Đọc truyện Trọng Sinh Chi Vương Gia Thê Quản Nghiêm – Chương 19: Tân Hôn Đại Hỉ
E&B: Yến Phi Ly
.
Ngay tại tháng ba hoa xuân đua nhau khoe sắc, Lễ bộ, tướng phủ, vương phủ đều bắt đầu bắt tay chuẩn bị cho đại lễ thành hôn của Mân vương. Vương gia thành thân dĩ nhiên là sự kiện cực kỳ long trọng, quy định dĩ nhiên cũng rất phức tạp, chỉ là tuy rằng Chiêu quốc thịnh hành cưới nam thê, nhưng người trong cung cưới nam Vương phi lại là lần đầu tiên, Đức Thịnh đế chỉ buông một câu ‘Lễ bộ toàn quyền lo liệu’ thôi mà khiến Lễ bộ phát sầu. Trước kia khi mà Vương gia thành thân đều có tổ lệ, tổ tông định ra quy củ rập khuôn cứ thế mà tuân theo, chính là hiện giờ là nam Vương phi, chỉ riêng đồ cưới sính lễ thôi đã khó chuẩn bị, nuôi dưỡng nhi tử nhất định là không giống nữ nhi, có điều đây đều là việc nhỏ, mọi sự làm nhiều thành quen, chung quy sẽ không phạm sai lầm, huống chi là đường đường thân vương cưới chính phi, chung quy sẽ không quá nan giải.
Để cho Lễ bộ phát sầu chính là vấn đề hỉ phục của Vương phi, dẫu sao đi chăng nữa, thân vương phi thuộc hàng nhất phẩm, đó là người được đường hoàng cáo thái miếu nhập sử sách, tất nhiên phải có trang phục cáo mệnh, mũ phượng đại hôn cũng dựa theo phẩm cấp mà làm. Thế nhưng giờ Mân vương phi là nam không thể mặc váy cũng không thể đội mũ phượng, chuyện này thôi mà khiến tóc Lễ bộ Thượng thư rụng rất nhiều, những chuyện như vậy, làm không tốt Mân vương sẽ cho rằng Lễ bộ cười nhạo hắn, tự nhiên cũng là nói cho tất cả mọi người rằng Mân vương cưới nam thê xem như đã bị thất sủng, ngay cả đại hôn Lễ bộ đều không làm nghiêm túc, tội danh này ai cũng gánh không nổi. Cuối cùng khi mà tóc Lễ bộ Thượng thư sắp rụng sạch bách rốt cục cũng quyết định xong, hỉ phục của Mân vương phi sẽ giống với hỉ phục nam của Mân vương, nhưng mặt trên hoa văn hình rồng đổi thành vân cẩm hoa lệ, bên ngoài khoác một kiện áo dài đỏ thẫm.
Vấn đề lễ phục được giải quyết, chính là vấn đề đồ trang sức càng làm Lễ bộ khó xử, Mân vương phi không thể đội mũ phượng không nói, lại còn là thiếu niên chưa đủ nhược quán, ngay cả phát quan cũng không thể mang, Lễ bộ chỉ có thể tốn hết tâm sức tập trung vào dây cột tóc.
Dây cột tóc này có hình thức giống như các thiếu niên bình thường, chỉ là màu sắc thì giống hỉ phục đều là màu đỏ thẫm, mặt trên dùng kim tuyến thêu vân cẩm cũng đẹp đẽ quý giá dị thường.
Nếu là các vị Vương gia khác thành thân, có chút thời điểm Lễ bộ còn có thể trộm làm biếng, tất cả dựa theo tổ lệ đặt ra mà làm, không cần quá mức cẩn thận, nhưng mà Mân vương thành thân, ở mỗi chi tiết không gì là không dụng tâm, rất sợ Mân vương nghĩ nhiều một phân.
Cứ như vậy cùng với tình cảnh bi thảm của Lễ bộ, bất tri bất giác thời gian trôi thật nhanh, trong chớp mắt liền đến hai mươi lăm tháng ba, ngày đại hôn của Mân vương.
Một ngày này tướng phủ cùng vương phủ đều cực kỳ náo nhiệt, người lui người tới chúc mừng nối liền không dứt.
Cố Du Ninh ngồi trong phòng của mình, Kiêm Vũ đang chải đầu cho y, kỳ thật chỉ là đem một nửa phần tóc cột lại một nửa thả xõa dài, lúc này y đã thay hỉ phục, mọi người luôn nói sắc đỏ hân hoan, chính là mặc ở trên người Cố Du Ninh, kết hợp với khuôn mặt tinh xảo khuynh thành, ngược lại thêm vài phần xinh đẹp yêu mị.
Đoàn đón dâu đã đi được nửa đường, quản gia đến giục Cố Du Ninh tới đại đường bái biệt phụ mẫu, sau đó mẹ cả Lý thị sẽ tự mình trùm khăn voan cho y. Ai ngờ Cố Du Ninh đi vào đại đường, liếc nhìn Cố Đình cùng Lý thị trên ghế một cái, lộ một tia cười lạnh, miễn luôn quỳ xuống bái biệt, y trực tiếp đoạt lấy khăn voan trong tay Lý thị, tự mình đội lên đầu.
Nhất thời Lý thị vốn là vừa mới khống chế tâm tình mà giả cười liền cứng ngắc, vẻ mặt Cố Đình cũng tím tái, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Cố Du Ninh lột khăn voan xuống, lạnh lùng nhìn Cố Đình, rồi lại bỗng nhiên thản nhiên cười đáp: “Phụ thân thứ lỗi, mấy ngày trước nhi tử bị cảm phong hàn, bây giờ còn cảm thấy cả người đau đớn mệt mỏi, thật sự không thể quỳ lạy.”
Nói xong lại trùm khăn voan lên cho mình lần nữa.
Đã nhiều ngày mọi chuyện xảy ra khiến Cố Đình tích tụ ức chế, lúc này vừa định phát tác, thanh âm nhạc kèn rộn ràng ngoài cửa truyền đến, đoàn đón dâu của Mân vương đã tới, sau một loạt tiếng pháo đùng đoàng huyên náo, Mân vương bước vào nhà.
Cố Đình đành từ bỏ, phẫn hận trừng mắt nhìn Cố Du Ninh đã trùm kín không thấy mặt mũi.
Bởi vì tân lang là Vương gia tôn quý, đáng lẽ phải là bái kiến tổ miếu, liền biến thành nhạc phụ mang theo cả nhà ra ngoài cung nghênh Vương gia, không chỉ là như thế hôn lễ hoàng gia không thể có nhiều vui đùa ầm ĩ, mà cần phải nghiêm túc trang trọng, những thú vui của dân gian dĩ nhiên lại càng không được.
Cho nên Cố Đình cùng đám người trong Tả tướng phủ đều nghiêm chỉnh hành lễ, Sở Dự cười nói “Đều đứng lên đi, hôm nay là ngày vui, các vị không cần giữ lễ tiết.”
Cố Đình miễn cưỡng mà nở nụ cười, cùng Sở Dự hàn huyên vài câu, rốt cục giờ lành gần tới, Sở Dự nhìn thấy Cố Nhân An đỡ Du Ninh đi ra, đáng kẽ phải là do ca ca nhà gái cõng ra, nhưng bởi vì Cố Du Ninh là nam tử cho nên liền đổi thành đỡ.
Cố Nhân An đỡ tay Cố Du Ninh, cách y thật gần, trên mặt lộ mỉm cười ấm áp, ngoài miệng lại lạnh lùng khe khẽ chế nhạo: “Ngươi có thể gả cho Mân vương, quả là tiện nghi cho ngươi!”
Cố Du Ninh bị che khăn voan sửng sốt, lập tức cười lạnh “Nhị ca nếu cảm thấy tốt, vậy ngày sau ta vào vương phủ nhất định thưa với Vương gia, để hắn cưới ngươi làm thiếp!”
Cố Du Ninh nhận thấy hai tay Cố Nhân An nhất thời cứng ngắc, lập tức vui vẻ mà lên kiệu hoa.
Kiệu hoa được nâng tới trước cửa Mân vương phủ, thảm đỏ trải dài đến đại sảnh vương phủ, hết sức xa hoa, hiện giờ tịch dương đã trầm, chung quanh vương phủ đều đốt đèn lồng màu đỏ, rực rỡ đến mức loá mắt, trước cửa là hai hàng người đứng thẳng, nhìn thấy đôi tân lang vừa đến, lập tức bắt đầu tấu nhạc.
Theo tiếng kèn trang trọng, màn kiệu bị xốc lên, Cố Du Ninh tuy rằng vẫn cho là mình thành hôn cùng Mân vương chỉ là diễn kịch thế nhưng đến lúc này y lại thấy có chút khẩn trương. Y được người dìu xuống dưới, lập tức người đỡ y liền buông tay ra. Y che khăn voan nên cảm thấy vô cùng mờ mịt bất lực, đúng lúc này đột nhiên một đôi bàn tay lớn ấm áp mà quen thuộc nắm lấy tay y, tựa hồ biết y khẩn trương, còn nghịch ngợm nhéo nhéo ngón tay.
Chuyện kế tiếp Cố Du Ninh một mực không biết, chỉ là đi theo sự dẫn dắt của chủ nhân bàn tay này, cứ đi mãi, đi qua đám triều thần tiến đến chúc mừng, đi qua đám cơ thiếp trong vương phủ, thẳng đến khi đi đến nội đường, liền có người cao giọng xướng lên.
Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái.
Cuối cùng người chủ hôn nghiêm cẩn tuyên bố: “Xong lễ ~ “
Lập tức đám người tới góp vui ồn ào hẳn lên, đồng loạt hướng về hai người mà chúc tụng.
Binh lính dưới trướng Mân vương đồng loạt đồng thanh: “Thuộc hạ chúc mừng Vương gia!”
Trên triều đình đủ loại quan lại cũng góp vui: “Chúng thần chúc mừng Vương gia tân hôn đại hỉ!”
Dĩ nhiên cũng không thể thiếu đám cơ thiếp trong vương phủ “Thiếp thân cung nghênh Vương phi nhập phủ!”
…
____