Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 137: Cầu cứu


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp – Chương 137: Cầu cứu

“Hiện tại ngươi nghe rõ chưa? Ngươi nếu còn là nam nhân, thì nên biết phải làm sao? Ngươi nếu còn không tin, thì đi biệt viện tra rõ, ta tin nếu hắn không nói dối, thì những hạ nhân tại biệt việt nhất định thấy hắn cõng ngươi hôn mê bất tỉnh đi tìm Lăng Vân, đến nhà bếp hỏi thử đi, chắc họ cũng từng nhìn thấy người có thể tiếp cận nhà bếp… dù sao nếu đã hạ dược ngươi, thì không thể làm được ở trước mặt ngươi!”

Triển Phi Dương không tốt lành gì nói, đồng thời giải huyệt đạo cho Lạc Dực… nghe hắn nói vậy, chắc họ đã nghe lén ở cửa lâu rồi! Dựa vào bản lĩnh của hai người, muốn bế khí ở bên ngoài, bọn họ không phát giác được cũng bình thường.

Thật ra sau khi vào Phụng Túc sơn trang, vì Triển Phi Dương giả người đánh xe, cho nên chỉ đành kéo xe ngựa tới chuồng ngựa, đúng lúc thấy tên này lảo đảo chạy qua… nghĩ tới Thẩm Lăng Vân và Nhiên Thiên đi đến phòng Minh Liệt, mà tên này vẻ mặt bất thường chạy từ hướng đó qua! Đáng nghi như thế, Triển Phi Dương có thể bỏ qua cho hắn mới lạ? Không có Lăng Vân ở bên cạnh ngăn cản, nam nhân hạ thủ cũng không chút khách khí, trực tiếp điểm huyệt tha về đây, đúng lúc nghe thấy chuyện bên trong…

Mặt Lạc Dực trận đỏ trận trắng, biết ánh mắt Thẩm Lăng Vân trừng hắn đã sắp bắn lưỡi đao, ngay cả Nhiên Thiên thái độ cũng rất bất thiện, hiện tại hắn là mục tiêu công kích, chậm rãi dịch tới trước cửa sổ, tựa hồ cố hít một hơi__ “Minh Liệt, xin lỗi… ta… ta không nên vu oan ngươi, không nên đánh ngươi… không nên làm chuyện này với ngươi. Ngươi muốn đánh muốn mắng muốn trút giận… thì tùy ý ngươi… xin lỗi… ta chỉ là nghĩ tới ngươi đánh ngất ta, không để ta lên võ đài, hại Lăng Vân một mình đối mặt nguy hiểm, ta liền… xin lỗi….”

Thẩm Lăng Vân nghe thế lửa giận lập tức tăng vọt, đứng lên kéo cổ áo rối loạn của nam nhân__

“Huynh xin lỗi như thế là sao? Đến hiện tại còn trách hắn? Lạc Dực đệ hỏi huynh, huynh không phải nói huynh thích đệ sao? Vậy nếu đệ trúng độc kỳ quái, còn muốn miễn cưỡng lên võ đài chịu chết, huynh sẽ đồng ý cho đệ lên võ đài sao?”

“Đương nhiên không thể…”

Không cần suy nghĩ đã buột miệng nói ra, Lạc Dực đờ người, nhìn Minh Liệt trên giường, Minh Liệt đang vùi đầu thật thấp, nhưng không thể giấu được bờ vai run rẩy… đây là khác biệt đối xử, hắn vĩnh viễn không thể nắm được hạnh phúc.

“Lạc Dực, ta nói cho ngươi một chuyện, mà trước giờ ngươi không biết!” Nhiên Thiên vẫn luôn không thích quản chuyện người khác, đột nhiên đứng lên, đi tới cái bàn chỉnh tề duy nhất ở góc phòng, “Khi Minh Liệt vào Phụng Túc sơn trang, xếp hàng thứ ba, nhưng tuổi tác nhỏ nhất, ai ai cũng nói hắn thiên phú cực cao, chỉ cần thời gian thì nhất định sẽ vượt qua ta và ngươi… nhưng nhiều năm như thế, võ công của hắn vẫn không có tinh tiến gì, ngay cả Lăng Vân hiện tại cũng lợi hại hơn hắn, ngươi biết tại sao không?”

Minh Liệt vội vã nói một câu: “Nhiên thiên, đừng…”

Nhiên Thiên đã kéo mạnh khăn phủ trên bàn, trong mấy cái rương to, toàn bộ đặt móc câu trên roi của Lạc Dực, mỗi cái đều chế tạo rất hoàn mỹ.

“Vì mỗi ngày hắn đều làm cái này cho ngươi, căn bản không có thời gian luyện công!”

Lạc Dực như ngây dại đứng tại chỗ… từng cái móc câu trong rương phát ra ánh sáng đặc biệt trong ánh sáng mờ ảo, đâm đau mắt hắn.

Hắn biết Minh Liệt có chút tâm tư với mình, nhưng hắn cho rằng đó chỉ là vì cảm kích ân cứu mạng, chưa từng biết Minh Liệt lại chấp nhất sâu như thế… tên này luôn vẻ mặt thản nhiên cười nói với hắn, làm rất dễ, rằng bản thân xuất thân từ thế gia ám khí, chỉ mất một bữa cơm là có thể làm xong một rương… nếu hắn cảm thấy dùng thuận tay, sau này đổi móc câu cứ tới tìm, dù sao cũng là chuyện thuận tiện….


Luôn cười nhẹ nhàng như thế, chỉ cần hắn nhờ… bất cứ chuyện gì cũng giống như có thể giải quyết nhẹ nhàng mà đáp ứng nhanh chóng… thì ra…

Thiên hạ có nhiều chuyện thuận tiện như thế sao…

Từng chút từng chút… toàn là một mảnh dụng tâm của tên ngốc này…

Lạc Dực sững sờ hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn vào người mắt xưng đỏ trên giường, không tự giác cảm thấy đau đớn, đi tới trước giường, hối hận sờ gương mặt tái nhợt đó, dấu tay mà hắn kích động đánh lên… rõ ràng là hắn không đúng…hắn làm chuyện khó thể mở miệng như thế… nhưng lại còn…

“Còn đau không?”

Sau cơn tức giận, bất ngờ nghe được chân tướng, điều nào cũng cảm động như thế, hối hận trào dâng đầy lòng… nhưng lại giống như nấu xủi cảo trong bình trà, làm sao cũng không trút ra được…

Minh Liệt thích hắn… hắn biết, nhưng đây không phải cái cớ để hắn muốn gì làm nấy…

Nhưng__

“Không đau, một chút cũng không đau! Lạc Dực… ta thật sự không có, ta không hạ dược ngươi, không tin ngươi có thể đi biệt uyển hỏi những người đó, họ thấy ta mang ngươi đi tìm Lăng Vân… không phải ta hại ngươi, ta chỉ không muốn ngươi khó chịu… ta sai rồi, ngươi đừng tức giận, ta sẽ không quấn ngươi nữa, chúng ta xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra được không? Đừng không để ý tới ta… ta chỉ cần ở lại Phụng Túc sơn trang, mỗi ngày được thấy ngươi… Lạc Dực, ngươi đừng tức giận…”

Minh Liệt trên giường, một thân bị thương, vừa thấy hắn lại gần, lập tức giãy dụa muốn ngồi dậy, thấp thỏm kéo tay áo hắn… từng câu khàn khàn, nghe cũng thấy chua xót.

“Ngu ngốc! Sao ngươi lại ngốc như thế… cẩn thận, đừng ngã xuống…” Lạc Dực chua xót, ôm lấy người, “Là ta quá ích kỷ, xảy ra chuyện lại trút hết lên đầu ngươi, giống như làm vậy mới có thể chứng minh ta trong sạch, còn nói đường hoàng như vậy, tổn thương ngươi… sau này ta sẽ không vậy nữa… xin lỗi, ta không có cách nào làm như không có chuyện gì xảy ra, để ta gánh lấy trách nhiệm này được không?”

Thật ra sau khi tỉnh táo lại, hắn hoàn toàn bị dọa ngốc… đối diện tình cảnh đó, không chút do dự đổ hết trách nhiệm lên người Minh Liệt vô tội… ích kỷ muốn chứng minh mình trong sạch, ích kỷ không muốn từ bỏ Lăng Vân… mà hiện tại, nếu đối diện với một người đào tâm đào phế cho mình như thế, mà hắn còn không thấy động lòng… thì ngay cả bản thân Lạc Dực cũng tự nhân hắn không sắt lòng như thế.

Minh Liệt trong ngực đột nhiên không nói nữa, tựa hồ hoàn toàn không dám tin vào sự thật này, cho tới khi bàn tay tràn đầy thương tiếc nhẹ giúp hắn chỉnh lại mái tóc rối loạn, xúc cảm chân thật như thế, mới khiến hắn hoàn hồn lại, đột nhiên gào khóc, giống như một hài tử ủy khuất rất lâu rồi cuối cùng có người hiểu, nhiều năm ủy khuất như thế… thật lâu không cách nào dừng lại.


Lạc Dực quay đầu đi, xin lỗi cười cười với Lăng Vân, hai tay lại ôm chặt người trên giường, không buông ra__

Giữa họ, cũng chỉ có thể dừng lại ở thanh mai trúc mã, tuổi nhỏ vô tư!

Nhưng ôm người toàn thân tâm ỷ lại vào mình… lúc này, Lạc Dực cuối cùng cũng hiểu mình nên trân trọng cái gì…

“Thuốc ở bên giường, ngươi bôi cho hắn… chúng ta đi trước, các ngươi từ từ nói chuyện.”

Nhiên Thiên thu lại cơn giận trước đó, đối diện với kết quả này, có lẽ là kết quả tốt nhất.

“Lạc Dực, huynh phải đối xử tốt với hắn, nếu còn phát sinh chuyện vừa rồi… chúng ta không tha cho huynh!”

Thẩm Lăng Vân mắng, nhưng lại cười… có lúc, gào khóc không chút hình tượng như vậy cũng là một sự hạnh phúc, giống như Minh Liệt lúc này, đóa hoa bảo vệ lâu như thế, cuối cùng bất ngờ nở rộ, đây cũng là điều tất cả mọi người đều muốn thấy.

Một hàng người lặng lẽ rời khỏi phòng Minh Liệt, Thẩm Lăng Vân mới nhớ ra… thật ra hôm nay cảm xúc của Nhiên Thiên cũng rất bất thường, rõ ràng đã thắng, không phải rất kỳ quái sao? Nhưng Nhiên Thiên vừa vào cửa, đã bận xử lý chuyện Minh Liệt và Lạc Dực, căn bản không quan tâm bản thân…

Nhưng y vừa định nói chút gì đó, Nhiên Thiên đi ở phía trước lại đột nhiên quay đầu__

“Vị này là…”

Thông minh như Nhiên Thiên, nếu hiện tại còn xem nam nhân dính chặt bên cạnh Thẩm Lăng Vân, ngay cả ánh mắt cũng không rời, vô hạn ái luyến đó là người đánh xe, thì không phải là Nhiên Thiên nữa.

Thẩm Lăng Vân hơi ngạc nhiên, quay lại nhìn nam nhân khẩn trương nuốt nước miếng… đương nhiên không phải là sợ thân phận của mình bại lộ, mà là khát vọng, khát vọng mình có thể có danh phận quang minh chính đại, có thể được cùng người yêu đi dưới mặt rời… biểu tình này, khiến y đột nhiên thắt lòng__

“Hắn là người yêu của ta!”


Thẩm Lăng Vân vẫn luôn nội liễm, khi nói ra câu này, trong lòng chợt thấy thản nhiên.

Có lẽ chịu kích thích từ tình cảm chấp nhất của Minh Liệt hôm nay, có lẽ là cảm động vì cuối cùng họ đã tu thành chính quả, Thẩm Lăng Vân đột nhiên cảm thấy, giống như hiện tại__ mười ngón giao nhau, bốn mắt nhìn nhau… là một điều may mắn!

Cuối cùng có một ngày, triều đình cũng vậy, Phụng Túc sơn trang cũng vậy… nếu bọn họ không thể dung Phi Dương, y cũng sẽ cùng nam nhân này lang bạc thiên nhai!

Nhiên Thiên mỉm cười, tựa hồ cũng không bất ngờ… nếu không phải lực quan sát nhất đẳng, cũng sẽ không phải là bổ đầu đệ nhất Phụng Túc sơn trang.

“Chúc phúc các ngươi, ngươi phải đối tốt với Lăng Vân… ta tin vào ánh mắt của y!”

Lời này tạo cho người ta cảm giác hơi giống hôn lễ hiện đại, huynh trưởng phó thác giao tay em mình ra, không thể phủ nhận, Triển Phi Dương rất thích cảm giác này, cho nên rất hiếm khi dùng nụ cười thật lòng đáp lại một người của triều đình.

“Ta sẽ làm vậy! Lăng Vân giống như mạng của ta, trên đời này không có gì quan trọng hơn y! Chỉ cần là tâm nguyện của y, ta đều sẽ giúp y hoàn thành… chỉ cần y vui vẻ, ta nguyện ý làm tất cả!”

Thẩm Lăng Vân bên cạnh càng nghe càng không biết là tư vị gì, nghe thế nào cũng thấy giống như đang ở trong hôn lễ, con rể khi cầm tay cô dâu từ cha vợ, nói lời thề ước!

Cái tên này!

Ai biết, Nhiên Thiên nghe xong câu này, tựa hồ thoải mái, đột nhiên nói một câu ý vị thâm trường__

“A? Cũng có nghĩ là ta có thể tin tưởng ngươi như Lăng Vân sao?”

“Đương nhiên.”

Thẩm Lăng Vân hơi ngạc nhiên, sau đó đối diện với ánh mắt nghi vấn của Nhiên Thiên, kiên định gật đầu… xấu hổ là một chuyện, nhưng y tin tưởng nam nhân này, đã đủ rồi!

Nói tới đây, Nhiên Thiên mới hít sâu một hơi, âm thanh đột nhiên hạ thấp mấy phần__

“Hai người các ngươi tới phòng ta một chút, ta có lễ vật mang từ trong cung tới cho các ngươi!”


Triển Phi Dương và Thẩm Lăng Vân hoàn toàn không hiểu gì đảo mắt nhìn nhau… mấy ngày Nhiên Thiên sống trong cung, chắc là bị giày vò sỉ nhục, một ngày như một năm, không phải là đi du lịch… sao còn mang đồ kỷ niệm về?!

Tuy nghĩ thế, nhưng không nói gì, hai người rất phối hợp đi theo sau Nhiên Thiên… dù sao chuyện trong cung rốt cuộc thế nào, Nhiên Thiên không mở miệng, ai cũng không muốn nhắc tới chuyện đau lòng của hắn.

Đi vào viện tử rộng rãi, Nhiên Thiên gọi hai cung nhân mang từ cung về hầu hạ mình vào phòng, bất ngờ lộ ra nụ cười tươi__

“Vị này là a Triết, vị này là tiểu Đào… khi ta ở trong cung, toàn nhờ họ chăm sóc ta…”

Nhiên Thiên đứng giữa hai người họ, hoàn toàn không ra vẻ.

Hai cung nhân rất lễ mạo lập tức đi tới vấn an, Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương luống cuống đáp lễ, hoàn toàn không hiểu trong hồ lô của Nhiên Thiên bán thuốc gì…

Nhưng, đột nhiên__

Nhiên Thiên bất ngờ xuất thủ đánh sau gáy hai người, hai cung nhân chớp mắt ngã xuống đất!

Thẩm Lăng Vân kinh ngạc há to miệng, Triển Phi Dương vô thức chắn trước mặt Lăng Vân, dù sao thân thủ của Nhiên Thiên, trên võ đài hắn đã được chứng kiến một lần, đột nhiên xuất thủ đả thương người như thế…

“Các ngươi yên tâm, họ không sao, cũng chỉ ngất bảy tám canh giờ sẽ tỉnh, hiện tại, hai người các ngươi đổi y phục của họ, chỗ ta có đồ dịch dung, giả thành bộ dáng họ, theo ta vào cung!”

Nhiên Thiên đột nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh, nhanh chóng cởi đồ hai người kia.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”

Triển Phi Dương bị biến cố đột ngột dọa, nửa ngày mới hoàn hồn.

Thầm nghĩ, chắc không phải là Nhiên Thiên chịu khuất nhục trong cung, muốn mượn câu ‘lát sẽ về cung thu thập đồ đạt’ nói ban ngày, hành thích hoàng thượng chứ? Nếu là vậy, hắn tuyệt đối không đồng ý kéo Lăng Vân vào!

Nhưng không ngờ, Nhiên Thiên nói lời không kinh chết người không nghỉ!

“Theo ta vào cung, cứu giá! Cứu hoàng thượng__”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.