Đọc truyện Trọng Sinh Thành Liệp Báo – Chương 111
Trời còn chưa sáng, lũ chim quelea hàng xóm của nhà liệp báo lại bắt đầu ríu ra ríu rít.
La Kiều bị đánh thức vô cùng căm giận, nhưng cũng không có cách nào, cho dù Mông Đế có thể bắt chim nhưng một đám khổng lồ như vậy, cho dù Mông Đế bắt tới gãy cả vuốt cũng không bắt hết.
“Ba ba, ta chán ghét bọn nó.”
La Thụy đồng dạng bị đánh thức bất mãn oán giận, La Sâm nâng móng trước che mắt, nó muốn ngủ tiếp.
Sa Mỗ cùng Hi Đạt ở trong một hang động khác, Sa Mổ cùng ba ấu tể ở cùng một chỗ, Hi Đạt cũng lựa một hang. Hi Đạt đã mang thai, không bao lâu nữa sẽ có vài ấu tể chào đời trong ngọn núi đá này. La Kiều không có năng lực chống cự với ấu tể, lúc trước thu dưỡng La Sâm cùng La Thụy cũng không phải không có quan hệ với bản tính cuồng lông tơ của cậu.
Linh hồn được an ủi chính là cây trụ tinh thần, dù sao có hai tiểu liệp báo, La Kiều mới có thể sống sót ở vùng châu thổ này mà không phát điên. Quan trọng hơn, tiểu liệp báo còn chưa được ba tháng tuổi, hai cục bông xù xù chụm lại một chỗ hệt như một cục len, nếu không phải lúc đó còn chưa thân thiết, móng vuốt tà ác của La Kiều nhất định không chờ đến một tháng sau mới vươn ra.
Thỉnh thoảng, La Kiều lại nhìn chằm chằm Hi Đạt mà ngây ngẩn, tầm mắt một mực dính vào phần bụng Hi Đạt. Nếu cậu không phải em trai của Hi Đạt thì nhất định đã bị một vuốt đánh bay. Bât quá cho dù là vậy, bị nhìn chằm chằm hồi lâu, Hi Đạt suýt chút nữa bị La Kiều chọc xù lông, ánh mắt đó là gì a? !
Sự thực, La Kiều đang thầm y y nhóm ấu tể vẫn chưa sinh ra của Hi Đạt, tưởng tượng xem chúng đáng yêu cỡ nào, yếu ớt cỡ nào, làm người ta muốn vươn móng vuốt tội ác cỡ nào…
Nghĩ nghĩ, La Kiều say mê, đỉnh đầu toát ra vô số bong bóng phấn hồng hình trái tim hư hư thực thực, mấy tiểu liệp báo lông xù mập mạp không ngừng xoay quanh, xoay xoay đến mức nước miếng La Kiều chảy như mưa.
La Sâm cùng La Thụy cực kỳ bất mãn với thái độ này của La Kiều, hai tiểu liệp báo nhận ra nguy sơ, có lẽ nào, bọn nó bị thất sủng?
Tuyệt đối không được!
Vì thế, hai tiểu liệp báo dựa sát vào nhau lầm lầm một hồi, có chủ ý. Mười tám loại làm nũng, cọ cọ, lăn lộn, cầu vuốt ve đủ loại xuất trận, La Kiều nhìn đến mức mắt cũng biến thành hình trái tim, nhịn không được bổ nhào tới cùng hai đứa con trai lăn lộn cùng một chỗ. Khóe miệng Sa Mỗ cùng Hi Đạt run run, trán ứa gân xanh.
Đây là liệp báo à? !
Này là liệp báo đực thật à?!
Này là liệp báo đực đã được chín tháng sao? !
Vô luận là Sa Mỗ hay Hi Đạt thì đều có xúc động muốn tự chọt hai mắt mình, đương nhiên, trước đó phải đánh đòn La Kiều, kẻ đã dưỡng hai ấu tể thành thế này.
Mớ bong bóng trái tim hồng phấn quay quanh người La Kiều bị chọt bể, hai mẹ con nghiêm nghị thay phiên nhau tiến hành một cuộc thăm hỏi thân thiết với La Kiều, sau đó lại thêm một màn phối hợp kép kéo dài nửa giờ đồng hồ!
La Kiều bị đánh đến bầm dập mặt mũi, lông trên người suýt chút nữa bị vặt sạch cuộn thành màn cửa.
Nhìn những vết cào trụi lủi trải đầy cơ thể, La Kiều thực muốn khóc, lỡ bị trụi luôn không mọc lông lại thì làm sao bây giờ?
Buổi giáo dục yêu thương của Sa Mỗ cùng Hi Đạt làm La Kiều thu liễm rất nhiều, hai tiểu liệp báo cũng bị Sa Mỗ kéo qua dạy dỗ lại: bọn nó là liệp báo, là vua tốc độ của thảo nguyên! Làm nũng này nọ, lăn lộn gì đó, nghiêm cấm! Ngay cả đám mèo hoang trên thảo nguyên cũng không làm chuyện mất mặt như vậy!
La Sâm cùng La Thụy hơi do dự một chút, nghiêng đầu, sau đó sáp tới liếm liếm Sa Mỗ: “Chúng ta biết rồi a, bà bà.”
Âm thanh ngọt ngào hệt như những viên kẹo đường!
Bà… bà…
Sa Mỗ nháy mắt giống như bị sét đánh, hai chữ bà bà không ngừng quanh quẩn trong đầu, lại nhìn La Sâm cùng La Thụy vóc dáng không còn nhỏ nhưng vẫn làm người ta muốn xoa xoa như trước, lại nhìn Tây Lam cùng hai ấu tể thực nề nếp ngồi trước mặt, Sa Mỗ rốt cuộc không có biện pháp phụng phịu nữa.
La Sâm cùng La Thụy trao đổi ánh mắt, quả nhiên, làm nũng một chút thì nghiêm khắc dạy dỗ gì đó đều biến thành hổ giấy hết!
Tây Lam nhìn mà hắc tuyến, hít sâu một hơi, báo sinh quan của nó trong một ngày đã bị phá vỡ, liệp báo đã chín tháng tuổi vẫn thích làm nũng… nào có thể a, đây là di chứng do liệp báo đực nuôi lớn đi?
Nhịn không được quay đầu trừng hai anh em của mình: “Các ngươi tuyệt đối không được tự dưỡng ấu tể!”
Hai tiểu liệp báo đực bị Tây Lam rống đến mờ mịt, sao bọn nó lại dưỡng ấu tể chứ, chúng đâu thể sinh được, chẳng lẽ đi cướp con của liệp báo cái mà nuôi à?
Mông Đế nằm trên một cây sung cách đó mấy trăm mét, một thân da lông lấm tấm hình hoa mai làm nó hoàn toàn ẩn mình trong những nhánh cây.
Nhìn La Kiều vừa bị dạy dỗ một phen đang nằm trên cỏ, Mông Đế nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ nó nên giết chết hai mẹ con liệp báo cái kia cho dù La Kiều có vì thế mà tức giận.
Nếu La Kiều biết bộ dáng giả vờ đáng thương của mình lọt vào mắt Mông Đế sẽ tạo thành kết quả này, cậu tuyệt đối không vì bị đánh một chút mà nằm rạp trên đất không chịu đứng dậy như vậy.
So với Sa Mỗ cùng Hi Đạt bị Mông Đế giết chết, cậu bị đánh vài cái có là gì? Giống đực mà, phải chịu trách nhiệm a!
Nhưng sự thực thì La Kiều không biết suy nghĩ của Mông Đế, cũng không có biện pháp gánh vác trách nhiệm của một giống đực, vì thế, hoa báo với gương mặt mỵ nhân nhưng lòng dạ ôm đầy ý tưởng bạo lực nằm trên cây, bắt đầu vạch ra một màn thảm kịch. Nó quyết tâm, vì vợ, nó phải tiêu diệt mẹ vợ, cắn chết chị vợ!
Đêm đó, sau khi đám liệp báo ngủ say, Mông Đế tính toán hành động, nó đi tới trước hang động Hi Đạt ngủ, vừa định tiến vào thì sau lưng truyền tới tiếng La Kiều.
“Mông Đế, ngươi đang làm gì đó?”
Mông Đế quay đầu, La Kiều đang ôm một bó cỏ khô đứng phía sau nó.
Nhiệt độ giữa ngày và đêm trên thảo nguyên chênh lệch rất lớn, La Kiều định ôm chút cỏ khô về che chắn cửa hang, không ngờ lại thấy Mông Đế im hơi lặng tiếng đứng ngoài cửa động Hi Đạt đang nghỉ ngơi, không cần nghĩ, chỉ cần nhìn ánh mắt vàng nhạt đầy sát khí kia cũng biết con hoa báo này đang đánh chủ ý gì.
La Kiều vứt cỏ khô qua một lên, đi tới túm lấy cái đuôi Mông Đế: “Ngươi đã đáp ứng ta không tổn thương bọn họ!”
Mông Đế nhe răng, dám nắm đuôi nó, nó làm vậy vì ai chứ? !
Mông Đế có chút tức giận, dùng sức giật đuôi khỏi tay La Kiều, không ngờ La Kiều lại bổ nhào cả người lên lưng nó, hai tay ôm cổ, dùng cằm cọ cọ sau gáy Mông Đế: “Đừng nóng giận.”
Mông Đế quay đầu đi, mặt phụng phịu.
La Kiều hôn đối phương một ngụm: “Ta biết ngươi là vì ta, đừng nóng giận được không?”
Mông Đế nghiêng đầu nhìn La Kiều, không lên tiếng, bất quá nó xoay người rời khỏi cửa hang.
La Kiều vừa thấy sự tình có lối thoát thì bám riết không tha, tiếp tục dùng thân mình cọ cọ, nhưng Mông Đế vẫn không lên tiếng, trái tim La Kiều siết chặt, tiến tới bên tai Mông Đế, nhỏ giọng nói vài câu, hơi thở ấm nóng làm Mông Đế nhịn không được giật giật lỗ tai, ánh mắt híp lại, quay đầu, chóp đuôi quét qua bắp chân La Kiều: “Ngươi nói thật?”
“Đương nhiên!” La Kiều cắn một ngụm lên tai Mông Đế: “Bất quá ngươi phải đáp ứng, không được làm như đêm nay nữa.”
Hoa báo là động vật sống về đêm, nếu Mông Đế thật sự muốn thừa dịp đêm tối tới tìm Sa Mỗ cùng Hi Đạt gây phiền toái, La Kiều căn bản không có biện pháp nào, không phải lần nào cũng may mắn đụng mặt như đêm nay.
Nếu bảo Sa Mỗ cùng Hi Đạt rời khỏi núi đá thì có lẽ càng gặp nguy hiểm hơn.
Cho nên, La Kiều chỉ có thể xuống tay từ chỗ Mông Đế, về phần cho ra bao nhiêu ưu đãi, La Kiều biểu thị mình đã chuẩn bị tâm lý. Dù sao đều là người trong nhà, không tính là lỗ!
Mông Đế nhìn La Kiều một hồi, đột nhiên biến hóa hình thái, một tay bế bổng La Kiều, hung hăng cắn một ngụm lên cằm cậu: “Đây là ngươi nói!”
Dứt lời, Mông Đế ném La Kiều lên vai, nhanh chóng chạy về phía một gốc sung cao lớn.
La Kiều bị động tác đột nhiên của Mông đế dọa hoảng, quả thực cậu đồng ý nhưng không tính thực hiện vào lúc này a…
Không cần nóng vội vậy đi? ! Ít nhất cũng tìm một nơi xa chút, cách núi đá gần như vậy, lỡ bị bắt gặp thì người bị đánh đòn không phải mình sao! Nghĩ tới nghĩ lui, La Kiều cảm thấy cuộc trao đổi này mình thực lỗ vốn. Bất quá, thời gian tiếp đó La Kiều không còn nghĩ tới vấn đề lỗ hay lời gì đó nữa, bởi vì Mông Đế đã tha cậu lên cây, một ngụm chặn môi cậu lại. Làn nhiệt nóng bỏng thổi quét toàn thân, mấy vấn đề linh tinh kia, chờ mặt trời ló dạng rồi nói sau…
Hi Đạt nằm trong hang, lúc Mông Đế vừa tiếp cận nó đã thức dậy cảnh giác cao độ, tự nhiên cũng nghe thấy từng câu từng chữ của La Kiều cùng Mông Đế, nó có chút hối hận, sớm biết vậy, nó nên trực tiếp lao ra đánh một trận với con hoa báo kia!
La Sâm cùng La Thụy cũng biết Mông Đế đến, hai anh em đã sớm quen với chuyện này, ba ba bị con hoa báo kia mang đi, trời còn chưa sáng sẽ chưa trở về, ngủ thôi.