Trọng Sinh Cưng Chiều Thành Nghiện

Chương 35: Chọn


Bạn đang đọc Trọng Sinh Cưng Chiều Thành Nghiện – Chương 35: Chọn


– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Thuế Tử Duyệt vẫn miệt mài cầm bút vẽ, nàng chỉ đáp: “An đại nhân cần chi tự chế giễu ? Nhân vật như Mộ Dung cô nương ngỏ lời mời An công tử đến Hoa Lang Các bàn thơ luận họa thì ắt hẳn đã biết được bản lĩnh hơn người của An công tử.

Người được tài nữ như Mộ Dung cô nương mời đến Hoa Lang Các nhìn quanh đâu có mấy ai, Hoa Lang Các không phải là nơi ai muốn cũng đều có thể tự tiện vào.”
An Thiếu Ngôn nghe rồi dừng một chút, quay sang nhìn nàng, xuất thần nói: “Đúng vậy…!Mộ Dung cô nương thật sự rất tài giỏi cũng khuynh quốc khuynh thành…”
Thuế Tử Duyệt tiếp lời: “Mộ Dung cô nương là người tuyệt sắc nhất kinh đô…Tất nhiên phải khuynh quốc khuynh thành.”
An Thiếu Ngôn nhìn nàng, im lặng.

Nếu là An Thiếu Ngôn của trước kia, một khi có được cơ hội trò chuyện với Mộ Dung Lam còn được nàng ta ưu ái thì hắn chắc hẳn sẽ cực kỳ phấn khởi vui mừng, không có phiền nào như bây giờ ?
Nhưng hôm nay, hắn nhìn Thuế Tử Duyệt chỉ cảm thấy khi bản thân nói ra những lời này một chút phấn khởi cũng không có.

“Mộ Dung cô nương nói…Mộ Dung đại nhân rất thưởng thức An mỗ…Còn nói, trong Lại Bộ có chức vị rất thích hợp với An mỗ, hy vọng ta suy xét…” Dù cho hắn là Bảng Nhãn được Hoàng Thượng hài lòng thì việc một Bảng Nhãn nhỏ nhoi có thể tiến vào Lại Bộ làm việc thật sự vô cùng hiếm hoi.

Huống chi nếu sau này có sự sự đề bạt của Mộ Dung đại nhân thì quan lộ hanh thông cũng chưa chắc là việc khó.

“Vậy thì phải chúc mừng đại nhân.” Thuế Tử Duyệt dừng bút, đưa mắt nhìn An Thiếu Ngôn.

Cặp mắt đen láy chăm chú nhìn, bốn mắt tương tiếp.

Hắn cảm thấy mọi suy nghĩ mọi nghi hoặc trong lòng đều bị Thuế Tử Duyệt nhìn thấu.

Mỗi lần gặp được Thuế Tử Duyệt thì An Thiếu Ngôn luôn cảm giác bản thân hắn không thể che giấu bất cứ điều gì.

Mọi suy nghĩ dù là tốt, xấu, lỗi lạc hay ti tiện đều không trốn khỏi pháp nhãn của nàng.

Điều này làm cho cảm giác thất bại của hắn càng ngày càng tăng.

Thế nhưng, tối nay, một lần nữa bị đôi mắt này nhìn, An Thiếu Ngôn lại có cảm cảm giác không thể không nói.

Hắn nhìn nàng, nói: “Phu nhân cảm thấy, An mỗ có nên nắm chắc cơ hội này ?”
Thuế Tử Duyệt mỉm cười, không đưa ra đáp án, nàng chỉ nói:”Nếu An đại nhân thấy đây là một cơ hội, vậy thì nên nắm chắc nó.”
An Thiếu Ngôn hỏi tiếp: “Vậy nếu đây không phải là cơ hội thì sao ?”

Thuế Tử Duyệt mỉm cười đáp: “Chim khôn lựa cành mà đậu, An đại nhân, đây có phải cơ hội hay không, chỉ cần An đại nhân dụng tâm suy nghĩ, chẳng lẽ không nghĩ ra hay sao ? Nếu tấm lòng thật sự mang bá tánh thì đừng đánh mất bản tâm của mình, dựa vào tài quan sát của An đại nhân, sao có thể nhìn không thấu?” Dứt lời, nàng liền đặt sự chú ý về đèn kéo quân còn dang dở của mình.

“Làm quan không quan trọng chức vị lớn nhỏ mà quan trọng nhất chính là ngươi đã làm được gì cho bá tánh, một nhân vật như An đại nhân sao có thể nghĩ không thông ?”
An Thiếu Ngôn nhìn đèn kéo quân của Thuế Tử Duyệt, hắn chỉ cảm thấy cây bút lông trong tay đang dần nóng lên.

Hắn ngơ ngác nhìn nàng, chỉ nghe được miệng mình nói: “Đa ta phu nhân chỉ điểm.”
Thuế Tử Duyệt quay đầu nhìn An Thiếu Ngôn, đạm đạm cười,nói: “An đại nhân…”
Hoa đăng trên đường quá đẹp, đẹp đến nỗi làm cho An Thiếu Ngôn nhảy dựng, thất thần không kịp phản ứng, bên tai nghe được tiếng cười nói của Thuế Tử Duyệt: “Lồng đèn của ngươi, bị dính mực rồi.”
An Thiếu Ngôn liền cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy được lồng đèn của mình đã bị dính một vệt mực đen, hắn vội vàng hoảng loạn thu lại bút lông.

Thuế Tử Duyệt cười rồi nghiêm mặt nói: “Mỗi bức họa trên mỗi cái lồng đèn đều bắt đầu từ một nét mực đen nên bị dính mực không đáng sợ, sợ nhất chính là, nội dung trên đèn có thật sự là suy nghĩ trong lòng của An công tử hay không ?”
An Thiếu Ngôn cúi đầu nhìn lồng đèn, hắn chợt cảm thấy trong nháy mắt phiền não đã hóa thành hư không, cơ thể nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Hắn cười một tiếng, cầm chặt cây bút bắt đầu vẽ.

Mặc kệ đã từng bắt đầu ra sao, hắn cũng sẽ cẩn thận vẽ theo những suy nghĩ lúc ban đầu của mình.

Chính vì thế nên lúc Tô Quân Nhụy cầm hồ lô ngào đường trở về đã thấy một người mà cô không muốn gặp nhất.

“An đại nhân !” Quận chúa đại nhân sắc mặt không vui, cô cười dữ tợn nói với An Thiếu Ngôn: “Thật là trùng hợp quá đó An đại nhân.”
An Thiếu Ngôn ngước nhìn Tô Quân Nhụy, chắp tay cúi chào: “An mỗ bái kiến…Đại nhân, thật là trùng hợp.”
Tô Quân Nhụy cười càng dữ tợn đáp: “Hội hoa đăng đêm nay, An đại nhân chỉ lẻ loi một mình, không thấy cô đơn ?”
An Thiếu Ngôn nghe vậy liền thoáng nhìn Thuế Tử Duyệt.

Tô Quân Nhụy trong lòng dậy sóng, xém chút nữa liền phun máu !
Chết tiệt ! Ngươi nhìn tức phụ của ta làm gì ?
Trong tức khắc Tô Quân Nhụy dùng sức tiến lên một bước, chắn trước mặt Thuế Tử Duyệt rồi sau đó…!
Rồi sau đó…!
Cô đưa hồ lô ngào đường cho nàng.

“Duyệt Duyệt, ăn hồ lô ngào đường đi.” Quận chúa đại nhân mặt mũi tươi cười, che khuất tầm mắt của ai đó.

Thuế Tử Duyệt cũng vừa lúc vẽ xong nét bút cuối cùng nên nàng liền đưa tay nhận lấy cây hồ lô, nhìn cô cười ấm áp, nói: “Cảm ơn, Quân Nhụy không ăn ?”

Nụ cười tỏa nắng ngay cả giọng nói cũng ấm áp, An Thiếu Ngôn nghe thấy liền không kìm được mà nghiêng người nhìn qua.

Còn nhìn !
Tô Quân Nhụy không vui mà bước thêm một bước chặn tầm mắt của An Thiếu Ngôn.

Cô tức giận quay đầu trừng mắt nhìn An Thiếu Ngôn, hai tay nắm chặt, đầu còn đang nghĩ có nên đánh hắn ngay tại đây hay không, đừng nghĩ rằng thi đậu Bảng Nhãn mà cô không dám đánh.

“An đại nhân…Ngày tốt cảnh đẹp, không có giai nhan thật đáng tiếc, hay là chạy nhanh về nhà tìm một giai nhân cùng đi.”
An Thiếu Ngôn trả lời: “Đa tạ đại nhân nhắc nhở.”
Quận chúa đại nhân sắc mặt bất thiện thầm nghĩ.

Không cần cảm tạ, ngươi đi nhanh đi !
Chẳng mấy chốc An Thiếu Ngôn đã vẽ xong, thấy Tô Quân Nhụy cả người tỏa khí lạnh.

Hắn nghĩ nghĩ chợt thấy mắt trái tự nhiên giật giật, vội vàng nói: “Hai vị…… phu nhân, An mỗ cáo từ.”
Tô Quân Nhụy mặt mày lạnh lùng nhìn An Thiếu Ngôn, nói: “An đại nhân đi thong thả không tiễn.”
An Thiếu Ngôn nhấc chân rời đi.

“Chờ một chút.” Tô Quân Nhụy kêu An Thiếu Ngôn.

An Thiếu Ngôn quay lại nhìn Tô Quân Nhụy, cung kính nói: “Không biết…!đại nhân còn có chuyện gì?”
Tô Quân Nhụy ném một cái thẻ bài cho An Thiếu Ngôn.

An Thiếu Ngôn chụp được thẻ bài, bất ngờ nhìn thứ trong tay.

“Cái này…”
“Biệt viện Lương Đình ! Nghĩ thông suốt thì cầm thẻ bài đến đó, còn có…” Quận chúa đại nhân nhìn An Thiếu Ngôn, môi mấp mấp, sắc mặt bất thiện dùng khẩu ngữ nói một câu.

An Thiếu Ngôn còn đang bất ngờ vì sao Quận chúa biết được phiền não của hắn thì đã thấy khẩu hình của Quận chúa.

Quận chúa phu nhân không thấy khẩu hình của Quận chúa đại nhân nhà nàng cũng không rõ nguyên do nên chỉ đành “Hả?” một tiếng.


An Thiếu Ngôn sau khi nhìn khẩu hình thì cả người liền rét run.

Hắn đã hiểu ý của Quận chúa.

Tiểu tử thúi ! Đừng tới gần tức phụ của ta, bằng không sẽ gϊếŧ chết ngươi !
Nếu hắn không có nhìn lầm thì Quận chúa đại nhân đã nói như thế.

Mắt trái đau !
An đại nhân cảm thấy, mắt trái đau quá !
An Thiếu Ngôn xúc động che lại mắt trái làm hiệp sĩ mù, lập tức rời đi.

………..!
Người vướng chân đi rồi, Tô Quân Nhụy nhìn đến Thuế Tử Duyệt, nàng đang ngồi trên bàn, tươi cười ăn hồ lô.

Cô cười hỏi nàng: “Duyệt Duyệt, ăn ngon không ?”
Thuế Tử Duyệt đưa cây hồ lô ngào đường đến trước mặt Tô Quân Nhụy, nàng cười rạng rỡ nói: “Ăn rất ngon, Quân Nhụy cũng ăn đi.” Cô liền đưa miệng ăn một viên.

“Lồng đèn vẽ xong chưa?” Quận chúa đại nhân vừa nhai vừa nói.

Thuế Tử Duyệt lại cười đỏ mặt, tay đưa lồng đèn cho Tô Quân Nhụy, nói: “Cho nàng….”
Tô Quân Nhụy cúi đầu vừa thấy lồng đèn, trong lòng nhảy dựng, nụ cười vụt tắt.

Cái đèn này, đúng là chiếc đèn kéo quân mà kiếp trước cô luôn luôn cầm trong tay…Kiếp trước mỗi lần cầm cái đèn này, cô luôn tự hỏi Thuế Tử Duyệt đã vẽ nó vào lúc nào, khi đó lấy tâm trạng gì để vẽ ?
Nhưng không ngờ…..

“Làm sao vậy Quân Nhụy ? Sắc mặt nàng quá khó coi !” Thuế Tử Duyệt thấy sắc mặt của Tô Quân Nhụy thay đổi liền vội vàng đứng dậy hỏi.

Tô Quân Nhụy cầm đèn, vội hoàn hồn rồi nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Thuế Tử Duyệt.

Cô bỗng dang tay ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt.

“Quân Nhụy ?”
Tô Quân Nhụy gắt gao ôm Thuế Tử Duyệt, nỉ non bên tai nàng: “Ta không sao…!Chỉ là ta….ta đột nhiên cảm thấy sợ.”
Sợ cái gì ?
Sợ kiếp này cuối cùng cũng sẽ giống kiếp trước ?
Thuế Tử Duyệt ngơ ngác bị Tô Quân Nhụy ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô, nói: “Quân Nhụy đừng sợ….!Nếu nàng không thích nó thì chúng ta bỏ nó đi….”
“Đừng !” Tô Quân Nhụy nói: “Đừng bỏ…!Ta chỉ sợ mình sẽ làm hư nó thôi Duyệt Duyệt, ta còn muốn có thật nhiều lồng đèn như vậy nữa…..


Sau này nàng, thường xuyên vẽ cho ta, được không ?”
Thuế Tử Duyệt dừng một chút, tông giọng cưng chiều đáp: “Được, ta sẽ làm cho nàng,  sau này mỗi lần ta làm xong một cái đèn kéo quân, chúng ta sẽ treo nó trong tiểu viện để tiểu viện của chúng ta khắp nơi đều treo đầy đèn kéo quân.”
Tô Quân Nhụy ôm chặt Thuế Tử Duyệt.

“Duyệt Duyệt…” Cô nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng: “Duyệt Duyệt đừng rời bỏ ta…!Ta yêu nàng.”
“Ừm…!Quân Nhụy, ta cũng yêu nàng.”
Toàn bộ hoa đăng trong kinh thành chỉ vì một câu nói đơn giản như thế liền trở nên sáng ngời trong mắt hai nàng.

Lúc này, tại tầng hai của một ngôi nhà đối diện quầy hàng, Mộ Dung Lam đang ngồi trước cửa sổ nhìn xuống hai người con gái đang ôm nhau ở quầy hàng.

Thanh Trúc đứng cạnh Mộ Dung Lam nói: “Tiểu thư…!Tên An Thiếu Ngôn kia chỉ sợ…Chúng ta có nên…”
Mộ Dung Lam nhìn hai người dưới lầu, im lặng.

Thanh Trúc đứng cạnh, trán đã đẫm mồ hôi.

“Chim khôn lựa cành mà đậu….

Thanh Trúc, ngươi nghĩ thử xem…Ta có cái để chọn không?” Nàng ta chăm chú nhìn Thuế Tử Duyệt dưới quầy hàng.

“Nàng nói rất dễ nghe nhưng mà tất cả mọi người ai ai cũng có quyền lựa chọn sao ? Nếu ai cũng có, vậy ta nên chọn về bên nào ?”
“Tiểu thư…” chúng ta…”
“Kệ hắn đi ! Thật ra ta muốn nhìn thử An Thiếu Ngôn hắn có thể làm gì…”
Thanh Trúc nhìn theo tầm mắt của Mộ Dung Lam, liền thấy Tô Quân Nhụy đang nắm tay Thuế Tử Duyệt rời đi.

Thanh Trúc liền nhíu mày nói: “Quận chúa đó không phải người tốt….

Trước đó còn đối xử ân cần với tiểu thư, nay lại…!”
Ánh mắt của Mộ Dung Lam bất động, nàng ta chưa từng để ý đến lời của Thanh Trúc, chỉ nhìn quầy hàng dưới lầu, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Thanh Trúc…”
“Tiểu thư ?”
“Ta muốn lồng đèn của quầy hàng đó, ngươi mua lại đây cho ta…”
“Hả ? Tiểu thư muốn loại nào ?”
Mộ Dung Lam híp mắt, cắn răng nói: “Đèn kéo quân ! Toàn bộ đèn kéo quân của quầy hàng đó, ta đều muốn có !”
Thuế Tử Duyệt, Thuế Tử Duyệt !
Ngươi nói cho ta biết, ta nên lựa chọn bên nào !
Về bên nào !!!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.