Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 129


Đọc truyện Trọng Sinh Thành Liệp Báo – Chương 129

La Kiều cùng Sa Mỗ dụ nhóm sư tử cái tiến vào bẫy rập, trước bẫy được ký hiệu bằng một hòn đá bắt mắt. Nhận được ám chỉ của La Kiều, Sa Mỗ lập tức chuyển hướng, cái đuôi thật dài bắt đầu phát huy tác dụng, cái đuôi này cũng quan trọng như tốc độ của liệp báo, cũng là nguyên nhân mà liệp báo có thể trở thành thợ săn linh dương gazen.

Nhóm sư tử cái không có tốc độ cùng nhanh nhẹn của loài liệp báo, vì thế hai con liệp báo trước mặt làm chúng tức điên, mỗi lần nghĩ có thể túm được thì lại để chúng trốn thoát dưới móng vuốt của mình. Nhất là con liệp báo đực kia, hết lần này tới lần khác lừa gạt bọn nó, thật sự nghĩ sư tử chỉ là một đám tứ chi phát triển đầu óc ngu si sao? Lần này bọn nó tuyệt đối không để nó trốn thoát.

Hai liệp báo, mười hai con sư tử cái, phía sau còn có hơn mười con sư tử chưa trưởng thành bám theo, đội hình truy kích này thực sự là quá xa xỉ, cho dù là trâu cũng hiếm thấy trận thế lớn như vậy.

La Kiều cùng Sa Mỗ nhanh nhẹn tách ra trước chỗ bẫy rập, theo hai hướng bất đồng chạy đi, nhóm sư tử cái cũng chia thành hai đường truy kích, Đế Na theo sau La Kiều.

La Kiều tính toán khoảng cách, mười mét, năm mét, rốt cuộc, lúc con sư tử đầu tiên vướn vào bẫy dây thừng, La Kiều dựng thẳng lỗ tai, phía sau quả nhiên truyền tới tiếng gầm phẫn nộ của sư tử.

La Kiều không dám dừng lại, chỉ quay đầu, một con sư tử cái bị dây thừng quấn chặt chân trước, nó dứt khoát cúi đầu cắn dây thừng, nhưng sau một lúc lâu vẫn không thành công.

Kế tiếp, lại có thêm ba con sư tử cái dính bẫy. Thời gian cấp bách, La Kiều làm bẫy khá thô sơ, thậm chí còn không chắc chắn như lúc bắt lợn warthog khi trước, nhưng có chút thời gian như vậy là đủ rồi. Đợi nhóm sư tử cái kia thoát khỏi bẫy thì cậu cùng Sa Mỗ đã sớm chạy thật xa.

Mấy con sư tử còn lại cũng bất chấp truy đuổi, vội vàng ngừng lại giúp đồng bạn, trong đó có cả Đề Na cùng La Sa.

Tình huống bên Sa Mỗ cũng không sai biệt lắm, chỉ có một điều không ngờ là sáu con sư tử đuổi theo Sa Mỗ đều dính bẫy, thực hiển nhiên, kinh nghiệm chạy trốn của Sa Mỗ phong phú hơn La Kiều, cũng am hiểu làm thế nào để tất cả bẫy rập phát huy tác dụng.

La Kiều đi tới bên người Sa Mỗ, Sa Mỗ híp mắt nhìn đám sư tử cái đang cố sức giãy dụa, không thể không thừa nhận, nhìn lũ sư tử như vậy thực thích, phi thường thích, cực kỳ thích a!

Trước kia đụng sư tử đều phải chạy trối chết, làm gì có chuyện nhìn thấy lũ bự con này gặp phiền toái?

Kể từ đó, La Kiều trong mắt Sa Mỗ cũng không còn thiếu đánh như vậy nữa.

“Mụ mụ, đi thôi, đám sư tử trẻ cũng đuổi tới rồi.”

Sa Mỗ gật gật đầu, lại nhìn đám sư tử đang giãy dụa nhưng không có cách nào thoát ra, xoay người cùng La Kiều rời đi.

Sự thực, mấy sợi dây thừng mà La Kiều thiết kế không có nhiều tác dụng với loại tiến hóa, chỉ cần chúng biến hóa hình thái, tháo mối gút dây thừng ra thì chỉ mất vài giây mà thôi. Nhưng nhóm sư tử chưa từng thấy qua dây thừng, cũng không biết làm sao để tháo mối gút, bọn nó đi săn luôn dùng sức mạnh cùng sự hợp tác để giành chiến thắng, làm sao đụng phải chuyện thế này chứ?


Vì thế, nhóm sư tử cái cũng áp dụng biện pháp mà chúng cho rằng đúng đắn nhất, cắn đứt dây thừng.

Đương nhiên là thành công, dù sao mớ dây thừng thiết kế rất ẩu tả, nhưng cũng phải cắn tới một miệng đầy vị đắng chát của cỏ khô. Cho dù lúc cực đói hoặc dạ dày không thoải mái sư tử cũng ăn chút cỏ, nhưng này không có nghĩa chúng thích vị của cỏ.

Bọn nó cũng đâu phải linh dương đầu bò!

Đề Na sau khi giúp Hoắc Na cắn đứt dây thừng thì biến hóa hình thái, cầm sợi dây thừng vừa tháo trên chân Hoắc Na xuống quan sát, phát hiện mối gút, cái thứ chỉ dùng vài cọng cỏ khô đã có thể vây khốn sư tử cái này làm nó cảm thấy hứng thú.

La Sa thấy Đề Na cầm dây thừng trong tay, không có ý tứ tiếp tục truy đuổi hai con liệp báo kia thì nhịn không được mở miệng: “Dì Đề Na, cứ vậy buông tha chúng sao?”

Không có loài động vật nào có thể làm sư tử khuất nhục như vậy, không phải vì sức mạnh, cũng không vì răng nanh hay móng vuốt mà vì mấy nhánh cỏ khô?

Đề Na không trả lời, chỉ nghiêm túc nghiên cứu sợi dây thừng trong tay, rốt cuộc cũng phát hiện bí mật nút thắt, giữ chặt một đầu, đầu kia kéo vài cái thì nút thắt lập tức bung ra.

Cả nhóm sư tử cái đều hít một ngụm khí, đơn giản như vậy?

Đơn giản như vậy liền có thể cởi bỏ, thế mà bọn nó lại cắn tới miệng đầy vị chát mới thoát được!

Đề Na lại nhìn nhìn một hồi, thử thắt lại, nhưng làm mãi cũng không được, cho dù thắt thành nút nhưng vẫn không rắn chắc như La Kiều buộc.

“Quên đi.” Đề Na nắm chặt cái nút thắt trong tay: “Thứ này quan trọng hơn việc đuổi theo hai con liệp báo kia.”

Phải không?

Nhóm sư tử cái hai mặt nhìn nhau, nhóm sư tử trẻ cũng không hiểu quyết định của Đề Na bà bà, nhưng sư đàn có quy định của sư đàn, lúc Áo La Tư không ở, lời nói của Đề Na chính là mệnh lệnh.

La Kiều cùng Sa Mỗ chạy một hồi, phát hiện sư đàn không đuổi theo mới thả chậm cước bộ, xoay một vòng xác định đã an toàn mới chạy tới chỗ La Sâm cùng La Thụy núp, không ngờ lại đụng ba tiểu liệp báo nhà Sa Mỗ.

Tây Lam thấy mụ mụ thì hệt như nhìn thấy cứu tinh, cùng hai anh em kia vội vàng chạy tới: “Mụ mụ, đánh nhau rồi a!”


Đánh nhau?

Ai đánh?

Sa Mỗ trấn an ba tiểu liệp báo, La Kiều lập tức chạy tới chỗ Tây Lam vừa nãy, lúc thấy rõ ràng mọi chuyện thì sững sờ. Trường hợp này là chuyện gì a?

Dưới gốc cây sung cao lớn, hoa báo Mông Đế cúi đầu lộ ra răng nanh bén nhọn, móng vuốt cũng vươn dài trên mặt đất, cái đuôi rũ xuống phát ra tiếng gào trầm thấp, ánh mắt vàng nhạt hung ác nhìn chằm chằm anh em Mạt Sâm, Kiệt Lạc đối diện.

Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cũng không cam lòng yếu thế, chúng đồng dạng cũng bày ra tư thái uy hiếp, Kiệt Lạc thậm chí còn đập đập cái đuôi xuống đất, đồng thời dùng móng vuốt cào đất phát ra tiếng vang, đây là phương thức uy hiếp điển hình nhất của liệp báo.

Mạt Sâm cúi đầu, dựng thẳng lộ lông sau cổ, ánh mắt hổ phách tràn đầy sát khí.

Liệp báo không phải đối thủ của hoa báo, nhưng Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc rất mạnh, có lẽ chúng không có sức mạnh ngang ngửa Mông Đế, nhưng có thể vừa uy hiếp vừa lùi về sau.

Đây là tôn nghiêm của giống đực!

Được rồi, có lùi thì cũng phải giữ tôn nghiêm giống đực!

La Kiều thực muốn chửi tục, ba tên này đánh nhau cũng không kỳ quái, nhưng vì sao hai đứa con trai nhà cậu lại theo Mông Đế tham gia náo nhiệt? Thực hiển nhiên, chúng đứng về phía Mông Đế, hơn nữa còn đang chuẩn bị hò hét trợ uy.

Một con hoa báo cùng hai con liệp báo chưa trưởng thành đối mặt với hai con liệp báo trưởng thành, chuyện này nói ra có ai tin nổi không?

La Kiều vẫy vẫy đuôi, quyết định chính mình không thể không lên tiếng, nếu Mạt Sâm, Kiệt Lạc thực sự đánh với Mông Đế thì cậu cũng không an tâm. Dù sao Mông Đế là ‘người nhà’, mà Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cũng coi là bạn bè.

La Sâm cùng La Thụy nhìn thấy La Kiều trước hết, hai anh em trao đổi ánh mắt, kế hoạch có thể sẽ phá sản, ba ba sẽ không trơ mắt nhìn hoa báo xé xác con liệp báo kia.

Mông Đế cũng thấy La Kiều, bất quá nó vẫn giữ bộ dáng hung ác. Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đưa lưng về phía La Kiều, phát hiện ba con báo trước mặt có điểm dị thường, Mạt Sâm cảnh giác Mông Đế, Kiệt Lạc thì quay đầu lại xem thử, thấy La Kiều đi tới thì động động lỗ tai hỏi: “Này là sao a?”


Kỳ thực nó muốn nói, hai ấu tể La Kiều dưỡng khuyến khích con hoa báo này chỉnh sửa anh em bọn nó, rốt cuộc có phải La Kiều bày mưu đặt kế không a! Nếu không phải La Kiều dạy, tiểu liệp báo mười lăm tháng lại dám chủ động đối địch với liệp báo trưởng thành sao? Lại còn hợp phe với một con hoa báo nữa chứ?

Bất quá những lời này chỉ có thể ngẫm nghĩ trong đầu, không thể nói ra. Kiệt Lạc ngẫu nhiên cũng hơi ngốc một chút, nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngu.

Mạt Sâm thủy chung không quay đầu lại, lỗ tai dựng thẳng.

Sự thực, La Kiều cũng muốn hỏi một câu, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cậu không trả lời Kiệt Lạc mà lập tức đi tới trước mặt Mông Đế, cọ cọ cằm đối phương, trước hết phải làm con hoa báo này bình tĩnh lại, sau đó xoay qua La Sâm cùng La Thụy: “Có phải nên giải thích với ba ba một chút không?”

Hai tiểu liệp báo nhìn nhau, cuối cùng vẫn mở miệng.

Đám báo ở đây đều bị suy nghĩ kín đáo cùng kế hoạch máu lạnh của hai tiểu liệp báo dọa hoảng.

Mông Đế phản ứng không lớn. Cho dù bị hai nhóc con này lợi dụng cũng chẳng là gì. Nó đã sớm bất hòa với hai con liệp báo đực này, sớm muộn gì cũng phải đánh một trận, đương nhiên, kết quả thực có thể là ta chết ngươi sống.

Anh em Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc kinh ngạc một hồi lâu sau vẫn không nói nên lời, tính cách như vậy thật sự là hoa báo sao? Ánh mắt của hai anh em di chuyển từ hai tiểu liệp báo chạy qua La Kiều, lại từ La Kiều chạy qua Mông Đế, lại từ Mông Đế quay lại hai tiểu liệp báo, nếu không nhìn hình dáng bên ngoài thì chúng rõ ràng là hai con hoa báo!

La Kiều sau phút kinh ngạc ban đầu thì vô cùng vui mừng, tốt lắm, hai con trai thực thông minh. Đời người gian khổ, cuộc sống đầy gian truân, thông minh gian xảo một chút vẫn tốt hơn ngây ngốc thẳng tính, tựa như đứa anh ngây ngốc cả lòng chạy theo em gái cầu đánh kia…

Bất quá, phương thức giáo dục như vậy thực sự không sao sao?

Bồi dưỡng ra một con báo có vẻ ngoài là liệp báo nhưng tâm địa hoa báo?

La Kiều vẫy vẫy đuôi, biểu thị ba ba chúng nó đã cùng hoa báo gì gì kia rồi, không kém a!

Sa Mỗ dẫn ba tiểu liệp báo đứng cách đó một trăm mét, cũng nghe thấy lời La Sâm cùng La Thụy, khóe miệng nó giật giật, quyết đoán khẳng định hai tiểu liệp báo này đã bị dưỡng lệch, không thể quay về chính đạo được nữa.

“Vì cái gì bọn nó phải làm vậy?” Mạt Sâm đột nhiên mở miệng hỏi: “Ta cùng Kiệt Lạc không làm gì bọn nó đi?”

La Kiều híp mắt nhìn Mạt Sâm một hồi, dứt khoát vỗ La Sâm cùng La Thụy: “Biến lại cho nó xem.”

Hai tiểu liệp báo nghe lời nằm úp sấp cúi người, khi đứng lên đã biến thành một thiếu niên với mái tóc vàng chói sáng.

Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đồng thời sửng sốt, dù sao liệp báo mười lăm tháng tuổi đã có thể biến hóa thực sự chưa từng nghe nói. Nhưng cẩn thận nhìn diện mạo hai tiểu liệp báo, không nói Mông Đế, ngay cả ánh mắt Kiệt Lạc nhìn về phía Mạt Sâm cũng trở nên quái dị.

“Anh trai, sao ta không biết ngươi đi tìm em gái lúc nào vậy a?”


Chát!

Mạt Sâm cho Kiệt Lạc một vuốt: “Mụ mụ bọn nó là Ái Sa.”

Kiệt Lạc lắc lắc đầu, nga, Ái Sa, nó nhớ rồi a.

“Sao, bọn nó không phải con của ngươi à?” La Kiều hỏi.

Mạt Sâm lắc đầu.

La Kiều nâng chân trước chỉ hai tiểu liệp báo, lớn lên giống hệt ngươi, chứng cớ rõ ràng như vậy còn không chịu nhận? ! Cho dù liệp báo có gien tương tự, nhưng nếu không có huyết thống trực hệ thì sẽ không giống nhau đến vậy!

Mạt Sâm kỳ quái nhìn La Kiều, lại nhìn hai tiểu liệp báo, tựa hồ hiểu ra gì đó, chẳng lẽ bọn nó nghĩ hai tiểu liệp báo này là con nó?

“Ái Sa là chị gái của ta cùng Kiệt Lạc.” Mạt Sâm biết đều giải thích trước khi La Kiều nổi bão: “Chúng ta không sinh ra cùng một lúc, trừ bỏ mụ mụ, ba ba của chúng ta cùng Ái La cũng cùng là một con liệp báo đực.”

Cái gì?

La Kiều sửng sốt, cùng cha cùng mẹ?

Này đáng ngạc nhiên cỡ nào a?

Bất quá, Ái Sa là chị ruột Mạt Sâm, kia Mạt Sâm là cậu của hai tiểu liệp báo?

La Kiều đột nhiên tới một câu nói: cháu ngoại trai giống cậu họ.

Nhưng nó cũng áp dụng trong loài liệp báo sao?

Có lẽ chờ ấu tể Hi Đạt lớn lên, cậu nên nghiệm chứng một chút…

Cho nên nói, hết thảy chuyện trước đó đều là hiểu lầm? !

_______________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.