Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 72: Triệu Mẫn xảo ngôn phiết hiềm nghi


Đọc truyện Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược – Chương 72: Triệu Mẫn xảo ngôn phiết hiềm nghi

Trương Vô Kỵ giật mình, đỏ mặt, mắt hiện lên vẻ cảnh giác. Trương Tùng Khê nói tiếp:

“Đúng vậy! Hiện giờ Vô Kỵ không như trước nữa. Trước đây ai nấy đều
giăng bẫy nó chỉ vì Đồ Long đao, bây giờ nó đã lớn, tuổi trẻ lại thống
soái Minh giáo có hàng vạn giáo chúng, hơn nữa nửa năm trở lại đây mấy
lộ Minh giáo đều khởi nghĩa thắng lợi, đuổi được Thát tử chỉ là sớm
muộn, thân là giáo chủ Minh giáo, về sau Vô Kỵ có thể là khai quốc hoàng đế, tính tình nó vốn nhân hậu thuần phác, chỉ nghĩ ai đối với mình tốt
đều là chân tình thật ý, làm sao biết lòng người hiểm ác, nếu không phải có ông ngoại nó là giáo chủ Thiên Ưng giáo và cậu nó là Ân Dã Vương
dùng tiền tài, nhân lực, binh lực hỗ trợ, chức giáo chủ của nó có lẽ đã
sớm chỉ là hữu danh vô thực. Minh giáo nhiều năm như vậy đều kháng
Nguyên không thành, lần này nếu không có Ân Dã Vương huấn binh bố trận
thì đừng mong được thắng lợi như hiện giờ. Đáng tiếc Vô Kỵ không giỏi
mưu lược, sẽ không hiểu được những việc quyền mưu cơ biến.”

Trương Tùng Khê nói khiến mặt Trương Vô Kỵ hiện vẻ khủng hoảng bất
an, hắn chỉ nghĩ hóa giải ân oán sáu đại phái với Minh giáo rồi đón
nghĩa phụ về trao lại chức giáo chủ, nhưng nghĩa phụ lại lấy cớ mắt đã
mù rồi mà cự tuyệt hắn. Hiện giờ sáu đại phái và Minh giáo đã không còn
đối lập, hắn còn định trở về Minh giáo rồi thỉnh bọn họ tuyển người tài
khác, chưa bao giờ dám nghĩ xa đến muốn làm hoàng đế, điều này khiến hắn không an tâm, sau lại nghe thấy mọi người nói đến ông ngoại và cậu bảo
hộ hắn, Trương Vô Kỵ không khỏi mắt đỏ lên, trong lòng lại nhớ đến cha
mẹ sớm qua đời.

“Vô Kỵ là ta chăm sóc, ta hiểu rất rõ tính tình của nó. Nó tuyệt đối
sẽ không ham mê quyền thế, lại càng không muốn làm hoàng đế, nó chỉ muốn vì giang sơn người Hán mà giúp sức thôi, tâm địa cũng nhân hậu giống
như Ngũ đệ, ngay cả kẻ ác cũng không muốn thương tổn, đừng nói đến vì
quyền thế mà loạn động binh đao. Nó có lẽ cũng vì người Hán chúng ta bị
áp bức nên mới tiếp tục đứng trong Minh giáo kháng Nguyên.” Du Liên Châu từ khi Trương Vô Kỵ bị trúng hàn độc đều chăm sóc hắn, hiểu hết tính
tình của hắn.

Ta và Mạc Thanh Cốc ngại ngùng ở trong động nghe Võ Đang tứ hiệp bàn
luận chuyện Trương Vô Kỵ, thanh âm từ xa đến gần không ngừng lại. Trương Vô Kỵ núp sau mấy bụi cây lén nhìn họ, mắt ánh lên vẻ thân cận, lại
nghĩ đến trước đây khi cha mẹ hắn mới mất, hắn thân trúng hàn độc, trừ
Đại sư bá bận rộn việc trong môn phái, Tam sư bá trọng thương không thể
đứng dậy được thì Nhị sư bá, Tứ sư bá, Lục sư thúc, Thất sư thúc bọn họ
mỗi ngày đều ở bên cạnh thay phiên nhau chăm sóc, truyền nội lực cho
hắn, lo lắng hắn nhớ cha mẹ mà thương tâm, lo hắn khi hàn độc phát tác
đau đớn, lo hắn không được vui vẻ, ngày ngày đều nghĩ ra nhiều cách cho
hắn được vui vẻ.

Triệu Mẫn ngồi bên nhìn hắn đắm chìm trong quá khứ, vẻ mặt hạnh phúc, không khỏi mím mím môi, ánh mắt lưu chuyển, mặt ửng hồng, nhẹ nhàng áp
sát bên tai Trương Vô Kỵ nói nhẹ:

“Tiểu quỷ háo sắc nhẫn tâm, ta khi nào thì làm hại chàng chứ, toàn là chàng khi dễ ta thôi, ngày đó chàng hôn ta trong chiếc trống lớn ở miếu Di Lặc, chớp mắt đã trở mặt không nhận, còn trách ta hại nghĩa phụ
chàng nữa. Du Nhị hiệp nói chàng mềm lòng, vậy mà chàng đối với ta sao
ác thế?”

“Nếu không phải cô động thủ, vì sao trong quán trọ vẫn còn đồ đạc mà
nghĩa phụ, Châu Nhi, Tiểu Chiêu đều không thấy đâu, chỉ còn lại một bàn
chén đĩa vỡ, vết máu sót lại? Châu Nhi bị thương chưa khỏi, Tiểu Chiêu
càng không có sức phản kháng, trừ cô ra thì còn ai biết chúng ta cùng
nghĩa phụ trở về Trung Nguyên chứ. Diệt Tuyệt sư thái thân là chí tôn
một phái, Thất thúc quang minh lỗi lạc, Kim Hoa bà bà tuy quỷ dị nhưng
lại có giao tình huynh muội với nghĩa phụ, trừ cô ra thì không thể nghĩ
đến ai khác, nếu không trong phòng tại sao lại rớt lại một mảnh trang
sức của cô?”

Trương Vô Kỵ bị một làn hương thoảng đến khiến chân mềm nhũn, bụng
nóng lên, nhưng lại nhớ đến nghĩa phụ và Châu Nhi sinh tử chưa rõ, sắc
mặt lạnh lùng trở lại, bi thương phẫn nộ hỏi dồn, cánh tay ôm nàng trở
nên căng thẳng.

Triệu Mẫn đang bị thương, bị Trương Vô Kỵ nắm chặt cứng như thế, đau đến nỗi sắc mặt trắng nhợt, thương tâm hỏi lại:

“Sao chàng không nói đến Chu cô nương? Trang sức kia rơi ở đó thế nào ta cũng không biết, nhưng việc biết Tạ lão gia tử trở về Trung Nguyên, trừ những người chàng nói và ta ra, còn Chu cô nương nữa sao chàng
không nghi ngờ? Ta nếu muốn đối phó chàng, có thể hơn nửa tháng lẽo đẽo
theo chàng như thế này sao? Chàng tưởng rằng ta không biết chàng lúc nào cũng để ý đến Chu cô nương sao? Bây giờ nghe được Chu cô nương với sư
thúc của mình có dây dưa nên mới không dám nói nhắc đến nàng phải
không?”

“Cô đừng có xúc phạm trong sạch của Chỉ Nhược muội tử… a! Của Chu cô
nương. Nàng là danh môn cao đệ, làm việc quang minh lỗi lạc, tâm địa
trong sáng nghĩa hiệp, ngay cả ta cũng đều chịu nhiều chiếu cố ân huệ
của nàng, chỉ hận không thể có cơ hội hồi báo, đối với nàng vừa kính vừa sợ, sao có thể có ái muội gì chứ. Ta không thể gọi tục danh của nàng,
bởi ta mới biết nàng là vị hôn thể Thái sư phụ lựa chọn cho Thất thúc,
sau này sẽ thành Thất thẩm của ta, ta lại càng phải tôn kính nàng, sao
có thể tùy tiện nhắc đến tục danh của nàng được?”

Trương Vô Kỵ thấp giọng giải thích, trong mắt lại hơi đỏ lên, lời nói thật giả thế nào, chính mình sao có thể không rõ?

Triệu Mẫn cười lạnh, giọng thanh thúy:

“Danh môn cao đệ? Danh môn cao đệ mà lại lấy bảo đao của Tạ lão gia
tử hiến cho sư phụ, đáng tiếc Diệt Tuyệt lão ni cô tuyệt tình, đao vào
tay liền đuổi nàng khỏi Nga Mi…”

Triệu Mẫn còn muốn nói tiếp, nhưng bên ngoài Võ Đang tứ hiệp đã phóng ngựa ngang qua, Triệu Mẫn vội ngậm miệng lại, u oán nhìn Trương Vô Kỵ.
Ta ở bên trong đang cao hứng vì Mạc Thanh Cốc thay đổi thái độ, lại nghe thấy hai người kia nói chuyện về ta, trong lòng giận dữ, thật muốn xông ra ngoài giáo huấn bọn họ một chút, lúc này tay Mạc Thanh Cốc nắm chặt
tay ta lại, ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại ta cười đạm mạc,
khẽ vuốt ve lên đôi mày của ta, trong lòng ta đang nóng nảy lập tức
nguội xuống.

“Việc này chúng ta đều biết, nhưng quận chúa Thát tử kia lại không
biết a! Nghe Thất sư đệ nói từ khi rời khỏi Vạn An Tự, quận chúa kia mấy lần quấn lấy Vô Kỵ, Vô Kỵ muốn cự tuyệt cũng không chịu đi, còn vô liêm sỉ lôi điều kiện lúc trước đổi lấy thuốc giải cho vợ chồng Lục đệ ra,
ép Vô Kỵ phải làm cho nàng ta ba yêu cầu. Vô Kỵ trọng tín nghĩa, không
thể từ chối, về sau không biết vì sao ở trên thuyền Vô Kỵ lại có vẻ thân cận với nàng, quận chúa kia cũng tỏ ra một dạng thâm tình trọng ý, Vô
Kỵ tâm địa nhân hậu, chỉ biết chiều ý người khác, làm sao biết quận chúa kia là nhân vật thống lĩnh, tâm địa xảo trá giảo hoạt, chỉ sợ nàng ta
vì thu phục Vô Kỵ và Minh giáo mà dùng hết thủ đoạn. Bọn phiên bang cũng không ưa lễ giáo Trung Nguyên, bọn chúng có thể lợi dụng sắc đẹp mà Vô
Kỵ không hay biết.”

Ngựa đã đi qua một quãng, tiếng Tống Đại hiệp theo gió bay ngược trở lại.

Trương Vô Kỵ thấy bốn sư bá đã đi xa, oán hận buông eo Triệu Mẫn ra,
nghĩ đến lời Đại sư bá nói vừa rồi trong lòng sinh cảnh giác, Triệu cô
nương này biểu hiện với hắn lúc nào cũng tràn ngập tình ý, hắn không
nhận ra đâu là thật đâu là giả nữa, ngày ấy ở miếu Di Lặc, trong cái
trống lớn hắn nhất thời động tình mà hôn nàng, nàng cũng không giận mà
còn vui mừng, không ngờ khi trở lại quán trọ thì đã không thấy mọi người đâu, trừ ngọc bội của nàng vẫn mang theo trên thuyền dính một vết máu
rơi ở đó thì không còn gì. Hắn kinh hoảng lại bi phẫn, nghĩ đến nàng cố ý dẫn dụ hắn đi để thủ hạ hại Châu Nhi, nghĩa phụ, Tiểu Chiêu, muốn giết
nàng báo thù nhưng lại không xuống tay nổi, nổi giận ra tay tát nàng một cái thật mạnh.


Nàng thanh minh là không phải nàng làm, còn nói xem tình hình trong
quán trọ thì không hề có đánh nhau, làm sao có vết máu, thậm chí nói nếu thực là nàng làm thì nàng cũng sẽ không giết người mà dùng bọn họ để uy hiếp, bắt Trương đại giáo chủ làm trâu làm ngựa cho nàng chẳng hơn sao? Hắn cũng nghi hoặc không biết thế nào, sau Triệu Mẫn lại nói cho nàng
thời gian mấy ngày đi điều tra rõ ràng, là ai dám hãm hại nàng.

Mấy ngày sau nàng mới đem theo một bao quần áo đến tìm hắn, nói dẫn
hắn đi tìm nghĩa phụ và mọi người, mới dẫn đến tình cảnh như hiện giờ.
Trương Vô Kỵ muốn đuổi nàng đi, nhưng ngẩng đầu lại thấy mắt nàng u oán, thương tâm, vết bầm tím ở má trái của nàng bị hắn tát mấy ngày trước
vẫn còn chưa tan, trong lòng lại nảy lên thương tiếc, đành lạnh lùng
nói:

“Đó là nghĩa phụ ta sợ mang theo bảo đao trở về sẽ khiến ta gặp phiền toái, Nga Mi là danh môn chính phái lớn, bảo đao trong tay họ sẽ không
ai dám làm gì nữa. Về phần Chu cô nương rời khỏi Nga Mi, theo hiểu biết
của ta về nàng, tuyệt đối không phải do nàng sai, nàng vẫn luôn luôn
giúp đỡ người khác, có lẽ vì nhiều lần giúp đỡ ta và biểu muội nên khiến Diệt Tuyệt sư thái tức giận! Triệu cô nương không thể vì ta.. mà lúc
nào cũng nhằm vào nàng, phá hủy danh dự của nàng!”

“Chàng không nguyện ý nói Chu cô nương như thế, cũng may là chàng còn không quên ta, vậy cũng tùy chàng, ai bảo ta thích kẻ nhu nhược lại hoa tâm như Trương đại giáo chủ. Phụ vương ta cả đời vô số cơ thiếp, mẫu
phi của ta cũng không chấp nhặt, ta cũng thế, chỉ cần trong lòng chàng
có ta, mặc kệ chàng có biểu muội vị hôn thê kia hay là tiểu nha hoàn,
Chu cô nương, ta cũng có so đo với chàng sao? Nhiều nhất chỉ là cắn
chàng một cái chứ đã từng hại chàng bao giờ!”

Triệu Mẫn mắt sáng long lanh, ẩn hiện vẻ đau xót cùng mong chờ.

Trương Vô Kỵ nghe xong, không nhịn được mà vui vẻ, lại nghĩ trước đây khi trên thuyền, hắn từng mơ thấy hắn trước cưới Triệu Mẫn, lại lấy cả
Chỉ Nhược, thu Tiểu Chiêu, sau Ân Ly cũng trở lại xinh đẹp mà nguyện ý
gả cho hắn, hắn và bốn người các nàng sống vô cùng vui vẻ, khi tỉnh lại
còn nhớ đến hạnh phúc mà mỉm cười, hắn biết đó cũng chỉ là giấc mộng đẹp xa vời thôi.

Bây giờ nghe Triệu Mẫn nói như thế, vậy chỉ cần hắn thật lòng với
nàng, cho dù hắn có lấy thêm ai nàng cũng không để ý, giống như trong
giấc mơ đó, nghĩ đến mộng đẹp thành hiện thực, hắn nhịn không được mà
vui vẻ trong lòng, bỗng nhiên lại nghĩ đến lời Tứ sư thúc nói, Thái sư
phụ cố ý muốn đem Chỉ Nhược gả cho Thất sư thúc, trong lòng đang vui
mừng bỗng như bị giội một gáo nước lạnh, nhớ đến Đại sư bá, Nhị sư bá,
Tứ sư bá, Lục sư thúc của hắn đều cả đời chỉ lấy một thê tử.

Cho dù Đại sư mẫu già đi xấu xí, Đại sư bá vẫn yêu thương bà như
trước, không hề để ý đến người khác, khi đó hắn còn nhỏ từng nghĩ, thê
tử xấu như vậy hắn chẳng cần. Nghĩ đến xấu xí, lại nhớ đến thanh âm thê
lương của biểu muội, cho dù ở trong mộng cũng không quên chuyện cậu mình năm thê bảy thiếp bạc đãi mẹ nàng, hại mẹ nàng phải tự sát.

Nhớ khi đó hắn còn âm thầm tự cảnh cáo mình cả đời này chỉ được yêu
một người, lấy một người, nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại tràn đầy lạnh lẽo, mất mát nói:

“Triệu cô nương, cô dành tình nghĩa cho ta như vậy, Vô Kỵ xin ghi
khắc trong lòng. Ngày đó trong miếu Di Lặc, Vô Kỵ nhất thời xúc động mạo phạm đến cô, xin cô thứ lỗi, ta và biểu muội đã có hôn ước, lần này tìm được nàng sẽ cùng nàng thành thân. Châu Nhi phận khổ, cô cũng biết
chuyện của nàng rồi, ta đã đồng ý với nàng, tuyệt sẽ không làm người phụ bạc như cậu, cả đời chỉ lấy một người, yêu một người mà thôi.”

“Nghe chàng nói vậy, em lại càng yêu chàng, làm sao bây giờ Vô Kỵ ca
ca? Chàng muốn lấy biểu muội, vậy cứ lấy đi, chàng dù có thành thân cũng không thể ngăn cản em yêu chàng, chỉ cần nhìn thấy chàng thôi em đã đủ
thỏa mãn rồi. Chàng có biết vì sao em không ở lại vương phủ làm quận
chúa cao cao tại thượng mà lặn lội đến tận quan ngoại tìm chàng thế này? Chỉ bởi vì em trở về rồi, ngày ngày đều nhớ đến chàng, chỉ muốn ngày
ngày tháng tháng đều được ở bên chàng thôi!”

Triệu Mẫn nghe Trương Vô Kỵ nói, chẳng những không giận mà ngược lại
tỏ ra vui mừng, xem ra mỗi người con gái đều hy vọng người trong lòng
mình chung thủy.

Trương Vô Kỵ nghe xong, chấn động mạnh, nhìn Triệu Mẫn mà bi thương
không nỡ, một lúc lâu sau bỗng nhiên đem cương ngựa đặt vào tay Triệu
Mẫn kiên quyết nói:

“Triệu cô nương, cô đi đi, về sau đừng đi theo ta, không cần vì ta mà mạo hiểm cứu người huynh đệ kia nữa, trở về Đại Đô làn quận chúa của
mình đi, vĩnh viễn đừng gặp ta.”

“Vì sao?” Triệu Mẫn mặt trắng bệch, nước mắt doanh tròng.

Trương Vô Kỵ cứng người, quay đầu đi không dám nhìn nàng, sợ nhìn thấy nàng lại thay đổi ý dịnh, giọng bi thương nói:

“Ta sợ, sợ tìm ra được cô là kẻ hại nghĩa phụ và mọi người, sẽ hận
cô, sẽ giết cô, nếu cô chết, ta…” Vai Trương Vô Kỵ run lên, nói không
nổi nữa.

“Biết được chàng không nhẫn tâm giết em, cho dù chàng có lấy người
khác, vậy cũng đủ rồi. Đúng vậy, trước kia em từng vài lần ám toán
chàng, khi đó em còn chưa biết chàng, quả thật muốn giết người bên người chàng, nhưng từ khi ở Lục Liễu sơn trang về sau, em đã không còn muốn
hại chàng nữa. Ngày đó trong chùa Vạn An, em vì chàng mà đối với các sư
thúc bá của chàng đều cung kính có lễ, cao thủ năm đại phái nhiều người
bị chặt ngón tay, nhưng với các chư hiệp phái Võ Đang đều lưu tình, em
biết chàng hiếu kính với thân nhân, làm sao có thể tổn thương người thân của chàng được? Nếu chàng còn không tin, em Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ có thể
thề với trời, nếu có lời nào sai xin trời chu đất diệt, chết đi sẽ vĩnh
viễn bị hành hạ dưới mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không được siêu
sinh.”

Triệu Mẫn nghe Trương Vô Kỵ nói thế, khuôn mặt đang tái nhợt lại ửng
hồng, không kìm hãm được tình cảm mà ôm chặt lấy lưng Trương Vô Kỵ, tựa
đầu vào lưng hắn, bất chấp xấu hổ nói.

Trương Vô Kỵ thân thể chấn động, cảm nhận thân hình mềm mại phía sau, nghĩ đến nàng đường đường là một quận chúa tôn quý lại đối với một tiểu tử như hắn như thế, lời ý dịu dàng thâm tình, lại nghe nàng thề trịnh
trọng, hắn không biết là nên tin nàng hay không, quên hết tất cả mà quay người lại ôm lấy nàng, vụng về hôn lên môi nàng. Triệu Mẫn trước còn
trốn tránh vài cái, nhưng cuối cùng vẫn ôm chặt thắt lưng hắn, nghênh
đón những cái hôn vụng về của hắn.

Hôn đến môi sưng đỏ, Triệu Mẫn bỗng hung dữ cắn vào môi Trương Vô Kỵ
một cái, máu đỏ chảy ra, Trương Vô Kỵ bị đau, lúc này mới tỉnh táo lại,
nhận ra chính mình đang làm gì, cảm nhận thân mình đều nóng bừng, hắn
cúi mặt, xấu hổ:

“Triệu cô nương… ta… thực xin lỗi…”

“Tiểu quỷ háo sắc nhẫn tâm, nếu chàng muốn lấy Châu Nhi tại sao còn
muốn trêu chọc em làm gì? Em cũng là… vậy mà lại không cự tuyệt chàng..
Chàng cũng biết em yêu chàng, em cũng mâu thuẫn lắm không? Nếu.. nếu như chúng ta không phải đối đầu với nhau như thế này có phải tốt không, như vậy em có thể không bận tâm gì hết mà yêu chàng.”

Triệu Mẫn ôn nhu lau vết máu trên môi cho Trương Vô Kỵ, vừa lòng nhìn dấu răng của nàng trên môi hắn, lúc này mới dựa vào ngực Trương Vô Kỵ,
nhỏ nhẹ.


Trương Vô Kỵ cảm nhận ôn nhu hiếm thấy của Triệu mẫn, chỉ cảm thấy
toàn thân như muốn tan ra, đắm chìm trong ôn nhu của nàng, cảm nhận thân thể lả lướt mềm mại của nàng, không còn bận tâm đến phải đi hay ở.
Nhưng lát sau nghe nàng nói thế, thân thể cứng đờ lại, trong lòng cảnh
giác, nhớ đến lời Tống sư bá nói, sắc mặt nghiêm trang trở lại, thản
nhiên nói:

“Triệu cô nương, ta tuy không quên được cô, nhưng nếu cô muốn giăng
bẫy để ta về đầu hàng triều đình, xin hãy quên đi. Chúng ta chung quy
Mông Hán khác biệt, Trương Vô Kỵ ta là con cháu người Hán, dù cho có cắt đất phong vương cũng quyết sẽ không đầu hàng Mông Cổ. Chờ khi ta tìm
được mọi người rồi, cô vẫn là về Đại Đô làm quận chúa đi thôi! Ta…”

Trương Vô Kỵ nhớ đến Triệu Mẫn và mình khác biệt thế nào, cũng không
nhìn đến nàng vui buồn giận hờn ra sao, không biết mọi chuyện thật giả
ra sao, trong lòng vạn phần không nỡ, cuối cùng nói không nổi nữa.

“Ai muốn giăng bẫy chàng chứ, chàng còn vì lời Tống Đại hiệp mà hoài
nghi em sao? Nếu em muốn hại chàng thì dù có mười tám Trương Vô Kỵ như
chàng cũng đã sớm mất mạng rồi, chàng sao còn có thể nghi ngờ em giả dối chứ? Chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều sinh tử nguy nan như vậy,
chàng còn không tin em sao?”

Triệu Mẫn u oán nhìn Trương Vô Kỵ, giọng hờn dỗi.

Trương Vô Kỵ mặt đỏ lên, nhịn đau trên môi áy náy nói:

“Ta biết cô đối với ta có tình, nhưng chúng ta chung quy Mông Hán
khác biệt, muốn ở cùng một chỗ là muôn vàn khó khăn, đừng nói đến chuyện Thái sư phụ và các sư thúc bọn họ phản đối, ta lại càng không thể có
lỗi với Châu Nhi…”

“Chàng xem em bộ dáng này là quận chúa Mông Cổ hay là một cô gái người Hán bình thường?”

Triệu Mẫn đảo đôi mắt linh hoạt, ngắt lời Trương Vô Kỵ, ngọt ngào
cười nhìn hắn, ở trên mặt đất xoay tròn, trên nền đất đầy cỏ dại, y phục hoa mĩ xinh đẹp phất phơ, dung mạo tuyệt mỹ cùng mái tóc đen tung bay
trông xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm.

Trương Vô Kỵ nhìn đến không kìm được mình, tiến lên đỡ lấy tóc dài
của nàng, nhìn nàng thật lâu, lúc trước chỉ cảm thấy nàng ăn mặc quý
phái, không nghĩ đến cái gì khác, lúc này nhờ nàng nhắc nhở mới thấy
nàng mặc theo kiểu người Hán, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt long lanh nước
đầy tình ý, hắn đột nhiên hiểu ra ý Triệu Mẫn, nói:

“Cô.. cô..”

“Trong lòng chàng không thể nào quên được em, em sao lại chẳng biết?
Chàng là người Hán hay người Nguyên, đối với em thì cũng thế. Chàng là
người Hán, em cũng là người Hán, chàng là người Mông, em cũng là người
Mông. Trong lòng chàng nghĩ ngợi bao nhiêu điều quân quốc đại sự nên
phân biệt kẻ Hán người Di, canh cánh chuyện quyền thế uy danh, hưng vong được mất. Còn em ư? Vô Kỵ ca ca, trong lòng em chỉ có một điều, đó là
chàng mà thôi. Chàng là người tốt hay là người xấu, đối với em thật cũng chẳng khác chút nào. Nếu chàng không muốn tổn thương đến tình nghĩa với Châu Nhi, vậy em liền giống như Tiểu Chiêu, làm tiểu nha đầu của chàng, như vậy ngày ngày còn có thể được thấy chàng, đỡ phải ở Đại Đô mà
thương thầm trộm nhớ.”

Triệu Mẫn thuận thế dựa vào ngực Trương Vô Kỵ nói, bộ dáng thâm tình, trong ánh mắt long lanh đầy vẻ thiết tha.

Trương Vô Kỵ nghe Triệu Mẫn nói, lòng mềm đi, không nhịn được vuốt
đôi má ửng đỏ mịn như ngọc, hôn lên môi nàng. Nghe nàng nói lên tâm sự
vô cùng trìu mến đó, không khỏi ý loạn tình mê, hôn đến thở hổn hển mới
ngừng lại, cố gắng áp chế cõi lòng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của
Triệu Mẫn nói:

“Nàng là quận chúa tôn quý vô cùng, sao lại có thể làm nha đầu cho
tiểu tử như ta đây được chứ! Tình ý của nàng, ta đã hiểu rồi.”

“Từ khi biết chàng, em đã sớm không nghĩ đến mình là quận chúa gì
rồi, em chỉ hy vọng chàng tin em lúc này, tin em không hại Tạ lão gia tử và mọi người, chỉ cần như vậy thôi, đối với em cũng đủ rồi.” Triệu Mẫn
nghe Trương Vô Kỵ nói xong, trên mặt lại đỏ lên, tròng mắt chuyển động,
không rõ nàng đang nghĩ gì.

Trương Vô Kỵ nắm tay Triệu Mẫn, thật thà nói:

“Được, chỉ cần một ngày chưa tìm được chứng cớ chứng tỏ nàng hại mọi người, ta liền tin nàng một ngày, tuyệt sẽ không nghi ngờ.”

“Tín nhiệm của Vô Kỵ ca ca đối với em là quý giá nhất.” Triệu Mẫn tươi cười, ngọt ngào nhìn hắn.

Trương Vô Kỵ dắt ngựa ra, nhìn Triệu Mẫn như vậy tim lại đập mạnh lên, cố che giấu tâm tình xúc động nói:

“Triệu cô nương, chúng ta đã nghỉ ngơi lâu rồi, nàng nói dẫn ta đi tìm nghĩa phụ, vậy chúng ta lên đường thôi.”

“Vâng!” Triệu Mẫn gật đầu, phi thân lên ngựa.

Tiếng vó ngựa đã chạy xa rồi, ta mới nhẹ nhàng thở ra, toàn thân đang căng thẳng vô lực ngã xuống. Mạc Thanh Cốc phía sau vội đỡ lấy ta, ôm
ta ngồi bên người hắn, vừa rồi tuy chúng ta không nhìn thấy Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ, nhưng với nội lực thâm hậu, nhĩ lực hơn người, những lời
bọn họ nói cũng nghe không sót một câu.

May mắn hai chúng ta đều nội lực tinh thuần thâm hậu, vừa rồi bế trụ
hô hấp không bị bọn họ phát hiện, lúc này bọn họ đi rồi mới thả lỏng. Ta ngồi bên Mạc Thanh Cốc không để ý đến hắn đang nắm tay ta, nghĩ đến lời bọn họ vừa nói, thầm nghĩ Triệu Mẫn kia quả là không đơn giản, lời nói
vừa ôn nhu vừa mềm mại, tình ý nồng nàn khiến Trương Vô Kỵ mềm lòng mà
không nỡ hoài nghi, khó trách tại sao trong nguyên tác, dù Chu Chỉ Nhược khiến ai nấy đều hiểu lầm Triệu Mẫn giết Châu Nhi mà Trương Vô Kỵ vẫn
không giết nàng, thậm chí còn nhiều lần muốn nàng rời đi, không muốn để
nàng gặp Tạ Tốn đối chất, sợ rằng Tạ Tốn sẽ tức giận mà giết nàng.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi nghi ngờ nói:

“Thất thúc, thúc nói Triệu Mẫn kia nói thật hay giả? Nàng đối với Trương đại ca là thật lòng sao?”

“Em nói phải gọi ta là gì lại quên mất rồi sao? Về phần quận chúa
kia, đại khái quá nửa không phải sự thật. Ta không tin nàng bày đặt quận chúa không làm lại đi làm nha đầu cho Vô Kỵ. Hừ! Hạng người xảo ngôn
loạn ngữ, phản tổ vong tông như thế, thật sự không hay cho Vô Kỵ.” Mạc
Thanh Cốc giọng không vui chút nào nói.

Ta không rỗi hơi đi quản chuyện Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn thêm nữa,
dù sao bọn họ cuối cùng cũng trở thành đôi tình nhân thần tiên, ta sao
phải nhiều chuyện chứ, chỉ là không quen nhìn Mạc Thanh Cốc như thế này. Không phải đêm qua hắn còn cự tuyệt ta sao? Làm sao nhanh như vậy đã
đón nhận ta, buổi sáng còn đột nhiên đối với ta như vậy, thiếu chút nữa
là ta bị ăn luôn rồi. Ta cảm giác bàn tay hắn nóng rực, mặt mình cũng
nhanh chóng nóng bừng lên, xấu hổ thấp giọng nói:


“Ta.. ta chưa quen gọi tên chàng, gọi chàng là Thất thúc đã quen mất rồi, nhất thời khó sửa..”

“Là không quen ta đối với em như vậy sao? Vậy mà em còn dám nhắc đi
nhắc lại rằng yêu ta, uổng phí ta tự nghĩ mình thông minh hơn người mà
vẫn không đoán được ý tứ của sư phụ, từ khi ở Vạn An đến khi ở trên
thuyền, vì nghĩ về em mà băn khoăn luân thường bối phận, bản thân ta còn lớn tuổi hơn em rất nhiều, nơi nơi đều trốn tránh em, cuối cùng còn để
em phải biểu lộ ra. Chỉ Nhược, thực xin lỗi.”

Mạc Thanh Cốc nhìn ra ta xấu hổ mà bất an, giơ tay ra ôm ta vào lòng, hơi thở ấm nóng phả trên cổ ta khiến ta rung động.

Ta cựa quậy mình, bỗng cảm giác được Mạc Thanh Cốc hô hấp trở nên
nặng nề, nhớ đến tình cảnh ái muội ban nãy, càng thêm ngượng, tưởng
tượng ra ta cứ như cá chết mà để mặc cho hắn làm gì thì làm, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên nữa, thấp giọng đáp:

“Ta là chưa quen, tối qua chàng còn cự tuyệt ta mà, hôm nay lại… Ta
biết chàng băn khoăn điều gì, không cần phải nói xin lỗi, bất quá, cũng
không nghĩ là chàng so với ta còn động tâm sớm hơn đâu..” Ta nói đến
đây, vô cùng xấu hổ, không nói thêm gì được nữa.

“Em thật là đại đại ngốc, từ đêm qua ta đã ở lại trong này nghỉ ngơi, lại ôm sát em không rời, em phải biết cô nam quả nữ sống chung một
phòng, dù không có gì thì về sau cũng phải có.” Mạc Thanh Cốc nói.

Ta một tai chợt nghe ra ý tứ gì, không khỏi đau lòng khó chịu, lập
tức giận dữ vùng ra khỏi cái ôm của hắn, quay lưng lại lạnh lùng:

“Thì ra chàng vì phải phụ trách nên mới nhận tình cảm của ta, nếu đã
là thương hại thì ta không cần, chàng cần biết rõ, ta dù yêu chàng nhưng cũng muốn chàng phải thật lòng yêu ta, tuyệt đối không phải là miễn
cưỡng.”

“Ta là thật lòng yêu em! Nếu không phải vì yêu em, sợ em bị thương
đến chính mình, ta làm sao có thể mạo muội mà ở lại trong này, cho dù là phu thê đã cưới ở cùng nhau cũng cần có lễ, chúng ta tuy là người trong giang hồ chẳng quan trọng lễ pháp giáo điều nhưng vẫn có quy tắc cần
tuân thủ. Nếu không phải em, ta tuyệt đối sẽ không ở lại, lại càng không gần gũi với em như vậy.” Mạc Thanh Cốc trước nhíu nhíu mày, rồi bật ra
một tiếng cười khẽ, không để ý đến kháng cự của ta mà ôm chặt ta trong
lòng thật lâu, thân thể lại áp sát vào ta, nồng nhiệt hôn lên môi ta.

Ta trong mơ hồ nhớ lại, đêm qua chính mình lo lắng hắn ra ngoài sẽ
nhiễm phong hàn, lấy “cái chết” để ép hắn ở lại, còn lột đồ của hắn chỉ
tha cho mỗi cái quần, lúc ấy cũng chẳng nghĩ gì đến lễ giáo gì đó, không khỏi lại xấu hổ. Lại nghe hắn vừa rồi nói, ngữ khí hình như là biết rõ
việc ta tự sát kia chỉ là giả nhưng vẫn ở lại, ta bỗng có cảm giác bị
mắc mưu, lập tức đẩy hắn ra, giận dữ hỏi:

“Chàng biết rõ lúc đó ta tự sát là giả? Vậy tại sao còn muốn ở lại?
Càng đừng nói đến võ công của chàng, sao có thể không tránh nổi Kim Xà
Triền Ti công của ta, sao có thể… sao có thể.. để ta .. cởi quần áo của
chàng..”

“Ta vừa nhìn thấy đã biết là giả rồi, nữ tử đều yêu quý dung mạo của
mình, nếu tự sát mà dùng kiếm tạo ra vết thương xấu xí như thế, theo
hiểu biết nhiều năm của ta về em, nhất định sẽ không chọn cách tự sát
thế này, càng đừng nói cá tính của em, làm sao có thể vì tình mà tự sát? Bất quá ta vẫn ở lại, sợ rằng vạn nhất em lộng giả thành thật, một khắc nhìn đến em làm như vậy, ta bỗng hiểu, nếu em chết chắc chắn ta cũng sẽ theo đi cùng. Lúc ấy ta mới hiểu, ta dùng luân thường bối phận đến trói buộc bản thân nhưng lại trói không nổi tâm của mình, nếu em không yêu
ta cũng không sao, ta sẽ đem em giấu ở đáy lòng, yên lặng bảo vệ em,
được trông thấy em sống hạnh phúc là tốt rồi. Nhưng không ngờ em lại bất chấp tất cả, bối phận, luân thường, yêu ta một người có thể gọi là lão
nhân, trong lúc nhất thời không nhận được, chỉ có thể trốn tránh. Một
khắc đó ta đã hiểu ra tất cả, cho nên nếu em muốn ta ở lại, ta đây liền ở lại, từ khi quyết định như vậy thì em chính là người của ta. Sau lại
nhìn thấy em không vui, nếu em lo lắng ta lạnh, ta liền theo ý em, chỉ
cần em vui vẻ là được, dù sao em cũng đã là của ta, mà ta cũng là của
em, thất lễ cũng có làm sao.” Mạc Thanh cốc sắc mặt đỏ bừng, hình như
cũng có chút xấu hổ nói.

Ta không khỏi mở to mắt, trong lòng tức giận thăng cấp, lửa giận bùng cháy túm lấy cổ áo hắn, giận dữ:

“Chàng thì tính lão nhân cái gì? Chàng mới ba mươi mấy tuổi thôi, là
lúc thanh xuân khỏe mạnh, lại có nội công tinh tu, người nào mà không
sống được tới trăm tám mươi tuổi chứ! Trương chân nhân cũng một trăm
mười mấy thổi, còn không phải rất khỏe mạnh sao? Có thể thấy võ công Võ
Đang rất có tác dụng kéo dài tuổi thọ. Chàng nếu đã quyết định ở lại
cũng như đón nhận tình cảm của ta, vậy tại sao không nói cho ta biết?
Khiến cho ta phải xấu mặt như vậy?”

“Ta thấy em vì muốn ta ở lại mà hao hết tâm tư, cái gì cũng không nói lên lời, chỉ thầm muốn nghe em nói lại với ta lần nữa… A! Không phải,
ta lúc đó là không phản ứng kịp, chưa kịp nói thì em đã lấy hết quần áo
của ta rồi..”

Ta chỉ lo ép hỏi Mạc Thanh Cốc, không chú ý đến mình đang túm cổ áo
của hắn mà nhìn xuống, đôi tú phong trước ngực đã kề ngay trước mặt hắn, nguyên vẫn đang bị hắn ôm, thân mình vừa chuyển đã khiến hắn dậy lên
một cỗ dục vọng, Mạc Thanh Cốc không khỏi nuốt nước miếng, hai chân bất
an nhấc lên, cọ xát nơi thầm kín của ta, cảm giác vừa vui thích lại phát tiết không được khiến Mạc Thanh Cốc không thể tập trung, nghe ta tra
hỏi bất giác mà thốt ta, cho đến khi thấy ta biểu tình phẫn nộ mới tỉnh
táo lại, vội sửa miệng.

Ta không chú ý đến động tác của Mạc Thanh Cốc, nghe hắn nói thấy vừa
thẹn vừa tức, không khỏi đánh lên vai hắn hai cái, rầu rĩ nói:

“Ta còn tưởng Thất thúc là người chính nhân quân tử, không ngờ chính
nhân quân tử là chàng lại đi giăng bẫy người khác càng thêm lợi hại như
thế, đồ bại hoại này, hại ta mất mặt muốn chết, buổi sáng chàng còn như
vậy nữa… Chàng không phải thấy ta dễ dãi mà coi thường đấy chứ?” Nói đến đây ta có chút muốn khóc, uổng cho ta tự nghĩ mình thông minh, ai biết
kẻ quân tử cũng có tâm nhãn không kém, nghĩ đến ban nãy nghe Võ Đang tứ
hiệp bàn đại cục thì biết, xét theo tính cách của Trương Vô Kỵ quả là
mỗi lời đều đúng a.

“Ta sao có thể nghĩ như vậy được, em là ta dạy dỗ từ nhỏ, chẳng lẽ ta còn không rõ sao? Có coi thường cũng là coi thường ta là thầy dạy mà
không đủ tư cách, buổi sáng ta mạo phạm em, cũng là không tự chủ được.
Võ Đang chúng ta luyện là thuần dương công, phải giữ thân đồng tử sau
khi luyện thành mới có thể thành thân. Ta dù lúc hai mươi mấy tuổi đã
luyện thành nhưng một là vì chuyện của Ngũ sư ca, hai lại vì chưa gặp
được ai khiến ta động lòng, cho dù không ít người xin với sư phụ muốn
cầu thân nhưng ta vẫn chưa từng đáp ứng. Cứ như vậy đã nhiều năm, môn
quy Võ Đang chúng ta cũng phải giữ mình trong sạch cho nên sẽ không đi
tìm hiểu cái gì gọi là tình trường phong nguyệt, ta cũng không nguyện ý
muốn dính dáng phong trần mà đụng vào người ta không thích, cho nên bản
thân ta âm dương không cân bằng, dương khí quá nặng, hơn nữa lại là sáng sớm, khi mặt trời mới ló ra, một khi đụng phải người con gái mà mình
yêu mến, sẽ không thể kiềm chế nổi.” Mạc Thanh Cốc giải thích, bên dưới
hai chân vẫn lén lút đụng chạm.

Ta nghe xong trong lòng ngọt ngào, cười trộm cúi sát xuống tai hắn, nhỏ giọng ái muội hỏi:

“Nói như vậy, Thất thúc vẫn là thân đồng nam, thật sự không ngờ chàng đã ba mươi mấy tuổi rồi mà còn không… Khó trách buổi sáng… aaa!!” Ta
càng nói càng muốn cười, lại nhớ đến hồi sáng hắn luống cuống tay chân,
lại tìm không đúng nơi, bộ dáng bối rối xấu hổ, trong lòng ta tràn ngập
ngọt ngào, càng thích hắn vì đã giữ mình trong sạch. Một nam nhân bình
thường mà giữ mình nghiêm ngặt đến ba mươi mấy tuổi cũng chưa từng lây
dính nữ sắc, hắn ở trong giang hồ là đại hiệp uy danh hiển hách, phái Võ Đang ở núi Võ Đang cũng có vô số đất đai điền sản cho nông dân thuê,
tuy không nói rất giàu nhưng Võ Đang ít người, lại tiết kiệm kỷ luật,
như vậy cũng đã là hơn nhiều so với các phái khác, có thể nói hắn là một anh chàng độc thân nổi bật sáng giá đáng mơ ước. Vậy mà hắn lại có thể
kiên trì như thế, khiến cho ta càng thêm bội phục.

“Im miệng, nói nữa thì đừng trách ta không khách khí!” Mạc Thanh Cốc
thẹn quá thành giận, ôm chặt lấy eo ta, đỏ mặt nghiêm túc nói.

Ta thấy hắn bộ dáng như vậy, trong lòng lại rung động lớn, cúi đầu hôn một cái lên mặt hắn, vui vẻ:

“Được rồi, ta không nói, bất quá Thất thúc, chàng như vậy, ta càng thích!” Ta đỏ mặt ghé sát tai hắn, nói ra tâm ý của mình.

Mạc Thanh Cốc tình triều lại trào dâng, không khỏi ôm chặt eo ta, hai tay cũng nhanh chóng du động khắp thân thể ta, đôi môi nóng ấm đã sát
bên miệng ta khơi dậy sóng tình, vật nóng bỏng giữa hai chân lại cứng

lên tăng thêm ma sát chuyển động, đáng tiếc lại cách một lớp vải quần,
càng bị bó buộc lại càng thêm khó chịu. Bàn tay du động đã đem váy ta
vén lên, ta chìm đắm trong cơn say mê muội, không còn chú ý đến hắn làm
chuyện xấu gì, chỉ cảm thấy toàn thân như hư không, vô lực trước thân
hắn.

Vừa rồi trong lúc bối rối, ta lại vội vàng mà không kịp mặc quần áo
trong, chỉ kịp khoác lên chiếc váy dài cùng áo ngoài, hắn chỉ vén lên
một cái, thân thể hai chúng ta đã chỉ còn cách nhau một lớp vải. Ta cảm
nhận thấy lửa nóng của hắn, đột nhiên bừng tỉnh, nhớ đến buổi sáng suýt
nữa đã phát sinh quan hệ, vội ngẩng đầu đẩy hắn tránh khỏi mình, thân
thể cũng vặn vẹo muốn thoát ra.

Cơ thể ta đang cựa quậy muốn tránh khỏi, Mạc Thanh Cốc đột nhiên toàn thân căng cứng, một tay vội ôm chặt lấy eo ta, một tay cởi bỏ thắt lưng của mình, hơi thở nóng bức dồn dập bên tai ta, thấp giọng van nài: “Chỉ Nhược, ta thật không chịu nổi nữa… giúp ta..” Nói xong mặt đã đỏ hết
lên, trán cũng toát mồ hôi lợi hại.

“Chàng.. bại hoại.. Mau thả ta ra, chúng ta còn chưa thành thân, đừng như vậy.” Ta bị hắn giữ chặt, biết hiện giờ hắn chắc chắn rất khó chịu, trong sách đã từng nói, đàn ông khi đã động dục niệm, đôi khi rất khó
khống chế, chờ ta nói xong thì Mạc Thanh Vốc đã cởi xong thắt lưng, quần áo cổ nhân vốn rộng, đai lưng một khi đã cởi ra, lửa nóng kia đã được
giải thoát khỏi chướng ngại, liền áp sát chạm vào khê cốc ướt át, ở bên
ngoài cọ xát.

Mạc Thanh Cốc nghe ta nói vậy, thân mình khẽ cứng lại, dừng động tác
tiến công, giúp ta sửa gọn lại y phục tán loạn, bộ phận nơi tiếp hợp bên dưới tuy còn du động nhè nhẹ nhưng không còn hướng vào trong thăm dò
nữa, đầu đổ đầy mồ hôi, hai tay đỡ eo ta, giúp thân mình yếu đuối vô lực của ta ngồi vững tư thế dựa sát vào lòng mình, ánh mắt tràn lửa nóng
nhìn ta, khàn khàn nói:

“Được, sau khi chúng ta trở về núi, ta lập tức nhờ sư phụ đến nói với cha em, chúng ta mau chóng thành thân, cứ như thế này, ta sợ mình sẽ
anh năm sớm thệ mất.(chết sớm ^^)

“Đừng nói đến cái gì mà chết hay không như vậy, có ta ở đây, chàng
nhất định sẽ sống tốt.” Ta nghe hắn nói, dục niệm đang tràn ngập trong
lòng hóa thành mồ hôi lạnh, đột nhiên nhớ đến, trong nguyên tác, Mạc
Thanh Cốc không phải là ở Nga Mi phát hiện ra Tống Thanh Thư nhìn trộm
vào phòng ngủ các nữ đệ tử Nga Mi, đuổi theo đến quan ngoại thì bị Tống
Thanh Thư và Trần Hữu Lượng liên thủ giết chết sao? Thật sự là anh năm
sớm thệ.

Tuy hiện giờ thế giới Ỷ Thiên này đã có chút thay đổi, nhưng ta phát
hiện ra mỗi lần đề cập đến chuyện sống chết liền khó khăn hơn rất nhiều, hoặc là sẽ liên lụy đến người vô tội. Ta biết Mạc Thanh Cốc hiện giờ
vẫn đang yên ổn, vậy kiếp nạn của hắn bao giờ thì đến? Ta cũng không rõ, lập tức lo lắng mà ôm chặt hắn, trong lòng quyết tâm, trước khi đại hội Đồ Sư chấm dứt, nhất định phải cùng hắn nửa bước không rời. Nếu thật sự có kiếp nạn liền cùng hắn đối mặt, nếu không thoát được, vậy sẽ cùng
chết.

Mạc Thanh Cốc không biết suy nghĩ của ta, ta đột ngột ôm hắn như vậy, hắn khẽ rên lên một tiếng, lửa nóng lại chạm vào khê cốc của ta một
chút, thân thể cả hai đều mềm ra, Mạc Thanh Cốc đầu đầy mồ hôi đem váy
ta buông xuống, gục đầu vào vai ta, nói nhỏ:

“Ta đương nhiên là muốn sống thật tốt thật lâu, còn muốn cùng em
thành thân, cùng em sống đến bạc đầu. Chưa bao giờ ta lại như bây giờ,
chờ mong việc thành thân này đến như vậy.”

“Ta cũng muốn như thế, muốn cùng chàng sống đến bạc đầu, đồng sinh
cộng tử, nhưng không biết Trương chân nhân thực đồng ý cho chúng ta
không?”

Ta vuốt vuốt mái tóc đen mượt của hắn, nghĩ đến việc thành thân,
Trương Tam Phong bên ngoài đạo mạo bên trong sáng suốt kia có thể đồng ý không, cũng không thể không lo lắng, chỉ sợ là Trương Tứ hiệp đoán sai, Trương Tam Phong không có cái ý kia, không muốn Mạc Thanh Cốc cưới một
người chẳng có gì như ta, con nhà nông gia tầm thường lại còn bị phái
Nga Mi trục xuất, chẳng có được gia thế như Kỷ Hiểu Phù mà dựa vào.

Mạc Thanh Cốc sắc mặt hồi phục lại như bình thường, ôm ta nói:

“Tứ sư huynh là người cơ trí nhất, cũng hiểu sư phụ nhất, nếu huynh
ấy đã nói như thế chắc chắn sư phụ sẽ không phản đối. Ta chỉ sợ cha em
không đồng ý gả em cho thúc thúc như ta thôi.”

“Cha sẽ không như vậy đâu, ông chỉ muốn ta được vui vẻ, hạnh phúc mà thôi, chắc chắn sẽ không phản đối.”

Ta nói rồi ngầm bực chính mình lo qua lo lại, lời như vậy cũng nói
hết ra, chuyện hôn nhân đều có trưởng bối lo liệu, Mạc Thanh Cốc nếu
muốn lấy ta, nhất định là sẽ nghĩ được cách khiến cha đồng ý, cần gì đến ta phải nhiều miệng?

Mạc Thanh Cốc cười thầm một chút, thấy bộ dáng hối hận của ta, liền
trang lên một bộ đại hiệp chính phái, vờ như không nhìn thấy ta ảo não,
cố giấu cao hứng nói:

“Như vậy là tốt nhất, khi nào trở về là ta có thể đến nhà em, đem em cưới về.”

“Chuyện thành thân thật ra cũng không cần quá vội vàng, nhưng còn Tạ
lão gia tử và mọi người mất tích, chúng ta cũng nên giúp đi tìm, Tạ lão
gia tử có ân với ta, không thể không báo, Châu Nhi như chị em ruột của
ta, không thể bỏ mặc nàng được, Tiểu Chiêu cũng rất tốt bụng, ta…” Ta
còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn thấy ánh mắt mỉm cười của Mạc Thanh Cốc,
rốt cuộc không nói thêm gì được nữa.

Mạc Thanh Cốc giấu ý cười, gật đầu nói:

“Không nói đến bọn họ có giao tình với em như vậy, vì Vô Kỵ ta cũng
muốn giúp, miễn cho Vô Kỵ phải cầu trợ giúp từ quận chúa Thát tử kia,
cuối cùng thành ra dây dưa không dứt với nàng. Hôm nay cũng có thể thấy, quận chúa kia không phải nhân vật đơn giản, chúng ta hãy trở về khách
điếm lưu lại một lời nhắn cho các vị sư huynh, để bọn họ cùng giúp đỡ có lẽ nhanh hơn.”

“Đúng vậy, Thất thúc xem, đây là kiếm ta làm cho chàng, phía trên còn có tên chàng đó, đây là của ta, phía trên cũng khắc tên ta, thế nào?”

Ta biết Mạc Thanh Cốc lo ta gặp mặt tứ hiệp sẽ xấu hổ không được tự
nhiên, mới quyết định mang ta đi một mình, trong lòng cảm động sự quan
tâm của hắn, ta lại không giỏi nói những lời tình ý, chỉ có thể lấy hành động thực tế để biểu đạt.

Mạc Thanh Cốc cầm lấy trường kiếm ta đưa, biết kiếm này tuy bề ngoài
bình thường nhưng thực ra chính là võ lâm chí bảo, cũng không nói ta
biết đêm qua hắn đã nhìn thấy tên khắc trên đó rồi, lập tức buông ta ra, sửa sang lại y phục, đem trường kiếm ta tặng đeo lên thắt lưng, nói:

“Tốt lắm, ta rất thích, về sau chúng ta dùng đôi kiếm này, mọi người
đều biết đến quan hệ của chúng ta, sẽ không ai dám mơ tưởng đến nữ hiệp
Chu Chỉ Nhược nữa.”

“Được lắm! Thất thúc cũng giễu cợt ta sao? Chàng nếu muốn trêu chọc
ta, phải cẩn thận Chu nữ hiệp ta giáo huấn lại Mạc Thất hiệp chàng!”

Ta biết hắn nói vậy là tức giận Triệu Mẫn đem ta gán cho Trương Vô
Kỵ, chúng ta ở bên trong không nhìn thấy biểu tình Trương Vô Kỵ, chỉ
nghe thấy lời hắn nói, thấy câu trả lời vẫn bình thường, cũng nghĩ rằng
hắn thật sự kính ta.

Một hồi thu dọn, hành lý đã thu thập ổn thỏa, ta đem buộc lên mình
ngựa, dắt con ngựa ra ngoài cho nó ăn cỏ, uống một chút nước. Mạc Thanh
Cốc chờ ta lên ngựa trước rồi mới lên, cười:

“Đi thôi, tin tức của Tạ tiền bối cũng không phải một ngày nửa buổi
là tra ra được, chúng ta từ từ đi tìm, trước hãy về quán trọ lưu lại tin cho các sư huynh đã!”

“Vâng! Chờ gửi tin lại xong, chúng ta đuổi theo hướng Triệu Mẫn đi thứ xem, ta đoán rằng nàng biết điều gì đó.”

Ta biết hiện giờ người nhất định đang ở trong tay Trần Hữu Lượng và
Thành Côn ở Cái Bang, lúc này mới được vài ngày, không biết Tạ Tốn đã bị Thành Côn mang đến nơi giam giữ ở Thiếu Lâm tự hay chưa, nếu hắn đã
mang đi thật, ta sẽ vạch trần thân phận của Thành Côn ở Thiếu Lâm, nhưng bây giờ thì Tạ Tốn bị giam ở đâu? Ta áp chế nghi vấn trong lòng, vung
roi ruổi ngựa cùng Mạc Thanh Cốc lên đường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.