Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 57: Chuẩn Bị Chạy 5000m
Mặt mũi cậu bạn nhỏ này chả khác gì phiên bản thu nhỏ của Boss Trần.
Nhưng được cái là có nhiều biểu hiện cảm xúc hơn phiên bản lớn.
Cậu bạn nhỏ chu chu miệng hỏi: “Anh ơi, anh biết ba ba em đi đâu rồi sao?”
Bách Dĩ Phàm nghiến răng: “Biết chứ.
Em lau nước mắt đi rồi anh sẽ nói cho em biết.”
Cậu bạn nhỏ định lấy tay áo lau nước mắt thì Hình Mỹ Gia giữ tay lại rồi lấy giấy ra lau giúp cậu bé.
Cậu bạn nhỏ lau sạch mặt rồi dùng đôi mắt đen láy nhìn Bách Dĩ Phàm.
Bách Dĩ Phàm vươn tay: “Đi với anh nhé, đi tìm ba ba.”
Cậu bé nắm tay Bách Dĩ Phàm rồi nhảy xuống ghế, nhưng rồi nghĩ gì lại nói: “Nhưng mà ba ba bảo em ngồi đây đợi ba ba.”
Bách Dĩ Phàm vô cùng vui vẻ: “Vậy anh đi gọi ba ba lại cho em nhé!”
Nói xong định chuồn luôn.
Vừa quay đầu lại đã đâm đầu vào cánh tay người nào đó.
Cậu che trán: “Anh đi không phát ra tiếng được sao? May mà không đụng trúng mũi, nếu không lại máu chảy thành dòng!”
Tạ Tuế Thần đỡ vai cậu: “Xin lỗi.”
Cậu bạn nhỏ đứng một bên hô: “Anh đẹp trai ơi, anh vừa đi cùng ba ba mà!”
Tạ Tuế Thần: “Ừ.”
Cậu bạn nhỏ chạy đến đứng bên chân Tạ Tuế Thần, nắm lấy ống quần anh: “Vậy anh biết ba ba đi đâu rồi ạ?”
Quần đồng phục rộng rãi thoải mái, dễ tụt.
Tạ Tuế Thần:…!
Tạ Tuế Thần ngồi thụp xuống, mắt đối mắt với cậu bạn nhỏ: “Thầy Trần đang nói chuyện với mấy thầy cô khác, chốc nữa sẽ quay lại ngay.”
“A~” Cậu bạn nhỏ không vui, vươn tay ôm cổ Tạ Tuế Thần.
Bách Dĩ Phàm:…!Quá đáng yêu, không khoa học!
Tạ Tuế Thần cứng người, ngẩng lên nhìn Bách Dĩ Phàm đang đứng cạnh.
Tạ Tuế Thần đến ôm trẻ con còn không biết chứ nói gì đến dỗ trẻ con.
Bách Dĩ Phàm cười trên sự đau khổ của người kia: Ta đây rất vui mừng có thể chạy đi chỗ khác, xem mi làm sao đối phó cậu bạn nhỏ này!
Bỗng Bách Dĩ Phàm hô nhỏ: “Ây da, Bánh Nếp Viên, ba ba em kìa!”
Bánh Nếp Viên lập tức buông tha cho cổ của Tạ Tuế Thần, ngẩng đầu nhìn theo hướng cậu chỉ, Bách Dĩ Phàm thuận tay bế cậu bé lên: “Thấy chưa? ở chỗ kia kìa!”
Nhưng mà nhìn hoài mà không thấy nửa sợi tóc gáy của Boss Trần đâu.
Cậu bạn nhỏ nhìn quanh vẫn không thấy, không vui, miệng bắt đầu trề ra.
Bách Dĩ Phàm: “Gọi anh là Phàm Phàm nha, Bánh Nếp Viên tên là gì nhỉ? Mấy tuổi rồi? Em đã đi nhà trẻ chưa? Muốn nghe anh kể chuyện không? Chuyện Khổng Dung nhường lê, túi đom đóm, ánh tuyết, Tào Xung cân voi, Lỗ Ban học nghệ, Tư Mã Quang đập chum? Hay anh kể cho em truyện bé nòng nọc tìm mẹ nhé? Anh kể chuyện nhưng em phải ngồi xuống đã nhé, sao lại nặng như thế hả? Tê hết cả tay anh! Thật là muốn thả em xuống đất!”
(Đoạn mấy điển tích, câu chuyện trên sẽ chú thích ở dưới.
Nguyên văn Phàm Phàm nói 1 lèo không dấu phẩy nhưng t sợ mọi người đọc xong đơ luôn nên thêm vài cái dấu phẩy vào.
Tiếp nữa, Phàm Phàm nói là muốn ném cậu bạn nhỏ xuống đất chứ không phải thả nhưng t thấy dã man quá nên để là thả:)))))
Cậu bạn nhỏ lập tức ôm chặt cổ cậu.
Bách Dĩ Phàm: “Thở thở thở không được a!!!”
Bách Dĩ Phàm ngồi xuống hàng ghế đầu, cậu bạn nhỏ ngồi lên đùi cậu.
Bách Dĩ Phàm với lấy ba lô của mình, lấy ra hộp bút rồi đổ hết đồ bên trong ra, lấy một cái bút chì.
Bách Dĩ Phàm: “Xem anh vẽ bé nòng nọc dây!”
Một hình tròn đen xì thêm một dải sóng lượn lượn.
Cậu bạn nhỏ: “Xấu mù!”
Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm không vui rồi.
Cậu làm bộ thả cậu bạn nhỏ xuống đất.
Cậu bé cũng kệ cậu, cầm lấy bút vẽ con ếch nhỏ màu xanh.
Mắt con ếch to tròn, miệng cũng to nữa, còn là con ếch đang chuẩn bị nhảy.
Bách Dĩ Phàm: Bây giờ trẻ con đứa nào cũng biết hack hả? (ý là cháu nó giỏi hơn Phàm Phàm)
Bách Dĩ Phàm không thể thu như thế được.
Lấy một cây bút khác ra vẽ.
Vẽ quả táo giống quả lê, vẽ mây là tảng đá.
Cậu bạn nhỏ nhận xét: “Phàm Phàm ngốc ghê! Để em dạy anh vẽ voi lớn nhé!”
Bách Dĩ Phàm: “Hay là anh kể cho em chuyện của Tào Xung nhé!”
Cậu bạn nhỏ: “Không, em muốn dạy anh vẽ voi lớn cơ!”
“Anh không học, anh mốn kể chuyện!”
“Vẽ voi!”
“Kể chuyện!”
Cậu bạn nhỏ lớn tiếng át: “Phàm Phàm xem em vẽ voi này này này này!”
Bách Dĩ Phàm lầm bẩm: “Được rồi, em vẽ trước đi, vẽ xong thì nghe anh kể chuyện!”
Cậu bạn nhỏ gật đầu: “Vâng vâng.”
Bách Dĩ Phàm: “Nghéo tay nào.”
Hình Mỹ Gia + Tạ Tuế Thần:…!
Hình Mỹ Gia cảm thán: “Vườn trẻ lớp mình thật là đông.”
Tạ Tuế Thần ngây người, không nói gì, thấy có người gọi mình liền quay người đi ra.
Thầy Trần không biết vướng chuyện gì mà mãi chưa thấy về.
Hình Mỹ Gia – Hình nữ hiệp lấy giúp người làm chuyện vui liền ngồi giúp Bách Dĩ Phàm sửa mấy tờ phát thanh.
Bách Dĩ Phàm không còn đường lui, đành chuyên tâm làm bảo mẫu.
Trong lúc cậu bạn nhỏ vui vẻ vẽ một con voi lớn, một con thỏ cùng một Bách Dĩ Phàm theo kiểu trừu tượng thì Bách Dĩ Phàm nghiêm túc viết chú thích lên mấy bức tranh: Vòi dài, mắt đỏ, con cua to.
Hình Mỹ Gia ngồi cạnh, nhìn mà buồn cười.
Lúc này Trình Dật Hạo ôm phần thưởng với bằng khen quay lại cùng Tạ Tuế Thần.
Trình Dật Hạo nhìn hình ảnh đang diễn ra ở hàng ghế đầu mà tròn mắt: “Lớp trưởng, đứa bé kia từ đâu chui ra vậy?”
Tạ Tuế Thần: “Con trai thầy Trần.”
Trình Dật Hạo: “Vì sao Phàm Phàm lại ngồi với Mỹ Gia mà lại còn ôm đứa bé! Quá ngứa mắt”!
Lúc này, Vưu Thành đi qua, nhả cho một câu: “Ây dà, Phàm Phàm với Mỹ Gia nhìn cũng đẹp đôi nha, lại còn ôm một đứa bé nữa, thật giống một gia đình nha.”
Trình Dật Hạo lập tức xù lông: “Đừng cản tôi.
Tôi phải làm Vương Mẫu!” (chia rẽ Ngưu Lang – Chức Nữ)
Trình Dật Hạo hùng hổ đi về phía gia đình 3 người, Tạ Tuế Thần cũng đi theo.
Vưu Thành kéo tay Tạ Tuế Thần lại: “Lão Đại, ông đi làm gì?”
Tạ Tuế Thần đáp: “Đi làm Vương Mẫu.”
“Ớ, không phải ông cũng có ý với Hình Mỹ Gia chứ?”
Tạ Tuế Thần lắc đầu tức thì: “Không phải, tôi…” Nói đến đây thì ngừng lại.
Trình Dật Hạo vèo trở lại.
Vưu Thành hỏi: “Sao ông lại quay lại?”
Trình Dật Hạo kéo tay Tạ Tuế Thần: “Lão đại, đi với tôi.
Tôi sợ Phàm Phàm lại lấy kim đâm tôi!”
Vưu Thành: “Quả nhiên Phàm Phàm không dễ chọc.”
Nhận thức của Vưu Thành về Bách Dĩ Phàm lại lên một level mới.
Trình Dật Hạo kéo Tạ Tuế Thần đi xây cầu Hỷ Thước.
Trình Dật Hạo cũng không ngốc, hùng hổ đi đến, lôi kéo cậu bạn nhỏ chơi đù.
Trình Dật Hạo: “Ây nha! Con voi ai vẽ mà đẹp thế này.
Anh thích cái tai to của nhó ghê!”
Trình Dật Hạo đã mở skill Già trẻ đều ăn thì lập tức biến thành Anh trai đáng yêu dịu dàng, một lúc sau cậu bạn nhỏ đã bị dụ ngồi lên đùi Trình Dật Hạo, Hình Mỹ Gia nhích ra một bên nhường chỗ, Trình Dật Hạo mãn nguyện mà ngồi giữa Hình Mỹ Gia cùng Bách Dĩ Phàm.
Mà một vị Vương Mẫu khác thì đã an vị cạnh Bách Dĩ Phàm từ nãy.
Tạ Tuế Thần tiện tay lật chồng phát thanh, thấy có mấy tờ trên đó viết chữ “T”.
Nhìn mấy tờ đó nội dung cũng được, mỗi tội chữ xấu.
Tạ Tuế Thần nghĩ một lúc rồi lấy bút của Bách Dĩ Phàm ra viết lại.
Tạ Tuế Thần chép đến mục 5000m nam thì Bách Dĩ Phàm thoát kiếp bảo mẫu mới thấy có người ngồi cạnh mình từ lúc nào.
Bách Dĩ Phàm: “Lớp trưởng ngồi đây làm gì?”
Tạ Tuế Thần nhìn đống giấy, thuận miệng nói: “Chạy 5000m này…”
Bách Dĩ Phàm: “Được thôi, lúc nào thì tôi chạy cùng anh.”
Tạ Tuế Thần ngạc nhiên: “Không sao, chạy cùng cũng mệt lắm.”
Bách Dĩ Phàm: “Cứ quyết định vậy đi, không cần cảm ơn.”
Tạ Tuế Thần:…!
5000 dù sao cũng không phải là chạy cự ly ngắn, hôm sau thầy Trần lại mang cậu bạn nhỏ nhà mình đến rồi tống cho Trình Dật Hạo trông, còn mình thì đích thân đi tuyển người chạy cùng.
“Đưa hết những trò nam nào có thể chạy lại đây.” Thầy Trần nói: “Hôm qua những ai đã có giải rồi? Đại Trình là một.”
Cán sự thể dục bối rối: “Thầy à, trước 5000m là chạy tiếp sức 800m, chúng ta đã tính hết cả những người hôm qua đoạt giải vào rồi.”
Tạ Tuế Thần tới giải vây: “Thầy Trần, không sao đâu ạ.”
Hình Mỹ Gia bổ sung: “Bách Dĩ Phàm phải bồi chạy ạ.”
Qua chiến dịch ngày hôm qua, thanh danh của Bách Dĩ Phàm đã được lan xa.
Vốn dĩ mọi người còn thấy nghi ngờ, cứ nghĩ là Trình Dật Hạo dấu nghề cơ, nhưng sau đó lời đồn đã được một cậu bạn học cùng cấp 2 đính chính Ờ thì Trình Dật Hạo chơi bóng rổ rất khá, nhưng nếu để chạy đường dài thì chính là một tên vứt đi.
Thế nên, Trình Dật Hạo mà chạy về nhất thì chỉ có thể là do biến số là Bách Dĩ Phàm mà thôi.
Mỗi tội là sau đó Bách Dĩ Phàm phải chỉnh bản phát thanh nên không thể ra chân được nữa.
Nhưng mà sự thật là Bách Dĩ Phàm có nỗi khổ thấy trời mà không nói ra được.
Có ai nghe thấy Không phải học văn nữa là chạy như điên không? Chỉ có tên Đại Trình kia mới áp dụng được thôi!
Mà giờ Hình Mỹ Gia lôi Bách Dĩ Phàm ra thì cả làng đều vui.
Cả lớp quay cùng nhau nhìn về phía trước, thầy Trần cũng nhìn theo.
Cách đó không xa, Bách Dĩ Phà đang xé túi đường gluco, lấy ống hút ra chọc vào.
Mọi người sùng bái: Xem đi, chuyên nghiệp đến thế là cùng.
Người ta là chạy cùng mà còn biết đường chuẩn bị sẵn nước cho lớp trưởng.
Sau đó dưới vài chục đôi mắt, Bách Dĩ Phàm đưa túi đường lên, dũng cảm hút sụt một phát.
Bách Dĩ Phàm: “Khụ khụ, ngọt thế hả trời!”
Mọi người:…!
Tạ Tuế Thần chạy tới, mở chai nước khoáng rồi đưa cho cậu.
Bách Dĩ Phàm nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Nửa tiếng nữa là thi rồi, anh cũng mau uống đi.”
Bách Dĩ Phàm vừa nói vừa lấy ba lô của mình ra, cho mấy chai nước khoáng Hằng Đại Băng Tuyền với mấy túi nước đường vào.
Công tác chuẩn bị đã xong, giờ việc khó là làm sao để cậu có thể vào sân thi.
Bách Dĩ Phàm lần này đã nhớ phải cầm theo số thứ tự của vận động viên nhưng không ngờ lại bị cậu bạn trợ lý hôm qua nhận mặt: “Cậu bạn này, hôm qua cậu đã vi phạm quy định.
Hôm nay không được vào.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm vì sự nghiệp cao cả mà chém: “Anh à, hôm nay em đến tìm thầy trọng tài hôm qua để nhận lỗi mà.”
Đối phương nghi ngờ, Bách Dĩ Phàm còn đang nghĩ có nên tìm đường khác chui vào không thì không ngờ gặp được người quen.
Vương Viễn Nghiễm vừa hay gặm táo đi ngang qua, thấy Bách Dĩ Phàm liền hô: “Í, em trai, sao em lại ở đây? Thi đấu hả? Giỏi hơn cả Khả Nhi nha!”
Bách Dĩ Phàm: “Anh Đôn à, em không phải vận động viên, em chỉ định đi vào thôi.”
Vương Viễn Nghiễm liếc cậu bạn trợ lý: “Ây ây, cậu là Đại Thủ (đầu to) của 11/7 đúng không, đây là thằng em trai tôi, cho nó vào đi.
Không phải, tôi nói cậu nghe này…”
Vương Viễn Nghiễm miệng nói mà tay lấy từ túi quần ra một gói thanh cay ra, tiện tay đẩy Bách Dĩ Phàm vào trong.
(cái gói thanh cay này chả biết làm từ gì nên để hình thôi)
Bách Dĩ Phàm quay lại thấy Vương Viễn Nghiễm đang nháy mắt với mình rồi vừa gặm táo vừa lôi cậu bạn kia ra một góc
Bách Dĩ Phàm thuận lợi vào sân.
Có ông thầy thấy cậu liền quát: “Cậu nam sinh kia, mau ra khỏi sân, sắp thi rồi.”
Bách Dĩ Phàm chạy vào chỗ nghỉ ở đường pít, không ngờ thầy Trần đã đứng chờ ở dưới đài phát lệnh.
Bách Dĩ Phàm giật mình: “Thầy cũng tới chạy cùng ạ?
Thầy Trần: “Thầy tới thăm trò làm chạy cùng.”
Bách Dĩ Phàm: “Thầy…”
Bụp một tiếng, súng phát lệnh vang lên làm ngắt lời Bách Dĩ Phàm định nói.
Nội dung chạy 800m nam khối 10 đã bắt đầu.
Lớp 10/1 vào được đến vòng chung kết.
Cầm gậy đầu tiên là Trì Đào.
Tiếng súng hiệu lệnh vừa vang lên, Trì Đạo lập tức lao như tên bắn.
Nhìn ra còn nhanh gấp vạn lần Trình Dật Hạo.
Đẹp trai ghê người!
Hai người cầm gậy tiếp theo cũng chạy rất tốt.
Đến vòng thứ 3 thì lớp đã dẫn đầu.
Mấy học sinh đứng ở khán đài cũng điên cuồng cổ vũ: “10/1 cố lên!!!”
Quán quân đã tới tay đến nơi rồi mà không ngờ lúc người thứ 3 giao gậy lại trượt tay.
Tức thì có 2 lớp vượt lên.
Chạy cuối chính là Cố Mặc Xuyên, cậu nhanh chóng nhặt gậy lên rồi cắm đầu chạy.
Cuối cùng vượt được một người, về đích thứ hai.
Đến phút 90 rồi còn xui, bạn Cố lớp ta chạy đến đích rồi chân nọ đá chân kia, ngã cái rầm.
Thầy Trần nhanh chóng chạy qua, được mấy bước thì quay lại nói: “Bách Dĩ Phàm, trò nhìn Tạ Tuế Thần cẩn thận.
Nếu nó không chạy nổi nữa thì lập tức kéo ra, bỏ quyền thi luôn.
Nghe chưa?”
Bách Dĩ Phàm:…!Thưa thầy, đó chính là mục đích đến đây hôm nay của em ạ
*^*^*^*^*^
Ghi chú chỗ nói ná thở của Phàm Phàm
Khổng Dung nhường lê: Khổng Dung sinh ra cuối đời Nam Hán, là cháu đời thứ 20 của Khổng Tử, đã từng giữ một chức quan rất lớn trong triều đình.
Lúc Khổng Dung mới bốn tuổi, cậu đã biết nhường lại quả lê to và ngon ngọt cho các anh, còn mình thì chịu ăn quả nhỏ.
Câu nói Khổng Dung nhường lê ý giáo dục mọi người phải biết khiêm nhường.
Túi đom đóm: Xa Dận 车胤 thời Tấn, tự Vũ Tử 武子, người Nam Bình 南平, học tập siêng năng không biết mệt, tri thức uyên bác.
Nhà nghèo mua không nỗi dầu để thắp đèn, mùa hạ bắt mấy chục con đom đóm bỏ vào trong túi, dùng ánh sáng của đom đóm để đọc sách.
Về sau, Hoàn Ôn 桓温 tiến cử ông giữ chức Chủ bạ, rồi thăng Trưởng sử, nổi tiếng khắp triều, đảm nhiệm chức Quốc tử giám Bác sĩ, sau lại thăng làm Lại bộ Thượng thư.
Lúc mất, mọi người trong triều đều đau buồn.
Ánh tuyết: Tôn Khang (孙康) thời Tấn, nhà nghèo không có dầu thắp đèn.
Đêm mùa đông, ông thường ngồi xổm bên tuyết, nhờ ánh sáng phản chiếu của tuyết để đọc sách.
Do bởi chuyên tâm dốc chí, nên lạnh đến thấu xương ông cũng không hề cảm thấy.
Tào Xung cân voi: Vào thời Tam Quốc, Tôn Quyền, người cai trị Đông Ngô vì muốn lấy lòng nước Ngụy đã gửi cho Tào Tháo một con voi làm quà.
Vào thời ấy, ở phương Bắc, voi là loài vật hiếm cho nên khi con voi được gửi tới Kinh đô Hứa Xương, Tào Tháo dẫn văn võ bá quan cùng con trai Tào Xung tới xem con thú.
Tào Tháo chưa từng trông thấy con voi bao giờ nên coi đó là kỳ lạ.
Con voi rất cao và to, chân của nó dày như chiếc cột nhà và người ta có thể đi dưới bụng của nó.
Ông ta hiếu kỳ và muốn biết voi nặng bao nhiêu nên bảo với quần thần tìm cách đo trọng lượng của voi.
Điều này khiến mọi người bối rối vì khó có thể tìm được một cái cân to để cân voi.
Tào Xung lúc này mới 6 tuổi đã đề nghị được cân voi.
Tào Tháo chấp thuận.
Tất cả văn võ bá quan đi theo Tào Tháo ra bờ sông, nơi một chiếc thuyền lớn neo đậu ở đó.
Tào Xung yêu cầu lính gác dẫn con voi lên trên thuyền.
Khi chiếc thuyền đã thăng bằng, cậu bé vạch một vạch đánh dấu mức nước lên thân chiếc thuyền.
Rồi cậu hạ lệnh đưa con voi ra khỏi chiếc thuyền.
Lúc đó thuyền lại nổi lên như khi chưa có voi xuống.
Sau đó cậu yêu cầu lính gác khuân những khối đá với nhiều kích cỡ lên trên thuyền, và chúng khiến chiếc thuyền chìm thêm xuống mặt nước.
Khi mực nước đã đến mức được đánh dấu trên thân thuyền, cậu ra lệnh cho lính gác ngừng khuân đá.
Sau đó sai lính lần lượt cân số gạch đá này.
Đến lúc này thì mọi người hiểu ra và khâm phục Tào Xung, Tào Tháo thì cảm thấy vô cùng hãnh diện vị người con thông minh của mình.
Lỗ Ban học nghệ: Lỗ ban sinh năm 507 TCN tại nước Lỗ, tên thật là Công Du Ban hay Công Du Tử.
Ông là một kỹ sư xây dựng nổi tiếng và thợ thủ công trong lịch sử Trung Quốc và từng một lần làm quan trong hộ bộ.
Xem thêm:
Tư Mã Quang đập chum: Tư Mã Quang là nhà sử học, nhà chính trị nổi tiếng của Trung Quốc thời Tống.
Từ nhỏ Tư Mã Quang đã nổi tiếng học rộng tài cao, thông minh dũng cảm, được nhiều người yêu quý.
Một lần, Tư Mã Quang cùng các bạn nhỏ chơi trốn tìm.
Một bạn lấy hết sức leo lên cái chum to trong vườn hoa.
Cậu ta nghĩ rằng chui vào đấy thì không ai tìm được mình, nào ngờ trong chum đựng đầy nước, cậu ta leo lên được mép chum nghiêng nghiêng ngả ngả không giữ được thăng bằng và ngã vào chum nước.
Nghe thấy tiếng động rất to Tư Mã Quang cùng với các bạn chạy lại xem, vì chum nước quá cao nên chỉ nghe thấy được tiếng kêu cứu thất thanh của bạn mình.
Có bạn chạy đi tìm người lớn, có bạn thì hoảng hốt bỏ chạy, lúc đó Tư Mã Quang vẫn bình tĩnh, em nhìn quanh rồi nhặt lên một cục đá rất to, lấy hết sức bình sinh đập vỡ cái chum, cái chum bị vỡ một lỗ rất to, nước trong chum chảy hết ra ngoài.
Chờ đến khi nước chảy ra hết, Tư Mã Quang kéo bạn mình ra ngoài.
Bài học cho các bé rút ra từ câu chuyện: Phải thường xuyên rèn luyện trí thông minh, lòng dũng cảm và biết giúp đỡ mọi người xung quanh khi họ gặp khó khăn.
Nước khoáng Hằng Đại Băng Tuyền:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Đồ ăn vặt Vương Viên Nghiễm hối lộ:D
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.