Đọc truyện Trọng Sinh Thành Liệp Báo – Chương 110
Sư tử đực là vị vua tượng trưng cho sức mạnh trên thảo nguyên. Bọn nó uy vũ, cường hãn, lông bờm trên cổ làm chúng thoạt nhìn càng cường tráng, càng có sức mạnh cùng lực uy hiếp hơn. Đối với sư tử cái mà nói, sư tử đực có lông bờm càng dày rậm càng đại biểu gen càng xuất sắc, sẽ cùng bọn nó sinh ra hậu đại càng khỏe mạnh, cường tráng hơn.
Sư tử đực chỉ là khách qua đường trong sư đàn mà thôi, sư tử cái mới là người lãnh đạo thực sự, những con sư tử cái sinh sống quần thể trong một lãnh địa cơ bản đều có quan hệ huyết thống. Vòn nó có thể là chị em, chị em họ, hoặc là mẹ con, có khi lên tới cả chức bà. Bất quá để phòng ngừa tình trạng sinh đẻ họ hàng gần, mỗi khi sư vương của sư đàn là loại tiến hóa cường hãn, hơn nữa thời gian trụ lại sư đàn vượt qua hai năm thì những con sư tử cái trẻ tuổi trong đàn sẽ bị đuổi đi, một lần nữa phân chia lãnh địa, nghênh đón tân sư vương.
Nhóm sư tử cái không thể nói ra lí do cụ thể của việc này, nhưng quy luận sinh sản trải qua nhiều thế hệ nói cho bọn nó biết, phải làm như vậy.
Mười hai con sư tử cái trong sư đàn Áo La Tư đều có quan hệ huyết thống, chủ yếu được truyền thừa từ gia tộc mẫu hệ. Trước Áo La Tư, sư vương trụ lại sư đàn này chưa có con nào vượt qua hai năm, nhưng Áo La Tư đã đánh vỡ quy luật này. Tuy thời gian nó chiếm lĩnh sư đàn chỉ mới tròn một năm, nhưng nó đủ cường hãn, hơn nữa còn đang ở độ tuổi tráng niên, nhóm sư tử cái phải suy nghĩ đến chuyện đuổi toàn bộ mười một ấu tể đi sau khi chúng trưởng thành. Trước kia chỉ cần đuổi sư tử đực là được, nhưng hiển nhiên, trừ phi Áo La Tư cho phép một con sư tử đực khác không có quan hệ huyết thống với mình gia nhập sư đàn, nếu không, nhóm sư tử cái cũng phải rời đi.
Áo La Tư đã quen một mình một cõi lại cho phép một tên nào đó tới nhà mình ở, cùng vợ mình thân thiết, lại còn chiếm luôn tiện nghi của con mình sao?
Đương nhiên là không có khả năng.
Cho nên, nhóm ấu tể này toàn bộ phải rời khỏi mụ mụ, bắt đầu cuộc sống một mình.
Ấu tể tuổi này đúng là thời điểm hoạt bát nhất, Nhạc Mỹ lưu lại để ý, còn lại toàn bộ sư tử cái đều đi săn.
Sư vương Áo La Tư rốt cuộc có được chút thời gian rảnh rỗi.
Từ lúc nhóm sư tử cái tiến vào kỳ động dục tới nay, nó liền đêm ngày không ngừng làm lụng vất vả, sức chịu đựng cùng thể lực đều bị khảo nghiệm ác liệt.
Một con sư tử cái, Áo La Tư ứng phó thoải mái, hai con sư tử cái, Áo La Tư vẫn thoải mái như cũ, ba con sư tử cái, thể lực Áo La Tư bắt đầu chống đỡ hết nổi, bốn con sư tử cái, chân Áo La Tư bắt đầu run lên, năm con sư tử cái, Áo La Tư cơ hồ muốn quỳ rạp trên đất mà ngủ đến không dậy nổi…
Suốt một tháng qua, Áo La Tư cơ hồ sắp tinh tẫn sư vong, bất quá vì giữ gìn tôn nghiêm của sư vương, tránh đám sư tử đực lưu lạc thừa cơ, Áo La Tư vẫn ương ngạnh chống đỡ!
So với mùa mưa trước cả mười hai con sư tử cái đều động dụng, ít ra số lượng mẫu sư năm nay đã giảm bớt phân nữa.
Lúc con sư tử cái cuối cùng hài lòng rời đi, Áo La Tư suýt chút nữa lệ rơi đầy mặt.
Giống đực thuần khiết thật không dễ đảm đương a…
Mấy nhóc sư tử con chạy đến trước mặt Nhạc Mỹ, chỉ Áo La Tư đang đứng trên tảng đá đón gió rơi lệ hỏi: “Dì ơi, ba ba làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Nhạc Mỹ vỗ vỗ đầu nhóc con: “Không cần để ý tới nó.”
Nhạc Mỹ là con sư tử cái giao phối với Áo La Tư sớm nhất, hiện giờ đã mang thai một tháng, lúc này Áo La Tư trong mắt nó còn không mê người bằng linh dương đầu bò, lại càng không quan tâm giờ phút này sư vương nghĩ cái gì, vì sao lại khóc lóc thê thảm như vậy.
Cho nên nói, giống đực thuần khiết cỡ nào cũng không thoát khỏi vận mệnh dùng xong liền bị vứt bỏ a…
Khác với sư vương Áo La Tư, sau khi tiến vào mùa mưa, ba con sư tử đực của sư đàn Hoắc Tư Bỉ bắt đầu tranh đoạt kịch liệt quyền giao phối. Anh em Phỉ Lực cùng Ai La đã được bốn tuổi, chúng đã có năng lực làm sư tử cái mang thai. Nạp Tư bảy tuổi, chính trực tráng niên, cho dù trong mắt Sa Oa cùng Tổ Oa, con sư tử đực này chẳng là gì cũng không thể dễ dàng làm nó từ bỏ quyền giao phối.
Xung đột giữa ba con sư tử đực là chuyện không thể tránh né, nhóm sư tử cái hoàn toàn không để mắt tới. Ba tên này hợp lại cũng không thắng nổi Áo La Tư, làm bọn nó mất đi lãnh địa được tổ tiên truyền thừa, với sự cầm đầu của Tổ Oa, phần lớn nhóm sư tử cái đều bất mãn với ba tên sư vương này, tình tự này theo thời gian lại ngày càng sâu sắc hơn.
Cho dù là hai con sư tử đực loại nguyên thủy trước đó cũng không làm sư đàn gặp phải tình cảnh túng quẫn như hiện tại.
Mất lãnh địa, mất con mồi, chúng nó còn có thể mất gì nữa đây? !
Phỉ Lực cùng Ai La đã quyết định, bọn nó phải chiến thắng Nạp Tư, cướp lấy quyền lãnh đạo sư đàn, sau đó đạt được ưu ái của nhóm sư tử cái! Nếu nhóm sư tử cái không muốn bọn nó tiếp tục lãnh đạo sư đàn thì địa vị của sư tử đực sẽ bị hạ thấp. Phỉ Lực cùng Ai La tuyệt đối không muốn để chuyện này phát sinh.
Về phần Nạp Tư, nó cần phải bảo trụ địa vị hiện tại của mình.
Không khí giữa ba con sư tử đực ngày càng khẩn trương, xung đột hết sức căng thẳng.
Nhóm sư tử cái ở xa xa quan sát, bọn nó đã quá thất vọng về Nạp Tư, nếu hai con sư tử trẻ tuổi này có thể chứng minh bản thân thì nhóm sư tử cái sẽ quyết định đứng về phía bọn nó.
Cho dù không đánh lại Áo La Tư, không thể giành lại lãnh địa đã mất đi, nhưng vùng châu thổ lớn như vậy, so với những sư đàn khác, sư đàn Hoắc Tư Bỉ vẫn rất mạnh.
Sư đàn xao động là thời điểm nguy hiểm nhất, đàn linh cẩu Gia Nhĩ Na sinh tồn ở mảnh đất kẹp giữa sư đàn Hoắc Tư Bỉ cùng Áo La Tư chỉ có thể cụp đuôi mà sống.
Con cái thủ lĩnh Gia Nhĩ Na cách đó không lâu vừa sinh ba ấu tể, hai cái một đực. Sau khi hai con cái chào đời thì bắt đầu công kích, cắn xé đối phương, linh cẩu con vừa sinh ra đã có răng nanh, cho dù mắt không nhìn thấy vẫn theo bản năng tiêu diệt đối thủ cạnh tranh. Truyền thừa của loài linh cẩu theo quy tắc cha truyền con nối, chỉ cần Gia Nhĩ Na không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đột ngột chết đi thì một trong hai ấu tể giống cái sẽ kế thừa địa vị của mụ mụ, trở thành thủ lĩnh tương lai, vì thế một trong hai bọn nó chỉ có thể có một con sống sót đến lúc trưởng thành.
Có lẽ hôm nay, cũng có thể là một ngày nào đó trong tương lai, con cường tráng hơn sẽ giết chết chị em của mình.
Về phần ấu tể đực còn lại, nó sẽ không tham gia màn tranh đoạt của chị em mình, linh cẩu là loài theo chế độ mẫu hệ, thành viên giống đực vĩnh viễn chỉ có thể cúi đầu trước mặt nữ vương.
Gia Nhĩ Na muốn tách hai ấu tể đang cắn xé nhau ra, nhưng mỗi lần nó không chú ý thì bọn nhỏ lại bắt đầu công kích nhau, chỉ có sữa mẹ mới làm chúng tạm thời bình tĩnh trở lại.
Đàn linh cẩu hiện tại đã hoàn toàn chiếm cứ mảnh đất không ai quản lý này, tân sinh mệnh cũng đã chào đời, Gia Nhĩ Na tin tưởng mình sẽ dẫn dắt tộc đàn sống thật tốt.
Bất quá, đàn linh cẩu cũng không dám quên cái miệng rộng khủng bố cùng sức mạnh cường hãn của Áo La Tư, mỗi lần nghe thấy tiếng gầm của sư vương lại bắt đầu nơm nớp lo sợ, này cơ hồ đã trở thành phản ứng bản năng của chúng.
Nếu đám linh cẩu này biết sư vương hùng tráng vì thỏa mãn các bà vợ của mình mà đi đứng nhũn cả ra không biết sẽ có cảm tưởng thế nào…
Hi Đạt về tới lãnh địa La Kiều, trong bảy con liệp báo đực, ba anh em mới tới cuối cùng đã giành được thắng lợi. Bọn nó tới từ sa mạc, hoàn cảnh sinh tồn ác liệt làm chúng lại càng cường hãn, năng lực thích ứng càng tốt hơn liệp báo bình thường. Từ sau khi rời khỏi mụ mụ, chúng bắt đầu lang thang, rời khỏi sa mạc, tìm kiếm một vùng lãnh địa của riêng mình, cuối cùng đi theo đại quân di chuyển tới vùng châu thổ này.
Bọn nó tới đã đánh vỡ cân bằng của đám liệp báo ở vùng châu thổ, anh em Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc không còn độc bá nữa.
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cũng không phải yếu, chỉ là ba anh em nhà kia chiếm ưu thế số lượng, mà đây cũng là nguyên nhân quan trọng Hi Đạt quyết định chọn bọn nó.
Nguyện vọng của Kiệt Lạc bất thành, nó chỉ có thể chờ mong báo em gái tiếp theo xuất hiện, hoặc là mùa mưa kế tiếp hi vọng nó sẽ may mắn hơn.
Về phần Mạt Sâm, nó vốn không có nhiều hứng thú với Hi Đạt, có lẽ vì La Kiều, mà cũng có thể không phải, ai biết được chứ. Tóm lại, so với Kiệt Lạc đang uể oải thì Mạt Sâm có vẻ tràn đầy tinh thần, nó một mình săn được một con linh dương rồi gọi em trai tới ăn chung.
Kiệt Lạc bị em gái bỏ rơi biến bi phẫn thành sức ăn, cùng Mạt Sâm chia sẻ con linh dương gazen đực béo mập này, hương vị thực không tồi.
Sau khi Hi Đạt trở lại lãnh địa La Kiều thì cũng tạm thời ở lại núi đá.
Hi Đạt cùng Sa Mỗ không có kinh nghiệm ở trong hang động, da lông liệp báo là lớp ngụy trang trời sinh, chỉ cần bọn nó lẳng lặng đứng trong bụi cỏ sẽ không bị phát hiện. Điểm duy nhất có thể làm chúng bại lộ chính là cái đuôi to của mình. Này cũng là nguyên nhân chúng không cần tốn công tìm kiếm hang động ẩn thân.
“Ai nói nơi này chỉ dùng để ngủ?” La Kiều ngồi trước mặt Hi Đạt cùng Sa Mỗ, ba ấu tể của Sa Mỗ cùng La Sâm, La Thụy đang lăn lộn trên đống cỏ khô. La Kiều liếc mắt nhìn nhóm tiểu liệp báo một cái, nói tiếp: “Đụt mưa, chắn gió, dùng cỏ khô để che mùi, này không phải rất quan trọng sao?”
Sa Mỗ cùng Hi Đạt nhìn nhau, bọn nó phải thừa nhận, cảm giác gặp mưa không tốt chút nào, tất cả họ mèo lớn đều không thích da lông bị ướt, ngoại lệ duy nhất là hổ, nhưng bọn nó sinh sống ở bờ kia đại dương, đối với liệp báo sinh hoạt trên thảo nguyên mà nói, chúng là ‘người ngoại quốc’.
Hi Đạt gạt gạt cỏ khô dưới thân, nằm úp sấp thế này thực thoải mái. Nếu sinh ấu tể ở trong này quả thực an toàn hơn cảnh màn trời chiếu đất ngoài thảo nguyên rất nhiều.
Tuy liệp báo cái luôn cẩn thận giấu ấu tể đi, nhưng cứ cách vài ngày lại phải đổi nơi khác, bởi vì mùi của tiểu liệp báo có thể đưa tới những kẻ săn mồi, cho dù là chó rừng cũng có thể giết chết bọn nhỏ.
Loại hang động này đủ bí mật, cỏ khô cũng có thể che mùi, quan trọng hơn, trốn ở đây da lông ấu tể sẽ không bị nước mưa làm ướt nhẹp, cũng không vì nhiệt độ chênh lệch quá lớn giữa ngày và đêm mà sinh bệnh. Nghĩ vậy, Hi Đạt không khỏi có vài phần kính trọng La Kiều, tuy em trai hơi ngốc một chút, bất quá có thể một mình nuôi lớn hai ấu tể chứng minh nó có bản lĩnh của mình.
Sa Mỗ hiển nhiên cũng bị La Kiều thuyết phục, bên ngoài đang mưa to, hiện tại cơ hồ chiều nào cũng đổ mưa, loại thời tiết này có lẽ còn kéo dài một đoạn thời gian. Bọn nó núp trong hang núi thực an toàn, cũng có thể bảo trì da lông sạch sẽ, quan trọng hơn, ấu tể sẽ không lạnh đến phát run: “Ngươi đúng.”
Sa Mỗ hiếm có dịp khen ngợi La Kiều, lại còn phá lệ liếm liếm tai cậu.
La Kiều nhất thời có cảm giác mở mày mở mặt, chỉ còn kém biến về hình người, hai tay đấm lên ngực để biểu đạt tâm tình kích động của mình.
Một khi kích động, đầu óc sẽ nóng lên, mà đầu óc nóng lên sẽ phát ngốc.
Vì thế, La Kiều liền ngốc.
“Yên tâm đi, mụ mụ, chị gái, các ngươi cứ ở lại đây, ăn uống ngủ nghỉ ta lo hết! Muốn thay đổi khẩu vị gì chỉ cần nói một tiếng, bay trên trời, đi trên đất hay bơi dưới nước ta đều bắt tới cho các ngươi!”
La Kiều vừa vỗ ngực cam đoan vừa lên kế hoạch cho sự nghiệp vĩ đại của mình.
Sa Mỗ cùng Hi Đạt liếc nhìn nhau, không lên tiếng.
Đứa con quả nhiên không nên khen ngợi, nhất là những đứa ngốc thế này…