Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 15: Lấy nguyên bảo nện chết hắn!


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp – Chương 15: Lấy nguyên bảo nện chết hắn!

Không dễ gì mới kéo quan hệ lại gần một chút… cho dù là quan hệ “tiểu quan và ân khách” long lanh rực rỡ, cũng tốt hơn trước kia hễ gặp hắn liền hô đánh hô giết, hận không thể dùng ánh mắt xẻo hắn ngàn đao đi?

Việc tốt gian nan, quan hệ đang dần tiến triển… Triển Phi Dương rất thỏa mãn.

Đương nhiên, hiếm được tiến một bước lớn trong quan hệ, nam nhân tuyệt đối không cho phép quan hệ này lại “co” trở về, cho nên sau khi an ủi xong tiểu bảo bối trong lòng, hắn giả vờ để Thẩm Lăng Vân tiếp tục ở trong phòng, nghe tình trạng cách vách, mình thì lấy cớ ra ngoài tản bộ một chút…

Cách vách còn có thể có gì chứ? Nhiều nhất chính là qua một lát sẽ lại truyền tới mấy thanh âm như “a a… ha a… a…” thôi, Thẩm Lăng Vân nghe tới mặt đỏ tai hồng, một mặt thầm mắng chửi tên nam nhân khốn kiếp cầm thú không bằng, một mặt cảm thấy hổ thẹn với cửu vương gia cách vách, bất giác trong lòng thầm niệm__ Cửu vương gia, ngài đừng trách ta… hãy vì rất nhiều hài tử còn chưa rõ sống chết, ngài cứ xem như làm việc tốt đi, trở về nếu mông bị thương, Lăng Vân ta nhất định sẽ trị liệu cho ngài…

Lại nói Triển Phi Dương gian tặc đó sau khi để Thẩm Lăng Vân lại trong phòng, trước tiên là liên hệ với phân đà của Ma Long giáo gần đó, cái này là sau khi hắn rời khỏi giáo không bao lâu, bị một con Kim triển tước đuổi kịp, do trên người còn lưu lại bản lĩnh của Triển Phi Dương trước kia, không cần học cũng biết làm sao sử dụng thứ này, Hồng Ngọc gửi tới cho hắn một tấm địa đồ ven đường, còn có địa điểm của phân đà phụ cận… hiện tại hắn chỉ cần dùng Kim triển tước, rất nhanh sẽ có người tìm tới cửa, đương nhiên là đà chủ của phân đà phụ cận.

Triển Phi Dương một lòng nhớ mong bảo bối còn đang trong phòng, đương nhiên sẽ không đi xa, ở ngay dưới lầu chọn một hoa thính, bày vẻ đang đợi bằng hữu tới uống hoa tửu, gọi mấy tiểu quan xinh đẹp tới… đương nhiên là làm dáng thôi, nếu không trông sẽ kỳ quái cỡ nào? Tiểu quan của Thanh Phong Lâu đa phần đều giỏi ca giỏi múa, tinh thông nhạc khí, hắn bảo bọn họ đứng xa xa, tấu nhạc, khiêu vũ… trừ Lăng Vân, hắn căn bản sẽ không thân cận bất cứ ai khác, hơn nữa bọn họ đứng xa chút, cũng không ảnh hưởng tới cuộc nói chuyện của hắn và những đà chủ này__


“Giáo chủ đại nhân, không biết lần này ngài đích thân hạ sơn, chúng thuộc hạ có thể làm gì…”

Tổng cộng tới ba đà chủ, đều là nam tử trẻ tuổi, y phục tao nhã, nói năng thoát tục… đừng cho rằng ở trong ma giáo thì đều là hạng lưu manh, những người này bề ngoài đều là thân sĩ khá có địa vị, ai ai cũng ôn văn hữu lễ.

Chỉ là bọn họ đều chưa từng gặp qua giáo chủ đại nhân, khó tránh khỏi có chút cẩn thận và hoảng sợ… trước kia nghe qua lời đồn, giáo chủ đại nhân luyện võ thành si, rất ít khi quản lý giáo vụ… sao đột nhiên lại hạ sơn…

“Ta muốn các ngươi giúp ta tra hai chuyện, gần đây ở gần Đào Nguyên trấn có lượng lớn ấu đồng mất tích, giúp ta điều tra tung tích… còn lại chính là, tra xem ông chủ Lữ Thanh Phong ở đây thân cận với ai nhất.”

__ Triển Phi Dương cũng không cùng bọn họ phí lời, trực tiếp nói thẳng.

“Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm!”

Ba người gần như mở miệng cùng lúc, Ma Long giáo làm việc rất hiệu suất, nhanh hơn quan phủ nhiều… tuy bọn họ không biết giáo chủ rốt cuộc muốn xen vào chuyện gì, nhưng xem ra giáo chủ không phải do mê luyến tiểu quan nào đó mới lưu luyến nơi này.

Nhưng ba người mới vừa thở phào một hơi… đã bị câu nói tiếp theo của Triển Phi Dương dọa xém chút cắn phải lưỡi__ “Ta ra ngoài quá gấp, không mang theo quá nhiều lộ phí, chỗ các ngươi cứ lấy ra cho ta trước, ta muốn nâng đỡ một mỹ nhân lên làm đầu bài nơi này… trở về các ngươi tìm Hồng Ngọc lĩnh tiền!”

Ba người mắt to trừng mắt nhỏ… thì ra giáo chủ bị truyền tụng là “võ si”, quả nhiên thích cái này…


Sau khi xua ba người đi, Triển Phi Dương cầm ngân phiếu ba người lưu lại đi tới tiền trang một chuyến, sau đó mới trở về tìm Lữ Thanh Phong__ “Những thứ này đều là của ngươi, ta muốn bao Lăng nhi một tháng, để y chỉ thuộc về ta, đủ chưa?”

Sau lưng hắn, bốn hỏa kế của tiền trang mệt tới đổ đầy mồ hôi, bê rương hoàng kim đầy ngất, đợi ở đó.

Ánh mắt tên gian thương lập tức phát sáng__

“Đủ! Đủ rồi… đa tạ đại kim chủ! Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ khiến Lăng nhi hầu hạ ngài thật tốt, đảm bảo làm ngài thỏa mãn…” Nhiều vàng như thế, đừng nói bao một tháng, chuộc thân cũng đủ nữa, không không… mua cả cái Thanh Phong lâu của hắn cũng còn dư dả!

Nhưng không chỉ có một, Triển Phi Dương còn chưa đi, một bóng người khác theo sự dẫn đường của tiểu quan phụ trách đón khách đã vào cửa__ Ngạo Thiên Di.

Sau lưng nam nhân này, cũng đi theo một đám hỏa kế, cũng nâng một rương chứa đầy vàng lấp lánh__ “Ông chủ, ta muốn bao Thiên Thiên một tháng, một tháng này, không cho phép người khác chạm vào hắn, thế nào?”


“Thiên Thiên” trong miệng hắn, đương nhiên chính là Phụng Thiên Lam bị hắn nghe lầm… tiểu mỹ nhân vừa rồi bị ức hiếp hơi quá mức, hiện tại đang nằm trong phòng ngủ say, hắn liền nhân lúc này ra ngoài làm chút chính sự.

Lữ Thanh Phong bị hai rương vàng lớn chói mù mắt, gật đầu như bị động kinh… ai dô, nhiều vàng như thế, cây hái tiền chính là cây hái tiền, sao hắn lại có mạng tốt như thế, một phát bắt được cả hai!

Hai nam nhân nhìn nhau cười, cũng không thể nói là hiếu kỳ với thân phận của nhau, vì bọn họ đều không phải là người nhiều chuyện, nhưng dụng ý thì lại đoán được tám chín phần, dù sao thủ đoạn của họ cũng gần như giống nhau__

Nếu chỉ đơn thuần là muốn bao người trong lòng mình, trực tiếp ném ngân phiếu là được, cố ý bảo người của tiền trang bê thứ nặng trình trịch này tới đây, tự nhiên là có dụng ý khác.

Xem ra, muốn chen chân vào cứu người, cũng không chỉ có mình mà thôi__


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.