Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 136: Oan uổng


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp – Chương 136: Oan uổng

“Minh Liệt…”

“Minh Liệt!”

Nhiên Thiên và Thẩm Lăng Vân gần như đồng thời phát hiện trong căn phòng tối tăm, tình huống không đúng, khẩn cấp lao vào, xém chút đã bị kẹt lại ở cửa_

“Minh Liệt, ngươi đừng gấp… ai làm? Lẽ nào là Lạc Dực? Ngươi nói đi! Ngươi đừng dọa chúng ta…

Đã gần tối, trong lòng không điểm đèn, Thẩm Lăng Vân ôm lấy Minh Liệt đang co ro trong góc tường… lập tức cơn giận buồn bực gì đó đều ném ra sau đầu, chỉ còn lại đau lòng nồng đậm.

Minh Liệt không ở trên giường, mà bị ném trên mặt đất lạnh lẽo, co ro ở góc tường… tóc tai tán loạn, ánh mắt ngây dại, nhưng sớm đã nước mắt đầy mặt, xung quanh là y phục bị xé rách hỗn loạn, Minh Liệt thân không tấc vải, toàn thân đầy thương tích, giữa hai chân còn có không ít bạch trọc nam nhân lưu lại, cùng máu lầu đầu hòa vào nhau… ngay cả mặt đất xung quanh, cũng dính đầy vết máu, thảm không nỡ nhìn.

… Kẻ mù cũng có thể nhìn ra đã xảy ra chuyện gì! Hơn nữa tuyệt đối không phải là một hồi hoan ái hai bên tình nguyện, mà là một hồi lăng nhục táng tận lương tâm! Minh Liệt thậm chí không được ôm lên giường, trực tiếp bị ấn trên mặt đất lạnh lẽo xâm phạm. Mặt Minh Liệt cũng xưng to, dấu tay đỏ rực ịn trên gương mặt tái nhợt, rõ ràng không chỉ bị cường bạo, mà còn bị người đánh…


Nơi này là Phụng Túc sơn trang, người ngoài không thể nào vào làm chuyện này, lại nói Minh Liệt cũng không ăn chay, người bình thường làm sao có thể tổn thương tới hắn? Liên tưởng tới Lạc Dực mới xông ra vừa rồi, vẻ mặt không bình thường, y sam bất chỉnh… không hoài nghi hắn hoài nghi ai?

Tuy trước đó tại Đào Nguyên trấn, Lạc Dực điên cuồng xém chút đã làm chuyện tương tự, nhưng dù sao không có xảy ra… hơn nữa Lạc Dực vẫn luôn liều mạng muốn tốt cho y, không tiếc cả tính mạng, cho nên chuyện vây công Ma Long giáo trước kia dù có nhiều nghi vấn, nhưng Thẩm Lăng Vân cũng chưa từng tức giận… có điều lần này…

“Mang hắn lên giường trước đã… bôi thuốc trước, như thế hắn sẽ sinh bệnh…”

Nhiên Thiên cũng đau lòng vô cùng, vừa rồi thấy Lạc Dực lao ra, nên nghĩ thế nào cũng cho ra kết luận như Thẩm Lăng Vân, hai người đều giống như đệ đệ của hắn, Nhiên Thiên đối diện với chuyện thế này, là đau lòng nhất, nhưng cứu người khẩn thiết…

Lạc Dực phát điên rồi sao? Lại làm Minh Liệt thành thế này? Hạ thân đâu đâu cũng là máu… rốt cuộc hận thế nào, mới có thể xâm phạm người điên cuồng như thế!

“Lăng Vân, ngươi mau xem thử… có nghiêm trọng không, cầm máu trước hãy nói…”

Thẩm Lăng Vân là đại phu tốt nhất… lúc này, có đại phu bên cạnh, may là người của mình, nếu không phát sinh chuyện này, Minh Liệt kiêu ngạo nhất định không đồng ý cho đại phu bên ngoài xem..


“Ừm, được… Minh Liệt ngươi nằm yên đừng động đậy, ngoan…”

Thẩm Lăng Vân nhìn bộ dáng thảm thiết đó, muốn khóc… y biết, Minh Liệt thích Lạc Dực, vốn cho rằng họ có một ngày sẽ trở thành lưỡng tình tương duyệt… ai mà nghĩ, sẽ thành thế này….

Ai biết, y vừa lại gần, đã bị Minh Liệt ôm lấy, ủy khuất cực điểm, lúc này, hắn cuối cùng bỏ xuống kiêu ngạo, đau khổ ôm y khóc, giống như lúc này nếu không bắt lấy cọng rơm cứu mạng Thẩm Lăng Vân, thì sẽ chìm sâu vào vực sâu không đáy, Minh Liệt khóc không ngừng, khóc không thành tiếng, ngắt ngứ thuật lại ủy khuất__

“Lúc đó, ta vốn chỉ là muốn chạy ra ngoài biệt uyển tiêu giận, không thể đánh họ, nhưng ta lại không thể chấp nhận những kẻ tạp nham đó sỉ nhục Nhiên Thiên… sau đó, Lạc Dực đuổi tới, bảo ta về chuẩn bị lên võ đài, hai chúng ta vừa trở về, hắn liền trở nên bất thường! Mặt rất đỏ, hơi thở không bình ổn… ta hoài nghi hắn bị người ta hạ dược gì, nhưng hắn không phép ta nói với ngươi. Nói sợ ngươi lo lắng, hắn còn phải lên võ đài! Bộ dáng hắn như thế, ta có thể để hắn đi chết sao? Ta chỉ có thể nhân lúc hắn không chú ý, đánh ngất hắn! Đợi khi ta mang hắn về biệt uyển muốn tìm ngươi, ngươi đã lên võ đài rồi, ta không còn cách nào, thấy hắn trúng dược không giống như có nguy hiểm tính mạng gì, vì tránh hắn cứ mãi cố chấp lên võ đài, ta mang hắn về trang… nhưng khi mang về, hắn tỉnh, ta mới phát hiện hắn trúng thôi tình dược… hắn… ta không muốn thấy hắn khó chịu như thế… cho nên…”

“Hồ đồ! Cho nên ngươi để hắn ức hiếp ngươi sao?”

Thẩm Lăng Vân vừa bôi thuốc cho thân thể thê thảm đó, vừa đau lòng trách mắng… Minh Liệt vẫn trộm thích Lạc Dực, chọn lựa như thế cũng không có gì kỳ quái, cho dù biết rõ đối phương sau khi tỉnh lại sẽ trở mặt không nhận, cho dù biết rõ mình sẽ bị tổn hại… nhưng chỉ vì để đối phương thoải mái một chút, cái gì cũng không để ý…


Thống khổ đó, Thẩm Lăng Vân biết… lần đầu tiên khi y cùng Phi Dương, Phi Dương ngâm phải hợp hoan tán, chỉ là dược phấn không có ác ý mà thôi, đêm đó y bị giày vò muốn rã ra… lần này, Lạc Dực trúng là dược người khác ác ý hạ cho, vậy dược lực tuyệt đối hợp hoan tán không thể so sánh, chỉ sợ không còn ý thức gì cả, giống như dã thú đối đãi người bên cạnh…

Y thật sự rất bội phục Minh Liệt, vì người mình thích, lại có dũng khí dùng đêm đầu thừa nhận thống khổ này… nhìn hạ thân máu me đầm đìa, bị giày vò ra thế này…

Nhưng nếu Minh Liệt đã tự nguyện, thì sao lại bị thương thành thế này? Còn Lạc Dực, chuyện đã phát sinh rồi, người không đúng là hắn mới phải. Sao hắn lại tông cửa chạy đi như thế?

“Không phải… không phải… ta không phải vì cái này…” Minh Liệt khóc thút thít, yếu đuối chưa từng có, đôi mắt vốn linh động sớm đã khóc thành hạt đào, nhưng lại liều mạng lắc đầu trong ngực Thẩm Lăng Vân, lắc tới mức xương cổ vang rắc rắc. “Ta cái gì cũng có thể chấp nhận, cho dù hắn có ở trên người ta thần trí bất minh gọi tên ngươi, ta cũng có thể nhẫn… là ta tự nguyện, ta biết rõ người hắn thích là ngươi, ta lại… ta lại không phải nữ nhân. Cũng không cần hắn phải phụ trách, nhưng ta không thể chịu được hắn vu oan ta! Hắn vu oan ta, hắn nói ta hạ dược hắn, nói ta vì lừa hắn lên giường, ngay cả sống chết của Nhiên Thiên cũng không bận tâm chỉ lo hạ dược hắn… ta không có… ta thật sự không có… ta không làm… hắn đánh ta, mắng ta hạ tiện… ta không phải, Lăng Vân ta không phải…”

Minh Liệt co ro trong ngực Thẩm Lăng Vân không ngừng run rẩy, vì ủy khuất cực điểm, thân tâm mệt mỏi, sắp run thành bệnh, giọng nói cũng vì nghẹn ngào mà khản đặc…. nước mắt thấm ước áo Thẩm Lăng Vân, bộ dáng thảm không chút huyết sắc đó, khiến cổ họng Thẩm Lăng Vân cũng giống như bị thứ gì chặn lấy, muốn an ủi nhưng một chữ cũng nói không ra…

Ngay cả Nhiên Thiên thanh lãnh, đạm nhạt cũng tức giận toàn thân run rẩy__

“Minh Liệt, đừng khóc nữa, bôi thuốc trước đi, bôi xong nghỉ ngơi tốt… tên khốn Lạc Dực đó, đợi ta bắt hắn trở về, ta sẽ cho hắn biết cái gì là gia pháp của Phụng Túc sơn trang!”

Ai biết, Minh Liệt nghe thế, lập tức trở nên kích động, gian nan đẩy Thẩm Lăng Vân ra. Kéo tay áo Nhiên Thiên__


“Đừng, đừng trừng phạt hắn… hắn không biết, là ta tự nguyện, chúng ta chỉ là hiểu lầm! Hắn không cố ý tổn thương ta…”

Thẩm Lăng Vân đứng lên, lấy hòm thuốc trong tủ ra, lại trở về giường, lấy ra dược trị thương và xóa thâm, vừa chuẩn bị bôi lên, vừa tức giận__ “Hắn đối với ngươi như thế, ngươi còn nói tốt thay hắn?”

“Nhưng ta thích hắn… ta thật sự thích hắn! Ngay từ lần đầu tiên gặp hắn, ta bị những người đó bức vào tuyệt cảnh, lúc đã tuyệt vọng, hắn từ bên ngoài đi vào, mỉm cười nhìn ta, đưa tay cho ta… lúc đó ta đã quên phán đoán hắn có phải người xấu hay không, có nên ném ám khí vào hắn hay không… ta chỉ như thấy được thần tiên, lúc đó ta đã thích hắn! Ta biết không thể, cũng biết hắn thích Lăng Vân, ta chỉ cần có thể ở bên hắn, có thể bảo vệ hắn khi hắn gặp nguy hiểm, có thể thay hắn chịu đau khổ khi hắn khó chịu…. ta đã thấy đủ rồi! Nhưng ta thật sự không có làm chuyện xấu, ta chỉ không muốn hắn khó chịu như thế… ta chỉ là không muốn hắn lên võ đài chịu chết… ta…”

Không có gì đau khổ hơn, giày vò người hơn si tình vô vọng… nhưng Minh Liệt lại xem như là hạnh phúc, khổ sở bảo vệ nhiều năm như thế, đến cuối lại đổi lấy kết quả này!

Minh Liệt vẫn luôn kiên cường, vẫn luôn biểu hiện vui vẻ như kẻ vô tâm vô phế, lúc này thứ khiến hắn buồn nhất, khiến hắn chịu không nổi nhất mới bi thương mà khóc, tuyệt đối không phải là đau đớn trên người, không phải là bị người mình thích thô bạo ấn xuống đất giày vò… mà là kết quả này… ánh mắt quyết tuyệt bỏ đi của người trong lòng… hắn bị vu oan, hắn bị chán ghét… sau này chỉ sợ Lạc Dực không còn muốn nhìn hắn nữa…

Binh một tiếng, cửa bị mở ra, phương thức hơi thô bạo, nhưng thấy hai người đứng trước cửa, trong phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng__

Là Triển Phi Dương và Lạc Dực vừa mới chạy đi!

Bọn họ sao lại ở đây? Hơn nữa còn cùng lúc?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.