Bạn đang đọc Trọng Sinh Cưng Chiều Thành Nghiện – Chương 34: Hết Nỗi Lòng
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Thập lục hoàng tử ăn vạ ở phủ Thừa tướng không chịu về, mặt dày mày dạn ăn ké cơm rồi mới cáo từ.
Vì hôm nay là Nguyên Tiêu nên Thập lục hoàng tử phải về cung ăn tối với Hoàng Thượng.
Hội hoa đăng được tổ chức vào buổi tối nếu Thập lục hoàng tử có thể xuất cung sớm chắc sẽ kịp dạo chơi.
Trời sập tối, Tô Quân Nhụy liền quấn lấy Thuế Tử Duyệt thúc giục nàng đi mặc váy mới, sau đó nắm tay nàng cùng Liễu Nhi và Nguyệt Nhi ra ngoài.
“Quân Nhụy, hay là chúng ta đừng mặc váy mới ra ngoài.” Thuế Tử Duyệt nhìn Tô Quân Nhụy lần đầu mặc váy dài nên đi đứng có chút khó khăn, nàng sợ cô không thoải mái nên mở miệng khuyên nhủ.
Tô Quân Nhụy cườilắc đầu từ chối: “Không sao, chỉ không quen chút thôi.
Hoa đăng của kinh thành thật là quá đẹp, đồ ăn vặt trên đường cũng rất ngon….
Ta cũng chưa từng cùng với Duyệt Duyệt ăn thử.”
Thuế Tử Duyệt cười: “Sau này mỗi năm chúng ta sẽ cùng nhau đi.”
Tô Quân Nhụy nắm tay Thuế Tử Duyệt cười đắc ý nói: “Đương nhiên rồi !”
Hai nàng tình cờ gặp Tô Quân Trạch trước cửa phủ.
Tô Quân Trạch đêm nay mặc một trường bào trắng, tóc tai quần áo chỉnh tề tươm tất, sau lưng dẫn theo một người theo hầu, bên hông người hầu đó còn đeo một túi tiền, nhìn độ phồng to của túi tiền có thể đoán được đêm nay có người đã chuẩn bị sẵn tâm lý vung tay chi tiền.
Tô Quân Trạch thấy Tô Quân Nhụy, hơi ngại ngùng rồi chợt ho một tiếng lấy lại vẻ nghiêm túc nói: “Đêm nay bên ngoài rất đông, sao không dẫn theo mấy thị vệ cùng đi?”
Tô Quân Nhụy không để ý tới, nhìn ca ca cười cười đùa giỡn: “Dẫn theo thị vệ làm chi, không lẽ ca ca lo lắng ta sẽ không bảo vệ được Duyệt Duyệt ? Nói mới nhớ…!đêm nay ca ca hẹn tẩu tử ra ngoài cũng phải cẩn thận.” Bởi vì cô biết đại ca của cô thật sự…!không am hiểu võ nghệ.
Tô Quân Trạch ho nhẹ một tiếng, đứng đắn nói: “Đừng nói bậy, tẩu tử gì chứ ? Nếu để Lục cô nương nghe được, nàng sẽ không vui.”
Tô Quân Nhụy thầm nghĩ, Lục cô nương đã nghe hai chữ đó từ lâu rồi, mừng còn không kịp, không những vui mừng khôn xiết mà còn muốn nghe thêm.
Vì không muốn quấy rầy chuyện tốt của ca ca nên Tô Quân Nhụy liền nhanh nhanh nắm tay Thuế Tử Duyệt đi lẹ.
Tối nay kinh thành vô cùng náo nhiệt, hoa đăng đủ chủng loại làm Thuế Tử Duyệt nhìn hoa cả mắt.
Hai nàng chậm rãi đi dạo trên đường, nhìn thấy đồ chơi nào mới lạ liền mua một cái.
Rồi hai nàng cùng đi đoán câu đố còn thắng được một cái lồng đèn hình con chó.
“Tại sao lại chọn cái lồng đèn này ?” Tô Quân Nhụy nhíu mày nhìn cái lồng đèn con chó xấu xí rồi quay qua hỏi nàng.
Rõ ràng còn rất nhiều cái đẹp, Duyệt Duyệt lại chọn cái này.
Thuế Tử Duyệt cầm lại cái lồng đèn cười nói: “Cái này rất đẹp ? Quân Nhụy không thấy nó rất giống nàng sao ?”
Tô Quân Nhụy bấc đắc dĩ đáp: “Giống chỗ nào.
Một chút cũng không giống.”
Đem lồng đèn giao cho Liễu Nhi, Thuế Tử Duyệt nói: “Ta mặc kệ, tại Quân Nhụy nói là để ta tự chọn, cái lồng đèn này là quà tặng cho ta thì nó là của ta.”
Tô Quân Nhụy nói:”Ta đã tặng một cái lồng đèn cho Duyệt Duyệt rồi, vậy thì Duyệt Duyệt cũng nên tặng lại ta một cái đi.”
Thuế Tử Duyệt mắc cười nói: “Đâu có gì khó ? Quân Nhụy thích cái nào ? Ta đi mua cho nàng là được.”
Tô Quân Nhụy nghĩ nghĩ rồi nói: “Bỏ tiền ra mua thì đâu còn quý nữa, cái lồng đèn con chó này là do ta đoán câu đố mới có được nên ta muốn Duyệt Duyệt tự tay làm một cái lồng đèn cho ta.”
Thuế Tử Duyệt khó xử: “Nhưng mà lúc này mới làm sợ sẽ không kịp.”
Tô Quân Nhụy cười:”Sao không kịp, nàng cùng ta tới đây.” Cô nói xong liền nắm tay nàng đi về trước.
Do mặc váy dài không quen, đi lại hơi chậm nên hai nàng đi một lúc sau mới đến một quầy hàng.
“Đây là…” Thuế Tử Duyệt nhìn mấy cái đèn lồng trắng trơn không họa tiết không hoa văn trên quầy hàng, nàng hỏi: “Tại sao mấy cái lồng đèn này không có vẽ cái gì…”
Tô Quân Nhụy cười đáp: “Không có mới đúng đó, lồng đèn này chúng ta phải tự vẽ lên.” Cô nhìn cụ già đứng trước quầy hàng cười nói: “Nàng nhìn đi, bà lão có sẵn bút mực.”
Bà lão thấy Tô Quân Nhụy liền cười nói: “Hai vị phu nhân muốn vẽ lồng đèn ?” Bên cạnh bà lão còn có một tiểu nha đầu đang ngồi.
Tiểu nha đầu một tay cầm lồng đèn hình con vịt màu vàng một tay cầm cây hồ lô ngào đường còn giương đôi mắt to tròn nhìn các nàng.
Tô Quân Nhụy cười đáp: “Lão nhân gia, chúng ta muốn một cái.” Rồi cô quay nhìn nàng rồi cười nói: “Duyệt Duyệt muốn vẽ cái đèn nào tặng ta ?”
Thuế Tử Duyệt bất đắc dĩ mà lắc đầu, chỉ vào một cái đèn kéo quân trắng tinh nói: “Cái này đi.”
Bà lão vội vàng đáp “Được” rồi đưa đèn kéo quân cho nàng sau đó chỉ sang cái bàn bên cạnh nói với hai nàng rằng bút mực đã có sẵn ở đó.
Trò này là tự làm lồng đèn nên Liễu Nhi và Nguyệt Nhi cảm thấy rất thú vị, Thuế Tử Duyệt liền mua cho hai nha đầu mỗi người một cái để chơi.
Bốn người ngồi xuống bàn, ba người khác đều tập trung hết sức mà vẽ, chỉ có Tô Quân Nhụy là ngồi không nhìn nàng.
Nguyệt Nhi…!Ngươi đang vẽ cái gì ?
“Hả ? Nhìn không ra ? Đây là hoa đào…”
“Phụt !” Liễu Nhi che miệng cười nói: “Cây đào này rất đặc biệt.”
“Đặc biệt chỗ nào, rất đẹp mà.” Nguyệt Nhi thở phì phì nói:”Ngươi còn cười ta, ta thấy cái bông lá hẹ hành của ngươi cũng không có đẹp hơn ai.”
Liễu Nhi đỏ mặt cãi lại: “Cái gì mà hẹ với hành…..
Ta đang vẽ hoa lan.”
“Ai da…Đóa hoa lan này của ngươi cũng rất đặc biệt.”
“Hứ !”
“Hứ !” Hai tiểu nha đầu sôi nổi nhìn sang hướng khác, mặc kệ đối phương.
Tô Quân Nhụy thấy mắc cười vô cùng, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Thuế Tử Duyệt đang ngồi đối diện.
Thuế Tử Duyệt bị cô nhìn chằm chằm nên rất ngại ngùng, nàng liền nói: “Quân Nhụy, nàng nhìn ta chằm chằm, ta vẽ không được.”
“Hả ?” Tô Quân Nhụy nghe vậy liền cười lớn nói: “Duyệt Duyệt đang thẹn thùng phải không ?”
Thuế Tử Duyệt đỏ mặt nói: “Liên quan gì đến thẹn thùng…!Nàng nhìn hoài không thấy chán sao.”
Tô Quân Nhụy mặt dày nói: “Tất nhiên là không chán rồi.”
“Hồ lô ngào đường đây~~~ hồ lô ngào đường đây~~~” Cách đó không xa có tiếng rao truyền tới.
Thuế Tử Duyệt đang vẽ cũng ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng rao.
“Duyệt Duyệt muốn ăn kẹo hồ lô ?” Tô Quân Nhụy lập tức hỏi nàng.
Thuế Tử Duyệt suy nghĩ, nàng nghĩ nên tìm chút chuyện cho Quân Nhụy, miễn cho Quân Nhụy khỏi phải ngồi không mà nhìn mình chằm chằm.
Nghĩ vậy nên nàng liền đáp: “Đã lâu chưa từng ăn lại, có chút muốn ăn.”
Tô Quân Nhụy hiểu được Thuế Tử Duyệt đang nghĩ cái gì, cô liền cười nói: “Vậy ta đi mua cho Duyệt Duyệt được không ?”
Thuế Tử Duyệt gật đầu đồng ý: “Được, nàng cẩn thận chút.”
Hai tiểu nha đầu còn vì lúc nãy mà giận nhau, Tô Quân Nhụy nghĩ nghĩ liền quyết định mua thêm hai cây cho hai nha đầu đó, nghĩ xong liền rời đi.
Cô mặc váy dài nên đi đứng hơi chậm, cũng may Duyệt Duyệt cũng cần thêm thời gian để vẽ, không cần quá gấp gáp.
Tô Quân Nhụy đi không bao lâu, Thuế Tử Duyệt liền nghe thấy một giọng nói quen quen.
“Đại nương, lồng đèn này bán bao nhiêu ?”
“Vị đại nhân này, lồng đèn vẽ sẵn 10 văn tiền, tự mình vẽ thì 8 văn tiền.”
Thuế Tử Duyệt dừng bút, quay đầu nhìn, nàng thấy An Thiếu Ngôn đang đứng trước quầy.
Nàng nghĩ thầm: Thật trùng hợp, lại gặp người quen.
An Thiếu Ngôn trong lòng có tâm sự liền chọn đại một cái đèn trắng đang định tìm một chỗ ngồi xuống vẽ, quay đầu liền thấy nàng.
“Quận…Phu nhân.” An Thiếu Ngôn hoàn toàn không ngờ tới, tới đây cũng gặp được Thuế Tử Duyệt nên hắn có chút lúng túng, khuôn mặt thanh tú dần dần ửng đỏ.
Hôm nay An Thiếu Ngôn thấy rất phiền, giờ hắn đã là Bảng Nhãn nên hôm qua đã được mời dự Quỳnh Lâm yến, cũng đã một phen trổ tài ở đó.
Tinh thần vốn rất vui vẻ đắc ý, nhưng việc phiền lòng lại kéo đến.
Tâm trạng không tốt nên hắn đều từ chối những cuộc hẹn của chúng bạn đêm nay.
An Thiếu Ngôn tâm tư phiền muộn, một mình đi dạo giữa hội hoa đăng nhộn nhịp, đi không bao lâu thì vô tình gặp được Thuế Tử Duyệt.
An Thiếu Ngôn không hiểu vì sao mỗi lần hắn gặp được Thuế Tử Duyệt luôn là lúc hắn lúng túng và chật vật nhất.
Ai….!
“Tương thỉnh chi bằng ngẫu nhiên.” Thuế Tử Duyệt thấy nét mặt lúng túng của An Thiếu Ngôn, nàng liền cười rồi nói tiếp: “An đại nhân đừng quá câu nệ, mời.”
An Thiếu Ngôn thi lễ nói: “Nếu phu nhân đã mời thì An mỗ cung kính không bằng tuân mệnh.” Dứt lời, hắn liền ngồi vào cái bàn kế bên, cầm bút rồi nhìn cái lồng đèn, không biết nên hạ bút như thế nào.
Nàng đang chăm chú vẽ cái đèn của mình bỗng ngừng lại rồi thoáng nhìn qua An Thiếu Ngôn, thấy hắn cầm bút thật lâu nhưng vẫn không vẽ liền nói: “An đại nhân đậu Bảng Nhãn, tại đây thiếp thân chúc mừng An đại nhân.”
An Thiếu Ngôn vội vàng buông bút, quay sang nhìn Thuế Tử Duyệt chắp tay đáp: “Đa tạ phu nhân, An mỗ nên cảm ơn phu nhân mới phải, nếu không có sự chỉ điểm của phu nhân hôm đó thì e rằng An mỗ cũng không lấy được Bảng Nhãn.”
Thuế Tử Duyệt mỉm cười, xem như chấp nhận lời cảm ơn rồi nói: “Hôm qua An đại nhân đậu Bảng Nhãn, thiếp thân còn nghe nói biểu hiện của An đại nhân ở Quỳnh Lâm yến rất được Thánh Thượng hài lòng, có thể nói bây giờ là thời điểm An đại nhân xuân phong đắc ý nhất, sao tối nay An đaj nhân lại mặt ủ mày chau giống như đang có nhiều việc phiền lòng.”
An Thiếu Ngôn ngẩn ra, vội ngước đầu nhìn Thuế Tử Duyệt.
Hắn chỉ thấy nàng vẫn đang cặm cụi vẽ lồng đèn, chưa từng đưa mắt nhìn hắn, tựa như lời nói lúc nãy không phải từ miệng nàng nói ra.
Trong lòng An Thiếu Ngôn rất rối, hắn nhìn cây bút trên bàn, nhìn rất lâu.
Hắn biết Thuế Tử Duyệt không phải là đối tượng để hắn có thể trút bầu tâm sự, còn có đêm nay tại lúc này cũng không phải là một thời điểm và một địa điểm thích hợp để trút phiền não.
Hắn luôn biết rõ điều đó nhưng vẫn không khắc chế được nên đành thừa nhận: “An mỗ…..
xác thực là có việc phiền não.”
Thuế Tử Duyệt vẫn chuyên tâm vẽ đèn, chưa từng mở miệng nói chuyện.
An Thiếu Ngôn chờ đợi, hắn chờ câu đáp lại nhưng vẫn không có câu trả lời của nàng nên đành nói tiếp: “Sáng sớm hôm nay, An mỗ đã rất may mắn được đến Hoa Lang Các.” Hắn nói tới đây, giọng nói nhẹ đi mang theo chút hân hoan nói: “An mỗ vốn tưởng rằng, cả đời này sẽ không cơ hội đến đó, càng đừng nói đến việc gặp được Mộ Dung cô nương…!Không ngờ, An mỗ tại kiếp này lại có cơ hội bàn thơ luận họa cùng với Mộ Dung cô nương.
Ban đầu nghĩ được mời một lần đã là cơ hội ngàn năm khó gặp, không nghĩ hôm nay An mỗ lại được Mộ Dung cô nương mời thêm lần nữa, hơn nữa lần này chỉ đặc biệt mời một mình An mỗ…!Cũng không rõ bản thân An mỗ đã vớ được cái may mắn cứt chó gì, ha ha….”.