Trọng Sinh Chi Vương Gia Thê Quản Nghiêm

Chương 18: Duy Nhất Trên Đời


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Vương Gia Thê Quản Nghiêm – Chương 18: Duy Nhất Trên Đời


E&B: Yến Phi Ly
.
Sau khi Mân vương đi rồi, địa vị của Cố Du Ninh tại tướng phủ bay vọt đến chỗ cao nhất, tuy rằng mấy ngày trước đây mọi người cũng đối xử rất tốt với y, bọn hạ nhân cũng nơm nớp lo sợ hầu hạ, nhưng ánh mắt chung quy vẫn có khinh thị. Chính là hiện giờ mọi thứ đã khác, tất cả mọi người đều lĩnh hội qua khí thế của Mân vương, đều ý thức được người này đã không còn là thứ tử mặc người bắt nạt xưa kia nữa, bây giờ người ta đã là Vương phi mà Mân vương gởi nhờ ở tướng phủ, nào ai dám có một chút chậm trễ, ngay cả Cố Du Ninh hơi nhíu mày thôi cũng có thể khiến vô số người quỳ xuống xin tội, rất sợ y không hài lòng chỗ nào.
Nếu là mấy ngày trước đây Cố Du Ninh hưởng thụ khoái cảm biến thái người khác xem thường y rồi lại sợ y, hiện giờ khoái cảm biến thái này lại càng thêm biến thái, y đi vào thời đại này mười năm, ở tướng phủ chịu nhiều chèn ép, quả thực là uất ức chồng chất, hiện giờ y rốt cục xoay người, lạc thú lớn nhất mỗi ngày chính là trả đũa những kẻ đã từng ức hiếp y.

Cố Du Ninh cho tới bây giờ đều không phải người thiện lương, nếu nói rằng y không có bản lĩnh, ai ức hiếp cũng mặc, nhưng một khi để y xoay người, y có thù tất báo. Y cũng không muốn xuyên thành những nhân vật chính trong tiểu thuyết, cái gì mà thiện lương ẩn nhẫn, cái gì mà thánh mẫu từ bi, cái gì mà khoan dung độ lượng, với y đều cách xa tám ngàn dặm. Mẹ nó, dám đắc tội y, quản mẹ ngươi là ai, tiểu gia đều nhớ kỹ, đừng để cho y xuất đầu, ngày nào đó y nổi danh, liền có người chết không có chỗ chôn. Ngược lại, nếu ai đối tốt với y, y cũng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ. Cố Du Ninh chính là người như vậy.
Sở Dự thấy y như thế chỉ cảm thấy rất đáng yêu, tuy rằng có vẻ hơi hẹp hòi nhưng kỳ thật cũng là một loại biểu hiện của sự hồn nhiên, nếu là người khác tệ bạc với ngươi mà ngươi vẫn không mang thù, đây không phải là ngốc thì chính là lòng dạ rất thâm sâu.
Thương thế của Sở Dự sớm đã lành nhưng hắn vẫn không vào triều, Đức Thịnh đế cũng ân chuẩn cho hắn ở nhà tĩnh dưỡng, chờ sau đại hôn lại vào triều cũng không muộn, đối với triều đình thì chỉ nói Mân vương chưa bình phục, khiến cả triều thần văn võ đều âm thầm bĩu môi, Mân vương có thể ở tướng phủ trắng đêm chiếu cố Vương phi bị cảm phong hàn, còn nói thương thế chưa lành, lừa quỷ sao!
Kỳ thật Đức Thịnh đế có toan tính riêng, chuyện Mân vương tự mình vào Tả tướng phủ chăm sóc Cố Du Ninh, ngày hôm sau đã lan truyền khắp đám vương tôn công tử xã hội thượng lưu, nếu như lúc này vào triều, chỉ e đám ngôn quan lại lấy việc này ra nghị luận, loại chuyện này nhỏ cũng không nhỏ mà lớn cũng chẳng lớn, Sở Dự lại là kẻ tính tình hung bạo, sợ hắn vào triều sẽ ồn ào với đám ngôn quan, cho nên cứ để sau thành thân lại tới, đến lúc đó cũng sẽ không còn ai nói gì nữa.
Kết quả có vài vị đại thần thuộc phe Thái tử đứng ngồi không yên, sự tình hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến của bọn họ, bởi vì nhìn không ra Mân vương tính toán điều gì cho nên càng thấy sợ hãi.
Vì thế, Huệ An điện của Thái tử náo nhiệt hẳn lên, có điều Thái tử cũng là người đầy tâm kế, các loại hoàng thân quốc thích đại thần gã một mực đều không tiếp, bất kể là Thái tử hay hoàng tử kết giao với đại thần đều thuộc vào điều tối kỵ, cho nên hắn chỉ tiếp đãi Tam hoàng tử Sở Thừa cùng Thất hoàng tử Sở Việt.
Sở Việt tính tình kiêu căng, không để ai vào mắt, mới nghe sơ việc này thì không khỏi cười nhạo: “Sở Dự đó là làm cho phụ hoàng xem, cũng không nghĩ thử xem hiện tại hắn có được hay không, Cố Đình có thể không nhận tình của hắn.”
“Hắn là hoàng huynh, chớ để ai nghe thấy đệ gọi thẳng tên hắn.” Sở Thừa tâm tư kín đáo, lòng dạ thâm sâu, nhìn thoáng qua Thái tử đang đùa nghịch với con chim trong lồng, nói rằng: “Cố Đình nhất định là sẽ không nhận ân tình của hắn, lão thất phu kia vì bảo mệnh mà con mình cũng không cần, có điều bên phụ hoàng thì không dễ nói đâu, Thái tử điện hạ thấy thế nào?”
Thái tử Sở Tiêu buông đồ vật trong tay xuống, xoay người nhìn bọn họ cười nói: “Tam đệ sao còn khách khí như vậy, Thái tử điện hạ gì chứ, ta còn nhớ rõ các đệ trước kia đều gọi ta Nhị ca, huynh đệ chúng ta thân mật như vậy, hiện tại là sao đây? Tam đệ liên miệng Thái tử điện hạ, không lâu nữa ngay cả Thất đệ cũng học theo gọi như thế phải không.”

“Đệ kính trọng uy nghiêm của Thái tử cho nên không dám xưng hô tùy tiện.” Sở Thừa trước sau vẫn lễ độ nói hết lời.
Thái tử vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Đệ ấy, chính là quá chú ý quy củ, nhìn xem Thất đệ tiêu tiêu sái sái thật tốt, có ta ở đây các đệ sợ cái gì nữa?”
“Phải đó, Tam ca sợ cái gì chứ, chỉ cần chúng ta huynh đệ đồng lòng, ai dám nhiều lời thì phải chết!” Sở Việt đặt chén trà xuống, tiếp tục nói: “Có điều, Nhị ca à, Sở Dự hiện tại gây chuyện lớn thế kia, hắn rốt cuộc là muốn làm gì?”
Thái tử khẽ cười lạnh, trong ánh mắt lộ ra một tia ngoan độc, chậm rãi vuốt ve chén trà trong tay, như có điều suy nghĩ: “Hắn làm như vậy có lẽ là muốn cho phụ hoàng có thiện cảm với hắn, trong âm thầm tại mượn sức Tả tướng, có điều Tả tướng này sợ là dù có chết cũng sẽ không làm thỏa mãn hắn. Thứ mà ta tòm mò, chính là từ sau cú ngã ngựa, hắn ngược lại còn có tâm cơ đùa giỡn.”
“Không hẳn.” Sở Thừa cau mày mở miệng: “Nghe nói thứ tử của Cố Đình là một kẻ cực kỳ xinh đẹp, Mân vương nhất thời động sắc tâm cũng chưa biết chừng.”
Lời này vừa nói ra, Thái tử cùng Sở Việt liếc nhau, một lúc lâu đồng thanh cười ha ha.

“Ta nói Tam đệ, hiếm thấy có người được đệ khen đấy!”
“Phải, phải, nếu là một kẻ tuyệt trần, ngày sau khi đại sự đã thành, huynh liền triệu Mân vương phi về phủ của huynh luôn đi.”
Sở Thừa không để ý tới bọn họ, Thái tử thấy mặt hắn lộ vẻ háo sắc, không khỏi hỏi nhiều một câu: “Cố Du Ninh đó đệ gặp qua rồi? Thật sự giống lời đồn đãi sao?”
Sở Thừa nhếch khóe môi: “Nhân vật như thế, vốn chính là độc nhất trong thiên địa này.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.