Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 11: Đàm thu minh (1)


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu – Chương 11: Đàm thu minh (1)

Kết quả thi cũng không để bọn họ chờ quá lâu, kỳ thi qua được một tuần lễ, tất cả thành tích đều đã có.

Tưởng Mộc Mộc tổng điểm là 403 xếp thứ nhất trong lớp, dẫn trước ở xa xa, nhưng so với cả trường mà nói thì chỉ đứng ở giữa.

Đối với Tưởng Mộc Mộc cái này cũng không có gì đáng để khoe, nhưng mặt khác, đây là lần phát huy tốt nhất của hắn từ trước tới nay, hắn vẫn rất cao hứng.

Đáp án của hắn hầu như đều là chính xác, nếu có sai cũng chỉ là một hai điểm nhỏ mà thôi.

Có điều thành tích cao nhất của cả khối vẫn như cũ là Vương Trữ, trọn điểm 610! Trọn điểm đối với Tưởng Mộc Mộc mà nói vẫn như cũ thực xa xôi, nhưng cũng không xa, hắn đang hưng phấn mà tiến tới.

Nói riêng về phần thi kiến thức, Tưởng Mộc Mộc chen vào top 50 của trường, ở phần thi thể lực hắn chỉ có 3 điểm, kế tiếp điểm chiến đấu là 0 điểm, chính là thi kiến thức 500 điểm hắn đạt được 400, hắn biết sẽ không có ai để ý đến thành tích này, nhưng mà cái này cũng làm cho hắn đắc ý một phen, mở bảng thành tích ra khoe với đệ đệ.

Hắn chờ không kịp muốn xem phản ứng của Mộc Cận, cũng muốn cảm ơn cậu, nhờ có cậu, hắn mới có thể tiến bộ nhanh như vậy, cho nên muốn nói cho cậu biết tin tức này đầu tiên.

“Mộc Cận, em xem, đây là lần đầu tiên anh thi được điểm cao như vậy đó! Đây thật sự là chuyện anh nằm mơ cũng muốn thấy!” Tưởng Mộc Mộc cao hứng huơ tay múa chân, phải biết đời trước dù có cố gắng như thế nào, thì thành tích của hắn vẫn không lên được, lần này sống lại, mặc dù đã biết hết đáp án, nhưng cũng khó giấu được hưng phấn.

Tưởng Mộc Cận vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dạng này của ca ca, chỉ vì một bảng thành tích mà có thể thỏa mãn như vậy, so với những học sinh xuất sắc như bọn họ, thì dã tâm của ca ca căn bản là số 0, với bọn họ mà nói thì số điểm này không thể nào thỏa mãn bọn họ được.

Điều bọn họ muốn làm là vượt qua đệ nhất cường giả, vượt qua tất cả mọi người, đứng ở nơi cao nhất.

Nhưng mà rất hiển nhiên, đối với ca ca mà nói, đệ nhất cái gì chỉ là râu ria thôi, hắn chỉ biết vì một chút tiến bộ nhỏ xíu của mình mà vui vẻ thật lâu, cười tươi như một đứa trẻ.

Nếu như đặt bọn họ vào tình huống này, lấy thành tích ra khoe, sẽ bị khinh bỉ, nhưng lấy ca ca mà nói chính là không giống, cũng không biết tại sao, ngược lại cậu cảm thấy ca ca như vậy rất khả ái.

Nhìn Tưởng Mộc Mộc giống như một đứa trẻ vòng tới vòng lui trước mặt cậu, cậu cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nhưng lại không hề suy nghĩ xem, rốt cuộc ai mới là ca ca: “Ừm, chúc mừng ca ca!”

“Như vậy, anh có thể đề nghị với mẹ, không cần gia sư dạy kèm đúng không!” Tưởng Mộc Mộc cao hứng đi ra cửa.


“Sao ca ca không muốn gia sư dạy kèm đến vậy?” Tưởng Mộc Cận mỗi ngày đều nhìn Tưởng Mộc Mộc, dĩ nhiên biết tâm tư của Tưởng Mộc Mộc, mặc dù cậu cũng không thích gia sư cho lắm, nhưng không mẫn cảm như Tưởng Mộc Mộc, hình như hắn bị cái gì đó xúc động, mãnh liệt chống cự.

Tưởng Mộc Mộc dừng chân, ngơ ngác nhìn Tưởng Mộc Cận, quay đầu lại cười nói: “Không phải đã có em rồi sao? Không cần gia sư đâu!”

Tưởng Mộc Mộc không nhìn thấy biểu tình ngốc lăng của Tưởng Mộc Cận, cũng không phát hiện Tưởng Mộc Cận đã sớm nhìn ra chua xót trong nụ cười của hắn, hắn đi xuống lầu chuẩn bị thảo luận vấn đề này cùng Trần Tú Nhã, hắn vô cùng để ý, nhất định không thể để Đàm Thu Minh trở thành gia sư của hắn, hắn không hề muốn gặp lại y.

Tại sao ca ca lại lộ ra nụ cười như vậy? Tưởng Mộc Cận buồn bực, cậu vẫn luôn ở bên cạnh ca ca, gần như bất ly bất khí, trừ thời gian đi học, cậu đều cùng ca ca ở chung một chỗ.

*Bất ly bất khí: không xa lìa, không rời bỏ

Thậm chí gần đây, cậu cũng đã hạ quyết tâm mỗi ngày đều ở trong phòng ca ca ngủ ké.

Tại sao lại miễn cưỡng cười vui ở trước mặt cậu?

Tưởng Mộc Mộc toàn tâm toàn ý lo lắng không thể để cho Đàm Thu Minh bước vào cửa nhà mình, đi đến chỗ Trần Tú Nhã nói: “Mẹ, con không cần gia sư dạy kèm!”

Trần Tú Nhã còn tưởng rằng Tưởng Mộc Mộc tìm bà có chuyện gì, kết quả vừa nói ra chính là chuyện này: “Tại sao?”

Kỳ thật, nếu Tưởng Mộc Mộc không muốn, Trần Tú Nhã cũng sẽ không ép hắn, hơn nữa, Tưởng Mộc Mộc khó được có suy nghĩ của riêng mình, nhưng mà người kia nhiệt tình như vậy …… ít nhất phải cho y một cái lý do thỏa đáng chứ.

“Con không thích hắn!” hắn muốn nói là ‘con không muốn nhìn thấy hắn!’, nhưng mà Tưởng Mộc Mộc lại nói không nên lời, khi nhìn mẹ hắn thì lời nói thật lòng lại biến thành như vậy.

Trần Tú Nhã nhìn vẻ mặt rối rắm của Tưởng Mộc Mộc, Tưởng Mộc Mộc thật ra rất dễ đoán, dĩ nhiên cũng nhìn thấu kháng cự của Tưởng Mộc Mộc đối với gia sư dạy kèm, Trần Tú Nhã nói: “Không thích cậu ta? Con biết cậu ta sao? Cũng chưa gặp người ta, làm sao biết sẽ không thích cậu ấy?”

“Con…” Tưởng Mộc Mộc thiếu chút nữa nói lỡ miệng, vội vàng đổi đề tài, lấy máy vi tính ra, nhấp vào tin tức mới nhất của trường học, để cho bà xem thành tích của hắn: “Thành tích hiện tại của con cần mời gia sư sao?”

Trần Tú Nhã tiến tới nhìn nhìn, đột nhiên nở nụ cười, gật đầu một cái: “Đúng là không cần, nhưng mà, thành tích của Mộc Mộc sao đột nhiên trở nên tốt như vậy?”


Tưởng Mộc Mộc nhìn vẻ mặt ‘có phải con gian lận không?’ của Trần Tú Nhã, buồn bực: “Mẹ, con không có gian lận!”

Trần Tú Nhã xì một tiếng nở nụ cười, bộ dạng hiện tại của Tưởng Mộc Mộc giống như đang làm nũng với bà, đã bao lâu bà chưa thấy Mộc Mộc tính tình trẻ con như vậy rồi, thư thái nói: “Tốt lắm, mẹ không tìm cho con là được!”

“Thật? Thật sự tốt quá …… Mẹ! Cám ơn mẹ!” Tưởng Mộc Mộc khích động ôm ôm Trần Tú Nhã, rời đi.

Có khi, những động tác rất nhỏ thế này thường thường thể hiện ra một người.

Ngay từ đầu Trần Tú Nhã còn tưởng rằng Tưởng Mộc Mộc thay đổi là ảo giác của mình, nhưng mà hiện tại lại vô cùng xác định, Tưởng Mộc Mộc thật sự trở nên sáng sủa hơn, không còn nấp trong một góc nữa.

Bà cao hứng đi vào phòng bếp, cố ý làm thêm vài món.

Tưởng Mộc Mộc thật cao hứng trở về phòng, Tưởng Mộc Cận vẫn còn ở tại chỗ, dường như đang đợi hắn.

Tưởng Mộc Cận nhìn biểu tình trên mặt Tưởng Mộc Mộc cũng biết câu trả lời, nói: “Mẹ đồng ý!?”

“Ừ!” Tưởng Mộc Mộc cao hứng gật đầu, tảng đá đã ở trong lòng hắn từ rất lâu giống như rốt cục cũng rơi xuống, vẻ mặt thả lỏng, Tưởng Mộc Cận cũng cao hứng theo hắn.

Hai anh em bọn họ trở lại hình thức huynh hữu đệ cung, cơ mà cái hình thức này cũng không kéo dài bao lâu, mấy ngày sau, Tưởng Mộc Mộc liền nhíu mày.

Mẹ nói, cái người nhận lời tới nhà bọn họ dạy học vô cùng tốt, giáo dưỡng tốt, thân thể tốt, thành tích cũng tốt, chính là mệnh có chút khổ, có chút đáng thương, bà trao đổi với cậu ta rất lâu.

Vốn là, bà cũng không có ý định mời nữa, nhưng mà đối phương nhiệt tình không thể chối từ, Trần Tú Nhã cũng là có cũng được mà không có cũng không sao đáp lại cậu ta. Chính bà cũng cảm thấy kỳ quái, cư nhiên đối với một người xa lạ có kiên nhẫn như vậy, không nói nặng lời đã là tốt rồi, bà rốt cục là từ đâu có sự không đành lòng vậy? Nghĩ không rõ lắm!

Ngay từ đầu, Trần Tú Nhã cảm thấy đối phương là xem ở gia tộc bọn họ nên mới đối với bà nhiệt tình như vậy, nhưng dần dần, bà giống như bị nghiện cùng đối phương nói chuyện phiếm, những thứ hài hước cùng ngôn ngữ hợp lý khiến bà vui vẻ không thôi, còn cùng đối phương gặp mặt vài lần.

Bà nhớ rõ trong tin tức mình mời gia sư cũng không có ghi chú rõ thân phận, huống chi, đối phương lớn lên đẹp trai không nói, còn quy quy củ củ, thông qua lời nói của cậu ta cũng có thể nhìn ra cậu ta thật sự không phải vì gia tộc bọn họ mà tới.


Đối phương là một người có chí khí, cho dù không làm gia sư thì cũng hy vọng có thể tìm được một phần công việc.

Trần Tú Nhã vốn đã quyết định mời cậu ta, cơ mà Tưởng Mộc Mộc không muốn gia sư, bà liền cự tuyệt!

Nhưng là, nhìn đối phương cũng là một người tốt, còn nói cho dù không phải là gia sư, thì làm việc vặt cũng được, bà đã cảm thấy áy náy, trong nhà cũng không có vị trí nào còn trống, nên để cho cậu ta làm bảo an gác ở cửa, đối phương vui lòng đồng ý.

Sau khi biết chuyện tâm Tưởng Mộc Mộc trầm xuống, mặc dù mẹ không nói rõ đối phương là ai, nhưng hắn cũng đã đoán được đối phương là Đàm Thu Minh, Đàm Thu Minh tại sao lại phải tìm việc?

Theo lý thuyết hắn cũng đi theo bên người Đàm Thu Minh mười năm, ít nhiều gì cũng hiểu biết.

Đàm Thu Minh là một người tâm cao khí ngạo, bị cự tuyệt rồi sẽ không thể nào tiếp tục kiên trì, chẳng qua là ngầm khinh bỉ bọn họ một phen. Bây giờ lại muốn dán vào mông lạnh của người ta, lại còn là mặt nóng* dán vào, nguyện ý chịu thiệt làm bảo an cho nhà hắn.

*Xuất phát từ câu “nhiệt kiểm thiếp lãnh thí cổ” nghĩ là “mặt nóng dán lên mông lạnh”, chỉ những người nhiệt tình với người khác trong khi người ta lạnh nhạt, hờ hững với mình.

Hắn cảm thấy chuyện có kỳ quái, mười năm qua đi theo bên cạnh hắn chưa từng thấy qua Đàm Thu Minh như vậy, trừ khi trong nhiệm vụ cần dùng chút thủ đoạn, y mới có thể làm thế.

Hắn nhớ đời trước có một lần ra nhiệm vụ, Tưởng Mộc Mộc mỗi ngày ở nhà làm cơm cho y, còn phải qua nhà ăn cách vách làm công kiếm tiền.

Tưởng Mộc Mộc liền đơn giản làm một nam bà chủ gia đình như vậy, khi đó hắn đã cảm thấy rất hạnh phúc.

Đàm Thu Minh không nói cho Tưởng Mộc Mộc biết y muốn đi đâu, hắn biết Đàm Thu Minh luôn giấu diếm mình, chẳng qua là lúc hắn đi dạo trên đường thì tình cờ, thấy Đàm Thu Minh mặc một bộ quần áo công nhân lén lén lút lút vào một cái ngõ nhỏ không người.

Tưởng Mộc Mộc tò mò đi theo, mặc dù hắn cảm thấy hoài nghi Đàm Thu Minh là không đúng, nhưng mà vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ, nhất là sau khi hắn đã lấy được lực lượng, hoàn toàn có thể chia sẻ phiền não với bọn họ rồi, nhưng Đàm Thu Minh vẫn như trước lấy việc hắn quá yếu làm lý do, để hắn tiếp tục ngây ngốc ở nhà.

Hắn chắc chắn sẽ không phản bác Đàm Thu Minh, cơ mà lòng hiếu kỳ rất cao, cho nên hắn đành phải thả chậm hơi thở, len lén quan sát.

Đàm Thu Minh tập họp với một đoàn người ở trong hẻm nhỏ u ám, những người đó đều thường xuyên đi theo bên cạnh Đàm Thu Minh, Tưởng Mộc Mộc tự nhiên cũng quen biết.

“Khổ cực anh, lão đại! Vì nhiệm vụ lần này khiến anh chịu thiệt thòi rồi!” Đàm Thu Minh là lão đại của bọn họ, tất cả mọi người đều gọi y như vậy.

“Mẹ nó …… nếu không phải chỗ đó có hàng, mà bên kia lại thúc giục gấp, ông đây cho dù chết cũng sẽ không đi vào!” Đàm Thu Minh nóng nảy chửi tục một tiếng, một chút cũng không giống dáng vẻ Tưởng Mộc Mộc thường thấy, khi đó y thoạt nhìn tựa như lưu manh, nhưng Tưởng Mộc Mộc cũng không có hoài nghi, ngược lại bởi vì biết được càng nhiều về Đàm Thu Minh mà cao hứng.


Hắn sợ bị bọn họ phát hiện, cho nên vẫn luôn núp trong một chỗ tối gần đó.

Đến cuối cùng cũng không nghe được hàng mà bọn họ nói là cái gì, nhưng Tưởng Mộc Mộc biết hàng kia đối với Đàm Thu Minh mà nói, nhất định là vô cùng quan trọng, hắn còn bí mật điều tra một chút, cuối cùng cũng không có phát hiện được gì.

Chẳng qua là, không lâu sau, nhà xưởng dưới đất kia đột nhiên nổ tung, tất cả đều bị hừng hực thiêu đốt, không có gì còn sót lại, sau đó, Đàm Thu Minh liền mang đám người rời đi.

Tưởng Mộc Mộc không phải chưa từng hoài nghi, mà là không dám hoài nghi.

Hắn vẫn luôn tin tưởng Đàm Thu Minh, tự nhiên là đem tất cả đều ném ra sau đầu.

Bây giờ nhớ tới cái này, Tưởng Mộc Mộc đột nhiên nhận ra Đàm Thu Minh nhận lời mời làm gia sư là có mục đích, chỉ có một vài thời điểm nhất định y mới có thể cam chịu ủy khuất, dây dưa không thả! Chẳng qua là lúc trước hắn không phát hiện ra.

Vậy thì vì sao y nhất định phải ủy khuất mình, đến nhà bọn họ, chẳng lẽ là vì nhiệm vụ? Hắn nhớ kể từ khi quen biết Đàm Thu Minh, nhiệm vụ của y chưa từng ngừng lại! Đã trải qua giáo huấn ở đời trước, Tưởng Mộc Mộc sớm tự mình hiểu lấy, Đàm Thu Minh không có khả năng tới đây vì hắn.

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn căng thẳng, quặn thắt tới khó chịu.

Cho nên ngay từ đầu, Đàm Thu Minh chưa từng thích hắn, vẫn luôn là hắn vọng tưởng mà thôi, nhưng hắn thấy ánh mắt Đàm Thu Minh khi nhìn hắn lúc nào cũng nhu hòa, lần nào Tưởng Mộc Mộc cũng sẽ vì cái loại nhu hòa đó mà dỡ xuống tất cả phòng bị.

Đến bây giờ, mặc dù hắn đối với Đàm Thu Minh đã không còn tình yêu lúc trước, nhưng cặp mắt lóe ánh sáng nhu hòa kia vẫn như cũ ở trong đầu hắn đuổi không đi, đây là hồi ức đẹp đẽ duy nhất của hắn.

“Ca ca, anh ở đây phát ngốc gì vậy?”

“A?” Tưởng Mộc Mộc ngẩn người một chút, mới nhận ra vừa rồi mình đang làm cái gì.

“Thời điểm luyện công cũng có thể ngẩn người, ca ca, tu luyện hình như không đủ nha ……” Tưởng Mộc Cận có thâm ý khác nhìn Tưởng Mộc Mộc.

Tưởng Mộc Mộc chỉ cảm thấy không khí thoáng chốc biến lạnh, ánh mắt của đệ đệ hắn không biết từ lúc nào lây dính hàn ý.

“Nếu ca ca không có biện pháp tu luyện nội công tâm pháp, chúng ta tiếp tục luyện quyền đi!” Nói xong, cũng không quản Tưởng Mộc Mộc phản đối không phản đối, Tưởng Mộc Cận nắm lấy cổ áo ca ca, kéo ra ngoài.

END 11


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.