Đọc truyện Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương – Chương 58: Đến sở cảnh sát (2)
” Là ai báo cảnh sát ở đây có ẩu đả.
Một viên cảnh sát chạy vào khuôn mặt nhìn rất hùng hùng hổ hổ nhìn một đám côn đồ đang nằm dưới đất kêu cha gọi mẹ, lại nhìn tên thiếu niên đang đứng cạnh một thiếu nữ.
” Là hắn ra tay hành hung đánh người đó.
Đầu trọc lúc này mới đứng dậy chạy đến chỗ viên cảnh sát mà tố cáo Dương Phàm.
” Bắt hắn về.
Viên cảnh sát ra lệnh cho cấp dưới của mình bắt lấy Dương Phàm mà không cần nghĩ ngợi điều gì.
” Khoan đã! tại sao cảnh sát các chú lại bắt anh ấy, là bọn họ tới đây gây sự trước.
Cô nhóc đứng ra chắn trước Dương Phàm.
Dương Phàm dở khóc dở cười với cô nàng này, cũng đúng người ta đâu có biết thân phận của hắn. Nhưng hai lần này đã chạm vào lòng tự tôn của hắn.
– Em gái! chuyện này không sao đâu? bọn họ chỉ dẫn ta về lấy lời khai thôi. Đúng rồi đây là tiền thức ăn và bồi thường mấy cái bàn bị hỏng em cầm lấy đi.
Dương Phàm xoa đầu cô nhóc móc từ trong túi ra khoảng 20 vạn tiền mặt đưa cho cô nàng. Cô nàng thì đỏ ửng cả khuôn mặt không nhận tiền của hắn. Nhưng Dương Phàm lại đặt vào tay của cô nàng. Bên phía bốn cô nàng đang quan sát thấy hành động của Dương Phàm như vậy các nàng đều nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin được.
” Đi thôi. Dương Phàm tiến lên bước qua viên cảnh sát mà nói.” Còn ngươi đầu trọc, nếu còn đến đây gây sự thì hậu quả tự ngươi gánh chịu. Nhìn dáng vẻ của hắn rất kiêu ngạo không xem những cảnh sát xung quanh vào mắt mà buông lời cảnh cáo đầu trọc.
Viên cảnh sát nở một nụ cười rất âm hiểm.” Lát nữa để xem tiểu tử ngươi có dám kiêu ngạo nữa không. Viên cảnh sát thầm nghĩ.” Đưa hắn đi. Nhận được lệnh của cấp trên những viên cảnh sát tiến đến còng tay Dương Phàm lại, chuẩn bị dẫn đi thì Ngọc Nhi lúc này mới lên tiếng.
– Các người tự gọi mình là cảnh sát sao? không điều tra rõ đầu đuôi sự việc mà lại bắt người vô cớ.
Thấy có người ngăn cản viên cảnh sát kia mới nhìn lại, hắn không ngờ tên tiểu tử này lại có bạn gái xinh đẹp như vậy.” Vị tiểu thư này, cô nói chúng ta không điều tra rõ đầu đuôi sự việc. Vậy tiểu thư hãy nhìn những người này đi.” Dẫn đi.
Nói xong hắn cũng không thèm để ý đến chuyện gì nữa mà cho người dẫn Dương Phàm đi.
– Ngọc Nhi! các nàng hãy về trước đi không cần lo cho ta đâu, tốt nhất là đừng có can thiệp vào chuyện này.
Thấy các nàng đang lo cho hắn, Dương Phàm rất cảm động nhưng chuyện này không cần các nàng quản, hắn đang muốn xem tên viên cảnh sát này muốn làm gì hắn.
– Nhưng…..
Ngọc Nhi định nói thì thấy Dương Phàm nhìn nàng với ánh mắt không vui chút nào, cô nàng đành phải im lặng làm theo lời hắn. Ba cô nàng tiến lại an ủi Ngọc Nhi.
– Chị Ngọc Nhi! Dương ca chắc chắn không sao đâu? Chị hãy tin anh ấy. Tiểu Thanh nói.
Tiểu Thanh nói.
– Phải đó Ngọc Nhi! Dương Phàm ảnh sẽ không có chuyện gì đâu.
Anh My nói.
– Chị Ngọc Nhi! Dương Ca đã nói vậy thì chúng ta không thể giúp ảnh được gì đâu. Mình cứ theo lời của ảnh mà về nhà ngồi chờ.
Tiểu Lan nói.
Thấy ba cô nàng đều nói như vậy Ngọc Nhi nhìn hắn.” Dương Phàm! có chuyện gì thì anh cứ gọi về chúng em sẽ nói cho chị Nguyệt biết.
Dương Phàm cười khổ hắn gật đầu để cho các nàng yên tâm rồi rời khỏi quán ăn tiến lên xe cảnh sát. Đi mất một lúc Dương Phàm được đưa vào phòng thẩm vấn.
– Tiểu Ngũ, cậu coi chừng tên này cho tôi, lát nữa tôi sẽ đích thân thẩm vấn hắn.
Viên cảnh sát gọi một người tên tiểu ngũ đến rồi để cho tên này trông chừng Dương Phàm rồi rời đi. Nhìn người đã rời đi người được gọi là tiểu ngũ này khinh bỉ người vừa rời đi rồi quay lại nhìn Dương Phàm tháo chiếc còng số tám ra.
– Tiểu huynh đệ! cậu bị oan phải không?
Người không những tháo chiếc còng cho hắn, rồi hỏi hắn một câu chưa bao giờ có cảnh sát nào lại hỏi phạm nhân như vậy. Nhìn người này rất thành thật Dương phàm cũng muốn giao lưu với hắn một chút. Hơn nữa tên này lần trước còn đi cùng cô nàng kia.
– Phải! nhưng cậu lại tháo chiếc còng ra như vậy không sợ hắn quay lại trách mắng cậu sao?
Dương Phàm muốn dò xét một chút.
– Không sao! những người bị tên Lý long kia bắt về thì đều là bị oan, hơn nữa hắn cũng không thể làm gì được tôi cả. Nếu hắn dám thì cục trưởng Lãnh chắc chắn sẽ lột da hắn.
Cục trưởng Lãnh.” Không biết có phải là cô nàng kia không nữa. Dương Phàm nghĩ thầm hắn hỏi lại tiểu ngũ.
– Cục trưởng của cậu là nam hay nữ vậy.
– Nữ. Không lẽ ngay cả cục trưởng Lãnh mà cậu cũng không biết sao?
– Nữ! có phải nàng tên Lãnh mộng không?
Dương Phàm vuốt mồ hôi trán, nếu mà để cho cô nàng này biết hắn đang ở đây thì chắc chắn hắn sẽ rất thảm với cô nàng đây.
– Tiểu huynh đệ! cậu biết cục trưởng Lãnh sao?
Thấy Dương Phàm nói ra tên của Lãnh Mộng, tiểu ngũ cũng hơi ngạc nhiên vì không có ai dám gọi hẳn tên của cô nàng này ra.
– Có! tất nhiên là quen biết rồi.
Tuy hắn sợ cô nàng này sẽ hành hung hắn vì sáng nay hắn chọc tức nàng, nhưng hắn vẫn muốn thấy biểu hiện đó của cô nàng.
– Vậy để tôi gọi điện báo cho cục trưởng biết. Tiểu huynh đệ cậu tên là gì vậy.
– Không cần! cậu chỉ cần nói bạn trai của nàng đang đợi nàng ở cục cảnh sát là được.
Dương Phàm vẫn không quên trêu cô nàng này, dù sao lúc cô nàng này đến hắn còn muốn chọc tức cô nàng hơn nữa. Tiểu ngũ thấy hắn cứ luôn miệng gọi cục trưởng của mình là nàng.” bạn trai của cục trưởng. Tiểu Ngũ nghĩ thầm.
Hắn không dám chậm trễ nữa mà đi gọi điện cho Lãnh Mộng, hơn nữa hắn còn nói lại những gì mà Dương Phàm nói. Cô nàng giận quá cúp máy một cái nghiến răng nguyền rủa cái tên dám nhận là bạn trai nàng rồi vội vàng đến sở cảnh sát.