Đọc truyện Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về – Chương 145
Editor: Dừas
Beta: Tiệm muối ba giới
Vào lúc 8 giờ tối, bữa tiệc ra mắt Ôn Hinh Nhã trở về đang cử hành ở trang viên Tân Thế Kỷ! Từ trước đến giờ, chưa từng có bữa tiệc ra mắt nào long trọng như vậy, các khách mời đến đây tham dự gồm những nhân vật nổi tiếng trong các lĩnh vực quân sự, chính trị, văn học, thương trường, giải trí cũng như giới thượng lưu thuộc mọi tầng lớp.
Trang viên Tân Thế Kỷ hiện là trang viên có kiến trúc Châu Âu sang trọng thời Trung cổ lớn nhất trong nước, tất cả các yến tiệc cao cấp nhất ở thủ đô đều được tổ chức ở đây.
Trang viên giống như cung điện của hoàng gia Châu Âu vào thế kỷ trước, mang đậm phong cách kiến trúc Corinthian, bên trên là cây mây và dây leo tựa như cơn lốc xoáy, phía dưới đó là hình vẽ cành lá hoa mao lương vàng, trên mái vòm rất cao đâu đâu cũng treo những đèn thủy tinh lộng lẫy, đan xen nhau, vừa nhìn vào thì bốn phía đèn tường trông như những cánh hoa nở ra hoàn mỹ, mặt trên được khảm đá mã não xinh đẹp.
Ở trên mặt đất được bố trí đá Vân Nam ở núi Thương Sơn, màu sắc đều được chọn lựa kỹ càng, đèn thủy tinh chiếu rọi xuống tản mát ra nơi những vị khách tôn quý, hoa văn thiên nhiên ở phía trên cũng nhờ ánh đèn mà trở nên sống động.
Toàn bộ trang viên, mang ánh sáng lộng lẫy, màu vàng nhạt của đèn thủy tinh mang theo ánh nắng buổi sáng, ở phía trên trang viên pháo hoa mười màu nở rộ sáng chói, trong không khí thoang thoảng hương hoa, ẩn chứa mùi hương của rượu vang đỏ cao cấp và có cả hương vị của thức ăn ngon!
Những người phục vụ mặc áo gile đứng xen lẫn giữa những vị khách mời!
Các quý ông tụ ba, tụ năm, bưng rượu vang đỏ chuyện trò vui vẻ!
Các nhóm khách nữ nổi tiếng, cùng nhau đọ sắc, cười nói xinh đẹp có một không hai!
Lúc này, đại sảnh lộng lẫy ánh màu vàng của đèn thủy tinh bỗng nhiên tối lại, không khí trong sân lập tức yên tĩnh, mọi người đưa ánh mắt hào hứng nhìn lên cầu thang phía hành lang dài.
Trên trần nhà rất cao các mặt đều được khảm 108 viên dạ minh châu, đan xen ngang dọc, giống như những ngôi sao nở rộ trên bầu trời, mà Ôn Hinh Nhã chính là ở như vậy bộ dạng trong trẻo nhưng lại không kém phần cao lãnh, chiếm lấy dự thần bí của ánh trăng, cao quý, kéo cánh tay Ôn lão gia từng bước một đi xuống cầu thang dài của lầu hai.
Trong nháy mắt kia, tất cả ánh hào quang đều tập trung lên người của cô, giống như cô đã lấy đi ánh sáng của những ngôi sao và ánh trăng trên trời, sự mượt mà của gió mưa, sự rực rỡ của sông núi cây cối trên trái đất, sự tốt đẹp may mắn của tinh, thần, hồn, linh của nhân gian.
Tất cả dung hòa làm một, từ từ nở rộ ra ba mươi sáu màu sắc, bảy mươi hai ráng mây màu, một trăm linh tám ánh sáng.
Tất cả mọi người trong buổi tiệc đều nín thở!
Ôn Hinh Nhã mặc bộ lễ phục dạ hội màu trắng lộ vai ôm sát ngực, giữa ngực có một đóa hoa quỳnh được điêu khắc bằng ngọc phỉ thúy xanh, làm làn da của cô trở nên phát sáng như ngọc, bên hông của cô được thắt nhẹ nhàng bằng tấm vài màu xanh nhạt quấn thành cánh hoa, vừa vặn phác họa lên dáng điệu uyển chuyển cẩn thận của cô.
Tư thế tuyệt trần, làm cho mọi người vô thức quên đi dáng người non nớt vừa phát dục của cô.
Bên dưới dùng chân váy xếp nếp bên trong hán phục, theo từng bước chân của cô những nếp gấp của váy sẽ nhẹ nhàng chuyển động một cách xinh đẹp, vạt váy uốn lượn đằng sau lưng.
Nếp gấp của váy cứ trùng điệp như tuyết và ánh trăng rơi đầy mặt đất.
Làn váy màu xanh lục nhạt được thêu những hoa văn hình hoa, hoa quỳnh trắng tinh, những chiếc lá màu xanh biếc, cành cây thì màu bạc, mọc ra xung quanh, một cành một lá một hoa, trông lộn xộn nhưng vô cùng phức tạp, thể hiện lên người thêu đã rất có tâm khi làm nên nó.
Theo từng bước chân của cô, giống như hoa sen đang nở ra, phong thái yểu điệu, làn váy uyển chuyển, nhìn từ đằng sau lưng hết sức quyến rũ!
Mái tóc dài của cô được búi lên cao, đôi tai đeo đôi khuyên tai nhỏ hình hoa quỳnh theo chủ đạo màu xanh lá cây, chiếc lá được làm bằng ngọc bích được chạm khắc và đánh bóng để làm điểm tựa cho đóa hoa quỳnh màu trắng, đẹp như bạch ngọc.
Nó như là nơi thu hút ong bướm đến để nghỉ chân.
Búi tóc đen tuyền mượt mà như dòng nước, những sợi tóc con khẽ rũ xuống khuôn mặt xinh đẹp như hoa của cô, lâu lâu khẽ đung đưa, tràn đầy sức sống.
Cổ trơn bóng, không một khuyết điểm, cổ như cổ của loài thiên nga xinh đẹp lại tao nhã.
Giờ khắc này, Ôn Hinh Nhã thể hiện ra sự mỹ lệ ưu nhã, cao quý thần bí, khiến mọi người ngừng thở.
Đặc biệt là bộ áo liền quần trên người cô, món nào cũng đều vô giá, ông cụ Ôn thế mà lại chịu chi ra nhiều tiền như vậy, đủ để thấy được đại tiểu thư nhà họ Ôn trở về mạnh mẽ như thế nào.
Ôn Du Nhã ở phía dưới bữa tiệc, ngửa đầu nhìn về phía người đang từng bước xuống cầu thang, ánh mắt trở nên mê ly, giống như cô đang xen lẫn giữa ánh sáng chói lóa đi về hướng cô ta vậy.
Cô càng lúc càng gần, thân thể che chắn hết ngọn lửa vàng rực, từng chút một xâm chiếm ánh mặt trời trên người cô ta, che lấp cả một khoảng trời của cô ta.
Đột nhiên cô ta nín thở, trong ngực chợt cảm thấy buồn bực.
Hạ Như Nhã cũng nhìn lên phía cô đang đứng trên cao, cả người mang theo ánh hào quang đang chậm rãi đi xuống mà từ trước đến nay cô ta cũng chưa từng có được.
Cô từ từ đi xuống, thân thể gầy yếu mang theo khí thế tuyệt đỉnh, giống như một con báo săn đang canh chừng lãnh thổ của mình vậy, lấy tư thế xâm chiếm mạnh mẽ đuổi đi, đuổi cô ta ra khỏi thế giới.
Cô ta dần dần nắm chặt tay lại, dùng sức đâm vào thịt mềm trong lòng bàn tay, đôi mắt xinh đẹp dần xuất ra ý nghĩ độc ác.
Trước mắt sẽ để cho cô được đẹp mặt, sau đó sẽ khiến cho cô phải khổ sở!
Ông cụ Ôn đưa cô đi đến bục làm bằng đá trắng vân thạch ở phía dưới lầu hai: “Đầu tiên, hoan nghênh mọi người tới tham gia tiệc tối cháu gái tôi, Ôn Hinh Nhã đã trở về!”
Phía dưới vỗ tay như sấm dậy.
Trên mặt ông cụ Ôn có chút buồn, cặp mắt hơi vẩn đục lại khôn khéo che đi nước mắt sáng ngời, phức tạp cảm xúc bủa vây:
“Mười lăm năm trước, cháu gái nhỏ của tôi vừa sinh ra, đã bị kẻ thù cướp đi, mất đi tung tích, nhà họ Ôn vì tìm về huyết mạch ruột thịt đã hao phí lượng lớn nhân lực, vật lực, tài lực và cùng tinh lực.
Mười hai năm trước, chúng tôi đã tìm được người mang bớt hồng trước ngực, hạnh phúc tìm lại được người đã thất lạc, làm đầu óc của chúng tôi mụ mị, thậm chí còn không thử DNA đã nhận định ngay đứa bé chính là huyết mạch duy nhất của nhà họ Ôn chúng tôi, lại không nghĩ chuyện này cuối cùng lại là một hồi vui mừng tốn công!”
Người phía dưới nghe ông cụ Ôn thâm tình kể lại, hoặc nhiều hoặc ít biết một ít chuyện trong đó, cảm xúc cũng đi lên đi xuống theo ông.
Chỉ có Hạ Như Nhã, gắt gao nắm hai tay, trong mắt phun trào ra ý nghĩ hận người.
Trong đôi mắt vẩn đục của ông cụ Ôn trào ra giọt nước mắt, giọng nói trở nên nghẹn ngào: “Hôm nay đã là mười lăm năm sau, cháu gái nhỏ đứng ở bên cạnh tôi, tôi rốt cuộc cũng tìm được huyết mạch duy nhất của nhà họ Ôn, cũng là người thừa kế duy nhất.”
Giọng nói của ông Ôn càng thêm chắc nịch, rất kiên định!
Phía dưới âm thanh vỗ tay lại vang lên một lần nữa, so với trước càng thêm nhiệt liệt, vang dội hơn!
Chỉ có trở thành người thừa kế thật sự của nhà họ Ôn thì mới có tư cách được gọi là đại tiểu thư nhà họ Ôn!
Giờ phút này, ông Ôn đã khẳng định thân phận của cô!
Từ nay về sau, cô chính là đại tiểu thư của nhà họ Ôn!
Ai cũng không dám có suy nghĩ hèn hạ với cô!
Bắt đầu từ giờ phút này, đại tiểu thư nhà họ Ôn đã mạnh mẽ trở về.
.