Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

Chương 56: Chạy Đi Đại Trình


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 56: Chạy Đi Đại Trình


Bách Dĩ Phàm bực mình: “Gọi tôi thì có ích gì, tôi đâu chạy thay ông được.”
Trình Dật Hạo nồng nàn đáp: “Nhưng mà tụi mình là bạn thân cơ mà.

Ông nói với mọi người đi, sự thật là từ nhỏ tới giờ tôi chưa bao giờ đạt yêu cầu khi chạy đường dài mà.”
Mọi người:!!!
Cả lớp quay sang nhìn Bách Dĩ Phàm.

Bách Dĩ Phàm:…!Không nhớ rõ thì làm sao giờ????
Bách Dĩ Phàm: “Hay là ông uống nước gluco trước đi nhé?”
Tạ Tuế Thần tiếp lời: “Đại Trình đừng cố quá, có cần người chạy cùng không?”
Trình Dật Hạo tóm chặt Bách Dĩ Phàm, gật đầu lia lịa.

Bách Dĩ Phàm:…!
Cậu bị Trình Dật Hạo kéo đến chỗ báo danh, trong tay vẫn đang cầm bình nước.

Bách Dĩ Phàm bùng cháy: “Vì sao lại là tôi??!!!”
Trình Dật Hạo: “Bởi vì Phàm Phàm nghĩa khí thấu mây xanh, nguyện ý có nạn cùng chịu với tui, đúng không?”
“Tôi không muốn mất mặt với ông thì có!” Bách Dĩ Phàm quay đầu tìm quanh: “Cái người muốn cho ông người chạy cùng đâu rồi!”
Trình Dật Hạo: “Không biết á! Từ khi mới quen Tạ lão đại đến giờ, ngày nào cũng thấy cậu ấy chạy bộ, mưa thì tập thể dục trong phòng! Cậu ấy nhất định chạy rất nhanh, nếu chạy cùng với tôi thì thấy bị áp lực.”
Bách Dĩ Phàm:…Thì ra thói quen tập thể dục hàng ngày đã có từ giờ rồi à.

Bách Dĩ Phàm: “Thôi kệ đi.”
“Phàm Phàm, ông thật tốt!” Trình Dật Hạo tức thì nhét tờ số báo danh của mình vào tay cậu.

Vải trắng chữ đỏ số to: 022
Bách Dĩ Phàm hỏi: “Kim băng?”
Trình Dật Hạo lấy trong túi ra 3 cái đưa cho Bách Dĩ Phàm.

Bách Dĩ Phàm đập vai Trình Dật Hạo: “Quay người lại!”
Trình Dật Hạo ngoan ngoãn quay lưng lại.

Bách Dĩ Phàm đè tấm vải lên lưng Trình Dật Hạo rồi lấy kim băng ra, đâm.

“Óe!!!!! Trình Dật Hạo rú lên, bật người ra chỗ khác, quay lại lên án: “Ông đâm vào thịt tôi rồi! Đồ Dung ma ma!” (trong Hoàn Châu Cách Cách)
Bách Dĩ Phàm:…!
Cậu cười lạnh: “Gào nữa thì chạy một mình nhé!”
Trình Dật Hạo thấy chết không sợ, nhích nhích về chỗ.

Bách Dĩ Phàm ghim bảng số lên áo Trình Dật Hạo, lần này không chọc vào thịt nữa.


Xong xuôi thì dịu dàng nói: “Nương nương, ngài đi nhé.”
Trình Dật Hạo:…!
Lúc này có giáo viên nhắc trong loa: “Hạng mục 1000m nam đến tập hợp.

Không được chạy thay, ai bị phát hiện thì lớp sẽ bị trừ 10 điểm! Sau đây là danh sách thi, số 022, lớp 10/1, Trình Dật…!Trình Dật?” (chắc là do chữ Hạo 灏có nhiều nét nên ông thầy khó đọc, hoặc là không biết đọc phiên âm ntn)
Bách Dĩ Phàm sút một phát: “Mau đi đính chính bản thân đi!”
Trình Dật Hạo chạy lại: “Hạo đọc như mênh mông thầy ơi, em là số 022, Trình Dật Hạo ạ!!!” (mênh mông: 浩浩 hào hào Hạo: 灏 hào)
Điểm danh xong danh sách, vị giáo viên liền giao cho học sinh hỗ trợ mình dẫn vận động viên đi ra chỗ thi.

Đến lối vào có học sinh hỗ trợ kiểm tra thân phận.

Ngoại trừ người thi đấu thì những người khác không được vào.

Có mấy người chạy cùng của lớp khác bị cản lại đang nhì nhèo ở đó.

Trình Dật Hạo mặt buồn thiu: “Quên lấy thêm mấy số, nãy lớp trưởng dán số thi mới được vào.”
Bách Dĩ Phàm nghĩ một chút: “Không sao hết.”
Cậu bỏ Trình Dật Hạo đứng đó, đi tới chỗ học sinh hỗ trợ kia, nói: “Anh à, em là Bách Dĩ Phàm lớp 10/1, em cần tìm thầy em ở bên trong!”
Cậu học sinh liếc Bách Dĩ Phàm: “Tìm thầy á?”
Bách Dĩ Phàm: Nãy giờ còn chưa thấy hồn Trần Boss đâu nhỉ?
Bách Dĩ Phàm nói như thật: “Tìm thầy Trần Văn Ngọ ạ.”
Nói có sách, mách có chứng, đây có tên đàng hoàng.

Anh lớp trên liền gật đầu: “Đi nhanh về nhanh nhé.”
Bách Dĩ Phàm vào trong sân còn nhanh hơn Trình Dật Hạo.

Đến chỗ thi đấu, Bách Dĩ Phàm không có việc gì liền đứng chỗ mép bàn phát lệnh.

Xung quanh toàn giáo viên với học sinh hỗ trợ đi qua đi lại.

Mà mấy tên có thể lẻn vào chạy cùng chả có mấy nên mọi người cũng mắt nhắm mắt mở không quản gắt quá.

Chờ một lúc thì Trình Dật Hạo mới đến, học sinh hỗ trợ đưa danh sách cho giáo viên phát lệnh coi như đã bàn giao xong.

Vị giáo viên kia điểm danh lại một lượt rồi xếp đường chạy.

Đường pít của trường dựng theo tiêu chuẩn 8 làn chạy, Trình Dật Hạo chạy ở làn 1 ngay sát sân cỏ.


Bách Dĩ Phàm đứng cạnh ông bạn chí cốt cười ha ha.

Sắp xếp xong giáo viên phát lệnh đứng lên bục, nhắc nhở: “Mọi người chuẩn bị đi, vận động làm nóng người trước.”
Trình Dật Hạo vẩy vẩy chân, nhìn Bách Dĩ Phàm: “Tui bị hồi hộp! Làm sao giờ?!”
Bách Dĩ Phàm thân thiết nói: “Đại Trình à, nữ hiệp đang nhìn ông đó.”
Ngay lập tức, Trình Dật Hạo lập tức tỏ vẻ lạnh lùng, xoay hông, vung tay, bẻ khớp, thiếu mỗi xoạc chân.

Giáo viên phát lệnh nhìn đồng hồ rồi hô: “Chuẩn bị…”
Vào tư thế chuẩn bị, Trình Dật Hạo hơi cúi người xuống.

Bụp, ông thầy quên hô bắt đầu mà đã nổ súng.

Trình Dật Hạo giật mình, nhìn người khác đã chạy liền chạy theo, tức thì bị tụt mất một đoạn
Trình Dật Hạo buồn rồi, chạy với hồn đã bay mất.

Bách Dĩ Phàm bực mình, tý nữa chém luôn thằng bạn, vừa chạy vừa mắng: “Đồ ngốc! Nếu hôm nay không về nhất, tôi đem hết mấy cô bạn gái của ông ra nói cho Hình Mỹ Gia!”
Trình Dật Hạo nghe mà hết hồn, lập tức vắt chân lên cổ chạy như điên.

Bách Dĩ Phàm đi chéo qua sân cỏ, đứng một chỗ chờ Trình Dật Hạo chạy đến rồi chạy chậm theo: “Tôi nói được là làm được!”
Trình Dật Hạo chạy nhanh hơn một chút.

1000m là 2,5 vòng sân, cậu lại đi chéo qua sân chuẩn bị chiêu tiếp theo.

Trình Dật Hạo chạy được 600m thì nữ hiệp đã hết tác dụng, Trình Dật Hạo nản cả người: “Không được rồi, Phàm Phàm, tôi không chạy nổi nữa đâu!!!”
Bách Dĩ Phàm chạy cùng một đoạn, vừa chạy vừa mắng: “Giờ thì gọi tôi có tác dụng gì, gọi vạn tuế gia cũng không có tác dụng, kể cả gọi Tạ lão đại của ông vô dụng mà thôi! Tôi khuyên ông đừng có cứng đầu nữa, ngoan ngoãn mà chạy đi!”
Sao mấy câu này nghe quen thế nhỉ, cứ như lời của Dung ma ma ấy?
Mấy người thi chạy khác:…!
Có người nhịn không được liền phì cười.

Trình Dật Hạo cũng buồn cười, Bách Dĩ Phàm liền lấy cái kim băng nhỏ ra (lúc đeo biển tên cho Trình Dật Hạo thì cậu đã lén chôm một cái.)
Vừa ra vẻ định đâm cho phát thì Trình Dật Hạo đã vừa gào vừa chạy tóe khói, chả khác gì chó điên.

Làm chó điên chạy không ngừng, đến khi còn 200m thì đã dẫn đầu, nhưng sức thì chả còn là bao.

Lúc này những người còn lại cũng bắt đầu tăng tốc.

Mắt thấy Trình Dật Hạo sắp mất ưu thế, Bách Dĩ Phàm lại xuất hiện.


Cậu vừa chạy theo vừa hét: “Đại Trình, Đại Trình, chạy nhanh lên đi! Cố lên cố lên! Chạy về nhất rồi sau này không cần học thuộc văn nữa!”
Mấy người gần đó:…!
Vốn dĩ, lục phủ ngũ tạng của Trình Dật Hạo đã suy kiệt đến sắp héo hết, não sắp ngừng hoạt động, thì không biết có nguồn sức mạnh cuồn cuộn từ đâu ùa vào: “Không phải học văn á???? Không phải học văn aaaaaaaaa!!!!”
Chó điên đứt xích, chạy vèo kéo theo dải đích màu đỏ.

Sau đó ư, chó điên biến thành chó chết, ngã cái rầm.

Mấy người hỗ trợ thi đấu đứng bên cạnh bị dọa hết hồn, nhanh chóng chạy qua đỡ cậu đứng lên: “Này cậu bạn, không sao chứ? Đứng lên đi mấy bước đi đã.”
Trình Dật Hạo ngẩng lên: “Tôi được thứ mấy?”
Bách Dĩ Phàm đi qua, đỡ lấy Trình Dật Hạo, dìu thằng bạn đi mấy bước: “Số 1, về đầu tiên, Đại Trình à, ông giỏi ghê!”
“Không phải học văn nữa rồi!!! Thật không vậy?” Trình Dật Hạo nắm cánh tay Bách Dĩ Phàm, mắt long lanh.

Bách Dĩ Phàm nghiêm túc trả lời: “Giả.”
“Phàm Phàm, ông bắt nạt tôi!”
“Không như thế thì ông có thể về đích đầu tiên sao?”
Trình Dật Hạo nín.

Nhưng mà do Bách Dĩ Phàm cổ vũ mạnh mẽ quá nên đã bị tố cáo.

“Quấy rầy những vận động viên khác ạ? Tuyệt đối không có chuyện đó ạ”
Bách Dĩ Phàm với Trình Dật Hạo đứng trước trọng tài thanh minh, thái độ cực kỳ thành khẩn: “Thầy à, em sai rồi.

Chính ra là em đang tìm chủ nhiệm lớp nhưng quay qua là thấy bạn cùng lớp mình đang chạy nên mới chạy qua cổ vũ mấy câu.

Em thật sự không cố ý vi phạm quy tắc mà.

Dĩ nhiên chạy cùng là lỗi của em nhưng em không hề quấy nhiễu những vận động viên khác đâu.”
Trình Dật Hạo gật đầu phối hợp: “Thầy à, Phàm Phàm vừa chạy vừa mắng em, tuyệt đối không quấy nhiễu đến những người khác.

Bảo là quẫy nhiễu em thì còn được!”
Bách Dĩ Phàm tặng cho Trình Dật Hạo một phát đạp.

Ông thầy trọng tài cũng ngại phiền, chuyện chạy cùng cũng không tính là gì nhưng mà lại bị người khác tố cáo nên mới thành chuyện, không xử lí thì những người khác lại làm ầm lên.

Lúc hai bên đang giằng co thì cứu viện xuất hiện!
Chính là con người cả ngày hôm nay không thấy đâu, giờ đã hiện hình – Thầy Trần đã xuất hiện! Phía sau còn có Tạ Tuế Thần.

Trần boss nhiệt tình nói: “Đại Trình chạy không tồi nhà! A, lão Lưu à, hình như nãy tôi vừa thấy có học sinh năm hai thể dục chạy cùng với học sinh lớp tôi thì phải đó!”
Chạy thay so với chạy cùng còn phiền hơn nhiều.

Ông thầy trọng tài to cả đầu: “Lão Trần này, ông đừng có nói bừa! Học sinh lớp ông mà thắng nổi học sinh thể dục sao? Được rồi, lần sau không được lấy lý do này nữa đâu! Đi nhận giải đi, giải này cho cậu bạn chạy cùng lĩnh đi.”
Bách Dĩ Phàm vui vẻ đi cùng thầy Trần.

Đi được nửa đường thì thầy Trần nhìn thấy có mấy vị giáo viên nên dừng lại, Tạ Tuế Thần đi cùng Bách Dĩ Phàm về chỗ lớp, Bách Dĩ Phầm lập tức được hưởng đại lễ.


Cậu bị mấy tên cùng lớp kéo ra ghế cuối cùng rồi bị quây lại.

“Phàm Phàm thật giỏi nha.

Ông vừa ra tay là Đại Trình lập tức tăng tốc!”
Bách Dĩ Phàm vênh mặt tự đắc.

“Phàm Phàm tý nữa chạy cùng tôi nhé!” Trì Đạo coi cậu như bùa để đoạt hạng nhất.

“Đúng thế, đúng thế, Phàm Phàm làm động lực thi đấu đi!”
“Cầu chạy 400m cùng tôi!”
“Tui rất cần ông chạy cùng 200m!”
“Móa, 200m mà còn cần chạy cùng! Phàm Phàm à, tôi phải chạy 1500m!”
Bách Dĩ Phàm:…!
Tạ Tuế Thần đi qua giải vây: “Phàm Phàm còn phải quản lý việc viết lời phát thanh nữa.”
Bách Dĩ Phàm đứng bật dậy: “Chuẩn chuẩn, Đại Trình đứng nhất rồi, tôi phải viết thật hay mới được!!!”
Bách Dĩ Phàm vắt chân chạy vèo, so ra còn nhanh hơn cả chó điên lúc nãy.

Lúc này chỗ lớp không nhiều người lắm, có người chạy qua lớp khác tìm bạn, người thì đi mua đồ ăn vặt, có người thì luyện tập chuẩn bị thi.

Còn lại có vài người thì ngồi lên hàng đầu, mà chỗ cũ của Bách Dĩ Phàm đã bị chiếm.

Có một cậu bạn nhỏ ngồi ở ghế của cậu.

Cậu bạn nhỏ tầm 5, 6 tuổi, tay chân ngắn một mẩu, đầu nhỏ, mềm mềm như bánh nếp viên.

Hình Mỹ Gia hỏi: “Em bé mấy tuổi rồi?”
Cậu bạn nhỏ chu miệng: “Muốn ba ba cơ.”
Sau đó, mắt hơi rũ, múi hơi nhăn lại, nhìn là biết sắp khóc rồi!
Không mấy khi Hình nữ hiệp bị dọa: “Ấy, đừng có khóc nhé, đừng khóc.”
Cậu bạn nhỏ lập tức phối hợp, khóc òa lên.

Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm lặng lẽ lùi về sau một bước, rồi lùi thêm bước nữa, lại lùi một bước.

Sau đó thì bị Hình Mỹ Gia phát hiện.

Hình Mỹ Gia thấy cậu như thấy cứu tinh, lập tức nói với cậu bạn nhỏ: “Nhìn anh kia kìa, cái anh sắp trốn đi ấy, chúng ta không được để anh ấy trốn! Anh ấy biết ba ba ở đâu đó!”
Bánh nếp viên ngẩng phắt đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn cậu.

Bách Dĩ Phàm:…!
Ba ba ở đâu không quan trọng!
Trong lòng Bách Dĩ Phàm rít gào: Trần boss, thầy đâu rồi!!!!!!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.