Đọc truyện Trọng Sinh Thành Liệp Báo – Chương 130
Mạt Sâm vô duyên vô cớ chịu oan ức, còn suýt nữa vì thế mà chết. Nếu La Kiều không đúng lúc chạy tới, Mông Đế thật sự rất có thể đã giết chết nó.
Bất quá, cho dù đã biết đó là hiểu lầm, biết mình bị oan thì Mạt Sâm cũng không có khả năng tìm người tính sổ.
Hai tiểu liệp báo là người khởi xướng, nhưng xét đến cùng, chúng làm vậy cũng vì thái độ của La Kiều. Nếu không phải La Kiều suy nghĩ miên man làm chúng hiểu lầm thì Mạt Sâm cũng không vô duyên vô cớ bị một con hoa báo đánh oan.
Mạt Sâm nếu muốn đòi nợ thì trực tiếp tới tìm La Kiều là được.
Nhưng một khi Mạt Sâm làm vậy thì con hoa báo kia cũng có lý do giết nó.
Cho nên nói, đổ oan thì đổ oan, hiểu lầm thì hiểu lầm, đổ cũng đã bị đổ rồi, hết thảy đã xong, Mạt Sâm chỉ có thể nuốt cơn giận vào bụng.
La Sâm cùng La Thụy thấy anh em Mạt Sâm rời đi thì lấy lòng chạy tới cọ cọ La Kiều, ba ba hẳn không tức giận đi?
Sa Mỗ mang ba tiểu liệp báo đi tới, ánh mắt đảo qua La Kiều làm cậu giật bắn. Nếu ánh mắt có thể giết báo thì hiện giờ La Kiều đã bị xẻ thành tám mãnh. Dưỡng hai tiểu liệp báo thành tính tình hoa báo, cậu cũng giỏi thật a!
La Kiều quay đầu, cậu chỉ là một người ba cưng chiều đứa nhỏ, sao nỡ kêu gào la mắng chúng a!
Mông Đế nằm trên cây nhìn La Kiều, nó biết liệp báo cái mang theo ấu tể kia rất kiêng kị mình, nếu muốn cùng một chỗ với con liệp báo này, có đôi lúc, thỏa hiệp một chút cũng không phải chuyện xấu.
Bất quá, nó thế nhưng vì con liệp báo này mà chịu thỏa hiệp với một con liệp báo khác… Có lẽ nó nên đi bắt một con linh dương sừng cao để giải tỏa tâm tình một chút.
Mông Đế leo xuống, không hề chào hỏi tiếng nào đã chui vào bụi cỏ, thoáng chốc liền không còn bóng dáng.
Sa Mỗ nhìn theo hướng Mông Đế biến mất, hướng La Kiều hỏi: “Ngươi không lo lắng sao?”
“Lo cái gì?”
“Cá tính hoa báo hoàn toàn bất đồng với chúng ta, nếu một ngày nào đó nó công kích ngươi thì sao?”
La Kiều động động lỗ tai, nhìn Sa Mỗ, còn nghiêm túc nói: “Nếu nó dám cắn ta, ta liền cào nó! Ai sợ ai chớ!”
“…”
Sa Mỗ hết biết nói gì. Nếu không phải thật sự tin tưởng con liệp báo này do mình sinh ra, nó sẽ nghĩ La Kiều đến từ thế giới khác.
Sự thực, theo một khía cạnh nào đó thì Sa Mỗ đã nhìn ra chân tướng.
Nếu để La Kiều biết Sa Mỗ đang nghĩ gì, cậu nhất định sẽ giơ cao hai móng, làm ra động tác giống hệt La Sâm cùng La Thụy, quát to một tiếng: mụ mụ uy vũ!
Hi Đạt cùng bốn ấu tể vẫn trốn trong hang núi, thẳng đến khi Sa Mỗ cùng La Kiều trở về mới dẫn đám nhóc rời khỏi nơi ẩn núp. Nó đã bất đi rất nhiều đứa nhỏ, không muốn thừa nhận nổi thống khổ đó thêm nữa.
Sa Mỗ liếm liếm Hi Đạt, tuy nó nuôi sống rất nhiều đứa nhỏ nhưng cũng từng mất đi, may mắn là phần lớn đám nhỏ đều thực bình thường, nếu toàn bộ đều giống La Kiều hoặc Tát Đặc, nó…
Được rồi, nó cũng không biết mình sẽ thế nào nữa. Bóp chết hay chụp bay hết?
Cuộc sống khôi phục bình tĩnh.
Sư tử không tiếp tục ở lại lãnh địa La Kiều, chỉ là ngẫu nhiên có vài con linh cẩu lang thang đi ngang qua mà thôi, mục đích của chúng là thức ăn, không có hứng thú cướp đoạt địa bàn. Liệp báo trưởng thành cũng không phải mục tiêu linh cẩu nhắm tới, trừ phi chúng cực đói, theo phương diện nào đó mà nói, sư tử còn ác bá hơn cả linh cẩu.
Bộ dạng linh cẩu không xinh đẹp, tiếng kêu cũng bị người ta chán ghét, thường xuyên cướp con mồi của liệp báo, trong mắt liệp báo, chúng cơ hồ không có bất kỳ ưu điểm gì. La Kiều đã học được cách làm thế nào ở chung với lũ linh cẩu này, chúng chỉ cần thức ăn, hiện giờ là mùa mưa, con mồi nhan nhản khắp nơi, cậu sẽ không vì con mồi mà đánh nhau với linh cẩu, không đáng.
Sống trên thảo nguyên hơn một năm làm La Kiều hiểu ra rất nhiều thứ, mạnh được yếu thua, khôn thì sống ngu thì chết, những điều này không chỉ nói mà thôi. Có lẽ hôm nay cậu vẫn là kẻ đi săn, nhưng ngay sau đó là là con mồi của kẻ khác.
Liệp báo chính là loài mèo lớn dễ bắt nạt nhất, cho dù cường hãn như Sa Mỗ cũng phải thỏa hiệp.
Bất quá, quy luật ngẫu nhiên cũng bị đánh vỡ.
Lúc La Sâm cùng La Thụy được mười sáu tháng, La Kiều dẫn chúng truy đuổi một đám linh dương gazen thì gặp một màn mèo đồng cỏ cùng chó rừng tranh đoạt. Linh miêu tai đen cướp con mồi của chó rừng cũng không có gì kinh ngạc, loài linh miêu to lớn tính tình hung hãn thực sự làm người ta e ngại. Nhưng mèo đồng cỏ chuyên bắt các loại chuột gặm nhắm mà sống lại chủ động công kích cướp con mồi của chó rừng thì quả thực rất hiếm thấy.
Thể trọng của mèo đồng cỏ kém hơn hẳn chó rừng trưởng thành, đầu cùng răng nanh đều rất nhỏ, nếu thật sự đánh một trận thì nó hoàn toàn không phải đối thủ của chó rừng. Nhưng con mèo đồng cỏ mụ mụ mang theo ba ấu tể này quyết tâm do đo với chó rừng. Có lẽ con chó rừng này từng giết chết con nó, dù sao lũ cho rừng này ngay cả ấu tể hoa báo cùng liệp báo cũng dám đánh lén. Hoặc có lẽ nó muốn tìm một bữa ăn phong phú cho đám con nhỏ, nếu chỉ dựa vào bắt giữ chuột đồng thì nó phải bận rộn suốt cả ngày.
Con chó rừng này cũng là một mụ mụ độc thân, bầu bạn của nó đã bị hoa báo ăn thịt, cả đàn con đều dựa vào nó nuôi sống. Bầu bạn chết không bao lâu thì lãnh địa bị một cặp vợ chồng trẻ cướp đi, nó chỉ có thể mang đám nhỏ lang thang trên thảo nguyên bốn bề nguy hiểm. Có thể tìm được ấu tể linh dương gazen mới sinh trốn trong bụi cỏ đúng là vận may trời cho. Nơi này không phải lãnh địa của mình, chó rừng mụ mụ phải cẩn thận vô cùng.
Thế nhưng con mèo đồng cỏ này lại muốn cướp đi con mồi mà nó cực khổ lắm mới tìm được!
Chó rừng mụ mụ đói tới bụng kêu gào phẫn nộ gào lên với mèo đồng cỏ mụ mụ, nhưng đối phương không để tâm tới màn phô trương thanh thế của nó, chỉ dùng thân thể ngăn cách chó rừng cùng con mồi, lộ ra răng nanh cùng móng vuốt sắc bén, muốn bức lui chó rừng. Nó chiếm ưu thế hơi con chó rừng trước mắt, nơi này là phạm vi lãnh địa của nó, nhưng con chó rừng này lại là kẻ xâm nhập. Vì thế đối phương tuyệt đối không dám kêu lớn, bằng không nếu dẫn đám chó rừng khác tới thì nó chết là không thể nghi ngờ.
Cuối cùng, chó rừng thỏa hiệp, mèo đồng cỏ mụ mụ chiếm được linh dương gazen con. Đám nhỏ thấy vậy lập tức bổ nhào tới cắn xé. Đối với mèo đồng cỏ con mà nói, bữa tiệc lớn thế này là cực kỳ hiếm có.
La Kiều cùng hai tiểu liệp báo núp trong bụi cỏ nhìn thấy hết thảy. Liệp báo sẽ không cướp thức ăn với mèo đồng cỏ, nhưng La Kiều thực khâm phục sự kiên cường của người mẹ, vì đứa nhỏ, mụ mụ có thể bộc phát sức lực cường hãn đến vậy.
La Thụy thấy Ka Kiều nhìn đến thất thần, liền sáp qua cọ cọ: “Ba ba, chúng ta cũng đi săn đi.”
Mà chỉ vì một câu này, một con linh dương gazen cái cách đó không xa gặp vận rủi.
Mụ mụ của ấu tể linh dương gazen kia vẫn chưa biết tin đứa nhỏ tử vong, nó theo thói quen vội vàng chạy tới uy sữa, bất quá nó không tìm được đứa nhỏ của mình, mà trong bụi cỏ có ba đôi mắt hổ phách sáng rực tập trung vào nó.
Ước tính khoảng cách, La Kiều dẫn đầu từ bụi cỏ xông ra ngoài, linh dương gazen cảm nhận được nguy hiểm lập tức xoay người chạy trốn. Tốc độ của linh dương gazen tương đương liệp báo, hơn nữa chúng còn vũ khí lợi hại là đột nhiên đổi hướng trong quá trình bị truy đuổi. Nhưng mục đích của La Kiều không phải giết chết mà là đuổi nó tới bụi cỏ mà La Sâm cùng La Thụy đang núp, sức mạnh cùng tốc độ của chúng đã ngang với La Kiều, khiếm khuyết duy nhất chính là kỹ xảo cùng kinh nghiệm đi săn.
La Kiều không còn bắt ấu tể linh dương gazen cho bọn nhỏ luyện tập nữa, này đã không thể thỏa mãn hai tiểu liệp báo. Chúng cần tham gia những trận đi săn thực tế.
Linh dương gazen không còn đường hoảng hốt lao vào bẫy rập mà liệp báo làm sẵn.
La Sâm cùng La Thụy đồng thời vọt ra khỏi bụi cỏ, như một mũi tên phóng về phía linh dương gazen, La Sâm vươn chân tới, định dùng móng vuốt sắc bén sẫy ngã đối phương nhưng không có hiệu quả, La Thụy bám sát phía sau. Sau đó, nó dứt khoát giơ hai chân trước khoát lên phần mông cào rách da linh dương gazen, làm đối phương kích động càng chạy trối chết.
Vừa chạy vừa oán thầm, liệp báo đùa giỡn lưu manh a, thật biến thái!
La Kiều ở phía sau nhìn mà trái tim nhảy nhót điên cuồng, con trai, này là đi săn, không phải cầu yêu với linh dương a…
Cuối cùng, vẫn là La Kiều xông tới sẫy ngã linh dương gazen, một ngụm cắn cổ nó. Hai tiểu liệp báo ngượng ngùng đứng bên cạnh không lên tiếng. La Kiều thở ra một hơi, nhả cổ linh dương gazen, trừng mắt liếc hai đứa con: “Lần sau còn không nghiêm túc như vậy nữa thì không có thịt ăn!”
Đứa con đôi khi phải cưng chiều, nhưng đôi khi cần phải nghiêm khắc. Đi săn không phải trò chơi mà là căn bản để chúng sống sót, sinh tồn.
La Sâm cùng La Thụy cũng biết mình biểu hiện không tốt, cụp tai, đôi mắt to tròn đáng thương hề hề nhìn La Kiều. Trái tim sắt đá của liệp báo ba ba lập tức bị tan chảy. Chỉ có thể liếm liếm tiểu liệp báo: “Quên đi, ăn thôi.”
La Sâm cùng La Thụy hoan hô một tiếng, ba ba sẽ không không cho bọn nó ăn thịt a. Cho dù vóc dáng trưởng thành, không thể dùng mười tám biện pháp bán manh, nhưng nũng giả vờ đáng thương thì dễ như trở bàn tay a.
La Kiều vừa cảnh giác đám trọc đầu xoay vòng trên bầu trời vừa suy nghĩ, hai tiểu liệp báo thoáng cái đã sắp mười tám tháng tuổi, nhưng cứ thế này thì làm sao tự lập a? Tuy cậu không muốn tách khỏi đám nhỏ, nhưng lời nói của Sa Mỗ đã nhắc nhở cậu, liệp báo đực phải có lãnh địa của riêng mình. Huống chi, sau khi trưởng thành chúng còn phải sinh sản đời sau. Có lẽ La Kiều không cần, nhưng La Sâm cùng La thụy cần.
‘Bọn nó vì muốn kéo dài gien của mình nên sẽ bắt đầu truy đuổi liệp báo cái, đây là bản năng của giống đực.’
La Kiều nghe thấy những lời này xong thì có chút mất tự nhiên, bất quá ngẫm lại thì những lời Sa Mỗ nói quả thật rất có lý. Cúi đầu nhìn La Sâm cùng La Thụy ăn tới mặt mày đầy máu, nhớ lúc dầu mình mới nhặt được, hai nhóc vẫn còn là hai quả cầu lông ngắn, sau đó không lông mới trở thành cục bông…
Quả cầu lông ngắn?
Tựa hồ cũng không phải chuyện hỏng bét.
Tưởng tượng La Sâm cùng La Thụy bản thu nhỏ, tròn vo xù xù như một cục bông lăn qua lăn lại trên cỏ, khóe miệng La Kiều chảy xuống một dòng chất lỏng trong suốt.
La Sâm ngẩng đầu, nhìn La Kiều đang suy nghĩ vẩn vơ, nháy mắt hiểu nhầm.
“Ba ba, ta ăn no rồi, ngươi mau ăn đi, ta sẽ đuổi đám kên kên chán ghét kia đi.”
La Kiều bị kéo từ ảo tưởng trở về hiện thực, nước miếng cũng nhễu xuống vuốt, thoáng cái mặt đỏ bừng, ngay cả hai cái tai cũng bắt đầu sung huyết.
Thực là dọa người a…
May mắn trên mặt liệp báo đều là lông, nhìn không ra, may thực a…