Bạn đang đọc Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta: Chương 16: Khổ Tâm.
Lâm Giai Bân nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng chỉ vào Lâm Yến: “Chị nhớ những gì chị nói hôm nay đấy, tôi mà còn gọi cô là chị, thì tôi sẽ không mang họ Lâm.”
“Tao nhổ vào. Có giỏi thì cả đời này mày đừng bao giờ đòi tiền cha nữa.” Lâm Giai Bình cũng nhảy dựng lên bảo vệ chị cả.
“Hừ. Tôi không dùng tiền của anh là được.” Lâm Giai Bân nhịn xuống, lúc này mới nói.
“Tao còn tưởng mày có bản lĩnh lắm, xem ra vẫn còn có ý định đòi tiền cha, từ trước tới nay vẫn không có tiền đồ như thế, mày còn có tư cách gì ở đây lên mặt bày đặt sĩ diện hão.” Lâm Yến chỉ hắn, châm chọc nói.
Từ lần trước, Ông Lâm bị Lý Tuệ đuổi đi, đến giờ vẫn còn giận Lâm Yến, ông ngồi ở đầu ghế salon nghe con gái nói chuyện, cũng không biết trong lòng nghĩ gì, dù sao cũng vẫn mang bộ mặt xa sầm, lúc này lại đứng lên chỉ vào Lâm Yến quát: “ Mày càng ngày càng quá đáng rồi đấy, lại còn quá đáng với cả em trai mày à.”
“Con đây quá đáng với nó như thế nào? Cha đau lòng sao? Nó là cậu thế mà vừa rồi lại quát Tiểu Tường cút đi, nó quá đáng như thế, cha làm cha sao lại không dạy bảo nó một chút? Cha còn dám mắng con.
Cha, cha sờ lương tâm của mình xem, từ khi con có thể làm việc, cho dù là cần dùng tiền hay cần người hầu hạ, cha có khi nào mà không đem con ép tới khô kiệt sức lực, cha, cha có từng đau lòng, có từng thương con dù chỉ một chút không?
Thằng ba muốn con chu cấp tiền cho nó đi học, còn muốn con tìm việc cho nó làm, đây là nó đến cầu xin con à, có kiểu cầu xin người ta như vậy sao? Nó là em trai con, không phải ông chủ của con.”
“Em mày còn nhỏ, có gì thì mày dạy nó? Sao lại nói lời khó nghe như vậy, mày còn có trách nhiện của người làm chị không?” Nghe dưới lầu ồn ào, Lâm mẹ ra ngoài nghe ngóng, lúc này chạy xuống chất vấn Lâm Yến.
“Con cũng nhỏ hơn so với mẹ, mẹ dạy con phải nói thế nào mới đúng trách nhiệm đi.” Mẹ lại có thể nói cô như vậy, một chút áy náy lúc nãy còn sót lại, giờ cũng không còn đáng bận tâm nữa.
“Nói thế nào đi nữa, nó nhỏ hơn so với mày, nói gì không đúng thì mày nên nhường nó. Mày là chị nên suy nghĩ vì em trai một chút, giúp nó tìm công việc thoải mái một chút, mua quần áo cho nó để nó mặc cho có thể diện thì có là vấn đề gì lớn lao đâu.”
Lý luận của mẹ già không làm cho Lâm Yến tức giận, ngược lại, lại chọc cười cô: “Tiểu Tường cò nhỏ hơn cả thằng ba nữa, có phải mọi người cũng nên mua quần áo cho nó hay không? Mua vài bộ để nó mặc cho có chút ít thể diện? Mọi người biết rõ nhà tôi còn có trẻ con, nhưng lúc tới người nào cũng đều đi với hai tay trống trơn, có ai nghĩ là sẽ mua cho Tiểu Tường một ít quà? Một đại gia đình, đông như vậy, chỉ cần cha lấy hai cân táo đi là đủ. Mẹ, thằng bé là cháu ngoại của mẹ, mẹ có từng quan tâm đên nó một chút nào không? Không có, đã như thế mẹ còn muốn con giúp em trai mua đồ, xin việc à.”
Nói đến đây, Lâm Yến không nén được lửa giận, mình dốc hết sức trợ cấp chp nhà mẹ đẻ, mẹ lại không thèm nhìn con của cô một cái, cảm giác mất mát cùng ủy khuất này làm cô cảm thấy khó chịu: “Mọi người có một người nào là xem con tôi như người thân không?” Một mình cô, dù chịu bất kỳ ủy khuất nào cô cũng không nói, nhưng nhà mẹ đẻ lại coi thường con trai cô, làm cô không thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa.
Thấy trong mắt Lâm Yến đầy lửa giận, Lâm mẹ có chút sợ hãi, bà quả thật là chưa từng nhìn thấy cô con gái này nổi giận.
Một lát sau, Lâm Giai Bình nhẹ nhàng kéo tay áo Lâm Yến: “Chị, chị đừng tức giận, chưa cho Tiểu Tường quà là em không đúng, lần tới em nhất định sẽ mang đến cho cháu.”
Lâm Hoan đang ngồi ở bàn ăn cảm thấy xấu hổ, vẻ mặt ủy khuất bỏ lại chồng, đi đến trước Lâm Yến, đè vai để chị ngồi xuống, cô nắm chặt tay Lâm Yến, như là cảm thấy làm như vậy là cùng chị mình ở một trận tuyến rồi, cô ở nhà chồng bị mẹ chồng đè ép đến khổ sở, đến chỗ chị gái muốn mang theo quà tặng, mẹ chồng cũng không cho phép.
Lâm Giai Bân thấy anh hai cùng chị hai như vậy, vừa tức vừa uất ức, hắn tức giận chỉ chỉ hai người: “Không phải là nhìn thấy người ta chỉ có ít tiền dơ bẩn thôi à, thế mà đã đi nịnh bợ rồi, hừ, sau này tôi có nghèo chết cũng không đến cửa nhà Lâm Yến cô xin xỏ.” Nói xong, hắn nhìn cha mẹ một cái, rồi nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Lâm mẹ liền chạy đến kéo Lâm Yến: “Nhanh đi ngăn em mày lại a.”
“Sao mẹ không bắt nó nói xin lỗi con?” Ngay cả đứng lên Lâm Yến cũng không thèm, lạnh lùng hỏi lại.
“Mày. Mày. Sao mày có thể trở nên ác độc như vậy? Tao, tao cũng không muốn nhận mày là con tao nữa.” Lâm mẹ nổi giận đùng đùng.
Lâm Yến làm như không nghe thấy, đứng dậy đi qua phòng bếp. Đời trước, cô ít tiếp xúc với em ba, đúng là không hiểu rõ thằng em trai này, nhưng xem ra là lại cùng một hàng với em cả, vừa rồi trước khi đi, nó nhìn cha mẹ một cái rõ ràng là muốn cha mẹ gây áp lực cho cô buộc cô phải nhượng bộ.
“Ai, Bân Bân, Con mau quay lại đi.” Lâm mẹ thấy uy hiếp không hiệu quả, vội vàng chạy đến kéo con trai lại, “Một mình con định đi chỗ nào đây? Mau quay lại đây a.”
Hoàng Vĩ Lương cùng mẹ anh xách theo ít rau xanh, còn tươi mới đi vào, thấy một màn này, không hiểu rõ đầu đuôi ra sao nhưng vẫn khuyên Lâm Giai Bân: “Cơm sẽ xong ngay thôi, ở ngoài rất lạnh vào nhà ngồi đi đã.”
Hoàng Vĩ Lương đẩy vai Lâm Giai Bân đi vào nhà, để hắn ngồi lên ghế salon.
Thấy không khí trong phòng khách có chút là lạ, Hoàng mẹ cười cười với Lâm mẹ, liền xách đồ vào phòng bếp, Hoàng Vĩ Lương cũng cung kính đưa thuốc hút cho cha vợ, lặng yên ngồi bên cạnh ông mười mấy phút, liền kéo Hoàng Bằng Tường vào phòng học: “Tiểu Tường, ba cùng con đi làm một số bài tập tiếng anh nhé.”
Hoàng Bằng Tường đã sớm kìm nén đến ngột ngạt rồi, vừa nghe ba nói như vậy, vội vàng đứng lên đi nhanh lên lầu.
Sau khi cả nhà ăn cơm xong trong không khí ngột ngạt này, Lâm Giai Bình tạm biệt chị, nói hắn còn có một số việc phải làm, hắn phải trở lại công xưởng ngay. Lâm Yến lấy một ít lạp xưởng mình làm, với một ít thịt kho cho hắn mang theo, nói hắn ăn xong lại đến lấy.
“Chị cả, bọn em cũng về đây.” Vợ chồng Lâm Hoan cũng tạm biệt Lâm Yến, từ khi Lâm Yến nói chuyện quà cáp, mặt Lâm Hoan vẫn đỏ mãi đến giờ, chồng cô Trương Khắc Mạnh lại càng cảm thấy xấu hổ, lúc tạm biệt cũng không dám nhìn Lâm Yến.
“Hoan Hoan, đây là chị cho tiểu Hinh với tiểu Đào.”
Lâm Hoan sống chết cũng không chịu nhận đồ trong tay Lâm Yến.
“Hoan Hoan, em cầm đi, cũng không phải là chị cho em, em không thể thay con mình nói không nhận quà được.” Lâm Yến kiên quyết đưa đồ cho em gái.
“Chị cả, em thật xin lỗi chị.” Vành mắt Lâm Hoan đỏ ửng.
Trương Khắc Mạnh xoa xoa hai tay: “Chị cả….”
“Đừng nói nữa, hai đứa quá khó khăn, chị biết.”
Cha vì muốn có hai nghìn, để làm đám hỏi cho thằng ba liền đem Lâm Hoan gả đến tận sơn cốc. Trên núi kia nông sản cũng không đáng tiền bằng tảng đá nát, cây cũng không thể trồng, cũng không có giá trị khai phá du lịch, chính phủ hiện nay còn đang định cho họ di dân.
Nhìn em gái cùng em rể mặc áo choàng cũ đi thăm người thân, mũi Lâm Yến ê ẩm, nhưng mẹ Trương khắc Mạnh quá mạnh mẽ, hai người bọn họ lại quá mềm yếu, dù cô giúp đỡ cũng không tốt lên được, làm Lâm Yến không biết nên giúp họ thế nào nữa.
Cha mẹ Lâm Yến vẫn ngồi trên ghế salon, Lâm Yến cũng không muốn cùng họ dây dưa không rõ ràng nữa, thu dọn phòng bếp xong lại đi lên phòng ngủ trên lầu, nằm trăn trở trên giường, suy nghĩ đến đầu có chút đau, mơ mơ màng màng ngủ một chút lúc dậy đã thấy hơn bốn giờ chiều, lúc này mới bò dậy, xuống lầu thấy ba người ngồi trên ghế salon vẫn còn chưa đi.
“Yến, nhà con thật thoải mái, mẹ muốn ở vài ngày.” Lâm mẹ thấy con gái xuống lầu, vội vàng chạy đến, kéo cô ngồi lên ghế salon, bà hôm nay không đạt được mục đích thì chắc chắn không bỏ qua.
“Thế thì tốt quá rồi, Mẹ, mẹ ở với con thì con cũng không cần lo lắng vạn nhất không trả được tiền vay ngân hàng rồi, chúng ta còn có vườn trái cây ở nhà có thể bán đi để trả nợ.” Lâm Yến vừa nghĩ rõ ràng, dù có phát giận hay nói đạo lý với bọn họ thì đều uổng công, cô phải ích kỉ tính toán chi li hơn họ thì mới thoát được.
“Mày đừng mơ.” Cha mẹ cô cùng nhau nhảy dựng lên.
“Cha mẹ, vườn trái cây kia là con mua giống cùng với phân bón, hai người không thể bỏ qua con như vậy.” Lâm Yến ủy khuất vạn phần nói.
“Mày, mày càng ngày càng quá đáng.” Hai người trăm miệng một lời.
“Con là được hai người nhặt về phải không? Em cả muốn mua nhà, hai người cho đến mấy vạn, con chỉ là lấy lại cái mà con đã từng cho cũng không được sao?” Lâm Yến vốn đang giả vờ, nhưng chuyện thương tâm này lại tái diễn, cô làm sao lại không chua sót trong lòng? Nước mắt lại theo nhau ào ào chảy xuống.
Lâm cha cùng Lâm mẹ đen mặt, kéo nhau ngồi xuống ghế salon, họ đối mặt với nước mắt của con gái cũng không có cách nào nói ra lời quá đáng hơn được.
Trong nhà lại một trận tĩnh lặng, Lâm Giai Bân lặng lẽ đẩy tay cha mình.
“Yến, thằng ba còn muốn đi học nữa.” Lâm cha đen mặt, dùng giọng nhẹ nhàng nói.
“Vậy thì nó cứ đi đi, không cần con phải đồng ý.” Lâm Yến giả bộ ngu ngơ.
“Học phí em con rất cao, đến hơn mấy ngàn cơ.”
“Vâng.” Lâm Yến mệt mỏi nói.
“Con ít nhiều gì cũng phải cho nó một chút.” Ông Lâm không muốn vòng vo nữa.
“Được, mẹ có phải sẽ không về hay không?” Lâm Yến cố tình tạo cho bọn họ cảm giác, nếu mẹ già không trở về chính là đồng ý cho cô lấy vườn trái cây làm thế chấp để vay tiền ngân hàng. May là bọn họ ngốc, nếu không Lâm Yến uy hiếp cũng vô tác dụng.
“Sao chị lại có thể không biết xấu hổ……” Lâm Giai Bân đang đầy bụng hi vọng cha có thể trấn áp chị cả, vừa nghe lời này liền không nhịn được chỉ trích.
“Tao chắc chắn sẽ không không biết xấu hổ mà cầm tiền trong nhà đi chơi internet, kết quả là không để ý đến việc học tập, bây giờ còn muốn lừa bịp cha để lấy tiền như mày.” Lâm Yến khinh thường liếc em trai một cái.
“Không cần làm khó em trai mày, mày nói một câu rõ ràng cho tao, rốt cuộc mày có thể cho bao nhiêu tiền?” Ông Lâm muốn tát cho con gái một cái, ông ngẩng đầu thấy con rể đi đến, vội vàng rụt tay lại.
Hoàng Vĩ Lương ngồi xuống xa xa ở bên bàn ăn.
“Một xu cũng không cho.” Lâm Yến nhìn thấy rõ ràng động tác của cha, làm sao cô có thể chịu được đây. Khi nói chuyện giọng nói còn mang theo âm thanh nức nở.
“Yến, mày không giúp em ba mày, bọn tao không về.” Lâm mẹ vẫn một lòng không từ bỏ nói ngang.
“Vậy thì con rất hoan nghênh.”
Ông Lâm tức giận thở hổn hển, oán hận trừng vợ mình một cái: “ Đều im miệng đi.”
Tất cả mọi người đều im lặng, không nói gì nữa, không khí trong nhà bị đè nén xuống làm người ta hít thở không thông.