Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 14: Mục tiêu, gian thương lữ thanh phong!


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp – Chương 14: Mục tiêu, gian thương lữ thanh phong!

“Tiếp theo, chúng ta dự định thế nào?”

Triển Phi Dương vẻ mặt nghiền ngẫm nhíu mày, vừa âm thầm may mắn vì thuận lợi dời lực chú ý của tiểu tạc mao, vừa tham lam thưởng thức các biểu tình đáng yêu của mỹ nhân khi thì nhíu mày khó nghĩ, khi thì chần chừ do dự.

Thân phận hiện tại của Thẩm Lăng Vân, lần này hơn phân nửa là thi hành án, tuy nói khả năng tìm mình tính sổ cũng không phải không có… xem bộ dạng y lúc này liền biết, xem ra là bị mình đoán đúng rồi.

Cứu người gì đó… hắn chẳng chút hứng thú, nhưng đã rất lâu rồi hắn không được cùng Lăng Vân làm nhiệm vụ, nói thật, bọn họ căn bản chưa từng chân chính cùng làm nhiệm vụ, từ trường cảnh sát tới khi nằm vùng… lừa Lăng Vân quay mòng mòng, cũng là nguyên nhân mình bị ghi hận, không dễ gì mới trọng sinh đầu thai, ông trời lại không chịu để mình dễ chịu, một người là Mỹ nhân kiếm trong tứ đại danh bộ, một người là đại ma đầu tạo gió tanh mưa máu trong giang hồ… bỏ ác phò thiện gì đó, có kinh nghiệm đời trước, Triển Phi Dương hiểu rõ không hề dễ dàng chút nào, nếu mình chân trước vừa tuyên bố chậu vàng rửa tay, chỉ sợ chân sau sẽ bị mấy kẻ tự xưng võ lâm chính đạo truy sát khắp thế giới, đến lúc đó cho dù có thể cùng Lăng Vân bên nhau, cũng chẳng qua là tạo thêm vô số nguy hiểm cho người tâm ái… cái này cũng giống như kiếp trước hắn không thể nào dùng một thân phận sạch sẽ, đường đường chính chính đối diện với Thẩm Lăng Vân.


Cho nên nói, nếu lần này có thể lấy công bù vào… giúp Lăng Vân một tay, để Lăng Vân biết điểm tốt của hắn, biết thân phận không thể nói rõ tất cả… trên đời này không phải chỉ đơn giản là có trắng và đen như thế.

Đương nhiên, đây là suy nghĩ nhất sương tình nguyện của hắn, Thẩm Lăng Vân còn chưa hồ đồ tới mức dẫn sói vào nhà, niềm nở lắc đuôi nửa ngày chỉ đổi được cái liếc mắt trắng của mỹ nhân__

“Ai là ‘chúng ta’ với mi? Buông tay! Mi đi đường dương quang của mi, ta đi cầu độc mộc của ta, công sự của ta không tới phiên mi xen vào! Ta là binh, mi là tặc, nếu có một ngày nhất định phải binh tặc tương kiến, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình với mi__”

Hai người đều rất rõ ràng, nói không chừng ngày nào đó, bọn họ lại dẫm lên vận mệnh kiếp trước, chỉ là không biết tại sao, khi nói câu này, trong lòng Thẩm Lăng Vân có cảm giác không dễ chịu, y tuyệt đối sẽ không thừa nhận, lúc này một suy nghĩ chợt lướt qua trong đầu__ tốt nhất vĩnh viễn không có ngày đó….

“Được được, vậy cậu định làm sao? Hiện tại đi cứu người sao?”

Nam nhân chỉ đành buông ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ra, bất đắc dĩ nhún vai, không tức cũng không phiền… Vân nhi của hắn mà, ngay cả đảo mắt trắng cũng nhìn thuận mắt như thế.

Triển Phi Dương tuy tới thế giới này chưa bao lâu, nhưng xuất phát từ thói quen nghề nghiệp kiếp trước, trong suốt quãng đường đến đây, cũng đã nghe ngóng được không ít… chẳng hạn như họ Phụng, chắc là vương tộc, có thể kinh động tứ đại danh bộ, có lẽ đó chính là người Vân nhi muốn cứu, chẳng qua với sự hiểu biết của hắn về Thẩm Lăng Vân, Vân nhi của hắn có tâm chính nghĩa ai cũng không thể sánh bằng, không phải loại người cam nguyện làm tay sai của hoàng gia.


Quả nhiên, sau khi lưỡng lự một chút, Thẩm Lăng Vân nghiến răng, đưa ra quyết định mà nếu bị Phụng Thiên Lam cách vách biết được, tuyệt đối sẽ tức đến dậm chân__ “Hiện tại không thể đánh rắn động cổ… ta muốn tiếp cận tên gian thương Lữ Thanh Phong trước!”

Nếu hiện tại lao tới phòng cách vách, cứu Phụng Thiên Lam, vậy nhiệm vụ của y cho dù có hoàn thành thuận lợi… nhưng gần trăm ấu đồng kia, cũng coi như xong rồi…

Vương gia là người, bách tính cũng là người… thanh bạch của cửu vương gia dù sao cũng đã không thể giữ được, hôm nay cứu hay qua vài ngày lại cứu, cũng không có khác biệt gì lớn… tuy khuất nhục, nhưng hắn thân là vương gia, cũng nên có tự giác hy sinh vì thiên hạ thương sinh, y định giả vờ không phát hiện Phụng Thiên Lam, cố gắng nhanh chóng tiếp cận Lữ Thanh Phong, cứu những hài tử đó ra, rồi mới cứu Phụng Thiên Lam cũng không muộn!

Triển Phi Dương cười không nói… tạo phúc thương sinh… ha ha, có lẽ với sức một người đích thực giống như người si nói mộng, nhưng đây chính là Lăng Vân khả ái của hắn đó.

“Lăng Vân, tôi có một chủ ý__ Mấy ngày tiếp theo, tôi sẽ bao cậu, để cậu nhanh chóng trở thành đầu bảng quý nhất nơi này. Một mặt Lữ Thanh Phong đó đối với cây hái ra tiền sẽ tốt hơn chút, tiện cho cậu quang minh chính đại theo đuôi hắn, mặt khác cậu sẽ không cần lo lắng lại bị những khách nhân khác dòm ngó, tránh cho cậu phải đánh nhau với người ta, bại lộ thân phận.”


__ Kỳ thật Triển Phi Dương mới bất kể nhiệm vụ gì của y, trước khi hắn chưa dự định rời khỏi đây, thì sớm đã quyết định rồi!

Hắn làm sao có thể để mấy tên *** dục đó chiếm tiện nghi Vân nhi của hắn!

Nam nhân nói rất hùng hồn, chuyện này, Thẩm Lăng Vân thật sự không thể cự tuyệt… nếu Triển Phi Dương rời đi lúc này, mình nhất định sẽ bị bức tiếp khách… đến lúc đó nếu y không chịu tiếp, đánh mấy tên đó ra, thân phận sẽ bại lộ…

Nhưng mà… dưới ánh mắt gian tà của tên này, sao y lại cảm thấy… hiện tại mình mới là dẫn sói vào nhà chứ?!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.