Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

Chương 84: Không Trâu Bắt Chó Đi Cày


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 84: Không Trâu Bắt Chó Đi Cày


Đề thi hóa cũng không khó.

Trước khi thi, thầy Hồng có giảng mấy phần trọng điểm thì khi thi cũng có.

Thi xong, Bách Dĩ Phàm ra khỏi phòng thi, đứng ở hành lang hít một hơi sâu.

Bách Dĩ Phàm: Trời thủ đô xanh hơn hẳn!
Sau đó trời hạ cơn mưa to.

Bách Dĩ Phàm leo vội lên xe trường.

Điểm thi này của Bách Dĩ Phàm không cùng chỗ với mấy người cùng lớp.

Thế nên cả xe như thế mà cậu chỉ quen một người là – người dẫn đội.

Lên xe, cậu ngồi bừa một chỗ, xoay trái xoay phải lựa tư thế để ngủ bù.

Vừa chỉnh được tư thế thì chỗ bên cạnh thấy trầm xuống.

Bách Dĩ Phàm quay sang.

Bách Dĩ Phàm:!!!
Người dẫn đội – thầy Hồng thân thiết hòa ái ngồi xuống cạnh cậu.

Thì dù sao, chắc cả xe này thầy Hồng cũng chỉ biết có mình cậu.

Bách Dĩ Phàm nghĩ thế rồi cũng không ngạc nhiên nữa.

Thầy Hồng: “Đề có khó không? Thi như nào?”
Bách Dĩ Phàm: “Đề không khó, những điểm tuần trước thầy giảng đều có.

Em chỉ có bài cuối không làm”
Thầy Hồng gật gù: “Thế thì chắc sẽ vào được bán kết.

Em còn thi cả toán nữa à?”
Bách Dĩ Phàm thẳng thắn đáp: “Vâng ạ.”
Thầy Hồng: “Thế toán thi như nào?”
Bách Dĩ Phàm: “Cũng được ạ.

Làm được bài cuối.”
Thầy Hồng:…!
Thầy Hồng: “Nếu chọn giữa hóa và toán để thi bán kết thì em chọn môn nào?”
Bách Dĩ Phàm:…!Em chọn rồi nhưng không dám nói
Thế nên cậu im lặng không nói.

Thầy Hồng cũng không hỏi nữa, tựa người vào ghế, tiện tay chỉnh ghế Bách Dĩ Phàm ngả xuống.

Phía sau Bách Dĩ Phàm có người ngồi, bị ghế ngả ra kêu oai oái: “Thầy ơi, phía sau có người.”
Thầy Hồng quay xuống: “Ra chỗ khác ngồi đi.”
Bùi Trí Nhất:…!
Lớp trưởng Bùi cực kỳ bó tay, xách túi đi tìm chỗ ngồi khác.

Ây, cái cảm giác có núi dựa này là sao?
Bách Dĩ Phàm: Cáo mượn oai hùm này chứ sao! Thích vỡi!
Bách Dĩ Phàm vui vẻ ngả hết ghế ra sau: “Chúc thầy ngủ ngon!”
Thầy Hồng:…!

Học sinh mình ngủ một cách thật là tự nhiên.

Thật ra đi xe cũng mất có nửa tiếng, quay đi quay lại là về đến Nhất Trung, Bách Dĩ Phàm cũng tỉnh.

Thầy Hồng đang lật sách, liếc Bách Dĩ Phàm một cái rồi ném cho cậu bình nước.

Cậu cũng không khách sao, vặn mở uống hai ngụm.

Thầy Hồng: “Đã chọn học ban nào chưa?”
Bách Dĩ Phàm: “Em sắp nghĩ ra rồi.”
Thầy Hồng: “Thế nghĩa là chưa nghĩ ra.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Thầy Hồng: “Môn lý thì thầy không biết.

Nhưng nếu muốn học tốt hóa thì cũng không thành vấn đề với em.

Ban tự nhiên có không gian lớn cho em phát triển, cơ hội nghề nghiệp cũng nhiều.

Anh em là Bách Khả Phi đang học lớp 11 đúng không? Người giống anh em đang học tốt tự nhiên, không hiểu thiếu mất dây thần kinh nào lại chạy đi học nghệ thuật chỉ là số ít.

Nhưng em có mục tiêu không, nếu không có mục tiêu thì không thể nào không bằng anh trai em được!”
Bách Dĩ Phàm đáp lại ngay: “Đương nhiên là em có mục tiêu rồi! Phải giỏi hơn Bách Khả Phi một vạn lần!”
Trước khi ngã chết cậu đã suýt hoàn thành được mục tiêu đó rồi!
Thầy Hồng gật đầu: “Vậy tốt nhất là chọn ban tự nhiên đi, cùng mục tiêu.

Nói đi, em thấy sao?”
Bách Dĩ Phàm định nói thì xe rẽ vào trường rồi dừng lại.

Cậu thấy có người đang cầm ô đang đứng ven đường.

Bách Dĩ Phàm nuốt câu Em học Tiếng Trung xuống.

Bách Dĩ Phàm: “Em chưa nghĩ ra, thầy ạ.

Ây da, xuống xe thôi thầy!”
Thầy Hồng đành phải đứng lên: “Được rồi, chưa nghĩ ra cũng không vội.

Có gì không rõ thì đến hỏi thầy.”
Bách Dĩ Phàm nói cảm ơn rồi đứng lên.

Thầy Hồng đi lên trước nói chuyện với tài xế, Bách Dĩ Phàm phi xuống xe đầu tiên, che cặp lên đầu rồi chạy qua.

Tạ Tuế Thần cầm ô bước nhanh đến, đưa ô cho Bách Dĩ Phàm, còn mình đứng ngoài.

Bách Dĩ Phàm hỏi: “Sao lớp trưởng lại đến đây?”
“Tôi đang về ký túc xá thì thấy xe về nên qua nhìn một chút.

Mượn ô thêm một cái, không muốn lãng phí.” Vừa nói Tạ Tuế Thần vừa bung một cái ô hoa nhí lên.

Đã hoa nhí lại còn thêm cua.

Bách Dĩ Phàm: Chả có tí thẩm mỹ nào!
Bùi Trí Nhất chạy tới: “Lớp trưởng Tạ à, cho mượn ô trú nhờ với.”
Tạ Tuế Thần cười cười, cực kì đẹp trai rồi đưa ô qua che mưa trên đầu Bùi Trí Nhất.

Bách Dĩ Phàm:…!

Sau đó Tạ Tuế Thần hướng cán ô về phía Bùi Trí Nhất, động tác dứt khoát không do dự.

Tạ Tuế Thần: “Lớp trưởng Bùi, ô không cần trả lại tôi, trả cho văn phòng môn Anh là được.

Cám ơn.”
Tạ Tuế Thần nói xong thì chui vào dưới ô của Bách Dĩ Phàm.

Bách Dĩ Phàm:…!
Tạ Tuế Thần: “Dĩ Phàm thi như nào?”
Tạ Tuế Thần kéo góc áo Bách Dĩ Phàm về phía mình, thuận tay cầm lại cán ô cậu đang cầm.

Bách Dĩ Phàm đành phải đứng sát gần lại: “Rất tốt, đề anh nói cũng có trong đề thi.

Hai môn đều làm hết, còn 2 tuần nữa anh mới thi lý nhỉ? À, đúng rồi, thầy Hồng.”
Bách Dĩ Phàm quay lại thấy thầy Hồng đang xuống xe, cũng không nhìn hai người.

Thầy Hồng đi về phía Bùi Trí Nhất: “Có ô à, qua đây quay đây, đưa thầy qua bãi đỗ xe của giáo viên đi.”
Bùi Trí Nhất:…!
Bùi Trí Nhất đành phải đi qua.

Ô hoa nhí cũng không to, hoàn toàn không che hết cho cả Bùi Trí Nhất và thầy Hồng.

Thầy Hồng lại bước nhanh nên Bùi Trí Nhất vừa phải giương ô vừa phải chạy chậm với theo.

Bách Dĩ Phàm nhìn hai người đi xa, đau lòng nói: “Bùi Trí Nhất thật thảm, nhưng tôi buồn cười quá, sao đây?”
Tạ Tuế Thần: “Thì cười thôi.”
Bách Dĩ Phàm liền cười rộ lên
Cả hai đi về phía kí túc xá.

Tạ Tuế Thần một tay cầm dù, một tay kéo góc áo Bách Dĩ Phàm không để cậu đi ra ngoài mưa.

Lúc đi ngang qua phòng học, Bách Dĩ Phàm ngó qua: “Í? Hình nữ hiệp đang làm gì đấy?”
Trong phòng, Hình Mỹ Gia đang đứng trên bục giảng, tay phải cầm một tờ giấy vung lung tung.

Bách Dĩ Phàm đẩy cửa vào.

Hình Mỹ Gia như không nghe thấy gì.

Hình Mỹ Gia: “Tổng kết lại, tôi cho rằng, triển vọng của tương lai quan trọng hơn!”
Hình Mỹ Gia khí thế mãnh liệt, tay trái ấn xuống đồng hồ bấm giờ.

Nhìn thoáng qua thời gian trên đó rồi xìu xuống: “Sao lại vậy! Bách Dĩ Phàm, qua giúp tôi xem xem!”
Bách Dĩ Phàm: “Ồ, thế mà nhìn thấy tôi cơ đó?”
Hình Mỹ Gia bực mình nói: “Tôi đang bấm giờ cho vòng bán kết, toàn bị quá giờ, phiền muốn chết.”
Bách Dĩ Phàm đi đến, cầm chồng bản thảo định xem, trên giấy in lên một bàn tay nước.

Hình Mỹ Gia:…!
Hình Mỹ Gia quyết định đuổi người: “Đi chỗ khác, đừng có đứng đây cho thêm ngứa mắt.

Lớp trưởng sắp vắt ra được xô nước rồi kìa, hai người về kí túc xá đi.”
Bách Dĩ Phàm quay đầu nhìn Tạ Tuế Thần một lượt rồi nghe lời Hình Mỹ Gia.

Đi đến cửa phòng thì cậu quay lại nói: “Nữ hiệp, bà thử mở màn kiểu nhẹ nhàng xem, nói chậm một chút không chừng hiệu quả không tồi đâu.”
Hình Mỹ Gia gật đầu: “Đã hiểu.”

Hình Mỹ Gia tiếp thu góp ý của Bách Dĩ Phàm.

Chiều thứ tư, khán trường bậc thang.

Vòng bán kết cuộc thi biện luận của khối 10 bắt đầu, lớp 10/1 thi đấu với 10/9.

Hình Mỹ Gia là bên tán thành, mở màn lập luận.

Giọng Hình Mỹ Gia nhẹ nhàng cất lên: “Thưa các thầy cô giáo, các bạn học sinh, trong tác phẩm “Cuốn theo chiều gió” có một câu là Ngày mai lại là một ngày mới…”
Giọng Hình Mỹ Gia nhẹ nhàng, dịu dàng phóng chiêu.

Hình Mỹ Gia như biến thành thục nữ nhưng trong từ ngữ mang theo dao, nhắm ngay tâm mà phóng ám khí, viu viu không dừng.

Bách Dĩ Phàm ngồi ở hàng đầu, nhớ lại một Hình Mỹ Gia nhẹ nhàng mặc cả ngày nào.

Lúc Hình Mỹ Gia nói được hai phút rưỡi thì có tiếng tinh nhắc nhở thời gian.

Thu được tín hiệu, Hình Mỹ Gia biến hình, ngữ khí thay đổi, khí chất toàn thay đổi 180 độ.

Nữ hiệp biến hình, vung kiếm!
Nửa phút còn lại, tốc độ nói không ngừng tăng lên, như thể không cần thở.

Phảng phất như nữ hiệp đang vung kiếm, chỉ chờ một kiếm cuối cùng.

Cuối cùng tổng kết lại: “Tôi cho rằng, triển vọng của tương lai quan trọng hơn!”
Hình Mỹ Gia nói xong chữ cuối cùng thì cũng là lúc chuông báo hết ba phút biện luận vang lên.

Thời gian căn chuẩn, cực kỳ hoàn hảo, như có thần trợ lực.

Hình Mỹ Gia vẫn mỉm cười như trước, lại nheo mắt khiêu khích đối phương một cái.

Bá khí trắc lậu, chấn nhiếp toàn trường.

Trong phòng, tập thể lớp 10/1 vỗ tay rầm rầm.

Bách Dĩ Phàm vừa vỗ tay vừa quay sang nói với Vưu Thành ngồi cạnh.

“Trận này mà không thắng là tôi vắt Đại Trình ra nước rồi mang cho giám khảo thị uy.”
Con người vừa lẻn vào – Trình Dật Hạo:…!
Trình Dật Hạo nói nhỏ: “Phàm Phàm này, ông có cần ác thế không?”
Bách Dĩ Phàm: “Ông không làm đề lý đi chạy đến đây làm gì?”
Trình Dật Hạo: “Tôi không nhịn được phải qua, nữ hiệp đại sát tứ phương bỏ qua sao được?”
Hình nữ hiệp đại sát tứ phương nhưng thiên thời địa lợi nhân chưa hòa.

Hình nữ hiệp vừa ngồi xuống, người chủ trì nói: “Mời bên phản biện lên lập luận, thời gian ba phút.”
Bên phản biện, lớp trưởng Bùi đứng lên, biểu tình nghiêm túc, hùng hồn mở màn: “Tôi…”
Tuyển thủ thứ tư của đội tán thành bỗng giơ tay: “Em đau bụng!”
Cả phòng:…!
Lời sắp nói ra của Bùi Trí Nhất nghẹn trong họng, mặt tái cả đi.

Cô nàng lớp 10/1 sắc mặt cũng không tốt, ôm bụng chạy xuống dưới.

Hình Mỹ Gia lập tức đứng lên đi theo.

Bách Dĩ Phàm đá Trình Dật Hạo đến bàn giám khảo còn mình cũng chạy theo ra.

Ra cửa thấy mấy bạn nữ đang vậy quanh nhỏ tuyển thủ đó, Hình Mỹ Gia đang hỏi: “Quyên Quyên, sao vậy?”
Nhỏ đó ngồi xổm trên đất ôm bụng, đau khổ ngẩng lên: “Tôi hồi hộp quá nên trước khi lên sân khấu uống nhiều nước lạnh, giờ dạ dày đau quá…”
Hình Mỹ Gia:…!
Hình Mỹ Gia: “Bà hồi hộp cái gì, không phải đã tập luyện hết rồi sao? Không phải lúc đó bà làm tốt lắm à?”
Nhỏ số 4 hai mắt rưng rưng: “Không phải vì thi biện luận, mà tôi vừa nghĩ phải cãi nhau với Bùi Trí Nhất liền hồi hộp.”
Mọi người:…!
Trên mặt quần chúng viết đậm hai chữ “PHẢN ĐỒ!”
Hình Mỹ Gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bình thường bà crush tên đó thì thôi, thời khắc mấu chốt làm hỏng chuyện thì tính sao đây?”
Nhỏ số 4 đó: “Tôi cũng đâu có muốn thế huhu.”

Bách Dĩ Phàm: Ôi, trái tym thiếu nữ a~
Trái tim yêu cái đẹp ai cũng có, nhìn đến crush là tim loạn nhịp, quả thật không thể phản bác.

Bách Dĩ Phàm đến gần môt đám nữ sinh: “Đều tại Bùi Trí Nhất rất hấp dẫn!”
Nhỏ số 4 lập tức nước mắt như mưa, nói với đám chị em: “Đúng thế đúng thế, không tin mấy người thử lên mà xem.”
Mọi người câm nín, Hình Mỹ Gia thì cuống lên: “Thế giờ phải làm sao đây? Bà phá như này bảo tôi tìm đâu người thay mà chịu được sức hấp dẫn đó đây!”
Một giây sau, tất cả nữ sinh đang đứng đó quay qua Bách Dĩ Phàm.

Bách Dĩ Phàm:…!
Cậu lùi một bước: “Bụng tui cũng đang…”
Hình Mỹ Gia vươn tay tóm lấy Bách Dĩ Phàm: “Đồng chí Bách Dĩ Phàm, con người chỉ chết có một lần, hoặc nặng như Thái Sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng.

Có người sống ta chết, có người chết ta sống.

Đây là sự dũng cảm của loài Yến biển (1), ở giữa muôn trùng sấm sét, ở giữa biển sau sóng lớn, cao ngạo mà giương cánh.

Đây là điềm báo cho một thắng lợi trước mắt, cứ để bão tố mãnh liệt mà tới đi!”
Hình Mỹ Gia đã cuống quá hóa điên.

Bách Dĩ Phàm: “Này, bà có biết mình đang nói loạn cái gì không?”
Hình Mỹ Gia: “Nói, ông có đến cứu không?”.

Truyện Võng Du
Bách Dĩ Phàm: “Đại Trình rất nguyện ý vì bà mà cống hiến.”
Hình Mỹ Gia: “Đại Trình không phải người giỏi cãi nhau, đám con trai trong lớp có mình ông mới đỡ được thôi.

Đừng tưởng bình thường ông không nói ra là tôi không biết trong đầu ông đang hoạt động phong phú như nào nhé.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Vưu Thành chạy đến: “Ấy ấy, nhanh vào đi.

Đại Trình sắp thất thủ rồi.

Không vào nhanh là bị tính bỏ quyển đó.”
Nhỏ số 4 nhịn đau đứng lên, nhét đống bản thảo mình chuẩn bị từ trước vào tay Bách Dĩ Phàm: “Phàm Phàm à, lớp mình, trừ lớp trưởng ra, ông là đẹp trai nhất!”
Bách Dĩ Phàm: “Chém gió, bà gặp tôi có thấy đau dạ dày đâu.”
Nhỏ 4 không hổ thuộc team biện luận: “Bởi vì ông là người tốt, không có sự hấp dẫn như thế.”
Bách Dĩ Phàm: “Kiêu hùng mới là bản sắc của tôi!”
Hình Mỹ Gia không nhịn nổi: “Giữ lại lên sân khấu mà nói!”
Hình Mỹ Gia đã lên tiếng, chúng nữ sinh xung quanh vây lên, như chúng tinh phủng nguyệt, như giữa rừng hoa lòi ra một phiến lá mà đi vào phòng.

Bách Dĩ Phàm đến cơ hội giãy dụa cũng không có.

Hình Mỹ Gia vừa vào là phi đến chỗ giám khảo cứu vớt Trình Dật Hạo đang đầy mồ hôi.

Thầy giám khảo hỏi: “Sao rồi?”
Hình Mỹ Gia: “Thầy ơi, bạn số 4 bên em bỗng không thoải mái.

Bởi vì…!chính là chuyện con gái bọn em đó đó.”
Thầy giám khảo lập tức bị lừa, tỏ vẻ thấu hiểu.

Thầy giám khảo: “Thế các em tính sao?”
Hình Mỹ Gia chỉ ra phía sau: “Bọn em thay người ạ.”
Bách Dĩ Phàm bị các bạn nữ nâng lên ngồi vị trí số 4 kia khổ không nói nên lời: “Buông ra được rồi để tôi xem qua bản thảo nào…”
Vị trí số 4 là vị trí tổng kết cuối cùng, tuy là chỉ có 3 phút nhưng là 3 phút áp trục, so với lập luận lúc mở màn quan trọng không kém.

Hình Mỹ Gia vì 3 phút mở màn mà dùng 1 tuần để tập.

Mà Bách Dĩ Phàm lúc này chỉ có tầm 14 phút để đọc qua bản thảo.

Bách Dĩ Phàm: Thay thế chính là gia súc, hành chết tôi đi!
Cậu đành phải giành giật từng giây mà đọc cả tập bản thảo.

*^*^*^*
(1) Chim én biển có sức sống rất dẻo dai, vượt được qua phong ba, bão táp nhưng cũng không kém phần mềm mại, uyển chuyển.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.