Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 89: Hòa Và Phần Thưởng
Bách Dĩ Phàm nói xong, toàn khán trường ban đầu là im lặng, sau đó mọi người đều buồn cười, chỉ cho là cậu đang pha trò.
Sau đó lại có người hỏi đủ loại vấn đề.
Nhân khí của đội phản đối tăng cao, có người nghi ngờ, có người khen ngợi, có người hỏi về mấy câu ví dụ dùng khi biện luận.
Vậy nên Bách Dĩ Phàm không trốn được, đành phải cầm micro giải thích cho mọi người, thỉnh thoảng phải chém gió, nói xiêu nói vẹo.
Người xem bên dưới vừa nghe vừa cười.
Trong khi học sinh rất vui vẻ thì phía giám khảo lại đang khó xử.
Thi biện luận là phải thuyết phục ban giám khảo.
Thắng thua đại biểu cho thái độ của giám khảo.
Nói cách khác, kết quả của trận chung kết này chính là thái độ của nhà trường với chuyện Yêu sớm.
Bốc thăm được đề này hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Tuy rằng thái đọ của Nhất Trung với yêu sớm là dẫn dắt hợp lý, tấn công thích hợp, dĩ nhiên đa phần thái độ là phản đối.
Đề vừa bốc được, đội tán thành coi như thắng chắc rồi.
Vậy mà, ai ngờ, đội 10/1 bốn người lại có thể nói được như vậy chứ.
Mở rộng khái niệm, lại cẩn thận.
Bách Dĩ Phàm lại như có 100 cái miệng, đen nói thành trắng, chết đều có thể nói thành sống.
Khó có được là giá trị đạt được không đi lệch, mà khái niệm nhân cách độc lập đưa ra lúc cuối hoàn toàn là vẽ rồng điểm mắt, ai cũng kích động.
Giám khảo đang thảo luận, liền có học sinh đứng lên tỏ thái độ: Phải chăm chỉ học hành!
Mà trận này, đội 10/9 cũng biểu hiện không tồi, chỉ tiếc là lại gặp 10/1 nên liền bị áp một đầu.
Nếu phán định 10/9 thắng, thì có nghĩa giám khảo đang nói Tôi đây vừa mù vừa điếc.
Ban giám khảo lúc này cũng không quản nhiều, tụ lại một chỗ thảo luận.
Đại cục làm trọng, thầy hiệu phó cắn răng định hy sinh bản thân: “Làm ác thì làm đến cùng, tôi đi tuyên bố kết quả.
Thầy Trần đừng tức giận nha, nếu phán lớp ông thắng thì công tác trong trường sẽ gặp khó xử.”
Thầy Trần quát: “Thế sao lúc ông bốc đề không nghĩ đến lớp tôi khó biện luận như nào hả!”
Thầy hiệu phó: “Là ông bốc được phản đối nhé, sao ông không bốc được tán thành đi! Ông mà bốc được, không phải lớp ông thắng hợp tình hợp lý sao!”
Thầy Trần: “Thế sao ông không hỏi lão Giả kia kìa, tay ông ta nhanh như gì ấy!”
Chủ nhiệm lớp 10/9, thầy Giả, cực kỳ bình tĩnh: “Lớp chúng tôi tuyệt đối không cần thắng như vậy.
Cầm giải này chính là đắc tội với học sinh toàn trường, mấy ông không sợ bị mắng, tôi đây là chủ nhiệm lớp này, mặt mũi biết để đâu.
Hơn nữa, tôi cũng dạy lớp 10/1 đó!”
Thầy hiệu phó: “Vậy phải làm sao đây?!”
Thầy Giả: “Kệ ông.”
Thầy hiệu phó:…!
Hiệu trưởng cũ: “Lão Giả à, ông đừng nháo thế.”
Thầy Giả: “Oan cho tôi quá, mấy đứa nhỏ lớp tôi đâu phải không chịu được thua đâu, ông cứng rắn phán bọn tôi thắng thì chính là coi thường mọi người.
Học sinh lớp tôi cũng không vui vẻ gì.”
Thầy hiệu phó: “Làm sao có chuyện không vui vẻ được!”
Vậy là ban giám khảo tự tạo một trận biện luận cho mình.
Giáo viên vì chuyện ai là quán quân mà cãi nhau tới lui, học sinh ngồi dưới cùng rào rào bàn tán.
Trình Dật Hạo nói: “Chúng ta sẽ thắng, nhỉ? Lớp ta biện luận hay thế cơ mà.
Tổng kết của Phàm Phàm chấn động ghê gớm.”
Vưu Thành: “Không nói chắc được, tôi có cảm giác khả năng sẽ thua.
Ông nghĩ thử mà xem, nếu lớp mình thắng, thế thì khác gì trường ngầm đồng ý chuyện yêu sớm à? Đầu óc thầy hiệu trưởng đâu phải có vấn đề đâu, rảnh quá nên tìm rắc rối cho mình như thế à.”
Trình Dật Hạo: “Có lý.
Chẳng lẽ lớp mình phải thua chắc rồi?”
Tạ Tuế Thần: “Dù cho thua thì cũng là quang vinh.
Không có gì ghê gớm hết.”
Trì Đào khó được lúc khắt khe: “Thua thì cứ coi như đầu các vị lãnh đạo có vấn đề đi!”
Mọi người:…!
Dĩ nhiên đầu óc của các vị lãnh đạo không có vấn đề rồi, ít ra vẫn còn vị hiệu trưởng cũ áp trận.
Cuối cùng, vị hiệu trưởng cũ này vỗ bàn – Ngoại lệ, phán hòa!
Mà trọng trách công bố kết quả được đẩy đến trên đầu thầy hiệu phó – Ai bảo thầy bốc phải đề không nên bốc cơ.
Thầy hiệu phó tràn ngập bi ai, oan sâu hơn biển.
Đáng tiếc là không trốn được.
Vậy nên, dưới ánh mắt tha thiết, mong đợi, sung sướng khi thấy người gặp họa của các vị đồng nghiệm, thầy hiệu phó cố gắng lên sân khấu.
Học sinh lập tức yên tĩnh lại.
Thầy hiệu phó trước tiên tổng kết lại trận thi đấu này.
Dùng từ cẩn thận, không mang chút bất công nào.
Khen 10/1 một câu bốn chữ thì lớp 10/9 cũng được một câu gồm bốn chữ.
Tổng kết đến mức cạn lời, thầy hiệu phó không kéo nổi nữa, giậm chân một cái: “Trận chung kết lần này, hai bên đều rất xuất sắc, giám khảo chấm điểm bằng nhau, cho nên kết quả là HÒA!”
Tất cả học sinh:…!
Trước giờ chưa bao giờ nghe qua thi biện luận còn có kết quả hòa.
Dù sao thì, thầy hiệu phó coi như không nghe không thấy gì hết, lại công bố tuyển thủ tốt nhất – Hai người.
Tất cả học sinh:…!
Câm nín.
Không biết nên nói gì.
Trao giải cho tuyển thủ tốt nhất là thầy hiệu trưởng cũ.
Thầy tặng giấy khen cho Bùi Trí Nhất, Bùi Trí Nhất máy móc nói cám ơn.
Rồi tặng bằng khen cho Bách Dĩ Phàm.
Bách Dĩ Phàm mặt mày vui vẻ, không có tỏ vẻ không phục gì.
Thầy hiệu trưởng cũ nói: “Lớp các em biện luận rất tốt, nhưng có một vài vấn đề, nhà trường phải suy xét nhiều mặt hơn, đừng thấy tổn thương nhé.”
Bách Dĩ Phàm: “Không tổn thương gì hết ạ, không thua chính là thắng mà thầy.”
Giọng nói không nhỏ, mọi người trên sân khấu đều nghe thấy.
Mặt Bùi Trí Nhất như vừa sơn đen sì, cực kì khó coi.
Mà nhiều người bên dưới cũng nghĩ như vậy.
Trao thưởng xong thì cũng là kết thúc trận thi đấu này.
Cả lớp 10/1 ùa lên sân khấu ăn mừng, nhiều cô bạn qua ôm 3 cô gái trong đội.
Về nam thần mới phong số 4 Bách Dĩ Phàm thì không phải không thể ôm mà là muốn ôm cũng không được.
Cậu còn đang bị thầy hiệu trưởng cũ kéo qua nói chuyện.
Thầy hiệu trưởng cũ: “Kiến thức văn sử rất phong phú, những kiến thức này tốn không ít công tổng hợp nhỉ? Em có ý định chuẩn bị cho khối xã hội à?”
Bách Dĩ Phàm: Là vì học văn nên mới phải thuộc nhiều như vậy đó thầy…!
Bách Dĩ Phàm: “Không hẳn là vậy ạ.”
Thầy hiệu trưởng cũ có chút tiếc.
Bách Dĩ Phàm:…!Trông thầy như đang hiểu nhầm gì đó rồi!
Nhưng cậu cũng không giải thích chuyện phân ban, cậu nghĩ đến một chuyện khác.
To gan đến gần nói thầm bên tai thầy hiệu trưởng cũ.
Thầy nghe xong liền cười lớn, rồi đi xuống dưới tìm thầy hiệu phó.
Thầy hiệu trưởng cũ vừa đi, Trình Dật Hạo liền dính lại: “Phàm Phàm quá đẹp trai!”
Bách Dĩ Phàm: “Ông về lúc nào thế? Thi lý sao rồi?”
Trình Dật Hạo khoe khoang: “Làm bài không tồi, tôi có cảm giác vào được trận chung kết.
Nói xem, thấy tôi cố tình về xem trận này, vừa hay là lúc tổng kết, Phàm Phàm có cảm động không nào?”
Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm: “Đại Trình à, từ hôm nay bắt đầu học Tam Quốc chí nhé.”
Trình Dật Hạo:!!! “Vì saoooo!!!”
Tạ Tuế Thần vừa hay đi đến sau lưng Bách Dĩ Phàm, cười nói: “Trong Tam Quốc chí có điển cố, tâm Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm vừa quay đầu lại lập tức quay trở lại.
Vì sao không thể nhìn thẳng tên kia được?
Bách Dĩ Phàm: Lúc nãy tôi không nói cái gì hết! Không nói gì hết! Không nói! Đều tại bộ dạng con cua rất dọa người!
Bách Dĩ Phàm bước về sau một bước, đứng cạnh Tạ Tuế Thần: “Phải biết yêu thương động vật, không được kì thị.
Tôi chỉ tuân theo thôi, ai cũng có trách nhiệm này!” (Cháu nó lại lảm nhảm mê sảng ấy mà.)
Tạ Tuế Thần:…!
Trình Dật Hạo vẫn đang oán niệm: “Tâm Tư Mã Chiêu thì liên quan gì đến tôi?”
Vưu Thành bổ thêm một dao: “Đại Trình à, cái tâm Tư Mã Chiêu kia của ông ai chả biết.
Lớp trưởng cố tình chạy về xem thi biện luận thì còn nghe có lý chứ ông thì có mà chạy về xem Hình nữ hiệp!”
Trình Dật Hạo che mặt: “Tôi không xem được lúc Hình nữ hiệp biện luận, vậy mà Phàm Phàm còn nhẫn tâm bắt tôi phải học thuộc.”
Bách Dĩ Phàm nhẫn tâm cười he he: “Thế có học không nào?”
Trình Dật Hạo: “Học!”
Vưu Thành cười phá lên.
Thấy Hình Mỹ Gia đi đến, ba người không trêu Trình Dật Hạo nữa.
Hình Mỹ Gia nói với Bách Dĩ Phàm: “Thầy hiệu trưởng cũ bảo ông sửa sang lại câu từ của phần tổng kết đó.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Cậu ôm đầu: “Lại nữa à! Tôi quên hết rồi!”
Hình Mỹ Gia: “Thầy hiệu trưởng cũ còn nói, tiền nhuận bút lấy từ chỗ thầy hiệu phó.”
Bách Dĩ Phàm: “Được được!”
Bách Dĩ Phàm bắt đầu mở ra hình thức nói loạn.
Mọi người:…!
Tạ Tuế Thần giữ lại Bách Dĩ Phàm: “Tôi nhớ rõ, cậu đừng tốn sức.”
Mọi người:…!
Tạ Tuế Thần cầm lấy bút, bắt đầu viết lại phần nói đầy ngẫu hứng của Bách Dĩ Phàm, trôi chảy như đang làm bài tập.
Tâm tình Bách Dĩ Phàm có chút rối.
Bách Dĩ Phàm: “IQ của lớp trưởng làm tôi tổn thương sâu sắc.”
Các thành viên vây xem gật đầu lia lịa.
Bách Dĩ Phàm: “Vậy nên, khi nào nhận được tiền nhuận bút từ thầy hiệu phó, tôi sẽ ăn thay cho lớp trưởng vậy.”
Mọi người:…!
Hình Mỹ Gia hỏi: “Ông định để thầy hiệu phó trả nhuận bút như nào?”
Bách Dĩ Phàm: “Chờ đến lúc thầy hiệu phó thanh toán thì biết.”
Tiết 4, chiều thứ hai, thầy Trần ném một thẻ cơm cho Bách Dĩ Phàm: “Của thầy hiệu phó đó, quẹt xong đưa lại cho thầy.”
Xong rồi còn dặn dò thêm: “Đừng tiết kiệm, quẹt nhiệt tình vào!”
Bách Dĩ Phàm đã được thánh chỉ từ Boss nhà mình, hưng phấn chạy đến máy quẹt thẻ chỗ căn tin, ấn một dãy gồm 3 chữ số.
Trì Đào hết hồn: “Phàm Phàm này, có phải chúng ta mua nhiều quá không?”
Ý chỉ số tiền.
Bách Dĩ Phàm: “Không đâu, một người được mỗi 2 phần.
Một phần là thưởng phần biện luận xuất sắc, một phần là phí bồi thường tinh thần do đề thi không tốt nha.
Thật ra nên là một người ba phần mới đúng, còn có tiền nhuận bút nữa.”
Vưu Thành: “Đủ rồi, đủ rồi, đừng mua thêm a.”
Bách Dĩ Phàm: “Nhưng tôi còn muốn mua mà?”
Tạ Tuế Thần: “Rồi sẽ mua.
Nhưng một lần ăn 3 phần có chút ngấy.
Sau này sẽ có cơ hội thôi.”
Bách Dĩ Phàm: “Cũng có lý.”
Mọi người:…!
Thế mà còn nhớ thương đến sau này nữa!
Trình Dật Hạo: “Lá gan Phàm Phàm ngày càng to.”
Bách Dĩ Phàm: “Tôi có chỗ dựa là thầy hiệu trưởng cũ mà!”
Nói rồi cậu kể lại chuyện hôm đó cho mọi người.
Vưu Thành: “Quan hơn một cấp đè chết người a.”
Mọi người cười lăn.
Bách Dĩ Phàm xách hai túi thịt xiên về lớp, phát cho mỗi người hai phần còn giải thích cặn kẽ: “Trận thi biện luận này, lớp chúng ta biểu hiệu ở hiện trường rất tốt! Đầy là phần thưởng thầy hiệu phó tặng chúng ta!”
Ở nơi xa, thầy hiệu phó bị quẹt thẻ cơm không ngừng hắt xì.
Ban lãnh đạo trong phòng họp:…!
Thầy hiệu trưởng tiếp tục nói: “Thi biện luận lần này có ảnh hưởng rất lớn.
Hôm nay tôi thấy rất nhiều học sinh lúc tan học đều đang bàn luận chuyện này.
Nghe nói đến khối 11 cũng có học sinh biết.”
Thầy hiệu phó oán giận: “Vậy phải làm sao? Lúc ấy tôi bảo rồi, để lớp 10/1 thua đi mà.”
Thầy hiệu trưởng: “Phán thua cũng vô dụng, học sinh có tâm lý phản nghịch, chẳng may gây ra chuyện thì sao?”
Thầy hiệu trưởng cũ nói: “Hướng phát triển vấn đề trong phần biện luận của Phàm Phàm không tồi, tôi sẽ sửa lại rồi để các giáo viên môn văn lên lớp nói chuyện một chút.”
Vì thế, thầy hiệu trưởng cũ chấp bút sửa một lượt rồi dán tại vị trí dễ thấy của mỗi lớp.
Giáo viên văn khi lên lớp lại nói thêm vài câu.
Bách Dĩ Phàm bỗng dưng nổi tiếng toàn trường.
Ngay cả giáo viên dạy nhạc cũng biết chuyện!
Tiết nhạc hôm nay nói về dàn nhạc, nhóm nhạc.
Nói từ The Beatles, Nirvana, Coldplay đến ban nhạc quốc nội, còn bật nhạc của nhóm nhạc Bách Dĩ Phàm thích mà từng nói trong trận chung kết kia.
Bách Dĩ Phàm nghe đến vui vẻ, khó được lúc không ngủ trong giờ.
Giảng xong, giáo viên nhạc nói: “Thi cuối kỳ lần này chúng ta không hát nữa, mọi người viết cảm nghĩ về môn nhạc đi, viết tay, 500 từ.
Tiêu chuẩn như nào hả? Được như phát biểu của Bách Dĩ Phàm là tốt nhất.”
Cả lớp kêu rên.
Bách Dĩ Phàm:…!Thầy hiệu phó làm hại tôi rồi!
Tâm tình cậu rất rối rắm, dựng sách nhạc lên che mặt, lải nhải: “Lúc ấy tôi nên mua cho mỗi người ba phần mới đúng!”
Tạ Tuế Thần cười..