Đọc truyện Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương – Chương 59: Đến sở cảnh sát (3)
– Tiểu Ngũ! ai cho cậu tháo còng tay cho tên này.
Sau khi gọi điện thoại cho Lãnh Mộng xong, tiểu ngũ quay lại phòng thẩm vấn Dương Phàm. Lúc này Lý Long đã quay lại hắn thấy Dương Phàm không có đeo còng tay hơn nữa lại đang ngồi vắt chân uống nước. Làm cho tên Lý long căm phẫn gầm lên.
– Lý Long! tốt nhất là cậu nên thả người này ra nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Thấy Lý long quay lại nhưng Tiểu ngũ cũng không có nói chuyện của Dương Phàm với vị cục trưởng của bọn họ mà chỉ đem lời cảnh báo cho Lý Long.
– Tiểu Ngũ! cậu ăn cũng có gan lắm ha. Dám dọa cả tôi sao?
Lý Long thấy tên này lại dám dọa cả hắn nếu không cho tên này một bài học thì hắn làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này.
” Phanh…..
Hắn đang định nói thì bất chợt một tiếng thanh túy vang lên. Cánh cửa bị đạp đến sắp đổ, tên này còn chưa biết chuyện gì thì nghe thấy một tiếng vang lên.
– Là tên nào dám nói là……
Mọi người đều nhìn ra cửa Lãnh Mộng vẫn đang mặc trên người bộ đồ thể dục. Sau khi nghe tiểu ngũ nói bạn trai của nàng đang ở sở cảnh sát cô nàng tức giận không thay đồ mà chạy thẳng đến sở cảnh sát.
– Cục trưởng Lãnh!
Các viên cảnh sát đều nghiêm người chào cô nàng. Dương phàm thì đang ngồi ung dung nhìn cô nàng mà cười.
– Tất cả ra ngoài cho tôi.
Lãnh Mộng nghiêm mặt ra lệnh cho cấp dưới của mình. Mọi người đều nhìn nhau khó hiểu nhưng vẫn làm theo, thấy vị cục trưởng có vẻ là đang tức giận chuyện gì đó bọn họ biết nếu còn không đi thì chắc chắn sẽ chọc giận cục trưởng của mình.
– Cậu ngồi im đấy.
Dương phàm cũng định đứng dậy đi ra ngoài, không ngờ cô nàng này lại bắt hắn ngồi im. thấy mọi người đã đi ra ngoài Lãnh Mộng lúc này mới bùng phát nàng giận dữ nhìn hắn.
– Ấy bình tĩnh đừng nóng vội.
Thấy cô nàng có xu thế phát hỏa Dương phàm tạm thời tìm kế hoãn binh.
– Tên khốn kiếp! còn muốn ta bình tĩnh sao? có phải ngươi nói là bạn trai của ta đúng không? nói có hay không.
Cô nàng mặt vẫn lạnh tanh hỏi Dương Phàm.
” C……
Còn chưa nói hết câu thì cô nàng đã tặng cho hắn một cái tát. Dương phàm không tránh né thậm chí hắn còn không dùng lực lược bảo vệ khuôn mặt, mà nhận lấy cái tát này.
– Sao ngươi k…… Đáng đời ngươi.
Lãnh Mộng định hỏi hắn nhưng nàng lại nhớ đến lúc Dương Phàm thì cô nàng lại không nói mà nói luôn câu sau.
– Đã bình tĩnh hơn chưa Lãnh mỹ nhân.
Dương Phàm không để ý đến những lời mà cô nàng nói, hắn rất hiểu tâm trạng của cô nàng, nhưng lại không ngờ cô nàng lại có phản ứng kích động như vậy.
– Hừ… Vậy nói ta nghe xem ngươi đã làm gì mà bị bắt.
Lãnh Mộng hừ một tiếng rồi nói. Nàng thấy khuôn mặt hắn đã đỏ lên hình năm ngon tay, cái tát vừa rồi nàng đã dùng toàn lực mà giáng xuống mặt hắn.
– Chuyện là như vậy.
Thấy cô nàng đã bình tĩnh lại Dương Phàm kể lại chuyện ở quán ăn cho cô nàng nghe. Lúc này hắn cũng không muốn trêu cô nàng,” sau này vẫn có cơ hội không cần vội. Dương Phàm nghĩ thầm.
– Như vậy tên khốn nhà ngươi là làm việc tốt thì tại sao lại bị đưa đến sở cảnh sát.
Cô nàng vẫn chưa tin lời hắn nói cho lắm.
– Người đẹp nếu cô không tin thì ta cũng không cần nói làm gì nữa.
Dương Phàm làm ra vẻ mặt thất vọng nói.
– Ngươi không cần làm cái vẻ mặt đó làm gì, muốn ta tin ngươi cũng được..
Lãnh Mộng vẫn không quên mình đã chịu thiệt dưới tay của Dương Phàm mà muốn cho hắn biết thế nào là đau khổ.
Nhìn thấy cô nàng này có âm mưu Dương Phàm biết Lãnh Mộng là đang muốn cho hắn biết đau khổ đây mà.” Người đẹp cứ nói. Dương Phàm lúc này không cần giả bộ nữa, nếu cô nàng đã muốn như vậy thì hắn sẽ chiều theo cô nàng.
– Để ta đánh ngươi rồi nói.
Cô nàng nói rồi tiến lại Dương Phàm mà nhìn hắn, để xem hắn sẽ trả lời nàng thế nào.
– Được! chỉ cần……
Lời còn chưa nói hết thì Lãnh Mộng đã tung một quyền vào mặt hắn. Dương Phàm tránh một quyền này của cô nàng.” Này người đẹp, tại sao lại đánh vào mặt ta, nàng có thể đánh ở chỗ khác. Lời Dương Phàm vừa nói ra thì hắn phải nghiêng cả người sang một bên để tránh một cước của cô nàng nhằm vào tiểu đệ đệ của mình.
– Người đẹp! nàng ra tay hơi tàn độc rồi đó. Nếu còn như vậy thì ta sẽ không khách khí nữa đâu.
Dương Phàm lúc này mặt không vui chút nào nói.
– Chẳng phải ngươi đã để cho ta đánh rồi sao? ngươi cũng không có nói là không được đánh vào mặt hay những chỗ khác.
Lãnh Mộng cười thầm.” Cho ngươi chết tên khốn nạn. Nàng vẫn không ta cho Dương Phàm mà vẫn cứ nhắm vào khuôn mặt hắn với tiểu đệ đệ của hắn.
Dương Phàm thì không vui chút nào, thấy cô nàng ra tay lần nữa hắn bắt lấy cánh tay của cô nàng mà kéo lại. Hắn một tay vòng ra phía sau cô nàng còn hắn thì đặt lên môi nàng một nụ hôn.
” Ư…..
Chỉ thấy Lãnh Mộng ư lên một tiếng, cô nàng dùng tay còn lại mà đánh vào lưng hắn nhưng như vậy thì làm sao đủ. Dương Phàm di chuyển tay đặt lên mông của cô nàng, lúc này Lãnh Mộng mới trợn mắt lên. Nàng lên một cước đá vào tiểu đệ đệ của hắn, Dương Phàm lúc này mới buông cô nàng ra.
– Tên khốn nạn! ngươi……
Cô nàng lúc này phát hỏa thật sự, nàng định làm nói thì cửa mở ra một người đàn ông bước vào trên tay còn cầm một cuốn sổ gì đó. Nàng lúc này mới tạm thời không có làm gì Dương Phàm mà hỏi người vừa bước vào.
– Cậu là ai!