Bạn đang đọc Trọng Sinh Sau Debut Thành Center – Chương 7
Hai tháng luyện tập qua nhanh như chớp mắt, cuối cùng cũng tới lúc ghi hình cho “Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng”.
Giang Diệp và Đàm Mộng trước đó mấy ngày đã tới khách sạn gần đó do ban tổ chức chuẩn bị.
Quy tắc thi của “Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng” là dựa theo đánh giá cấp bậc ban đầu để xếp về ký túc xá nên trước đó các thực tập sinh đều ở khách sạn.
Mà sau khi mọi người đã tới đông đủ, người phụ trách sẽ tới, tập trung các thực tập sinh họp mặt.
“Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng” ban đầu chỉ có 60 thực tập sinh, thoạt nhìn hơi thiếu tính cạnh tranh so với các show cùng thời.
Nhưng vì là tới hiện tại, chương trình vẫn chưa công bố cách thi và danh sách cuối cùng cho nên cái gì cũng nói chưa chắc, các thực tập sinh đều thấy lo lắng trong lòng.
Người phụ trách hôm nay tới đây, cũng chẳng nói tỉ mỉ về vấn đề quy tắc thi như nào.
Người nọ chỉ nói các thực tập sinh sẽ dựa vào thứ tự đăng ký đi vào chọn chỗ ngồi.
Chọn xong chỗ ngồi rồi sẽ bắt đầu tiền hành đánh giá cấp bậc.
Tới đây thì nghe ra cũng chẳng khác gì so với các show khác.
Tuy các thực tập sinh nghe hơi mơ hồ nhưng cũng chẳng rối rắm gì nhiều.
“Còn về ký túc xá, mọi người cũng đã biết, sẽ căn cứ vào kết quả đánh giá của lần xét cấp bậc này mà chia ra cho mọi người.
Thứ hạng của bản thân càng cao, đương nhiên càng có lợi hơn cho việc chọn phòng ký túc xá”.
Người phụ trách nói xong lại dừng một chút, lại trấn an các cô, “Tuy vậy sau này cũng còn cơ hội để chọn lại, mọi người cũng không cần lo lắng quá”.
Có người giơ tay thắc mắc: “Vậy đánh giá cấp bậc là quay hết một ngày sao?”.
Người phụ trách gật đầu nói: “Không sai”.
Các thực tập sinh không khỏi sôi nổi nghị luận.
“60 người, có bao nhiêu tiết mục chứ?”.
“Chẳng phải là quay tới đêm à?”.
“Chắc vậy rồi, hẳn là tới nửa đêm mới quay xong rồi”.
“Trời ơi, mong là đừng có quay suốt cả đêm”.
Các thực tập sinh lo sợ.
Trước không nói chọn chỗ ngồi mất bao nhiêu thời gian, chỉ nói về việc sân khấu đánh giá cấp bậc đi, một lần cũng mất hơn ba bốn phút, còn tốn cả thời gian lão sư và các thực tập sinh giao lưu.
Tính ra, cũng phải quay mười mấy tiếng đồng hồ mới xong.
“Cho nên chúng ta sẽ bắt đầu từ sáng sớm nhé”, người phụ trách nói, “Mọi người cũng nên chuẩn bị tâm lý sẵn là sẽ thức đêm đi”.
Phía dưới là một mảng la rên.
Tuy nói thức đêm là chuyện bình thường đối với thực tập sinh nhưng dù sao thức đêm tập luyện và thức một đêm quay chương trình là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Bình thường luyện tập còn có thời gian nghỉ ngơi.
Nếu quay show thì khác rồi.
Kể cả bản thân không biểu diễn nhưng sẽ có lúc máy quay lia tới bản thân cho nên lúc nào cũng cần chuẩn bị tinh thần ở mức cao nhất.
Chỉ cần vô tình có một lúc lười biếng bị máy quay bắt được thì có khả năng sẽ lưu lại ấn tượng không tốt với người xem.
Người phụ trách: “Mọi người có thể tận dụng mấy ngày này mà nghỉ ngơi cho tốt hoặc là chuẩn bị một chút đi.
Ngoài ra, tuy rằng hiện tại còn chưa chính thức ghi hình nhưng mọi người đã có nhiệm vụ đầu tiên____ Quay một video 30s giới thiệu bản thân”.
Bên dưới lại là một trận xôn xao.
Giang Diệp nhíu mày suy nghĩ.
Chỉ có 30 giây a.
Nếu muốn hoàn toàn bày ra tài nghệ của bản thân, nghe ra có hơi khó.
Nếu trong 30s này muốn khiến người khác chú ý, vậy chỉ còn cách tìm một phương phướng mới lạ rồi.
…..!Tuy vậy, cô không quá muốn suy xét tới con đường này.
Dù sao, phong cách cô muốn thiết lập trước công chúng là ACE dựa vào thực lực để nói chuyện.
“Đây sẽ là màn chào mời của các bạn sau khi mọi người tiến vào chương trình.
Hãy nghiêm túc quay chụp nhé.
10 giờ sáng mai, hãy tới đại sảnh 103 tập hợp.Cảm ơn mọi ngườ”.
Người phụ trách vừa rời đi.
Nhóm thực tập sinh cũng sôi nổi hẳn lên.
Đàm Mộng lúc trở về đều muốn nói chuyện nhưng cô rất biết nhẫn nại, nghẹn mãi cho tới khi về phòng mới hỏi Giang Diệp: “Trời ạ, Giang Diệp, chỉ có 30s thôi.
Cậu đã nghĩ ra cái gì chưa?”.
Cô rất lo lắng nhíu mày, “Cậu nói 30s này có thể sao? 30 s thì ngay cả một điệu cũng không nhảy được, sao có thể phô bày được năng lực vũ đạo của tớ chứ?!”.
Giang Diệp rất không đạo đức góp ý cho cô: “Nghĩ nhảy nhót làm gì, tớ đây đề nghị với cậu lộn nhào mười cái, khẳng định có thể khiến mọi người kinh ngạc”.
Đàm Mộng:…..
Đàm Mộng tức giận nói: “Cậu dở hơi hả Giang Diệp”.
Giang Diệp lập tức bày ra vẻ mặt vô tội chẳng liên quan, bắt đầu mở valy của mình tìm quần áo.
Lần này là màn giới thiệu thứ nhất.
Tuy rằng lần này cũng chẳng nói lên điều gì nhưng cũng có rất ít người thật sự chỉ dùng một cái video 30s mà để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng với người xem để rồi họ thành fans cả.
Nhưng ít nhất, cô cũng muốn để cái tên Giang Diệp được biết tới.
Tuy rằng dựa theo số phòng mà tiến hành quay chụp nhưng cũng chẳng cản trở cô tới sớm xếp hàng.
…….!Quả nhiên, bởi vì chỉ có 30s nên có rất nhiều thực tập sinh quyết định dựa vào bề ngoài để mọi người có ấn tượng mãnh liệt.
Có người mặc đồng phục JK, có người mặc đầm, còn có người không biết thuê chỗ nào mà trực tiếp thuê trang phục thỏ bông tới đây.
Giang Diệp:……
Tóm lại là trăm hoa đua nở.
So ra, Giang Diệp còn cảm thấy chính mình mặc giống với một nữ sinh trẻ tuổi bình thường.
Mà nữ sinh cũng chẳng có gì không tốt cả.
Ít nhất cũng rất có lực tương tác nha!.
Giang Diệp ở ngoài chờ đợi khoảng một tiếng, rốt cuộc mới tới lượt của cô.
Đại sảnh của khách sạn được bố trí hệt như trong phòng tập.
Ở góc phòng bày không ít nhạc cụ, để cho thực tập sinh dùng.
Tuy vậy chỉ ngắn ngủn 30s mà muốn trình bày tài nghệ về nhạc cụ, cũng rất khó.
Giang Diệp lắc đầu, ý bảo không cần, sau đó ngồi ở cái ghế ở giữa phòng.
Người quay phim nói: “Chuẩn bị tốt thì gật đầu là được”.
Giang Diệp hít sâu một hơi, gật đầu.
Camera trước mặt cô bật lên.
“Chào mọi người, mình là Giang Diệp tới từ Giải trí Thịnh Duệ”.
Cô cũng chẳng muốn biểu diễn cái gì.
Chỉ muốn dùng 30s này nói hết những lời muốn nói.
“Tuy rằng hiện tại mọi người không biết mình nhưng mình nhất định sẽ để mọi người nhớ kỹ mình.
Bởi vì lần tới gặp mặt, mình sẽ ngồi ở vị trí thứ nhất để chào mọi người”.
………..
Ngày kế, trong phòng họp.
Cánh cửa được mở ra, một người trẻ tuổi vội vàng đi tới, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, “Thật ngại quá tôi tới muộn”.
Ngoài miệng hắn nói là ngại mà nét mặt chẳng có ý tứ xin lỗi nào, nhướng mày nhìn về bốn thầy cô còn lại, cười: “Mọi người chờ rất lâu rồi đúng không?”.
Bốn người còn lại: …..
Mục Tinh Trì là idol lưu lượng mới nổi mấy năm gần đây.
Nghe nói chương trình vì mời hắn làm giáo viên mà bỏ ra không ít tiền và sức lực.
Cho nên, tuy rằng có vài giáo viên chỉ có giận càng thêm giận nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể gượng cười nói: “Không có không có, bắt đầu thôi”.
“Không có thì tốt”, Mục Tinh Trì nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, “Một tiếng hẳn là có thể quay xong đi.
Lát nữa tôi còn có lịch trình”.
Bốn người còn lại:…..
Hôm nay họ tới là xem video giới thiệu của các thực tập sinh.
Mà sự quan sát và lời bình của họ sẽ được tổ tiết mục cắt ra để thả tiếng gió ra trước.
Bọn họ mở đầu tiên là hot trước cả khi ghi hình, Lâm Tối.
“Chào mọi người, tôi là Lâm Tối”.
Một cô gái tóc xoăn ngồi ở giữa, sự tự tin được biểu hiện rất rõ ràng, “Nếu có người hỏi vì sao tôi lại muốn vào nhóm nhạc nữ một lần nữa.
Tôi sẽ nói cho bạn rằng, vì tôi muốn được các bạn nhìn thấy.
Nếu có người hỏi muốn được các bạn nhìn thấy như nào, tôi sẽ nói, chỉ cần đứng ở vị trí thứ nhất, mọi người không ai không thể nhìn thấy tôi”.
“Tôi biết thực tập sinh này”, bên trái Mục Tinh Trì, cô giáo vũ đạo khác là Dương Tinh Tinh nói, “Trước đó em ấy từng tham gia một nhóm nhạc nữ, là một idol thành thục rồi.
Tôi cũng rất coi trọng em ấy”.
Đối diện cô, một thầy giáo thanh nhạc khác cũng gật đầu nói: “Cũng chỉ có em ấy mới tự tin như vậy”.
“Nói vậy là những thực tập sinh khác sẽ không nói mấy lời này ở video tự giới thiệu chứ?”.
“Đúng vậy, em ấy nói lời này là có nắm chắc rồi, những người khác không khỏi quá tự đại”.
Các thầy cô vừa cười vừa xem các video giới thiệu của các thực tập sinh khác.
Ai biết, thực tập sinh tiếp theo liền vả thẳng vào mặt họ.
“____ bởi vì lần tới gặp lại, mình sẽ ngồi ở vị trí thứ nhất chào hỏi với mọi người”.
Thiếu nữ trong videp chớp chớp mắt.
Dùng nét mặt vô hại nhất nói ra lời kiêu ngạo nhất.
Toàn bộ người trong phòng họp:……
Mục Tinh Trì trực tiếp cười thành tiếng, nhìn về vài thầy cô mới này, “Mọi người vừa nói gì cơ?”.
“….!Khụ, thật là không ngờ tới a”.
“Em ấy là ai?”.
“….Chưa gặp qua”.
“Không quen”.
Các giáo viên đều không hẹn mà cùng lật xem lý lịch của cô.
[Giang Diệp, 18 tuổi, thực tập sinh Giải trí Thịnh Duệ]
[Thời gian thực tập: 2 năm]
[Kinh nghiệm ra mắt: 0]
Mọi người:….
Dương Tinh Tinh cười, uyển chuyển nói: “Đương nhiên, có tự tin là tốt”.
Trần Nhất Minh cũng phụ họa, “Tôi cũng đồng ý, chỉ là phải nhìn thực tế”.
Một thực tập sinh với lý lịch bình thường, chẳng có gì nổi bật.
Ở thời điểm giới thiệu nói mình muốn lấy hạng nhất.
Đúng là tự tin quá mức.
Bọn họ chẳng để ý tới Giang Diệp, nhanh chóng chuyển qua video giới thiệu của thực tập sinh tiếp theo.
“Cũng không hẳn là vậy đi”, chỉ có Mục Tinh Trì là có ý kiến khác, “Chúng ta cũng chưa biết thực lực của em ấy ra sao, sao có thể nói được lời này của em ấy là viễn vông hay là khách quan được?”.
“Giang Diệp…..!Đúng không”, Mục Tinh Trì nhìn chằm chằm lý lịch của cô một lúc, gõ tay lên tập tài liệu, “Chờ qua hai ngày nữa sẽ biết thôi”.
____
Hai ngày sau, trong phòng trang điểm.
Bởi vì là sân khấu tự do nên trang phục của các thực tập sinh đều do stylist và chuyên viên make up của công ty chuẩn bị.
Tuy rằng Giải trí Thịnh Duệ chỉ có Đàm Mộng và Giang Diệp nhưng khi đi, công ty cũng cho hai người một stylist và một chuyên viên make up tới.
Chẳng qua hai người có chút đặc thù là vì không cùng một tiết mục nên trang phục của hai người hoàn toàn khác nhau.
Sắp lên sân khấu, nhân viên công tác tới xem hai người chuẩn bị ra sao rồi gắn microphone cho hai người.
Đám người rời đi rổi, Đàm Mộng ra khỏi phòng thử đồ.
Thấy Giang Diệp còn đang cọ tới cọ lui ở một phòng thử đồ khác, Đàm Mộng nghe trong chốc lát, vẫn là nhịn không được hỏi: “Ầy, Giang Diệp, cậu có mấy mic?”.
Giang Diệp: “Cái gì?”.
“Cậu có mấy cái mic? Cậu không phải là không biết quy tắc ngầm này chứ?.
Trên người không có mic hay có nhiều mic là có thể nhìn ra được tổ tiết mục có quay tới cậu không”.
Giang Diệp sửng sốt một chút, bỗng nhớ lại một chuyện.
Microphone.
Đúng vậy, coi như là quy tắc ngầm của ngành này rồi.
Tổ tiết mục sẽ căn cứ vào các thực tập sinh khác nhau mà phân cho số mic khác nhau.
Một mic là để thực tập sinh thu âm bình thường, còn một cái khác sẽ là cho hậu trường nghe lén.
Các cảnh hậu trường này có thể tùy thời ghi lại các động thái của thực tập sinh, cũng coi đây như tham khẻo để tiện vẽ ra các kịch bản cho chương trình.
Ở “Lấp Lánh 101”, số lượng microphone của thực tập sinh sẽ được chương trình và công ty thương lượng trước.
Các người vì thực tập sinh bỏ ra bao nhiêu tiền, các người muốn trọng tâm nâng ai lên, đều có thể được phản ánh bởi số lượng microphone.
Giang Diệp cúi đầu nhìn mình.
Bên ngoài, Đàm Mộng rất lâu không nghe được tiếng của cô, có chút luống cuống nói: “Cậu…!cậu ngay cả một cái cũng không có chứ.
Cậu không tới mức muốn khóc chứ?” Đương, đương nhiên, tớ cũng chỉ có một cái mic, khẳng định là chẳng thể thông cảm với cậu được”.
Giang Diệp không nói lời nào, bởi vì cô có hơi hoảng hốt.
Cô nhớ rõ ràng.
Đời trước, lúc cô đánh giá cấp bậc lần một, một cái mic cũng chẳng có, chỉ có lúc lên sân khấu mới có một cái cầm tay.
Mà lúc này, ở cổ áo và hông cô đều có một cái.
Chút tâm hự của edit: Đoạn này mới lại chuyển về edit truyện hiện đại, cũng là lần đầu tiên edit về giới giải trí nên nhiều chỗ có thể edit hơi loạn, các bác thông cảm nhé