Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 10: Kỳ thi


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu – Chương 10: Kỳ thi

Hôm sau, lúc tỉnh lại Tưởng Mộc Mộc vẫn như cũ nhìn thấy gương mặt của Tưởng Mộc Cận.

Chỉ là, lần này cậu có mặc áo ngủ, nhưng mà vẫn lộ ra sáu khối cơ bụng bền chắc.

Thân thể Tưởng Mộc Cận tốt hơn Tưởng Mộc Mộc rất nhiều, trước đây Tưởng Mộc Mộc hâm mộ ghen tị hận không ít, rõ ràng mình mới là ca ca, vậy mà đệ đệ lại cao hơn mình.

Kỳ thật Tưởng Mộc Cận rất tuấn mỹ, vai rộng eo hẹp, thân hình thon dài, mặc quần áo nhìn như rất gầy, nhưng cũng tốt hơn mình nhiều lắm, cởi quần áo ngược lại tìm không ra một chút bóng dáng nhỏ gầy nào, hơn nữa còn không có một khối thịt thừa, khí thế anh tuấn khí phách, cả người đều là mỹ cảm cao quý, làm người ta cảm thán cậu không hổ là người thừa kế Tưởng gia.

“Ca ca dậy rồi!” Tưởng Mộc Cận mở mắt, nhìn Tưởng Mộc Mộc, mặc dù Tưởng Mộc Mộc cố hết sức không đánh thức cậu, nhưng mà cậu đã sớm tỉnh.

“Ừ, làm ồn đến em?” Tưởng Mộc Mộc nói, tâm hồn thì vẫn còn dừng ở chỗ ***g ngực vừa nãy của cậu….

Tưởng Mộc Mộc đứng dậy, hắn đây là bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại tràn đầy ảo tưởng kỳ quái đối với dáng người của đệ đệ?

Đứng dậy mặc quần áo tử tế, vào phòng rửa mặt, Tưởng Mộc Mộc cũng không muốn suy nghĩ về chuyện này nữa.

Trần Cốc Bằng cùng Ngô Mẫn tuy rất rảnh rỗi, nhưng trải qua chuyện của Trần Á Lâm, cũng bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị, chuyện của công ty vẫn là giải quyết càng nhanh càng tốt, giữ lại cứ như bị hóc xương cá, khó chịu.

Trần Cốc Bằng cùng Trần Tường Hòa ở trong thư phòng cả ngày, cũng không biết bọn họ muốn làm gì.

Ngô Mẫn mang theo Tưởng Mộc Mộc bắt đầu luyện tập một ít chiêu thức, Tưởng Mộc Cận cũng đi theo luyện tập, luyện một phen luyện hẳn đến chiều tối, hôm sau còn phải đi học, Tưởng Mộc Mộc cùng Tưởng Mộc Cận cũng phải rời khỏi.

Tưởng Mộc Mộc với Tưởng Mộc Cận phải về, Ngô Mẫn Trần Cốc Bằng mặc dù luyến tiếc, nhưng cũng không thể giữ bọn hắn lại, dù sao người ta còn là học sinh, phải đi học.

Quan hệ của Tưởng Mộc Mộc cùng ông bà ngoại đã tốt hơn rất nhiều, đã hẹn xong sau này sẽ thường xuyên chat video, nếu học xong những chiêu thức hôm nay, muốn học cái mới, có thể trao đổi qua video.

Có gì không hiểu, cũng có thể trực tiếp trao đổi, lúc nào họ cũng có thời gian rảnh. Nếu như không có thời gian, cũng có thể gửi qua hộp thư cho họ, Tưởng Mộc Mộc đáp ứng, cũng không cảm thấy không được tự nhiên, ngược lại khiến hắn nhận ra người thân hắn thật sự đang quan tâm hắn.

Hắn không biết trước kia lúc mười tám tuổi hắn nghĩ như thế nào, cư nhiên một chút cũng không đem bọn họ để trong mắt, chẳng lẽ thật sự là mình quá phản nghịch sao?


Có điều, Tưởng Mộc Mộc nhanh chóng không lo lắng những vấn đề này nữa, bởi vì hắn trở nên bận rộn.

Ngoài việc sắp đến kỳ thi, mỗi ngày còn phải thức khuya dậy sớm luyện tập quyền pháp, quyền phong của hắn quá mức nhu nhược, bị Tưởng Mộc Cận nói là mềm nhũn như bông, ngay cả gãi ngứa cho người ta cũng không được.

Tưởng Mộc Cận chỉ hận rèn sắt không thành thép mỗi ngày tra tấn hắn, còn tra tấn đến nghiện hận không thể mỗi phút mỗi giây đều nhìn hắn, khiến Tưởng Mộc Mộc hoàn toàn không có thời gian rảnh để nghỉ ngơi.

“Ca ca, động tác không đúng! Đùi thấp xuống một chút, tay nâng cao một chút, phải cao bằng vai!….. Đúng vậy, phải song song!” Tưởng Mộc Cận lấy tay đè trên đùi Tưởng Mộc Mộc, cố gắng hết sức làm cho hắn hoàn thành một tư thế tiêu chuẩn, một cái tay khác còn không quên kéo cánh tay của hắn!

Tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy khiến cậu hưng phấn, Tưởng Mộc Cận càng dán lại gần Tưởng Mộc Mộc hơn.

Cả người Tưởng Mộc Mộc nóng muốn chết, vốn là luyện tập quyền pháp đã đủ nóng, vậy mà đệ đệ hắn cái nguồn nhiệt bự này còn không quên lượn qua lượn lại trên người hắn, cố tình hết lần này tới lần khác hắn còn đáp ứng chưa đủ thời gian thì không thể bỏ dở nửa chừng, một lời cũng không nói ra được.

“Cánh tay ca ca thật nhỏ, so với em nhỏ hơn một vòng!” Tưởng Mộc Cận kéo tay Tưởng Mộc Mộc, dưới tình huống hơi dùng sức nhưng lại không làm đau Tưởng Mộc Mộc, những người xung quanh cậu thật đúng là không có ai yếu ớt như ca ca, cho dù là người rất yếu, cũng sẽ không gầy thành như vậy.

Hắn ở nhà rõ ràng là ăn được mặc được ngủ ngon, cậu thực sự không hiểu nổi cái thân thể này của ca ca là nuôi ra bằng cách nào.

Làn da mềm mại trắng nõn cũng không nói, thịt cũng mềm mềm, dù sao mỗi ngày đều được người nâng trong lòng bàn tay mà nuôi, thế cũng là bình thường, nhưng như thế nào lại nhỏ gầy như vậy, thường ngày nhìn không có cảm giác, chỉ thấy lùn hơn mình một chút, Tưởng Mộc Cận đã rất lâu không tắm cùng Tưởng Mộc Mộc, không nghĩ tới ca ca vẫn như trước đây không hề thay đổi, thân thể dài nhưng thịt không hề dài.

Hiện giờ, mỗi khi luyện tập quyền pháp sắc mặt đều tái nhợt khiến người ta cảm thấy hắn dinh dưỡng không đầy đủ.

Ca ca cậu thật đúng là một chút khổ cũng không chịu nổi.

Nhưng khiến cậu ngoài ý muốn chính là, ca ca tuy được nuông chiều từ bé, nhưng không có một chút tính tình của con nhà giàu, lúc luyện tập chưa từng oán than một lời, chẳng qua là thỉnh thoảng mệt mỏi muốn trộm lười biếng, cho tới bây giờ chưa từng nói khổ cực, càng không có suy nghĩ muốn từ bỏ. Bình thường không biết, hiện tại Tưởng Mộc Cận rốt cục mới biết được ca ca cậu là một người ngoài mềm trong cứng.

Điều này làm cậu kinh ngạc một trận, mà khi Tưởng Mộc Mộc còn chưa tới thời gian đã muốn nghỉ ngơi, cậu thốt ra một câu khiến Tưởng Mộc Mộc lập tức tinh thần tỉnh táo, cho dù thật sự mệt mỏi cũng cố gắng chống đỡ.

Câu nói kia chính là: “Mẹ nói, anh nếu còn giữ nguyên dạng như vậy nữa, quyết định sẽ tìm gia sư dạy kèm ở nhà cho anh!”


Mỗi khi nghe được câu này, trong mắt Tưởng Mộc Mộc sẽ toát ra tức giận cùng sợ hãi, sau đó đem tất cả những thứ này hóa thành động lực để luyện tập, một câu dư thừa cũng không nói.

Thấy hắn ghét gia sư dạy kèm ở nhà như vậy, trong lòng Tưởng Mộc Cận trộm vui sướng, cậu cũng không muốn có một người ngoài chen vào giữa bọn họ.

Tưởng Mộc Mộc không ngờ rằng lại nghe được chuyện mẹ muốn giúp hắn mời gia sư dạy kèm ở nhà nhanh như vậy, hắn cũng không muốn để cho Đàm Thu Minh lại trở thành gia sư của hắn nữa, hắn hận người nọ, thậm chí có nỗi sợ hãi không thể tiêu diệt được.

Cho dù trở lại mười năm trước, thì những ký ức kia vẫn như cũ tồn tại.

Hắn không muốn tìm Đàm Thu Minh báo thù, hắn chỉ muốn tránh y thật xa, tốt nhất là vĩnh viễn không gặp mặt, lại càng không phải xuất hiện cùng nhau, mỗi người có cuộc sống của riêng mình.

Hắn còn nhớ rõ, mẹ thấy thành tích thi của hắn kém cỏi, không đạt tiêu chuẩn mới mời gia sư cho hắn, vậy nên hiện tại hắn muốn chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi, chỉ cần có thể đạt được điểm tốt, chắc là mẹ sẽ không nhắc lại chuyện mời gia sư dạy kèm nữa.

Đàm Thu Minh đến nhà bọn họ, nhắc tới thì cũng là do chính hắn không chịu cố gắng, nhưng hiện giờ Tưởng Mộc Mộc muốn thử cố gắng một lần, ít nhất không thể để Đàm Thu Minh lại tiến vào cuộc sống của hắn nữa.

Hắn gần như là mất ăn mất ngủ học tập, chỗ nào không hiểu thì có đệ đệ ở bên cạnh giúp, hắn chưa bao giờ biết đệ đệ hắn đã đem toàn bộ chương trình cấp ba học xong, còn lợi hại đến vậy.

Thân là ca ca cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, ca ca vậy mà không đuổi kịp đệ đệ.

Có điều, hắn rất nhanh đem những thứ tâm tình không tốt này ném ra sau ót, sau khai giảng một tháng, quả nhiên là tới kỳ thi.

Tưởng Mộc Mộc nhìn đề thi trên màn hình máy tính, vô cùng quen thuộc, đề thi đã làm qua ở đời trước bây giờ lại phải làm một lần nữa, hắn đã quên mất trước kia mình làm như thế nào rồi.

Khi đó mặc dù hắn hoàn toàn không hiểu, thì cũng vẫn như cũ là một học sinh rất chăm chỉ, giáo viên dạy những dạng đề này vô cùng cẩn thận, Tưởng Mộc Mộc cũng vô cùng dụng tâm, cũng nhớ được bảy tám phần, mà sau khi Đàm Thu Minh làm gia sư của hắn, sáu mươi phần trăm đáp án trên đề thi hắn đều nhớ bằng cách học thuộc lòng.

Tưởng Mộc Mộc biết đáp án, cho dù đã cách mười năm, quên hết gần bảy tám phần, nhưng trải qua một tháng ôn tập này, hắn cũng nhớ lại ít nhiều, hơn nữa ở nhà còn có đệ đệ giải thích cho hắn, hắn nhìn đề thi đột nhiên thấy thông suốt sáng sủa.

Những thứ trước kia hắn đã nhớ kỹ nhưng không hiểu, trải qua một tháng mất ăn mất ngủ học tập hiểu được thêm một chút kiến thức, liên hệ lại với nhau cuối cùng cũng hiểu rõ.


Hắn rất vui mừng, bởi vì hắn rốt cuộc biết được đề bài nói cái gì rồi.

Suy nghĩ của hắn vô cùng rõ ràng, ghi tạc bút ký điện tử, nội dung giáo viên giảng giải, đề thi đã làm đi làm lại nhiều lần, bỗng nhiên cảm thấy tất cả đều đã hiểu được, rất nhiều kiến thức ào ào chạy qua trong đầu hắn, khiến hắn có hứng thú làm bài hơn.

Không nghĩ tới một tháng ôn tập của Tưởng Mộc Cận lại có hiệu quả như vậy.

Phương thức dạy học của Tưởng Mộc Cận hoàn toàn khác với Đàm Thu Minh, Tưởng Mộc Cận hiểu rất rõ đầu óc của Tưởng Mộc Mộc, cố gắng nói từ một ít kiến thức đơn giản, suy một ra ba, Tưởng Mộc Mộc cho dù rất ngốc, nhưng cũng rất đau khổ hiểu được.

Mà Đàm Thu Minh đa phần là muốn hắn học thuộc lòng đáp án, bởi vì sáu mươi phần trăm đề thi đều giống những đề đã từng ra, chỉ là thay đổi hình thức mà thôi.

Có so sánh mới có cao thấp, Tưởng Mộc Mộc đột nhiên cảm thấy khi đó mình ngây ngốc tin tưởng lời của Đàm Thu Minh, còn hoàn toàn đem y trở thành tri kỷ là biểu hiện rất không sáng suốt, bây giờ mới biết Đàm Thu Minh căn bản là không hề dụng tâm đối với hắn, chẳng qua là hắn đơn phương đón ý nói hùa lấy lòng Đàm Thu Minh mà thôi.

Nghĩ tới đây, Tưởng Mộc Mộc thở dài, hiện tại hắn đã biết người nào mới chân chính dụng tâm với hắn, như vậy cả đời này hắn sẽ không tái phạm ngu ngốc tin tưởng Đàm Thu Minh.

Lúc làm bài thi gần như không gặp phải trở ngại gì, Tưởng Mộc Mộc rất nhanh liền hoàn thành.

Cất máy tính xong, nộp bài, đứng dậy, tiến vào phần thi tiếp theo.

Ngoại trừ kiểm tra kiến thức, còn có kiểm tra thể lực.

Đời trước hắn vĩnh viễn có khuyết điểm ở phương diện này, hắn không giống đám người lười học tập kia, bọn họ cho dù không cần học tập, thì cửa thể lực này cũng có thể vượt qua vô cùng đơn giản, mà Tưởng Mộc Mộc cho tới bây giờ không thành công vượt qua được một lần nào.

Tuy rằng một tháng qua hắn luôn luyện tập quyền pháp, cảm thấy mấy khối thịt thừa mềm mềm nhũn nhũn trên người mình đã bền chắc hơn nhiều, nhưng vẫn là không thể thông qua, như cũ là người xếp cuối cùng.

Quả nhiên, tư chất trời sinh không phải đơn giản như vậy là có thể thay đổi, Tưởng Mộc Mộc nghĩ.

Cho dù, hắn cảm thấy thân thể mình đã không còn giống trước kia, vận động kịch liệt một chút là đã mệt rã rời đến không còn hình dạng, nhưng rốt cuộc vẫn là không thể đánh đồng với thể chất của dị năng giả.

Đời trước hắn không có biện pháp thành công ở phương diện này, chỉ có thể lấy được điểm cao ở phần thi kiến thức, mặc dù có thể cao hơn những người khác trong lớp một chút, nhưng là tổng điểm vừa đưa ra, thì sẽ không phân cao thấp.

Có điều, cho dù như vậy, cũng tốt hơn đời trước nhiều lắm.


Trước kia không có biện pháp thông qua, điểm của hắn luôn dậm chân ở một hai, nhưng hiện giờ hắn đã được ba bốn điểm, không có gì phải tiếc nuối, chỉ cần kiên trì, nhất định có thể thông qua phần thi thể lực.

Tưởng Mộc Mộc cũng không ủ rũ nản chí, trong ánh mắt khinh bỉ của mọi người, lạnh nhạt ra khỏi phòng kiểm tra thể lực.

Không có biện pháp tiếp tục vào vòng kiểm tra đối chiến kế tiếp, cái cửa ải này mỗi năm Tưởng Mộc Mộc đều lấy điểm 0 để hoàn thành, năm nay cũng giống như vậy! Trước kia bởi vì tư chất nên cảm thấy là chuyện đương nhiên, nhưng hiện tại hắn đột nhiên cũng muốn thử đứng trên lôi đài một lần.

Có điều, người nào không qua được phần thi thể lực sẽ không được đứng trên lôi đài, Tưởng Mộc Mộc không chút nào lưu luyến đi ra ngoài.

Khán đài trong phòng kiểm tra thể lực chỉ có mấy người ngồi, bởi vì người quá ít, ngồi cũng rất xa, mọi người cũng không có chú ý tới bọn họ.

“A, đã một giờ rồi, còn chưa thấy ai được hết…. mấy học sinh thi năm nay, cũng quá yếu rồi!” Người thứ nhất nói.

Người thứ hai nói: “Không phải mới có một giờ thôi sao? Vừa mới bắt đầu, đã càu nhàu rồi.”

Tiếp theo giọng của người thứ ba cũng vang lên: “Nghe nói trong số học sinh thi tốt nghiệp lần này, cái người đứng hạng nhất kia vậy mà bị một thằng nhóc lớp mười đánh bại …… có lẽ thật sự không có gì để gọi là nhân tài được.”

Người thứ tư lặng lẽ nhìn, không nói câu nào.

Người thứ nhất dường như có hứng thú: “Ai vậy? Ban nào?”

Ba: “Lớp mười hai ban một, Vương Trữ, còn được ban cho danh hiệu đệ nhất nữa chứ, vậy mà bị học đệ đánh bại, không biết hắn ta có cảm thấy xấu hổ không!”

Nhất: “Cái này tôi biết, tôi nói thằng nhóc lớp mười đó!”

“Cậu ta à, không biết, không để lại tên…..có điều, có điều hình như có người nói cậu ta họ Tưởng, hắc hắc, sẽ không phải là thiên tài Tưởng gia đi, lại nói, năm nay cậu ta cũng lên cấp ba đúng không! Có lời đồn nào về thực lực của cậu ta không?”

“Yên lặng, nghiêm túc chút!” Người thứ tư nghiêm túc nói, không khí thoáng chốc lạnh xuống.

“Xí ……” Người thứ nhất ngữ khí khinh thường, cũng không có nói tiếp.

Một phen trao đổi rất nhanh liền ngưng, bốn người tiếp tục quan sát kiểm tra thể lực ở phía dưới.

END 10


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.