Đọc truyện Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược – Chương 73: Ngộ hiểm văn thính Tiêu Phong mộ
Để lại lời nhắn cho bốn người Tống đại hiệp xong, ta và Mạc Thanh Cốc đuổi theo hướng Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ mà đi. Mạc Thanh Cốc không
biết rõ nội tình chuyện này, hơn nữa Cái Bang tuy rằng trăm năm nay trở
lại đã xuống dốc nhưng vẫn là bang phái chính đạo nên không chút nghi
ngờ. Ta biết Trần Hữu Lượng ẩn thân bên trong Cái Bang, bọn người Tạ Tốn mất tích tất nhiên Thành Côn và Trần Hữu Lượng có liên quan không ít,
cho nên trên đường ta không để cho Mạc Thanh Cốc hướng đệ tử Cái Bang
hỏi thăm tin tức, còn âm thầm đem hoài nghi dẫn về phía Cái Bang.
Không biết do chúng ta đi sai hướng hay là Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn
che giấu quá tốt, đuổi theo hai ngày liền đều không thấy tung tích bọn
họ đâu, chúng ta đành lần xung quanh tìm hiểu, rốt cuộc ở một trấn nhỏ
cách cửa biên quan hơn năm mươi dặm hỏi thăm được, mấy ngày trước có một người Cái Bang áp giải một lão già tóc vàng và hai cô gái trẻ đi vào
miếu Tướng Quân bên ngoài trấn mà không thấy đi ra. Cái miếu rách nát
kia thờ một vị tướng quân tử chiến giữ Ngọc Môn Quan đời Tống, sau khi
nhà Tống diệt hương khói ít dần mới tàn lụi như thế, bình thường trừ mấy tên ăn mày ra thì không có ai đặt chân đến.
Ta và Mạc Thanh Cốc đều cảm thấy tin tức này đến tai chúng ta dễ dàng một cách kỳ lạ. Nếu người ở đây, vậy bọn Trương Vô Kỵ còn đến sớm hơn
chúng ta sao không có động tĩnh gì? Tuy hoài nghi như vậy, nhưng thật
vất vả mới tìm thấy một manh mối, cũng không thể bỏ qua. Cũng do hai
chúng ta gan lớn, nghĩ mình có đủ sức, đó chắc chắn là một phân đà của
Cái Bang, hơn nữa nếu như giam giữ Tạ Tốn chắc hẳn phòng thủ rất nghiêm
ngặt, nhưng vẫn quyết định đêm đó xâm nhập vào xem sao, ban đêm dễ hành
động hơn, ta và Mạc Thanh Cốc đi mua thêm y phục dạ hành, khăn bịt mặt.
Ban đêm vừa qua canh hai, ta và Mạc Thanh Cốc thay xong y phục dạ
hành, mang khăn che mặt, binh khí, cùng rời khỏi khách điếm đi đến miếu
Tướng Quân ngoài trấn. Cách miếu ba dặm, ta và Mạc Thanh Cốc liền phát
hiện ra các đệ tử Cái Bang núp ở sau những gốc cây, bụi cỏ, khe núi, hốc đá.. rất đông. Không ngờ nơi hoang vắng này ban đêm lại thủ vệ nghiêm
ngặt đến vậy.
Ta ra hiệu cho Mạc Thanh Cốc, ý bảo không cần kinh động bọn họ, thăm
dò là việc chính, Cái Bang dù sao cũng là danh môn chính phái, tốt nhất
không cần gây hấn. Mạc Thanh Cốc gật đầu đồng ý, lập tức hai chúng ta
thi triển khinh công bay về hướng miếu Tướng Quân, dọc theo đường đi cứ
năm ba bước lại có một người gác, mỗi lúc thủ vệ càng ngày càng dày đặc, những người này võ công tuy không cao nhưng nếu muốn lặng yên không
tiếng động mà lọt vào được trong miếu cũng là một việc vô cùng khó khăn.
Sau đó chúng ta đành bỏ đường chính đi theo đường vòng, mấy lần lạc
đường, gặp cả quan khẩu đang đóng, cho đến khi thấy được mặt bên của
miếu Tướng Quân mới ẩn thân giấu mình. Trong đêm đen chỉ thấy trước miếu một cái biển ghi ba chữ Tả Tướng Quân to tướng, miếu mạo trang nghiêm
hùng vĩ nhưng bị thời gian tàn phá, gạch đá vụn rải rác, mái ngói lưu li cũng trở thành tàn tạ.
Lúc này đã qua canh hai một lúc lâu, ngoài miếu tối đen, trong miếu
lại có ánh lửa, loáng thoáng có tiếng người, xung quang còn tản mát một
cỗ hương khí thản nhiên, có lẽ là mùa xuân vừa qua còn sót lại mùi hương hoa núi. Chúng ta đưa mắt cho nhau xem xét thủ thế hai bên trái phải
rồi xoay người đổi chiều mở cửa sổ tiến vào trong. Chỉ thấy trong điện
có năm người ngồi ngay ngắn trên nệm cỏ nói với nhau gì đó. Năm người
này đều mặc kiểu Cái Bang, tay cầm bát ăn xin, trên người đều đeo rất
nhiều túi, hiển nhiên là những nhân vật trọng yếu trong bang.
Trong năm người, bốn người ngồi thành hàng ngay ngắn, chỉ có một
người là quay lưng về phía chúng ta nên nhìn không rõ mặt, hình như là
một đệ tử quỳ trước mặt bốn người kia, địa vị thấp hơn. Trong bốn người
thì một người tướng mạo như một nhà nho, quần áo sạch sẽ, ba chòm râu
dài, trên lưng mang rất nhiều túi vải, người ngồi bên cạnh mặt bành
bành, râu xồm vểnh ra, tướng mạo cực kỳ hung mãnh, tuổi cũng khoảng trên năm mươi, bên cạnh đặt một cây gậy sắt lớn, hai người này đều là trưởng lão chín túi.
Ngồi tiếp theo là một người thân hình gầy nhỏ, một lão ăn mày chính
hiệu với quần áo rách nát dơ bẩn, trong tay cầm một mảnh trúc vỡ, bên
cạnh hắn là một người ăn mày già tóc bạc trắng cũng quần áo rách nát,
hai người đeo trên vai chín cái bị, hiển nhiên cũng là hai trưởng lão
chín túi. Người ngồi quay lưng về phía chúng ta xem thân hình thì tuổi
cũng không lớn, có lẽ trên dưới ba mươi tuổi. Năm người này bàn luận
việc gì mà bên ngoài lại canh phòng cẩn mật như thế, có lẽ là việc đại
sự lớn.
Hai người chúng ta quan sát cẩn thận rõ ràng trong miếu, người quay
lưng về phía chúng ta hành một lễ với bốn người còn lại, cung kính nói:
“Ông trưởng lão, chúng ta tá túc trong miếu Tướng Quân, hẳn cũng nên
bái kiến vị Đại tướng quân trong này một chút, bằng không Cái Bang chúng ta thất lễ rồi.”
“Trần trưởng lão không cần khách khí, ngươi được bang chủ coi trọng
lại mấy lần lập công lớn, hiện giờ đã là trưởng lão tám túi, đều là làm
việc cho Cái Bang chúng ta, không cần cần phải hành đại lễ với ta như
vậy.” Người bộ dáng như nhà nho chính là Chưởng Bát long đầu nói, hiển
nhiên hắn chính là Ông trưởng lão.
Người cao lớn bên cạnh cười nói:
“Xem ra Trần huynh đệ lại có kế hay gì đây, vậy cứ tự nhiên đi! Cái
Bang chúng ta kẻ hậu bối có nhiều mưu kế như ngươi rất hiếm có!”
Nghe giọng điệu thì thấy người này tính tình thẳng thắn, ta vừa nghe
vừa nghĩ, Trần trưởng lão, có phải là Trần Hữu Lượng hay không? Hắn tại
sao lại ở đây?
Trần Hữu Lượng cung kính ngồi dậy, tỏ ra rất trang trọng đến trước
hương án cầm một nén nhang đưa đến trước nến châm lên, cắm vào bát
hương, bái lạy một cái rồi mới trở về nệm cỏ quỳ ngồi xuống, lần này ta
nhìn thấy rõ mặt hắn, chỉ thấy hắn khoảng hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt láu
lỉnh, quần áo rách nát.
“Bốn vị trưởng lão, chúng ta đã thắp hương cho Đại tướng quân, vậy
cũng có thể an tâm mượn nơi ở của ngài bàn chuyện.” Trần Hữu Lượng hơi
giơ tay lên nói.
Bốn trưởng lão như trút được gánh nặng cười nhẹ nhõm, giống như vừa
hoàn thành được một việc rất hệ trọng. Ta bên này nhìn biểu tình mấy
người này, trong lòng trầm xuống, dự cảm rất xấu, nghĩ lại khi vừa đến,
bốn phía đều bao phủ một loại hương khí, sau khi Trần Hữu Lượng thắp
hương xong lại có vẻ rất đắc ý. Nội công của ta sau khi thi triển hô hấp tự nhiên sẽ dài và sâu, sau khi vào miếu vẫn dùng một hơi như cũ cho
nên không phát hiện ra điều gì không ổn, hiện giờ xem mặt mấy người kia
mới giật mình hiểu ra, hai người chúng ta đã trúng mai phục của Cái
Bang.
Lập tức ra hiệu cho Mạc Thanh Cốc rút lui, Mạc Thanh Cốc tuy không
biết chuyện gì xảy ra nhưng tin tưởng quyết định của ta, lập tức gật
đầu, phi thân ra khu rừng ngoài tòa miếu, ta cũng theo sát phía sau.
Ngay lúc đó, xung quanh vang lên một trận ồn ào, trong phút chốc vô số
ăn mày cầm đuốc sáng rực đã chạy tới vây quanh chúng ta.
Đại khái có tới bốn năm trăm bang chúng trong Cái Bang mỗi người đều
cầm theo đao thương vây vòng trong vòng ngoài. Hai chúng ta thấy tình
thế không ổn, biết là đã rơi vào vòng vây, địch nhân thế lớn, không nên
vọng động. Mạc Thanh Cốc thân hình phiêu dật đứng trên một cành cây cao
sát ngọn, cành lá rì rào khẽ rung động, ta càng thêm lo lắng trong lòng, hiểu Mạc Thanh Cốc có lẽ đã bị người ta ám toán, bằng không lấy khinh
công của hắn tự nhiên là giống như hợp với cây thành một thể, dù chỉ
rung động một chút thôi như vậy cũng không thể nào, lập tức lo lắng hạ
xuống bên cạnh, thủ bên người hắn.
Lúc này bên dưới, một người Cái Bang lớn tuổi cao giọng hô lớn:
“Chưởng Bát long đầu, Chưởng Bổng long đầu, Chấp Pháp trưởng lão, Truyền Công trưởng lão, Trần trưởng lão đến!”
Nói xong thì năm người trong điện ban nãy cũng đã sóng bước ra, vào giữa vòng vây rồi xoay lại, khom người hô lên:
“Xin mời đại giá bang chủ.”
Mạc Thanh Cốc bên cạnh ta thân hình hơi chấn động, nói thầm vào tai ta:
“Chỉ Nhược, xem tình hình này thì Cái Bang đã có chuẩn bị trước, chỉ
sợ không ổn. Lát nữa em hãy ra tay toàn lực, không cần lo cho ta, Cái
Bang chắc không dám làm gì với đệ tử Võ Đang đâu. Nghe nói bang chủ Cái
Bang là Kim Ngân Sử Hỏa Long, trong võ lâm rất ít người biết được y mặt
mũi ra sao, là nhân vật như thế nào, em phải cẩn thận.”
“Thanh Cốc, chàng sao rồi? Có phải có gì không đúng không? Bằng không lấy võ công chàng mà nói, cho dù bọn họ có nhiều người hơn nữa cũng
không giữ nổi chàng.”
Ta cầm tay hắn lo lắng nhỏ giọng hỏi, trong lòng lại quyết định không thể để hắn một mình ở lại. Hiện giờ trong Cái Bang bang chủ là giả,
huống chi ở đây còn có sát tinh trong nguyên tác của hắn, Trần Hữu
Lượng, ta làm sao có thể yên tâm bỏ đi.
Mạc Thanh Cốc lắc đầu, lại nắm tay ta không nói gì, nhưng tay hắn hơi có chút run rẩy, mà tay phải đã sớm nắm chuôi kiếm sẵn sàng rút ra khỏi vỏ. Lòng ta căng thẳng, tay phải đặt bên hông, lúc nào cũng có thể cầm
chuôi Xà Kiếm tiên rút ra. Kiếm pháp ta không giỏi lắm, nhưng tiên pháp
thì nhất định có thể bảo vệ Mạc Thanh Cốc chu toàn rời khỏi nơi này.
Ta đứng trên ngọn cây nhìn ra, chỉ thấy chúng đệ tử Cái Bang đồng loạt khom người nói:
“Tọa hạ đệ tử, tham kiến bang chủ đại giá.”
Lúc này vòng vây mở ra một lối nhỏ, một đại hán đi ra, hắn thân thể
phải cao đến hơn sáu thước, cực kỳ to lớn, mặt mày hồng hào, trông ra
dáng một đại quan thân hào, nhưng cước bộ nặng nề như người không biết
võ công, Mạc Thanh Cốc nhíu mày nghi hoặc, còn ta thì biết rõ, hắn nhất
định là tên bang chủ giả mạo.
Bang chủ Cái Bang “Sử Hỏa Long” giả vung tay lên nói:
“Miễn lễ. Các anh em đều khỏe chứ? Một chuyến đêm nay vất vả mọi người rồi.”
“Bang chủ an hảo, ra sức vì Cái Bang, mọi việc đều không ngại.” Bọn
ăn mày xung quanh cùng hô lên, khí thế không nhỏ hơn so với sáu đại phái cùng tụ họp hồi trên Quang Minh đỉnh.
Lúc này, “Sử Hỏa Long” lại nói:
“Các huynh đệ, đêm nay phân phó mọi người đến là vì hơn mười ngày
trước, giáo chủ ma giáo quang lâm phân đà chúng ta, đả thương vô số
huynh đệ, hôm nay Trương giáo chủ cùng bằng hữu lại đến, thật khiến Cái
Bang chúng ta nở mày nở mặt. Không biết hôm nay vị bằng hữu đi cùng vẫn
là quận chúa Thát tử ngày ấy hay là đệ tử Nga Mi, a, phải là đệ tử Nga
Mi đã bị trục xuất, Chu cô nương đây? Thế nào? Trương đại giáo chủ đến
đây còn không dám lên tiếng hay sao?”
“Quý bang hiểu lầm, hai chúng ta tuyệt đối không phải người trong
Minh giáo, hôm nay tình cờ gặp được tin tức có ba vị bằng hữu bị giam
giữ chỗ này mới tiến đến xem xét một phen, nếu có chỗ nào đắc tội, còn
xin tha thứ.”
Mạc Thanh Cốc vận khí nói, thanh âm mang theo chính khí mạnh mẽ truyền khắp Cái Bang khiến mọi người ai nấy đều nghe rất rõ.
Lúc này, Trần Hữu Lượng đi ra, hành lễ với “Sử Hỏa Long”:
“Bang chủ sao phải khách khí với bọn người ma giáo như thế? Bất quá
dù bọn chúng không nói sai thì nếu đã có gan ban đêm xông vào phân đà
Cái Bang chúng ta, vậy hãy lưu lại đi! Các huynh đệ, chiêu đãi tặc tử ma giáo thật tốt.”
“Ha ha! Buồn cười, thân là bang chủ Cái Bang mà lại là một kẻ tay
trói gà không chặt, chẳng có chút nội công nào, lại còn một trưởng lão
tám túi cũng có thể trực tiếp vượt mặt bang chủ mà ra lệnh. Cái Bang quả là bang quy rất hay, ai không biết lại tưởng vị trưởng lão này mới là
bang chủ.”
Ta cố ý giả giọng khàn khàn nói, sau đó nói thầm với Mạc Thanh Cốc:
“Thanh Cốc, tình hình không ổn, những người này đúng là để đối phó
với chúng ta, tuyệt đối không có gì hiểu lầm, vừa rồi trong miếu cũng có mai phục, nhiều người như vậy không phải là dễ dàng mà triệu tập được,
càng huống chi còn thêm cả tứ đại trưởng lão của Cái Bang kia, chúng ta
chuẩn bị phá vây thôi!”
Bốn trưởng lão Cái Bang sắc mặt khó coi, nhưng “Sử Hỏa Long” kia sắc
mặt lại hiện vẻ chột dạ, có chút kinh hãi nhìn mọi người nói:
“Đừng nghe tặc tử ma giáo nói hươu nói vượn, mau mau bắt hai kẻ kia
lại, nếu chạy trốn, cứ giết!” Dứt lời hoảng hốt kích động chạy về phía
sau mọi người.
Bốn vị trưởng lão bất đắc dĩ, mặt khó coi nhìn bang chủ bộ dáng dọa
người như thế, trong lòng khó hiểu sao bang chủ lại thành ra thế này,
nhưng lời bang chủ không thể không theo, lập tức hô lớn:
“Bày trận, đừng để kẻ địch chạy thoát!”
Nói xong liền hướng về phía hai chúng ta đánh tới. Trần Hữu Lượng do dự một chút rồi cũng bổ đến tấn công.
Nhìn bên ngoài gậy gộc chớp lên hợp thành đại trận vây quanh khu
rừng, mà Mạc Thanh Cốc thì chưa rõ bị ám toán thế nào, ta quyết định
không nương tay, lập tức nhấn viên đông châu bên hông một cái, vung ra
Xà Kiếm tiên, sợi roi bằng thép cứng dài hơn ba thước vút lên đem năm
người chặn lại, mũi kiếm sắc bén đã lập tức đánh gãy hết binh khí của
bọn họ, năm người nhất thời kinh sợ.
Ta nhìn lại, thấy Mạc Thanh Cốc cũng đã đem trường kiếm ta tặng hắn
rút ra khỏi vỏ, thừa dịp năm người kia kinh ngạc chưa kịp phản ứng, tập
trung nội lực phát động vô số lá cây hướng bọn ăn mày vây bên ngoài phất đi, dưới nội lực thuần dương thâm hậu, vô số những phiến lá trở thành
sắc bén như đao kiếm bắn đến khiến bọn chúng đông nghiêng tây ngả, kêu
lên oai oái, nhưng cũng vẫn có kẻ tránh thoát được tiếp tục hướng chúng
ta công kích.
Ta biết Mạc Thanh Cốc nhân từ không muốn liên lụy đến người vô tội,
lại nói thêm chúng ta ban đêm xông vào phân đà Cái Bang, là chúng ta
không đúng, cũng không thể đả thương tính mạng bọn họ, trường kiếm ra
khỏi vỏ chỉ để phòng thân, lại tiêu hao thêm nhiều nội lực phất lá cây
mở ra một lối thoát, hai người chúng ta nhanh chóng phi thân đi, phía
sau năm người phục hồi tinh thần lại cũng nhanh chóng truy kích theo
sau.
Chúng ta đã mở ra được một lối cũng không quá lo lắng, luận khinh
công thì bọn họ không phải đối thủ của chúng ta, lập tức tập trung nội
lực cố sức chạy thật mau. Mạc Thanh Cốc một bên vận khí chạy, một bên
nói với ta:
“Chỉ Nhược, thôn trấn cũ không thể trở về, sợ rằng ban ngày chúng ta vào trấn chính là rơi vào bẫy của bọn họ.”
“Đúng vậy, nơi này cách cửa ải chỉ hơn năm mươi dặm, chúng ta mau đến cửa ải, ngày mai cửa khẩu mở vừa đúng lúc vào trong.” Ta đáp.
Mạc Thanh Cốc gật đầu đồng ý. Chạy được hơn ba mươi dặm nữa, Mạc
Thanh Cốc bỗng nhiên thân thể mềm nhũn, suýt nữa thì ngã, ta vội vươn
qua đỡ hắn đứng vững, lo lắng hỏi:
“Thanh Cốc, chàng làm sao vậy? Đừng dọa ta.”
“Ta không việc gì, chỉ là nội lực hao hết thôi. Vừa rồi ở miếu, mỗi
lần ta vận công nội lực đều tiêu hao rất nhanh, hiện giờ chỉ chạy có một hồi thôi mà đã không còn khí lực.” Mạc Thanh Cốc sắc mặt trắng bệch,
hơi thở không đều nói.
Ta biết hắn không nguy đến tính mạng, yên lòng, bắt mạch xem thử cho hắn, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng thở ra, nói:
“Không sao, chẳng qua vừa rồi chàng trúng độc Tu Lam U Mộng, độc này
chế từ Mạn Đà La, Tu Lam hoa, Nguyệt Vô Mộng*, ba loại hoa độc này kết
hợp lại, một khi người trúng độc vận nội lực liền khiến nội lực tiêu hao gấp nhiều lần, cho đến khi hao hết, không có thuốc giải rất khó để khôi phục lại. Bất quá nội lực của chàng thuộc lại thuần dương, lại thêm tu
tập Đại Vô Tướng Công đã gần như là bách độc bất xâm, độc này có thể vây khốn kẻ khác nhưng không hại được chàng, dù không dùng thuốc giải nhưng chỉ cần ba đến năm ngày là chàng có thể tự khôi phục.”
[*(Mới tra ra ^^)Mạn Đà La: hoa này có tên gọi là “đại hoa mạn đà la” theo cách gọi của người Trung Quốc. Tên khoa học của cây hoa là
Datura suaveolens hay Brugmansia suaveolens. Người Việt thường gọi cây
hoa này là “cà dược dại” hay “cà độc dược”. Mạn đà la là thứ cây độc.
Người ta có thể dùng nó để chế ra một loại ma túy hay thuốc mê với cái
tên “mông hãn dược” rất hay gặp trong các truyện kiếm hiệp. Chi tiết : Hoa Mạn Đà La. Còn hai loại hoa kia thì ta chịu. >.
“Vậy vừa rồi khi chúng ta đến miếu, mùi hương bên ngoài miếu và mùi khói nhang thắp lên là có vấn đề sao?”
Mạc Thanh Cốc nhíu mày, dựa vào người ta. Ta gật đầu, dìu hắn đứng lên nói:
“Trừ mùi hương bên ngoài miếu và hương của nhang đốt thì còn một
loại, chính là hạ trên y phục dạ hành của chúng ta, ba loại kết hợp lại
mới có thể tạo thành độc, y phục dạ hành này, chắc chắn là có kẻ sớm
chuẩn bị cho chúng ta trước, đáng tiếc chúng không ngờ đến, nội công của ta một khi vận hành, hơi thở rất dài và sâu, nửa khắc mới phải đổi một
hơi, không như tính toán của chúng.”
“Xem tình hình, có thể thấy Cái Bang đã biết rõ chúng ta không phải
Vô Kỵ, nhưng vẫn cố tình bày ra bẫy, lại thêm ám toán. Nếu như Tạ tiền
bối còn giữ Đồ Long đao thì có thể hiểu là bắt chúng ta để tìm Tạ tiền
bối, nhưng hiện giờ tin Đồ Long đao ở Nga Mi đã truyền rộng rãi ra giang hồ, Cái Bang và Tạ tiền bối cũng không có ân oán gì, rốt cuộc là vì
sao?” Mạc Thanh Cốc có chút khó hiểu.
Ta nắm tay hắn, cười:
“Không cần lo nhiều như vậy, ta chỉ cần chàng được bình an là tốt
rồi. Việc này chúng ta sau khi trở về Trung Nguyên thì gửi thiếp đi Cái
Bang hỏi, bắt họ phải giải thích rõ ràng là được. Còn Tạ tiền bối, trước đây hoành hành võ lâm, kẻ thù vô số, ai biết đâu mà lần? Có lẽ Cái Bang có ai đó cừu oán gì với lão nhân gia chăng? Bất quá ta xem bang chủ Cái Bang và trưởng lão tám túi tuổi còn trẻ kia có vẻ rất lạ, bang chủ kia
chẳng những không có võ công, đến lúc đánh nhau lại tỏ ra nhát gan chật
vật, bị thương có chút sơ sơ bên ngoài thôi cũng kêu lớn như vậy.”
“Em nói không sai, xem ra là Cái Bang có vấn đề!” Mạc Thanh Cốc đồng ý với ta, mày lại nhíu lên, đại bang phái đệ nhất Trung Nguyên mà bang
chủ lại có vấn đề, chuyện này quả là không nhỏ.
Ta vuốt vuốt lên đôi mày hắn, bất mãn nói:
“Đừng lo những chuyện này nữa, chúng ta mau đi thôi! Coi chừng bọn họ đuổi kịp.”
“Ta chẳng thể đi được, em mang ta đi vậy?” Mạc Thanh Cốc nhìn bộ dáng bất mãn của ta, cười cười, hôn lên trán ta một cái, vô lại dựa vào
người ta.
Ta bị bộ dáng khác hẳn so với trước đây của hắn dọa một chút, không
rõ vì sao đại hiệp chính nghĩa mà bây giờ lại thành ra như thế này, nhìn ánh mắt chờ mong của hắn, sắc mặt vừa thẹn vừa giận nói:
“Xấu xa, đừng hòng ta làm thế, đi nhanh đi!”
Nói xong ta kéo tay hắn, truyền nội lực vào thân thể hắn, đồng thời
cùng vận khinh công đi tiếp, tuy rằng làm vậy hao rất nhiều nội lực, tốc độ cũng chậm đi nhiều. Đến khoảng canh ba, hai chúng ta mới vách núi
cách cửa biên ải tầm hơn một dặm. Nơi này hiểm trở, khắp nơi xung quanh
toàn quái thạch, không có đến một ngọn cỏ, hai chúng ta tuy thị lực ban
đên rất tốt nhưng cũng không dám đi quá nhanh ở đây.
Đột nhiên từ sau những tảng đá phía trên vách núi có vô số mũi tên
bắn vun vút về phía chúng ta. Ta vội kéo Mạc Thanh Cốc tránh né, Xà Kiếm tiên vung lên thành vô số đường chằng chịt đem tên chắn bên ngoài ba
thước. Một trận mưa tên qua đi, vách núi lại yên tĩnh trở lại, trong đêm đen những tảng đá to lớn đáng sợ như cất giấu một đám quái thú đằng
sau. Mạc Thanh Cốc sắc mặt tái nhợt bảo vệ phía sau lưng ta, thấy ta đã
ngăn hết tên lại không bị thương mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng sắc mặt lại lập tức khó coi.
Trong đêm, sau quái thạch che giấu bao nhiêu người? Trên mũi tên bị
ta đánh rớt có khắc chữ “Nhữ”, đúng là dấu hiệu của Nhữ Dương Vương phủ, ta và Mạc Thanh Cốc nhìn nhau, trong lòng rét lạnh. Chúng ta trước vừa
dính bẫy Cái Bang, sau lưng đã có Nhữ Dương Vương phủ mai phục, nếu như
hai việc này có liên quan với nhau, Cái Bang nếu hàng phục Nhữ Dương
Vương phủ, thiên hạ kia liệu có thể còn giành lại được sao?
Ta vừa nghĩ đến đó lại cảm thấy không thể nào, Trần Hữu Lượng chẳng
qua dùng bang chủ giả ra lệnh cho Cái Bang, không lâu sau sẽ bị hậu nhân Dương Quá vạch trần, vậy người của Nhữ Dương Vương phủ mai phục đằng
kia sẽ là ai? Triệu Mẫn? Không thể, nàng hiện giờ còn bận dính lấy
Trương Vô Kỵ, một lòng muốn gây ấn tượng tốt với Võ Đang làm sao có thể
tính kế Mạc Thanh Cốc? Lúc này trong trí ta bỗng hiện lên một cặp mắt âm lãnh, cả kinh thốt ra:
“Thành Côn!”
“Chu cô nương quả nhiên trí nhớ không tồi, không uổng công lão phu.
Thế tử, lão phu nói không sai chứ? Chu cô nương này không phải người
thường đâu!”
Một giọng nói vang lên, bốn phía theo đó cũng sáng bừng lên vì đuốc
cháy, chỉ thấy trên vách núi xung quanh nơi nơi đều là võ sĩ, mỗi người
cầm cung tên trong tay, tám tên thần xạ lại thủ vệ bên một người vẻ công tử phú quý tầm trên dưới ba mươi tuổi mặc áo gấm màu vàng. Bên người
hắn ngoại trừ tám xạ thủ còn có hai kiếm sĩ, Huyền Minh nhị lão, còn có
kẻ hóa thành tro ta cũng nhận ra, áo xám, đầu đội nón rộng vành phủ khăn che mặt, chính là Thành Côn. Gã công tử phú quý kia, chắc hẳn chính là
anh trai Triệu Mẫn, Vương Bảo Bảo.
Ta nhìn thế trận xung quanh, biết rằng chúng ta không còn hy vọng
nào, trong lòng sợ hãi đến phát run, lần đầu tiên cảm thấy cái chết đến
gần mình như vậy. Lúc này Mạc Thanh Cốc bỗng cầm lấy tay ta, ánh mắt đạm mạc dịu dàng nhìn ta chăm chú, giống như nói cho ta, đừng sợ. Ta nghĩ
đến hắn hiện giờ công lực hao hết, không còn sức gì để phản kháng, tình
cảnh của hắn so với ta còn nguy hiểm hơn, nghĩ đến ta đã quyết phải bảo
vệ hắn an toàn, quyết không để hắn chết, lập tức ổn định bối rối trong
lòng, cao giọng đáp:
“Đa tạ Thành Côn, à không, là Viên Chân đại sư khích lệ. Không biết
đêm khuya thế này, thế tử cùng Viên Chân đại sư không yên giấc, lại đi
vào nơi biên ải hoang vu này làm gì?”
“Mạc Thất hiệp, Chu cô nương quả nhiên bất phàm, lâm nguy không sợ.
Tiểu vương đến đây thật không có ý xấu, chỉ muốn mời Mạc Thất hiệp đến
vương phủ làm khách, khoản đãi một phen. Còn Chu cô nương, Thành sư phụ
đã có lời, về phần ông ấy tìm cô có việc gì, tiểu vương cũng không tiện
hỏi rõ.” Vương Bảo Bảo chắp tay, cao giọng đáp.
Mạc Thanh Cốc nhíu mày, lạnh lùng:
“Thế tử nếu có thời gian rảnh như thế, sao không đem muội muội ngươi
mang về Đại Đô mà để nàng cứ theo Vô Kỵ cháu ta nhùng nhằng không thôi?
Ngươi muốn mời ta về làm khách? Trận thế này không phải quá lớn rồi đấy
chứ?”
“Thế tử, hai người này đều là giả vờ. Rõ ràng là Trương Vô Kỵ bắt đi
tiểu quận chúa, hiện tại lại lật giọng như thế, để thuộc hạ đi giáo huấn bọn chúng.” Lộc Trượng Khách mặt trơ ra, vô sỉ nói.
Mạc Thanh Cốc nghe đến ngạc nhiên, cười khổ nói:
“Chẳng lẽ thế tử tưởng Vô Kỵ bắt cóc quận chúa của các ngươi sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Vương Bảo Bảo chau mày hỏi lại.
Ta cười lạnh một tiếng, khinh bỉ:
“Thế tử đánh giá Trương Vô Kỵ cao quá rồi, luận thông minh, luận thủ
đoạn, dù có mười Trương Vô Kỵ cũng không phải là đối thủ của muội muội
ngươi, hắn há có thể bắt cóc Triệu quận chúa? Mấy ngày trước ta còn
chính mắt thấy muội muội bảo bối của ngươi quấn lấy hắn không chịu rời,
Trương Vô Kỵ mấy lần đuổi nàng đi mà nàng đều không chịu.”
“Thành sư phụ, bọn họ nói thật sao? Ông không phải nói Mẫn Mẫn bị
thương nặng, bị Trương Vô Kỵ của ma giáo bắt đi sao?” Vương Bảo Bảo lạnh lùng hỏi Thành Côn, giọng không một chút khách khí, khác hẳn thái độ
cung kính của Triệu Mẫn.
Thành Côn không chút hoang mang, khom người chậm rãi đáp:
“Thế tử, quận chúa bị thương hay không ngài còn không rõ sao? Nếu chỉ bằng tại hạ nói quận chúa bị thương bị bắt cóc thì thế tử sao có thể
tin lời ngay được?”
“Không sai, tiểu vương biết được từ bồ câu đưa tin, nói Mẫn Mẫn bị
thương nặng, mới dưỡng thương mấy ngày, không rõ tung tích, nếu không
thế tiểu vương cũng không dẫn tinh nhuệ của vương phủ giao cho Thành sư
phụ điều khiển.”
Vương Bảo Bảo tia nghi ngờ trong mắt chợt lóe rồi tắt, tuy hắn có
nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng không muốn dùng an nguy của em gái để
thử nghiệm, chung quy cũng vẫn là quá yêu quý em gái mà thôi.
Ta vừa định giải thích, lật tẩy lời nói dối của Thành Côn, Mạc Thanh Cốc lại nắm tay ta, lắc đầu với ta, đạm mạc nói:
“Chỉ Nhược, đừng nói thêm nữa, dù nói gì hắn cũng sẽ không tin đâu.
Thế tử, muốn ta đến Nhữ Dương Vương phủ là hy vọng Vô Kỵ đem muội muội
ngươi đến đổi phải không? Được, ta đồng ý đi cùng ngươi, bất quá ngươi
phải thả Chu cô nương rời đi.”
“Không thể được, hiện giờ các ngươi đã là cá nằm trong giỏ, ta sao
phải nói điều kiện với các ngươi? Ta đã đáp ứng với Thành sư phụ, đem
Chu cô nương tặng cho ông ấy, làm sao có thể không giữ lời?” Vương Bảo
Bảo lắc đầu, vẻ đáng tiếc nói.
Mạc Thanh Cốc cười đạm mạc, tựa hồ như không để ý đến lời cự tuyệt
ấy, dung nhan lạnh lùng phiêu dật trong đêm đen tuấn mỹ khác thường, y
phục đen tuyền khẽ phất phơ, gương mặt tái nhợt tràn ngập mị lực bức
người, thanh âm thanh lãng truyền đến từng góc nhỏ của vách núi:
“Nếu thế tử không đồng ý, vậy tại hạ cũng không làm gì được. Bất quá
nếu ngươi nghĩ làm vậy có thể đủ để bắt ta, đáng tiếc rồi. Chỉ Nhược,
không có ta vướng chân, em có thể thoát ra đúng không? Vậy em hãy đi
đi!”
Nói xong, Mạc Thanh Cốc liền đẩy mạnh ta đang bối rối ra, thả người
nhảy xuống miệng vực tối đen bên dưới, giọng nói trong trẻo lạnh lùng
vọng khắp vách núi:
“Không ai có thể điều khiển sinh tử của ta. Chỉ Nhược, bảo trọng!”
“Mạc Thanh Cốc!!!”
Ta đau đớn hãi hùng nhìn hắn thả mình xuống vực núi sâu đen ngòm, oán hận nhìn bọn người đang vây quanh rồi nhảy xuống theo không chút do dự. Trong gió xé vù vù buốt giá, cảm giác mất trọng lượng khi rơi tự do
không làm ta sợ, trong mắt ta chỉ hướng đến thân ảnh màu đen đang rơi
nhanh bên dưới.
Vài lần vung Xà Kiếm Tiên vào thành vực trợ lực đẩy mình rơi xuống
nhanh hơn, cuối cùng ta cũng đến được bên cạnh hắn, mừng rỡ mà ôm lấy
hắn. Mạc Thanh Cốc đang nhắm mắt lại, thần sắc an tường xen chút không
cam lòng, cảm nhận được cái ôm của ta, hắn khiếp sợ mở to mắt nhìn ta
đang ôm hắn cùng rơi xuống đáy vực sâu thăm thẳm, trong mắt hiện lên
thống khổ, đau lòng nói:
“Sao em lại ngốc như vậy? Tại sao không trốn? Tại sao phải nhảy xuống?”
“Chàng sống ta sống, chàng chết ta chết, ta nói rồi, ta không cho phép chàng rời khỏi ta, không cho phép chàng chết!”
Ta nhìn hắn, cười đáp lại, nói xong hai tay vốn đang ôm hắn đổi lại
tư thế, chuyển thành tay trái kéo tay hắn, tay phải toàn lực vung Xà
Kiếm Tiên, sử mũi kiếm sắc nhọn cắm sâu vào đá vách núi rồi vận khí trợ
lực, cổ tay chịu lực quá mạnh cố chịu đựng đau đớn, rút roi ra, mấy chục trượng tiếp theo vẫn lặp lại động tác như vậy.
Một lần lại một lần, tay của ta đau đớn rã rời, bàn tay đã toạc ra,
máu tươi chảy ròng ròng, tay trái vì chống chịu lực quá nặng như muốn
đứt rời, nội lực hao tổn quá nhiều, sức chống đỡ còn lại toàn bộ dựa vào ý chí và khí lực cuối cùng của cơ thể mà chịu đựng. Mạc Thanh Cốc một
lần lại một lần muốn kéo tay ta ra hòng ép ta buông hắn nhưng đều không
thành công. Không biết bao lâu, ta nhìn thấy cây cối màu xanh sậm um tùm bên dưới, biết cuối cùng đã đến đáy vực, trong lòng thả lỏng, rốt cuộc
không chịu đựng được nữa mà ngất đi, nhưng dù là hôn mê hai tay cũng
không chịu buông ra, khiến Xà Kiếm Tiên xiết một vệt dài trên vách đá
thẳng xuống đáy vực
—————–ta là rơi đáy vực cẩu huyết kịch tình phân cách tuyến——————-
(nguyên lời tác giả nha, ta ko chịu trách nhiệm gì hết ^^)
Khi ta tỉnh lại, mặt trời thẳng phía trên sáng chói mắt tỏa những tia nắng vàng rực chiếu lên người ta, thật ấm áp. Một dòng khí ấm nóng lưu
động trong cơ thể ta, cánh tay trái đau như gãy lìa vẫn cử động được,
tay phải không một chút cảm giác, ta hoảng hốt trong lòng, không phải là bị phế hoặc gãy mất luôn rồi chứ? Ta vội nhấc cánh tay lên, tay vẫn
còn, được băng bó một lớp vải màu đen hoàn hảo, lúc này mới nhẹ nhàng
thở phào. Bỗng nhiên phía sau truyền đến một âm thanh lạnh lẽo:
“Em không biết tay còn trên người hay không sao? Nghĩ là không còn sao?”
“A! Dọa ta! Ta còn tưởng, còn tưởng.. là ma quỷ gì nữa. Thất thúc, chàng thế nào? Không bị thương chứ? Có đau gì không?”
Ta bị dọa cho hoảng sợ, vội quay đầu lại liền thấy Mạc Thanh Cốc mặt
đen lại, lạnh lùng nhìn ta, hai tay đặt trên lưng ta độ khí giúp ta chữa thương. Ta đỏ mặt, mới để ý thấy hắn đã cởi áo ta ra, hai bàn tay nóng
như lửa dán sát lưng ta, vừa định đẩy ra lại nhận ra toàn thân không còn chút sức lực, tay vừa nâng một chút đã khiến toàn thân đau nhức, tay
phải như liệt luôn không có chút cảm giác nào.
Mạc Thanh Cốc thấy ta tỉnh, vẻ mặt đang lạnh băng rốt cuộc cũng tốt
hơn lên một chút, chậm rãi thu hồi nội lực, giúp ta mặc áo lại, đeo Xà
Kiếm Tiên lại vào thắt lưng cho ta, rồi hai tay bế ta đi ra nơi ánh nắng nhiều hơn, nơi đó có một đống lửa đang cháy, ôm ta ngồi đó, ngữ khí
giận dữ cùng đau lòng:
“Ta không bị thương gì, bị thương đều trên người em. Em không muốn
sống nữa phải không? Em có biết tay em thiếu chút nữa là bị phế rồi
không? Sao em lại ngốc thế? Ở trên đó sao không chịu trốn đi?”
“Không sao, em không đau chút nào, thật đó. Em thấy mình nhảy xuống
không nhất định sẽ chết, còn như ở lại trên đó, nhiều cao thủ như thế
vây lại đánh, nhất định không chống nổi. Chàng còn nhớ bọn thần tiễn lợi hại thế nào? Ngay cả Diệt Tuyệt sư thái cũng không đấu lại, em làm sao
có thể trốn được.”
Hiện giờ không có áp lực sinh tử gì, những điều nghĩ đáy lòng không
nói lên lời, cũng không muốn hắn cảm thấy nợ ta cái gì, đành phải vui vẻ mà nói cười, vui vẻ vì cái ôm công chúa dịu dàng của hắn, cảm thấy lòng mình tràn đầy hạnh phúc, rốt cục, rốt cục ta cũng đã có một người yêu
ta dịu dàng ấm áp như vậy, ôm ta như công chúa như bảo bối, giống như ta chính là điều duy nhất với hắn.
Mạc Thanh Cốc biết ta không nói thật, càng biết điều ta nói khi đang
rơi xuống mới là thật nhất, hắn không vạch trần, chỉ cẩn thận tránh đụng mạnh tay ta, càng thêm ôn nhu ôm ta chặt hơn trong ngực, gắt gao nói:
“Không có lần sau, tuyệt đối sẽ không có lần sau. Về sau ta sẽ không
để bất luận kẻ nào thương tổn em, làm khó dễ em. Những ai đụng đến em ta tuyệt đối không tha, hừ!”
“Đừng giận, chúng ta và Thát tử vốn chính là thế bất lưỡng lập, là
cừu địch, làm sao có thể trách người thương tổn mình, chỉ có thể tự
trách bản thân chưa đủ nỗ lực, chờ đến khi chúng ta mạnh hơn, cũng là
lúc đuổi bọn chúng ra khỏi Trung Nguyên. Lập trường khác nhau thôi, tên
Vương Bảo Bảo kia cũng chỉ vì quá yêu muội muội mà bị Thành Côn lợi
dụng, bất quá Triệu Mẫn cô nương kia cũng thật rất phiền phức, tự mình
bỏ đi mà không nói rõ ràng, khiến chúng ta gặp phải chuyện như vậy.”
Ta toàn thân mềm nhũn không chút khí lực, chân khí trong đan điền
cũng cạn kiệt, ta biết lần này thân thể bị thương quá nặng, nhất định
phải tu dưỡng tốt mới có thể khôi phục.
Mạc Thanh Cốc đặt ta xuống bên đống lửa, phủ kín cỏ khô êm ái lên
tảng đá cho ta dựa, đem áo dài đắp lên người ta, nắm tay ta, ánh mắt ôn
nhu, nhẹ nhàng nói:
“Em ngất đi đã ba ngày, nhất định đã đói bụng, trước tiên hãy nằm ở
đây, ta đi làm chút gì cho em ăn, một lát sẽ trở lại. Toàn thân gân mạch và xương cốt của em đều đã bị thương, ngàn vạn lần đừng tùy tiện lộn
xộn, nghỉ ngơi cho tốt, về sau nhất định không sao…”
“Biết rồi, chàng không cần dài dòng như thế, ta đối với thân thể mình hiểu rất rõ, chỉ mất mấy tháng thôi là có thể khôi phục lại như trước
kia được.” Ta ngắt lời dặn của hắn, ta bị thương lại không phải sắp
chết, bộ dáng rầu rĩ này của hắn, sao mà lại dặn dò nhiều như thế, trước đây cũng có nói nhiều như vậy đâu!
Mạc Thanh Cốc nhẹ nhàng cười, rất nhanh quay người đi, giấu lại trong mắt tia đau lòng. Ta nhìn khinh công lợi hại của hắn, biết nội công hắn đã gần như khôi phục lại hoàn toàn, mừng thầm thay cho hắn. Ánh nắng
vàng rực rỡ, hơi ấm tỏa ra từ đống lửa, cho dù ở nơi hoang dã thế này
cũng thực thoải mái, đáng tiếc tay chân không thể cử động, toàn thân
cũng mệt mỏi rã rời, từ khi sinh ra, cho đến nay ta chưa từng thảm như
vậy.
Lập tức yên lặng vận khởi khẩu quyết hô hấp, dùng Bất Lão Trường Xuân công tự chữa thương, lần này tiến xa thêm được một chút, bấy lâu ta bị
ngừng lại ở tầng thứ ba không tiến thêm được, lần này xảy ra biến hóa,
không chút trở ngại tiến lên tầng thứ tư, hô hấp một hơi là qua không
chút trở ngại, lòng ta vui vẻ, lần này thực là nhân họa đắc phúc, không
biết tầng thứ tư này là phải đem nội lực mất hết hay phải trải qua sợ
hãi, đối mặt sinh tử mới thành được nhỉ?
Ý tưởng này chỉ thoáng qua đầu ta một chút, sự chú ý của ta lại quay
trở về đoạn khẩu quyết thứ tư đang vận hành trong người, muốn xem có gì
khác lạ. Theo lượt hô hấp nhịp nhàng, tứ chi mềm mại vô lực từ bên trong toát ra một luồng nhiệt nóng nhẹ nhàng nhập vào kinh mạch, tác động nhè nhẹ lên cơ quan xúc giác, chuyển động một vòng trong cơ thể, ta liền
cảm thấy hô hấp thoải mái đi rất nhiều, cảm giác của thân thể cũng tăng
lên không ít, loại cảm giác kỳ lạ này khiến ta dễ chịu mà mơ màng thiu
thiu ngủ.
Cho đến khi một mùi thơm đồ ăn dễ chịu bay đến khiến ta tỉnh dậy. Lúc này trời đã hơi mờ mờ tối, ta nhìn người đàn ông mặc trung y màu trắng
ngồi ngay ngắn trước mặt, trong lòng ấm áp:
“Trời đã tối rồi sao? Chàng mặc ít như vậy có lạnh không?”
Ta nói xong, mặt đỏ lên, sao giọng mình so với trước lại ngọt hơn mấy phần, hắn sẽ giễu ta mất.
“Bây giờ đã đầu mùa hạ, ta lại có nội lực hộ thân, không lạnh. Hiện
giờ vẫn còn sớm, chẳng qua ở đáy vực nên ánh nắng không còn chiếu đến
nữa. Em đói sao? Ngủ được như vậy có lẽ đã khá hơn nhiều, mau ăn chút
đi.”
Mạc Thanh Cốc đứng lên, đem đồ ăn đựng trong một cái âu bằng đá đặt
xuống múc ra bát gỗ, dùng thìa đẽo ra từ gỗ rửa sạch sẽ để vào bát rồi
quay lại, bưng đến trước mặt ta, cẩn thận thổi cho đỡ nóng.
Ta nhìn âu đá, bát gỗ, thìa gỗ, không phát hiện ra chính mình đang giống như làm nũng:
“Thất thúc, số Đồ Long đao này thật không may, trong tay Tạ tiền bối
dùng để săn thú bắt cá, sau khi thành kiếm thì lại phải đục gỗ đẽo đá
làm nồi bát, thật là mất hết uy phong võ lâm chí tôn a!”
“Sao lại nhiều đạo lý vậy? Đồ vật dù có tốt đến mấy cũng vẫn là đồ
vật, đương nhiên là phải dùng. Em nếm thử xem, đây là ta dùng thịt
chương (một loài động vật giống hươu) cùng nấm và mấy loại rau
dại nấu thành cháo thịt. Em đã ba ngày không ăn gì rồi, bị thương xong
cơ thể chắc chắn sẽ suy nhược, chỉ có thể ăn những thứ dễ ăn thế này,
chờ khá hơn một chút mới có thể ăn đồ ăn như bình thường.”
Mạc Thanh Cốc ôm ta đặt dựa vào ngực hắn, ôn nhu đút từng thìa cho ta ăn.
Ta nhìn trong bát có thịt băm, rau rừng với nấm, trong lòng ngọt
ngào, bỗng nghĩ hay là không nói cho hắn biết nội lực mình đã có đột
phá, hiện tại nếu cố gắng cũng có thể đứng dậy, muốn hưởng thụ ôn nhu
của hắn nhiều một chút, nhưng ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt mệt mỏi của
hắn, nhìn đôi mắt đã đỏ lên vì thiếu ngủ lại thấy đau lòng, ba ngày nay
nhất định hắn chưa được nghỉ ngơi chút nào, vừa phải chiếu cố ta lại vừa vận công khôi phục nội lực, không biết có bao nhiêu vất vả.
Cháo thịt trong miệng cũng biến thành chua chát, ta cúi đầu, cố nuốt
xuống. Uống xong bát cháo, ta nhìn hắn lắc đầu, tay trái còn cử động
được giơ lên, vuốt ve khuôn mặt hắn, đau lòng:
“Mới ba ngày, chàng sao lại gầy đi nhiều như vậy? Chàng đã ăn chút gì chưa? Một lát chàng phải nghỉ ngơi chút đi.”
“Đừng lo, ta không sao. Dưới đáy vực này cây cối và dã thú rất nhiều, chúng ta sẽ không chết đói, nhưng cây cối quá rậm rạp, ba ngày nay ta
bốn phía tìm kiếm quá mười dặm cũng không thấy được đường nào có thể
ra.” Mạc Thanh Cốc nhíu mày, vẻ mặt lo lắng.
Ta nắm tay hắn nói:
“Đừng lo cho ta, lần này ta chính là nhân họa đắc phúc, nội lực đã
đột phá tiến vào tầng thứ tư, chàng không thấy ta tinh thần tốt hơn
nhiều sao? Cho dù không có thuốc gì ta cũng sẽ khỏi rất nhanh, chỉ là
đáy vực này rất kỳ quái, phía trên ta không nhìn thấy có núi vây quanh,
nhìn ánh mặt trời như vậy cũng không giống như bị che kín hết.”
“Đừng lo, ta thấy ở phía nam cách đây mấy dặm phát hiện ra một ngôi
mộ, theo thời gian trên bia mộ thì đã lập cách đây quá ba trăm năm,
nhưng cũng chứng tỏ quanh đây nhất định có đường ra, chẳng qua chúng ta
chưa tìm được thôi.”
Mạc Thanh Cốc buông bát, trở lại ngồi bên cạnh ta, nhẹ nhàng lau lau
khóe miệng cho ta, cười dịu dàng, vẻ mặt nhẹ đi rất nhiều, không chút
băn khoăn lo lắng nào.
Ta kinh ngạc mở to mắt, không dám tin hỏi lại:
“Người nào lợi hại như vậy? Lại được an táng ở nơi biên ải này, còn có người lập bia cho hắn nữa.”
“Ta cũng chưa từng nghe nói đến, chỉ thấy mặt trên có khắc chữ ‘Tiêu
Phong, Đoàn A Châu phu thê chi mộ’, bên cạnh có một bia mộ nhỏ hơn, khắc chữ ‘Đoàn A Tử chi mộ’, lập trong thời Bắc Tống. Ta chưa từng nghe nói
Bắc Tống có đại tướng họ Tiêu, chắc là người Khiết Đan Liêu quốc, quý
tộc bọn họ hầu như đều là họ Tiêu, có lẽ đó là quý tộc người Liêu chết
trận gần đây. Bằng không nếu là người bình thường không ai lại lập bia
xây mộ ở nơi vực sâu núi thẳm thế này.” Mạc Thanh Cốc đạm mạc nói.
Ta lại kinh ngạc đến không nói nên lời, không để ý đến thân mình vô lực, khẩn trương níu tay Mạc Thanh Cốc hỏi:
“Tiêu Phong? Đoàn A Châu? Đoàn A Tử? Ba cái tên này chàng không nhìn nhầm đấy chứ? Không thể nào! Không có khả năng a!”
“Em đã từng nghe qua sao? Không thể nào a, chư tử bách tính, các loại sử ký tạp học.. ta đều đã xem qua, chưa từng nghe có ghi lại chuyện về
ba người này.” Mạc Thanh Cốc nhíu nhíu mày, khó hiểu.
Ta cười thầm một tiếng, nghĩ, cũng không thể nói rằng kiếp trước ta
từng xem qua được. Quan ngoại, đáy vực, A Tử ôm xác Tiêu Phong nhảy
xuống tự vẫn, ta sao lại không nghĩ đến nhỉ, vô luận là Đoàn Dự hay Hư
Trúc, một người là vua một nước, một là thống lĩnh một môn phái lớn cả
ngàn người, huynh đệ kết nghĩa của bọn họ chết, làm sao có thể không an
táng, bỏ mặc hắn phơi thây nơi hoang dã được.
Ta nhìn thấy được nghi vấn trong mắt Mạc Thanh Cốc, đành giải thích:
“Chuyện về ba người này, trong sách Tiêu Dao phái của mẹ để lại cho
ta có nói qua, Tiêu Phong là đại ca kết nghĩa của chưởng môn đời thứ ba, tên cũ là Kiều Phong, là bang chủ Cái Bang. Khi đó người trong giang hồ có danh xưng Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung, hắn cũng là một nhân vật
tuyệt đại anh hùng, năm đó ở ngay trên vách núi này, một mình xông qua
hơn mười vạn binh mã bắt giữ hoàng đế nước Liêu, buộc hắn thề trăm năm
không xâm phạm Đại Tống, giúp Đại Tống được yên ổn hòa bình trong một
trăm năm. Nhưng hắn cũng là một người Liêu, cảm thấy hổ thẹn với dân tộc mình, ngay tại cửa biên ải tự sát, Đại Tống không ai ghi chép lại
chuyện của hắn, còn mấy chục năm sau hủy ước, cùng người Kim liên thủ
diệt Liêu, kết quả tạo ra người Kim trở nên hùng mạnh, nhà Tống càng
ngày càng suy tàn.”
“Không ngờ thế gian lại có nhân vật anh hùng như vậy, Chỉ Nhược, nếu
em nói không thấy quá mệt, có thể kể cho ta nghe chuyện của mấy người
này được không?”
Mạc Thanh Cốc nghe ta nói qua vài câu, liền sinh ra vô vàn kính ngưỡng với vị tiền bối này.
Ta cười, nắm tay hắn nói:
“Người như vậy ai có thể không kính trọng? Năm đó hắn là một nhân vật xuất chúng, sư tổ Tiêu Dao môn chúng ta so ra cũng không bằng. Hắn tuy
là bang chủ Cái Bang, thân thế thật sự lại không phải người Tống, hắn
vốn là con trai của một quý tộc người Liêu, phụ thân hắn bị phụ thân của Nam Mộ Dung…
….. Hắn tự thẹn với dân tộc và nghĩa huynh hoàng đế của mình, đành tự vẫn mà chết, mà A Tử cũng tự móc hai mắt, ôm xác hắn nhảy xuống vực.”
Cả câu chuyện dài, cho dù đã giản lược đi không ít nhưng vẫn khiến ta nói đến khuya mới hết, miệng mỏi lưỡi khô.
“Chỉ Nhược, về sau mặc kệ thế nào, ta quyết không để em rời khỏi ta
mà đi. Ngày đó nếu như Đoàn A Châu cô nương còn sống, Tiêu tiền bối nhất định không chọn cái chết để giải quyết vấn đề.”
Mạc Thanh Cốc rót một bát nước ấm, thổi cho nguội bớt xong, chậm rãi
đút cho ta uống, vẻ mặt cũng ảm đạm đi nhiều, cảm thán cho vận mệnh Tiêu Phong.
Ta kéo tay Mạc Thanh Cốc, cắn môi nói:
“Thanh Cốc, ngày mai ta muốn đi tế bái Tiêu tiền bối một chút, hắn cũng coi như là tổ tiên của bổn môn a!”
“Được, ngày mai ta đi cùng em, Tiêu tiền bối là người như vậy, thật
đáng cúi đầu. Thân thể em chưa được tốt, lại mệt lâu như vậy, mau ngủ
đi.” Mạc Thanh Cốc chất thêm củi vào lửa rồi trở lại ôm ta, đặt ta thoải mái dựa vào lồng ngực hắn rồi dùng áo ngoài đắp lên cho ta, vuốt ve đầu ta nói.
Ta biết hắn lo ta bị lạnh, cũng không từ chối, gật đầu, “dạ” một
tiếng, tựa đầu vào ngực hắn, hưởng thụ ấm áp của cơ thể hắn vây quanh,
rất nhanh liền say ngủ. Mạc Thanh Cốc ôm ta cũng mơ màng, cảm giác thấy
lạnh liền lập tức tỉnh dậy chất thêm củi vào lửa, cứ lặp lại như vậy cho đến hừng đông, giấc ngủ hắn cũng không được trọn vẹn.