Bạn đang đọc Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta: Chương 48: Kiện Tụng.
Lâm Hoan và Trương Khắc Mạnh ở quê đến hết năm mới, ngày mùng 8 mới vào thành phố. Trương Khắc Mạnh đêm nay sẽ đi tàu hỏa đến công trường bên Bắc Kinh, vì mùng 10 tháng giêng bắt đầu làm việc. Lâm Yến thấy bọn họ mang theo mấy đứa nhỏ, vô cùng vui mừng. Tiểu Hinh và Tiểu Đào gặp mọi người thì có dáng vẻ rụt rè, nhút nhát, làm Lâm Hoan ngại ngùng nói: “Đều đần giống như em.”
“Nói bừa!” Lâm Yến không hài lòng quát bảo em gái không nói nữa, quay đầu lại nói với hai cháu ngoại: “Đến đây với bác nào!”
Cô đưa tay đón Tiểu Hinh, Tiểu Đào ở nhà được cưng chiều hơn, trách nhiệm cũng lớn hơn, theo chị đến bên cạnh Lâm Yến: “Hai đứa đều thông minh, sống ở thành phố một thời gian nữa, được đi nhà trẻ sẽ bạo dạn hơn thôi.”
“ Như thế rất tốn kém đúng không ạ?” Ở trong thành phố đã mấy tháng, vợ chồng Lâm Hoan biết đi vườn trẻ rất tốn kém.
“Không tìm vườn trẻ đắt đỏ là được, ở phía bắc có một nhà máy dệt, vườn trẻ ở đó thu lệ phí không cao, chất lượng cũng rất tốt. Ở đó cô giáo và bảo mẫu đều có trách nhiệm lại có trình độ cao, một tháng chỉ có 230 đồng.”
“Chị à, thôi, thôi để mẹ em trông nom thôi.” Trương Khắc Mạnh nói lắp bắp. Hắn vẫn không thể chấp nhận được mức chi phí cao như vậy trong thành phố, hai đứa nhỏ là 460 đồng, chưa kể các chi phí khác, một tháng Lâm Hoan cũng không kiếm được từng ấy.
Lâm Yến không lên tiếng, cô không muốn ép buộc em rể. Nhưng nhìn cháu ngoại dáng vẻ rụt rè sợ hãi, lòng cô thật không dễ chịu.
“Em muốn sống với Tiểu Hinh, Tiểu Đào trong thành phố, Khắc Mạnh, coi như em không làm ra tiền có được không? Em đảm bảo sẽ không tốn tiền của anh, em cầu xin anh, không có hai đứa nhỏ, buổi tối em không ngủ được.” Lâm Hoan kiếm ra tiền, không phải sống nhìn sắc mặt mẹ chồng mỗi ngày, nói chuyện cũng to gan hơn so với trước kia. Cô mở to hai mắt, hơi nước mịt mờ, đáng thương nhìn chồng, hy vọng hắn có thể gật đầu.
Trương Khắc Mạnh thật sự nhẫn tâm, quay đầu đi chỗ khác, không để ý đến lời thỉnh cầu của vợ. Lâm Yến bực bội trợn mắt nhìn bóng lưng hắn. Nhìn thấy em gái cố gắng kiềm chế, mở to mắt, không muốn cô nhìn thấy bộ dạng bản thân khóc lóc, trong lòng vô cùng khó chịu.
Ăn cơm tối xong, Trương Khắc Mạnh dặn dò lần nữa, bảo Lâm Hoan hai ngày nữa đưa bọn trẻ về quê. Hoàng Vĩ Lương đưa hắn ra trạm xe, rời thành phố đi Bắc Kinh.
Lâm Yến phớt lờ hắn, cô ủng hộ Lâm Hoan giữ con ở lại thành phố, cô: “Đừng để ý đến hắn. Không tốn tiền của hắn là được, chị trợ cấp cho em.”
Thấy vẻ mặt ba mẹ con em gái không hào hứng, cô lại cảm thấy lời của mình đường đột quá mức, đành ngượng ngùng không nói nữa. Lâm Hoan lại nhẹ nhàng kêu một tiếng chị.
“Em nghe chị, trước kia, em cảm thấy hắn chính là trời. Bố mẹ chồng đương nhiên là đúng, rời khỏi gia đình, em tự nhiên sợ mình không có nơi nào để đi. Nhưng hiện tại em không sợ nữa, không có bọn họ em vẫn có thể nuôi sống bọn nhỏ, so với khi sống với bọn họ vẫn còn tốt hơn.”
Lâm Yến nhìn em gái tán thưởng, đàn ông gia trưởng thường thích phụ nữ nhu nhược. Nhưng đàn ông không biết rằng đó là gánh nặng cố tình gánh lấy. Nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra với hắn, phụ nữ sẽ bối rối, không biết làm gì. Nếu Lâm Hoan mạnh mẽ hơn, Trương Khắc Mạnh mặc dù không dễ chịu lắm. Nhưng áp lực trên vai hắn sẽ giảm bớt, từ từ sẽ thấy thích cuộc sống như vậy. Lâm Hoan cũng sẽ không còn là con người yếu đuối bị người Trương gia coi thường.
Đáng tiếc Hoàng Bằng Tường với hai em họ chênh lệch tuổi tác quá lớn, không thể chơi cùng nhau được. Cậu bé chỉ có thể cẩn thận dẫn hai đứa nhỏ đi chơi vườn thú, rồi đi ăn KFC, chứ không chịu chơi cùng bọn trẻ nữa.
“Tiểu Tường thật ngoan, chịu giúp mẹ chiêu đãi các vị khách nhỏ. Việc học tập của con còn bận rộn, chuyện còn lại cứ để mẹ và dì lo.”
Hoàng Bằng Tường như trút được gánh nặng. Cũng may Tiểu Hinh, Tiểu Đào tự chơi với nhau rất vui vẻ, Lâm Yến cũng không phải lo lắng quá.
Lâm Hoan trở lại làm việc, trong nhà chỉ còn Lâm Yến, Ngọc Lương và mẹ chồng. Hoàng Vĩ Lương dạo này không biết bận rộn gì, đi sớm về trễ, Lâm Yến hỏi cũng không nói nên cô cũng không nhiều chuyện nữa. Bụng cô càng ngày càng to, ở trong biệt thự chơi đùa cùng hai đứa nhỏ nhà em gái. Bọn trẻ lớn lên trong núi, ra thành phố cái gì cũng mới lạ. Trước khi cho bọn trẻ đi vườn trẻ, cô phải cố gắng giúp chúng hòa đồng, nếu không bạn bè ở vườn trẻ sẽ khinh thường chúng, đối với lũ nhỏ không tốt chút nào.
Ở đó chỉ là nhà máy dệt, mặc dù bây giờ thu nhập không tốt lắm, nhưng đó đã từng là công ty sản xuất trọng điểm của thành phố, công nhân viên chức ở đó vẫn còn rất kiêu ngạo. Con cái của bọn họ xem thường người nhà quê là chuyện bình thường.
Tiểu Hinh và Tiểu Đào khi mới mặc quần áo mới rất lo lắng, ngồi không dám ngồi, chơi không dám chơi. Nhưng hàng ngày đều mặc quần áo mới, tâm tư ấy liền phai nhạt. Lâm Yến chỉ yêu cầu bọn nhỏ cố gắng giữ gìn vệ sinh, khi thích hợp thì uốn nắn vài thói quen xấu, mặc dù tiến triển rất chậm, nhưng hai đứa nhỏ đã thay đổi so với lúc mới đến.
Thậm chí Lâm Yến còn dẫn tụi nhỏ đến nhà Lý Tuệ một chuyến, dạy chúng chào hỏi người lạ, dùng từ ngữ lễ phép. Tiểu Hinh còn xấu hổ, Tiểu Đào lại dạy gì nói nấy, chọc Lý Tuệ cười ha ha. Bình Bình còn cầm một thanh kẹo cho hai chị em.
“Cảm ơn dì!”
“Tiểu Đào, gọi là chị thôi. Con xem, mặc dù chị ấy lớn rồi, nhưng giống anh họ vẫn là học sinh, nên chỉ gọi là chị thôi.”
Tiểu Đào và Tiểu Hinh ngây thơ gật đầu. Tiểu Hinh nói nhỏ một câu: “Chúc mừng năm mới chị! Cảm ơn chị ạ!”
Bình Bình cũng cười, Tiểu Hinh càng có thêm tự tin, không còn rụt rè nữa.
Lâm Yến được gợi ý, còn mang bọn nhỏ đến tòa nhà độc thân của xưởng cơ giới, thăm hai vợ chồng em hai. Đây là bác hai của bọn nhỏ, hai đứa trẻ trong chốc lát không còn sợ hãi. Đến buổi chiều, bọn nhỏ đã chơi cùng một chỗ với trẻ con trong tòa nhà độc thân, không còn lộ ra “hơi thở rừng núi” đặc biệt. Lâm Yến vô cùng vui sướng.
Qua ngày 16 tháng giêng, hai đứa nhỏ nhà Lâm Hoan cũng đi vườn trẻ nhà máy dệt. Lâm Hoan vì cố gắng kiếm tiền, ban ngày đi may, buổi tối nếu không làm thêm giờ sẽ nhận ít nút áo về đóng, công việc thủ công kiếm chút ít tiền. Nhìn em gái khổ cực như thế, Lâm Yến rất đau lòng. Cô đang muốn giúp đỡ em gái thì mẹ chồng Lâm Hoan và con trai út tìm đến nhà.
Trước kia Lâm Yến chưa từng gặp em trai chồng Lâm Hoan, đột ngột gặp người có vóc dáng cao to sừng sừng như cái tháp, cô không khỏi thoáng sửng sốt.
“Tôi tới là để đón cháu trai cháu gái về nhà.” Bà Trương vừa vào cửa, không đợi Lâm Yến khách khí mời ngồi uống trà, đã đứng ở cửa, thái độ nói chuyện kiên quyết.
Lâm Yến chỉ cảm thấy tức giận tới mức máu nóng xông thẳng lên não, nói chuyện cũng không còn khách khí: “Hoan Hoan là mẹ của mấy đứa nhỏ, trẻ con phải ở cùng với mẹ, bà không thể đòi đem đi được.”
“Nhưng đấy là cháu tôi!”
“Chúng tôi không ngăn cản bà tới thăm các cháu, nhưng mọi người không được quyền đem bọn nhỏ rời xa mẹ chúng.” Lâm Yến không đợi đối phương trả lời, giọng nói đột nhiên uy nghiêm, “Nếu dám cướp bọn trẻ đi, tôi dám kiện các người ra tòa đấy.”
Mẹ Trương mang theo con trai út, vốn muốn uy hiếp Lâm Yến. Bà không ngờ Lâm Yến lại nói như vậy, nhất thời trố mắt sửng sốt, sau vài giây, miệng mới kêu la không buôn tha: “Đừng suốt ngày đem tòa án hù dọa người khác, tòa án chẳng phải do nhà cô mở ra, cô nói chúng ta là kiện được luôn đấy à.”
“Bà có tin tôi gọi được cảnh sát đến chỉ sau một cuộc điện thoại không?” Lâm Yến cầm điện thoại lên, nhìn mẹ chồng Hoan Hoan đe dọa.