Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta

Chương 47: Kích Động


Bạn đang đọc Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta: Chương 47: Kích Động


Mùng tám, một mình Hoàng Vĩ Lương đi họp lớp.
Lần này Mã Thiến cũng giống như năm ngoái, ở trong nhóm đi đi lại lại tự do, mọi người đều ca ngợi cô môi giới kinh doanh xây dựng lãi lớn. Khi Hoàng Vĩ Lương đến, chỉ thấy nhiều bạn học nữ đang vây quanh Mã Thiến, nghe cô khoác lác đến nước bọt tung bay: “ Chính phủ vừa đề ra kế hoạch, đã có người tới tranh cướp mấy cửa hàng mặt tiền, trong ba ngày đã bán hết không còn cái nào, cửa hàng mặt tiền cuối cùng bán 97 vạn. Hiện tại người ta ra giá một trăm vạn, đáng tiếc ông chủ công ty tôi không còn căn nào trong tay. Biết không, vợ Hoàng Vĩ Lương có 74 vạn, mua một lúc ba cửa hàng mặt tiền luôn. Nếu như bây giờ bán sang tay, mỗi cái kiếm được 25 vạn, ba cái chính là 75 vạn đấy!”
“Chậc chậc, bây giờ kiếm tiền thật dễ dàng quá.” Mấy cô gái hâm mộ đến mức hai mắt phát sáng, dường như ngồi trước mặt không phải là Mã Thiến mà là bảy mươi vạn nhân dân tệ.
“Năm ngoái tôi còn phải theo chân các bạn thuyết phục. Lại nói, Dương Vân còn liên hệ với tôi hai lần, nhưng không quyết tâm xuống tay, giờ thì tốt rồi, hai mươi mấy vạn không cánh mà bay như vậy thôi.”
“Ai mà nghĩ tới, thành phố sẽ quy hoạch nha.” Một bạn học nữ thở dài nói một câu.
Hóa ra, tháng Mười, khi Lâm Yến đang bận rộn tới mức đầu óc choáng váng, Ủy Ban thành phố rốt cuộc cũng triển khai kế hoạch xử lý sông đào xung quanh thành phố, đem toàn bộ bùn nước hôi thối làm sạch, dẫn nước sông Trường Giang và Hoàng Hà ở vùng lân cận vào, khiến nước tù đọng thành dòng chảy. Đồng thời, phía nam tiểu khu Ức Long Hào Đình, ao nước thối lúc trước trở thành một hồ nước hình chữ nhật dài khoảng 5km, rộng 2 km. Hồ phía bắc, phía nam Ức Long Hào Đình bỏ ra một khu vực rộng hơn một ngàn thước, xây dựng một khu vui chơi. Kiếp trước, khi nào bản quy hoạch này xuất hiện, Lâm Yến không nhớ rõ. Nhưng trong 7 năm, Lâm Hồ Cư một bước nhảy lên thành cửa hàng địa sản kiểu mẫu, chính là được lợi từ kế hoạch này mà thành.

“Công ty chúng tôi còn thừa mấy căn phòng, mọi người có ai thích không?” Mã Thiến tranh thủ mọi cơ hội bán hàng.
“Hừ, đều là tầng trên cùng, nơi không ai muốn lấy, còn ở đây giả vờ là miếng thơm ngon.” Tề Tuệ Linh đang ở cách đó không xa, cố ý châm biếm Mã Thiến.
“Đúng là ếch ngồi đáy giếng, tầng trên cùng thì sao? Bây giờ khi xây tầng trên cùng xử lý rất tốt. Căn bản sẽ không xuất hiện sự cố rỉ nước. Hơn nữa, nóc phòng được xử lý cách nhiệt tốt, ở trong phòng chắc chắn không có cảm giác là tầng áp mái. Mọi người vẫn nghĩ là loại nhà tầng cũ, tầng thượng mùa đông lạnh, mùa hè nóng, khó chịu chết người sao?”
“Cũng chỉ khoác lác, mèo khen mèo dài đuôi.”
“Tôi khoác lác? Tôi có tư cách gì mà khoác lác, năm ngoái giới thiệu cửa hàng mặt tiền ọi người không tốt sao? Hừ hừ, có người không muốn nhìn người khác sống khá giả hơn thôi. Năm ngoái nói vợ chồng Hoàng Vĩ Lương nghỉ việc, hỏi nhà cửa cũng chỉ là chó đần giả mạo chó săn, không mua nổi mặt nạ ư. Người ta mua một lúc luôn 3 cửa hàng mặt tiền, hiện tại kiếm chắc vài chục vạn. Thế mà vẫn không chịu rút kinh nghiệm, vẫn còn ở đây nói xằng nói bậy. Không cảm thấy mất mặt à? Nếu là tôi, chắc phải nhảy từ trên cửa sổ này xuống mất.”
“Mã Thiến!” Tề Tuệ Linh nổi giận đùng đùng điđến. “Cô là loại người gì đây, ngay cả việc làm chính thức cũng không có, cả ngày chỉ chạy loạn khắp nơi, khó khăn lắm mới kiếm được miếng cơm ăn, còn ở đây lừa bịp gì chứ, ai mà không biết con người của cô.”
Hai mắt thấy sắp bùng phát một cuộc đại chiến, mấy bạn học nữ cùng nhau khuyên can. Cũng may Lưu Hải Lâm tới, trợ lý của anh đang có ý định mua nhà. Mã Thiến hung hăng trợn mắt nhìn Tề Tuệ Linh, hừ mũi một tiếng, ngẩng cao đầu đi qua người cô ta, giày cao gót đạp đất cộp cộp rời đi.

Có Mã Thiến rêu rao, Hoàng Vĩ Lương trở thành đối tượng chú ý của các bạn học, so với Lưu Hải Lâm không hề kém cạnh.
Lưu Hải Lâm là người giàu thứ thiệt, nhưng các bạn học với hắn chênh lệch quá lớn, một lần tiêu 10 -20 vạn cũng không là gì, là phú ông ngàn vạn thì có bao nhiêu chuyện để kể? Mọi người chỉ có thể nhìn bóng lưng kia, trong lòng âm thầm ngưỡng mộ và ghen ghét mà thôi. Hoàng Vĩ Lương thì không giống vậy. Vào thời điểm này năm ngoái, so với rất nhiều bạn học, cuộc sống của anh cũng chỉ tàm tạm. Năm nay anh đột ngột phất lên, thoát nghèo thành giàu. Trường hợp ngoại lệ này khiến anh trở thành ngôi sao mới trong mắt các bạn học. Mặc dù chỉ là một ngôi sao nhỏ bé nhưng cũng khiến đa số bạn học không ngừng hâm mộ.
“Ánh mắt cậu không chỉ tốt bình thường đâu, nhà cửa đối diện kênh rạch thối mà cũng dám mua.” Lưu Hướng Huy trêu chọc Hoàng Vỹ Lương, “Khó trách đơn vị cũ của hai người bị giải thể, vẫn có thể phá được vòng vây, chuyển vào Tân Hoa cư xá ở, thật là lợi hại!”
Đối mặt với ánh mắt kính phục của Hướng Huy, trong lòng Hoàng Vỹ Lương vô cùng xấu hổ. Khi anh thi đỗ chứng chỉ kỹ sư giám sát đã hơi đắc ý, cảm thấy dựa vào bản thân cố gắng có thể lo cho gia đình một cuộc sống không phải tính chuyện cơm áo gạo tiền. Không ngờ vợ anh so với anh lợi hại hơn, tùy tiện một chút đã kiếm được trên trăm vạn, khiến tôn nghiêm đàn ông của anh bị thách thức đến cực điểm. Anh là người rất sĩ diện, lúc này đương nhiên sẽ không nói mọi việc là do Lâm Yến làm, nhưng trong lòng anh không hề yên bình.
Lâm Yến không tới, có ba bốn bạn học nữ không chút e dè vây quanh Hoàng Vĩ Lương. Dương Vân, Lưu Quân đều muốn Hoàng Vĩ Lương cho ý kiến xem tòa cao ốc nào trong thành phố đáng đầu tư nhất. Những thứ này Hoàng Vĩ Lương không hề biết, há mồm cứng lưỡi không biết nên nói gì cho đúng. May mà Tề Tuệ Linh lải nhải không ngừng, a dua nịnh hót không được, chặn lại những lời nói này hết.
Hoàng Vĩ Lương không thể chịu nổi Tề Tuệ Linh lải nhải, lấy bao nhiêu cớ cũng không thoát khỏi, cuối cùng không còn cách nào đành đỏ mặt nói : “Tôi vừa uống hơi nhiều nước, xin phép.”

Mấy bạn học nữ giữ thể diện cho, anh mới nhếch nhác đi ra ngoài được, một mình đứng ở cửa cầu thang ngẩn người.
Bạn học gặp gỡ khiến anh cảm thấy tình trạng một tháng mấy ngàn của mình rất không hài lòng. Hoàng Vĩ Lương sầu muộn, hung hăng hút vài hơi thuốc, trong đầu rối loạn. Tiếp tục giám sát công trình, hai vợ chồng xa cách khổ sở không kể xiết, thu nhập cũng có hạn. Lại nói, thấy vợ cố gắng vì cuộc sống gia đình khá giả hơn phải chịu áp lực cuộc sống rất lớn, trong lòng Hoàng Vĩ Lương cũng hết sức không đành lòng, “Lối thoát của tôi ở đâu?”, anh đang gào thét trong lòng.
Đang nhíu mày suy tư khổ sở, bỗng nhiên có người vỗ vai anh.
“Nghĩ gì thế?” Là Lưu Hướng Huy.
“Mình không muốn đi công trình mãi, cậu nói ở trong thành phố, làm gì để phát triển tốt đây?”
“MÌnh cũng không biết, cả nhà mình từ trên xuống dưới chỉ biết dạy học. Ha ha, nếu muốn mình nói, vậy thì phát triển sự nghiệp giáo dục, đây là công việc vĩ đại lại có tiền đồ sáng sủa.” Lưu Hướng Huy đưa cho Hoàng Vĩ Lương một điếu thuốc, hai người đốt lửa, tựa vào cây cột trước đại sảnh.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Hoàng Vĩ Lương hiểu rất rõ ưu khuyết điểm của mình. Năng lực giao tiếp với người khác không mạnh, làm ăn buôn bán lại không có ánh mắt nhạy bén như vợ, điểm duy nhất khiến anh kiêu ngạo, là năm ấy còn ở trung học, đạt rất nhiều thành tích thi cử vượt xa các bạn. Anh luôn nắm chắc phương pháp chiến thắng cuộc thi và đặc biệt am hiểu phương pháp phân tích đề thi.
“Cậu nói xem mình mà làm giáo viên phụ đạo ngoại khóa cho học sinh trung học thì thế nào?”

“Quá tốt ấy chứ, Vĩ Lương, đây chính là thế mạnh của cậu đó. Năm đó, khi ngồi cùng bàn, cậu giúp mình phụ đạo số học, mỗi lần chỉ nói dăm ba câu cũng giúp mình hiểu được.”
“Đó là cậu thông minh thôi.”
“Xùy, chúng ta đều đã lớn, mình còn không rõ tài cán của mình là gì ư, Vĩ Lương, cậu nghĩ ra ý tưởng làm giáo viên phụ đạo rất tốt. Hiện tại, phụ huynh rất coi trọng việc học hành của con cái, thị trường cho công việc này là rất lớn.”
Hai người dập thuốc, cùng nhau ngồi trong góc đại sảnh: “Công việc này với mình còn rất xa lạ, hy vọng cậu có thể dạy mình.” Hoàng Vĩ Lương gấp gáp nói.
“Ha ha, mình chỉ có thể nói cho cậu biết cần điều kiện gì, phải làm những thủ tục gì, còn cái khác, bản thân cậu tự xem xét.”
“Nói mau đi…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.