kỹ, con ở đâu, ba ba sẽ ở đó với con.”

Hứa Phàm nhìn Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu biết Hứa Phàm có thể sẽ không hiểu những lời này, nhưng cậu cũng biết những câu nói này sẽ vô tri vô giác mà ảnh hưởng đến Hứa Phàm. Quả nhiên bất an trên mặt Hứa Phàm dần biến mất, nhu thuận mà ôm cổ Hứa Chiêu, dụi dụi vào người Hứa Chiêu.

Lại làm nũng.

Hứa Chiêu cười thơm khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Phàm một chút, nói: “Đi chơi đi.”

Mỗi lần Hứa Phàm được Hứa Chiêu thơm một cái, có thể vui vẻ vô cùng, thậm chí còn vênh váo, lúc này cũng thế, lần nữa chạy tới bên radio, Hứa Phàm ôm lấy, cùng Hứa Chiêu nói: “Ba ba, con nghe Tề Thiên đại thánh.”

Hứa Chiêu nói: “Được, con nghe đi.”

“Con còn nghe la la la.” La la la là một đoạn trong một ca khúc.

“Được, con nghe đi.” Hứa Chiêu nói xong, lại thêm một câu: “Đừng làm rơi radio.”

“Không rơi đâu ạ.”

Hứa Phàm cực vui vẻ, ôm radio chạy tới bên Hứa Phàm, sau đó “bốp” một tiếng, radio bị rơi trên mặt đất, viên pin trực tiếp văng ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.