Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta

Chương 15: Em Trai Thứ Ba.


Bạn đang đọc Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta: Chương 15: Em Trai Thứ Ba.


Phiếu đề cử nhiều hơn hôm qua một chút, tiếc là còn chưa đủ, mấy ngày nay A Phong đổi văn phong tốt hơn, cố gắng viết ra văn phong các vị thích. Xin hãy bỏ phiếu cho chút món ăn tinh thần!!!
Thu gom phiếu đề cử a—–!!!===
Ai~…., thật là khó chịu.
Cho dù trong lòng có cứng như tường thành, đối mặt với mẹ già một khóc, hai nháo, ba treo cổ, thiếu chút nữa Lâm Yến đã giơ tay đầu hàng, dù sao, cô đã có thói quen bị cha và mẹ già bắt nạt.
Ai, lại mềm lòng nữa rồi, việc gì cũng phải có lần đầu, cửa ải mẹ già gây sự, cô mà không vững tâm lại trở về cuộc sống như kiếp trước, cho dù phải giúp nhà mẹ đẻ, cũng không thể giúp bằng cách này, nếu không cô cũng sẽ bị kéo vào vũng bùn này không thoát ra được, Lâm Yến không ngừng tự an ủi mình, lòng đầy tâm sự đi xuống dưới lầu.
“Chị cả, chị tìm công việc giúp anh hai?” Em trai thứ ba Lâm Giai Bân lại gần, ánh mắt lóe lóe nhìn chị mình.
“Học làm thợ mộc rồi, một phân tiền cũng chưa kiếm được.” Năm ngoái em ba tốt nghiệp trung học, đáng tiếc thi thiếu hơn hai trăm điểm, không phải tư chất hắn kém mà là hắn trộm tiền của cha đi chơi internet không chịu học bài, cha giận đến muốn đánh hắn, mẹ già hồ đồ còn liều mạng che chở, Lâm Yến liếc mắt nhìn em ba, tính cách lại xấu, cực kỳ không biết chịu trách nhiệm, cô lúc nói chuyện với hắn cũng không có sắc mặt tốt.
“Học thợ mộc mà phải đến ở trong nội thành sao?” Em ba không tin nói.
“Vậy thì sao, đó có phải chuyện của cậu đâu?” Lâm Yến nói qua chuyện khác, nghe nói hắn làm việc trong đội xây dựng, không biết hắn có học kỹ thuật cho tốt không, “Bây giờ trong thành phố có nhu cầu rất lớn đối với nghề mộc cùng xây dựng, nếu cậu có tay nghề thì cũng có thể làm được.”
Lâm Yến vừa nói, vừa đi đến ghế sa lon ngồi xuống, Hoàng Vĩ Lương cùng mẹ chồng đi siêu thị, trong nhà chỉ có Tiểu Tường cùng người nhà Lâm gia.

“Làm ở đội xây dựng quá cực khổ, em không đi.” Em ba ngồi vào bên cạnh Lâm Yến.
“….” Nhìn bộ dáng không hiểu chuyện kia của hắn, Lâm Yến rũ mắt không để ý đến hắn.
Em ba nhịn được một lát, lại nói: “Chị, chị giúp em tìm công việc đi.”
Đời trước, Lâm Yến giới thiệu em trai đến một xưởng máy móc tư nhân, để hắn học làm thợ tiện (công nhân kỹ thuật đứng máy tiện), không tới một tháng em trai đã bỏ chạy, không chịu làm nữa, sau này, hắn ở thành phố bán thức ăn, cũng không tới một tháng lại bỏ, không chịu được khổ lại không có năng lực, sau khi kết hôn em ba ở nhà theo cha già trồng táo, vì làm không tốt, lại lười biếng bị cha già mắng chửi rất nhiều, sản lượng cây ăn quả trong nhà giảm, mà mấy năm đó giá tiền nước trái cây lại cao lên, nhà người khác trong thôn sống vô cùng tốt, nhà họ lại khó khăn, cha cùng mẹ đòi tiền cô càng dữ dội hơn.
“Cậu muốn làm công việc gì?”
Nghe chị hỏi vậy, trong mắt Lâm Giai Bân lóe hi vọng, nhưng lại thấp giọng nói nhỏ: “Cái gì cũng được.”
“Vậy đi học làm thợ mộc với thằng hai đi.”
Lâm Giai Bân không thể tin được mở to mắt: “Anh hai học làm thợ mộc thật sao?” Hắn hạ mí mắt, “Em không học cái đó.”
“Mày thì biết cái gì, bây giờ làm thợ mộc rất có tiền, thầy dạy của tao một tháng kiếm hơn hai nghìn đồng đó.” Lâm Giai Bình không vui trợn mắt nhìn em trai, vuốt vuốt quần áo trên người. Bộ quần áo này là hắn trốn thầy lén đi làm mộc cho người ta để kiếm tiền mua, lớn như này hắn còn chưa có cảm giác thành công như vậy, mặc bộ đồ mới này, bước đi cũng cảm thấy thẳng sống lưng.
“Làm thợ mộc mệt mỏi như vậy mới kiếm được chút tiền, em không làm.” Lầm Giai Bân nghiêng đầu.

“Chị một tháng làm việc cực khổ, nhiều lắm cũng chỉ được bảy tám trăm, cậu muốn làm gì ra nhiều tiền, cướp ngân hàng sao?” Lâm Yến mất hứng nói.
“Chị làm ra ít tiền như vậy?” Lâm Giai Bân nháy mắt, bất luận cha mẹ gặp chuyện gì đều tìm đến chị cả đòi tiền, hắn còn tưởng chị cả kiếm được rất nhiều tiền.
“Cậu cho là chị có thể kiếm bao nhiêu tiền? Trước kia chị ăn mặc cần kiệm trợ cấp về nhà, bây giờ Tiểu Tường lớn rồi, chị phải suy nghĩ cho nó.”
Lâm Giai Bân không nói gì, chị hắn đem chuyện này nói ra rồi, về sau bọn họ muốn đi đòi tiền chị cả cũng càng thêm khó khăn.
“Chị, em muốn vào tỉnh học kỹ thuật.”
“Cậu nghĩ cậu học giỏi lắm sao?” Lâm Yến hỏi.
Lâm Giai Bân không nói, một lát sau, hắn thấp giọng nói: “Trong tỉnh có rất nhiều trường tư nhân, tùy tiện học một nghề là được rồi, cha cũng đã đồng ý.”
“Vậy sao?, vậy tự cậu xem tình hình rồi đi học thôi.” Đời trước khi Lâm Yến làm giáo viên ngoài biên chế ở trường tại chức, đối với những người không muốn học tập còn làm xấu mặt nhà trường, sống không có lý tưởng, tiêu xài tiền mồ hôi và xương máu của phụ huynh vô cùng không thích, giờ nghe lời nói của em trai, Lâm Yến cảm thấy không có hứng thú.
Lâm Giai Bân cho là nếu chị ủng hộ mình, như vậy hắn có thể đòi chị tiền học phí rồi, không nghĩ đên chị hắn lãnh đạm như vậy, làm hắn rất căm phẫn: “Chị, em cảm thấy chị thay đổi, không thương bọn em nữa.”
Lâm Yến nhìn bộ dáng em trai giống như đúc vẻ mặt vừa rồi của mẹ già, trong lòng thương tâm lại nén giận nói: “Tiểu Bân, cậu có thương chị không? Biết bây giờ chị đang phiền não cái gì không?”

“Chị có thể phiền não cái gì chứ, tốt nghiệp đại học lại làm việc trong thành phố, anh rể làm ra tiền, bây giờ lại mua nhà tốt, đẹp như vậy.” Nghĩ đến chị cả cự tuyệt yêu cầu hắn, Lâm Giai Bân càng nói âm thanh càng lớn, làm chị hai Lâm Hoan cùng chồng đều nhìn sang bên này.
“Mua căn nhà này, chị phải mượn bốn vạn, vay ngân hàng hai mươi vạn, cậu nói chị có phiền não không?”
“Chị, chị cũng quá to gan, cũng không sợ bị kiện a.” Lâm Giai Bình nghe Lâm Yến nói khẩn trương nhảy lên, nói chuyện cũng lắp bắp, hắn vẫn thấy lạ, chị không có tiền làm sao lại đột nhiên mùa nhà lớn như vậy, thì ra là tiền đi mượn a.
“Giai Bình cậu ngồi xuống. Chị tự có tính toán của mình, tất nhiên là không sợ. Bây giờ anh rể cậu một tháng lương hơn hai ngàn, trả ngân hàng một ngàn, còn dư lại một ngàn, không đến bốn năm bốn vạn tiền đi mượn sẽ được trả hết. Tiền của chị chỉ cần đủ sống với Tiểu Tường là được.”
Hai anh em nhìn nhau, họ không nghĩ đến để mua căn nhà lớn này, phải vay rất nhiều mới có thể mua được, sửng sốt một lát, em hai mới nói: “Chị không sợ vạn nhất anh rể không kiếm được tiền?”
“Cho nên chị phải tiết kiệm tất cả để chuẩn bị vạn nhất có chuyện bất trắc.”
Hai anh em không nói chuyện một lúc lâu, một lát sau, thằng hai Lâm Giai Bình hưng phấn nói: “Chị, nói vậy, em tiết kiệm mấy năm cũng gom được mấy vạn, cũng có thể mua phòng ở nội thành.”
“Đúng vậy, chỉ cần cậu có thể kiếm được tiền, thanh toán tiền đặt cọc, mỗi tháng trả góp là được.” Lâm Yến cười, “Suy nghĩ thì rất dễ, không có thực lực thì chỉ là nói suông. Chủ yếu cậu phải có chuyên môn, có kinh nghiệm chuyên môn trong tay thì ăn mặc không cần lo.”
“Không thành vấn đề chị, trong tháng vừa rồi em lén thầy đi làm mộc riêng cho người ta, đã kiếm được ba trăm rồi, em thấy ở nội thành làm ra tiền không khó.”
“Người ta không chê cậu làm không tốt sao?” Lâm Yến vừa mừng vừa lo.
“Không có, chị, hai tháng nữa, nếu thầy còn không phát tiền lương cho em, em liền tìm công ty lắp đặt thiết bị, em sẽ tìm thêm chút việc để làm, kiểu gì cũng có thể kiếm được tiền.” Em hai nhẹ nhàng phủi quần áo một cái, dường như có bụi bẩn trên đó, thật ra hắn căn bản là không hút thuốc.
Lâm Giai Bân thấy hai người nói chuyện cao hứng, vô cùng không vui, lạnh lùng nói với anh hai: “Cao hứng vớ vẩn cái gì a, một thợ mộc nát thì có gì mà kiêu ngạo.”

Lâm Giai Bình tức giận nắm lấy cổ áo em trai, ông Lâm rống to lên mới chịu buông ra.
Lâm Giai Bân tức giận ngồi lại trên ghế sa lon: “Chị biết rõ hiện tại bọn em cần dùng tiền, nhưng lại cố tình nói vậy, rõ ràng là không muốn giúp bọn em một chút, chị là cố ý ko muốn cho bọn em tiền chứ gì.” Hắn thế nhưng dám chỉ trích Lâm Yến như vậy.
“Chị đã giúp cha mẹ nuôi lớn các cậu, bây giờ cậu nên đóng góp cho gia đình.” Lâm Yến ngoài mặt giận dữ, trong lòng lại cười lạnh.
Lâm Giai Bân tức giận một lúc, bỗng nói: “Vậy chị tìm việc cho em làm.”
“Muốn làm, cậu học làm thợ mộc với thằng hai đi.”
“Không, thợ mộc nát làm gì có tiền đồ …….”
Lâm Giai Bân còn chưa nói hết, Lâm Giai Bình giống như con mèo nhảy dựng lên: “Mày thì không nát sao, mày còn là kẻ lừa bịp đó.”
“Lừa bịp? Hì hì.” Từ này còn chưa được sử dụng rộng rãi như sau này, bây giờ chỉ phổ biến ở nông thôn, là tiếng địa phương, Tiểu Tường chưa từng nghe qua, không nhịn được cười lên.
Lâm Giai Bân nhịn không được, nổi đóa với Tiểu Tường: “Cút sang một bên, con thỏ nhỏ đáng chết kia.”
Lâm Yến bị ủy khuất cũng không muốn vì mình tranh luận, thế nhưng em ba dám trút giận lên con trai cô, nhất thời cô lửa giận công tâm: “Lâm Giai Bân, người nên cút hẳn nên là cậu. Bảo đi học thì cậu đi chơi internet, làm việc thì cậu sợ chịu khổ. Cậu có tư cách gì mà bày ra bộ mặt chó hình người ngồi ở đây, kén cá chọn canh nhìn cái này không thích, cái kia cũng không ưa, cũng không nghĩ một chút cậu có thể làm được gì. Ăn uống cũng là mồ hôi nước mắt của cha làm ra, không phải là lừa bịp thì là gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.