Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

Chương 27: Bắt Đầu Tập Quân Sự Nào


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 27: Bắt Đầu Tập Quân Sự Nào


Nghe thầy Trần đột nhiên hỏi về Chu Nhạc Dũng làm Trì Đào đần mặt luôn.
Bách Dĩ Phàm nói: “Tích cực, chủ động, rất muốn cống hiến cho lớp.”
Thầy Trần liếc Bách Dĩ Phàm.

Bách Dĩ Phàm nghĩ đến chuyện Chu Nhạc Dũng gọi về nhà kia liên cảnh giác: “Thầy à, không phải thầy muốn cho Chu Nhạc Dũng lên làm lớp trưởng đấy chứ?”
“Sao lại hỏi thế?” Thầy Trần nhướn mày, bộ mặt gầy gầy khó mà nhìn ra được cảm xúc nào.

“Em biết phụ huynh của Chu Nhạc Dũng đã gọi cho thầy rồi, đúng không?” Bách Dĩ Phàm không nhịn được, can gián: “Nếu đổi thành Chu Nhạc Dũng thì em đảm bảo lớp mình sẽ biến thành bang phái giang hồ.

Tạ Tuế Thần này ngoại trừ mặt than muộn tao, không thích nói chuyện thì thật ra không có khuyết điểm gì lớn.

Bề ngoài cũng được, đầu óc tốt dễ sai bảo, trầm ổn, kiệm lời, là lớp trưởng có một không hai.

Hơn nữa, bây giờ mọi người đều biết lớp trưởng là Tạ Tuế Thần rồi, thầy mà đổi cậu ta thì mọi người sẽ chết tâm thôi.”
“Ây dà.” Thầy Trần nói: “Quan hệ của Tạ Tuế Thần với em có vẻ không tồi nha.

Nó hối lộ em rồi hả?”
“Nào có chuyện đó được chứ thầy.

Hôm nay cậu ta còn ăn mất một quả trứng của em đó!”
Thầy Trần:…!
Bách Dĩ Phàm dời trọng điểm: “Còn có, bí thư chi bộ, Trình Dật Hạo cũng rất được! Trình Dật Hạo này chính là người có năng lượng tràn đầy, không có tâm cơ, thiếu tâm nhãn, chả khác gì tên ngu tăng động, ngu si tiểu bạch.

Được cái đoàn kết với bạn học, thân thiết hữu ái, mấu chốt là bí thư phối hợp ăn ý với lớp trưởng.

Hôm nay lúc cắt tóc, hai người họ kẻ xướng người họa, quả thực là ông trời tác hợp, độc nhất vô nhị, tiện tới vô địch, vô đối luôn!” (Tiểu Bạch thì ai cũng biết rồi nhể, còn tiện trong tiện tới vô địch nghĩa là hèn hạ, ti tiện, bì ổi, nhưng bạn không hiểu sao lại để vậy nên để tiện cho nói giảm nói tránh)
Thầy Trần:…!
Thầy nói nói: “Tôi còn chưa bị hồ đồ.

Em không cần quan tâm.”
Bách Dĩ Phàm nhẹ nhàng thở ra, tư duy lại chưa thu hồi được luôn: “Thầy đúng là anh minh thần võ, thiên thu vạn đại.” (Thiếu mỗi Nhất thống giang hồ thôi =))) Trong câu tung hô Đông Phương Bất Bại của giáo chúng – dành cho người chưa biết)
Thầy Trần cười ha ha.

Bách Dĩ Phàm ngạc nhiên mười giây, hồi thần, khôi phục mặt lạnh: “Thầy Trần, em đã báo cáo xong, giờ xin phép cáo lui.”
Trì Đào đi cùng với Bách Dĩ Phàm về ký túc xá.

Trên đường về, Trì Đào nói với cậu: “Cậu đối với Đại Trình và lớp trưởng thật tốt.

Nãy thấy cậu nói thay bọn họ, thực trượng nghĩa.”
Bách Dĩ Phàm: “Giờ tôi đang hối hận muốn chết đây.

Hận không thể xé được miệng mình luôn!”
Trì Đào biến sắc, ngạc nhiên: “Vì sao chứ?”
“Bởi vì mau mồm mau miệng.” Bách Dĩ Phàm dừng lại, nghiêm túc nói: “Túm lại, chuyện này cậu đừng có nói với người người khác, ảnh hưởng đến đoàn kết trong lớp.”
Trì Đào nghiêm túc gật đầu.

Nhưng quả thật Bách Dĩ Phàm nói cũng không sai.

Có Tạ Tuế Thần làm lớp trưởng, làm ít công lớn.

Mấy ngày đầu tập quân sự, thầy Trần còn ló mặt ra lượn xem vào vòng, sau này càng lúc càng ít thấy mặt.

Thầy huấn luyện viên của lớp 10/1 cực kỳ nghiêm túc nhưng khi tiếp xúc với học sinh cũng rất tốt.


Đại khái là vì Tạ Tuế Thần biết Thái Cực quyền, có thể đánh vài chiêu với thầy.

Mà khi đến giờ nghỉ thì thầy huấn luyện viên có dạy mấy chiêu quân thể quyền, người khác thì học gọi là có học còn Tạ Tuế Thần làm vài lần được thầy nhìn ra có thần có cốt.

Quả thực không phải người mà!
Tạ Tuế Thần không nói lời nào đã có thể làm cho huấn luyện viên trước toàn thể liên đội dương dương tự đắc —— Mình có quân tốt đó, người khác đều kém.

Thêm Trình Dật Hạo chọc cười, Hình Mỹ Gia lại khéo léo đưa đẩy, những người khác lại nhiệt tình hoạt bát, một đám xum xoe làm cho huấn luyện viên vui vẻ.

Huấn luyện viên lớp cực kỳ tốt với lớp 10/1, thường thường là lớp đầu tiên được nghỉ, điểm đặc biệt cuối cùng là, trong lúc nghỉ thì lớp sẽ được hát hò hoặc được dạy quyền.

Cho nên chuyện tập quân sự đối với lớp 10/1, quả thực rất tốt đẹp.

Nhưng Bách Dĩ Phàm rất không vui!
Nội dung của kỳ tập quân sự rất vô vị.

Tư thế đứng, bước đều, hoàn toàn không sử dụng đến đầu óc.

Mà khi đầu óc được nhàn hạ thì cậu lại nhớ đến những chuyện không nên nhớ.

Không cẩn thận mà liếc mắt một cái là từ đống quân phục rằn ri lôi ra được ai kia, hay là nhìn đến trên lưng ai kia cõng đứa bạn bị cảm nắng đi ngang qua mình.

Người nào đó càng lúc càng phiền lòng.

Vì thế, bên dưới ánh mặt trời nóng bỏng, Bách Dĩ Phàm nghiêm, Bách Dĩ Phàm bước đều, Bách Dĩ Phàm nhìn không chớp mắt.

Bách Dĩ Phàm tụng kinh: kem poki, chè đậu đỏ, nước ô mai, canh sườn nấu ngô…!
Một khi đã tụng thực đơn sâu như biển, từ nay về sau, ai kia sẽ là người qua đường.

Ban ngay là chương trình quân sự vô vị, mà buổi tối là hai tiết tự học.

Kế hoạch của trường về tự học buổi tối là: Chủ nhiệm lớp tổ chức làm Nhật ký quân sự.

Trọng điểm là nghiên cứu, học kỹ nội quy, quy định của trường học.

Chuyện này đương nhiên là vô nghĩa rồi.

Không nói đến vị thầy giáo họ Trần đã thoái vị làm Thái Thượng Hoàng kia, tiết tự học buổi tối đảm bảo không thấy mặt thầy đâu, nguyện vọng muốn sờ đề của kỳ thi khảo sát sau khi khai giảng kia đã trở thành thanh Thượng Phương Bảo Kiếm trên đầu từng đứa rồi.

Bây giờ người người ôn tập, ai thèm quan tâm đến nội quy, quy định của trường là con khỉ nào.

Sách giáo khoa lớp 10 cũng đã được phát cho từng người.

Nhưng lúc này cần sách lớp 9 nhất, nhiều người không mang theo thì đành dùng sách lớp 10 mới ôn tạm.

Bách Dĩ Phàm có mang theo vở ghi của Bách Khả Phi.

Bình thường, khi vào tiết một, Bách Dĩ Phàm sẽ đến văn phòng bộ môn văn, yên lặng ngồi vào chỗ của thầy Trần, bắt chước chữ viết của thầy phê chữ Duyệt vào từng quyển nhật ký.

Phê xong lại ôm chồng nhật ký về lớp phát cho mọi người.

Chỗ ngồi đã được điều chỉnh theo vị trí đứng xếp hàng lúc học quân sự.


Bách Dĩ Phàm tuy đang cao dần lên nhưng còn lâu mới lên top của lớp được, vì thế cậu ngồi cùng bàn với Hình Mỹ Gia ở vị trí giữa lớp.

Nhưng may mà Trình Dật Hạo ngồi ngay trước cậu.

Bách Dĩ Phàm có cảm giác vận mệnh đang an ủi cậu.

Tiết tự học thứ hai, sau khi viết xong nhật ký quân huấn, Bách Dĩ Phàm đọc sách, đối chiếu lại kiến thức rồi ghi lại.

Không cần vật vã vì sách giáo khoa, Bách Dĩ Phàm vui vẻ ôn tập.

Hết tiết tự học thì về ký túc xá tắm rửa, lại đọc một hai trang tiểu thuyết.

Một ngày của Bách Dĩ Phàm đã kết thúc.

Thỉnh thoảng trước khi ngủ, trong phòng có mở hội chém gió.

Chủ đề là so sánh con gái, ai xinh, ai có ngực lớn, ai dáng đẹp…!
Bách Dĩ Phàm nhét đeo tai nghe nhạc, nghe liền mấy bài.

Dù sao cậu với Chu Nhạc Dũng cũng không có qua lại, lười nói nhiều.

Tập quân sự bình yên mà không thú vị trôi qua.

Hôm nay là sự lặp lại của hôm qua, hôm nay là bản gốc của ngày mai.

Thẳng đến sáng nay, khi mọi người mới tập hợp đứng được một phút thì đột nhiên sắc trời tối sầm, cát bay đá chạy.

Trong đám có đứa hét to: “Yêu quái đến rồi!!!”
Huấn luyện viên nhanh chóng quyết định.

Ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức ào ào chạy đi.

Sân thể dục ở gần phòng học, đương nhiên mọi người đều về lớp tị nạn.

Các thầy huấn luyện khác lại cho cả lớp chạy đều về lớp.

Mọi người vừa vào lớp thì bên ngoài lập tức trời mưa dầm dề, sấm chớp đùng đùng.

Vì xảy ra bất ngờ nên mọi người không định sẽ đọc sách.

Nhiều người tụ lại nói chuyện.

Nhưng cứ thi nhau nói cũng không phải chuyện tốt.

Trình Dật Hạo tìm Tạ Tuế Thần, hai người đứng lên trên bục giảng.

Trình Dật Hạo nói: “Mọi người yên lặng chút.

Chúng ta học quân sự đã được một tuần nhưng vẫn chưa có buổi giới thiệu bản thân nào.


Vừa hay lúc này trời mưa, không phải làm gì thì không bằng làm buổi giới thiệu luôn.

Dựa theo số thứ tự trong danh sách lớp nhé.”
Chu Nhạc Dũng to giọng phá đám: “Đã một tuần đến nơi rồi.

Quen cũng đã quen rồi, còn muốn giới thiệu cái gì nữa?”
Trình Dật Hạo suy nghĩ một lúc, hớn hở nói: “Thì để hiểu nhau hơn.

Sau khi tự giới thiệu, mọi người sẽ hỏi một vấn đề gì đó nhé.

Thấy sao?”
Có vẻ sẽ có bát quát, rất nhiều người hùa theo đồng ý.

Bách Dĩ Phàm –B (Bǎi Yǐ Fán)
Trình Dật Hạo –C (Chéng Yì Hào)
Bách Dĩ Phàm xung phong: “Tôi là số 1, Bách Dĩ Phàm.

Cây bách, cho rằng, bình phàm.”
Mọi người: Cái quỷ gì thế???
Bách Dĩ Phàm ngồi xuống, Trình Dật Hạo đứng lên.

Trình Dật Hạo: “Phàm Phàm, ông còn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu!”
Bách Dĩ Phàm lại đứng lên, lời ít ý nhiều: “Hỏi.”
“Vì sao gần đây ông không chịu nói chuyện với tôi?”
Ai bảo ông cứ dán vào Tạ Tuế Thần mà tôi lại muốn tránh xa hắn.

Bách Dĩ Phàm đáp: “Bởi vì tôi yêu ông, yêu đến sâu đậm.”
Cả lớp cười ầm lên.

Trình Dật Hạo kinh sợ.

Kỹ năng trảm phong của Bách Dĩ Phàm quả nhiên không giảm.

Trình Dật Hạo bị dọa, lời tự giới thiệu lưu loát nói như sáng tác văn: “Tôi là số 2, tên lên Trình Dật Hạo, mọi người cứ gọi là Đại Trình là được.

Tôi thích ăn cá, muốn mọi người tích cực nộp đoàn phí…” – lược bỏ 1000 từ tự giới thiệu thiếu logic-
Sau đó Trình Dật Hạo bị hỏi: “Đài Trình, cậu đang hồi hộp sao?”
Trình Dật Hạo đáp: “Không phải là hồi hộp mà là sợ hãi…”
Lại một trận cười vang.

Sau đó, mọi người tự giới thiệu.

Mấy câu hỏi được đặt ra có chút thú vị với một chút ác ý đáng yêu.

Ví như, bạn thích bạn nam/ bạn nữ nào, thích muỗi hơn hay thích ruồi hơn, đã mất nụ hôn đầu chưa, vân vân và mây mây…!
Không khí vui vẻ, hoạt động theo thứ tự.

Trong lúc đó, ông thầy chủ nhiệm gõ gõ lên cửa sổ đang mở, người Hình Mỹ Gia đang cứng đờ tự giới thiệu bỗng thoải mái hơn.

Tạ Tuế Thần đi ra ngoài, nói với thầy chủ nhiệm vài câu, rồi thấy thầy gật đầu đi mất.

Tạ Tuế Thần về phòng, Hình Mỹ Gia vừa lúc nói xong, hỏi: “Lớp trưởng, cậu có vấn đề gì cần hỏi không?”
Qua vài ngày, Hình Mỹ Gia đã trở thành hoa khôi của lớp, đống con trai ghen tị với cơ hội của Tạ Tuế Thần, hận nãy không nhanh tay hỏi vấn đề cá nhân kinh thiên động địa nào đó.

Tạ Tuế Thần hòi: “Hôm qua cậu đã nộp bảng thống kê trong ký túc xá cho thầy chủ nhiệm chưa?”
“Nộp rồi, đồ cuồng công việc.” Hình Mỹ Gia trêu chọc.

“Phắc, đồ cuồng công việc.”
“Phắc, thời cơ tốt thế mà trôi xuống sông xuống biển hết rồi.”
“Tạ lão đại, ông đã cô phụ sự kỳ vọng của tôi rồi!”
Đủ kiểu ngữ khí thất vọng ào ào tuôn, thi nhau trào ra.


Tạ Tuế Thần nói: “Tôi là số 53, Tạ Tuế Thần, Tuế Thần của niên tuế canh thần.”
Chu Nhạc Dũng đứng lên.

Bách Dĩ Phàm:…!
Nhiều người chưa phát hiện có gì đó không ổn.

Thẳng đến khi Chu Nhạc Dũng vào vấn đề: “Tạ Tuế Thần, cậu làm lớp trưởng có phải vì đi cửa sau với chủ nhiệm không? Mời cậu nói thật.”
Cả lớp ngay lập tức yên tĩnh…!
Tạ Tuế Thần: “Không hề.”
Khẩu khí bình thường, biểu tình lãnh đạm.

Cả lớp vẫn yên lặng, bầu không khí lạnh dần.

Bách Dĩ Phàm: Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, nhân chi thường tình, nhân chi thường tình, nhân chi thường tình.

Bách Dĩ Phàm giơ tay, máy móc vỗ ba tiếng bộp – bộp – bộp.

Học sinh vốn có phản xạ không điều kiện với tiếng vỗ tay, nháy mắt tiếng vỗ tay như sấm dậy, cho dù không hiểu sao lại phải vỗ.

Cái gọi là hùa theo số đông chính là vậy đó.

Nhưng đến lúc hiểu ra thì mọi người không chê có chuyện mà không làm to, tiếng vỗ tay lại to hơn.

Chu Nhạc Dũng hừ lạnh, lớn giọng nói: “Tôi là số 54, Chu Nhạc Dũng! Chu trong chu sa, Nhạc trong hạnh phúc, Dũng trong dũng cảm! Từ nhỏ đã học piano…”
Thật ra mọi người không ai muốn nghe, may mà tiếng vỗ tay đã dừng lại.

Cuối cùng Chu Nhạc Dũng nói: “Tôi là người cuối cùng, ai muốn hỏi gì về tôi không? Hỏi gì cũng được.”
Bách Dĩ Phàm trong lòng giơ ngón giữa.

Cậu đứng lên: “Chu Nhạc Dũng, ông gọi điện cho ba ông, hy vọng thương lượng với thầy Trần đi cửa sau cho ông làm lớp trưởng, đúng không? Mời ông cũng nói thật.”
Mọi người:!!!
Trong lớp bùng lên tiếng thảo luận.

Trung tâm của cơn bão, Chu Nhạc Dũng nghẹn đỏ cả mặt, Bách Dĩ Phàm cười lạnh ôm tay.

Trình Dật Hạo đột nhiên hô lên: “Ây nha, tạnh rồi, chúng ta mau ra sân thể dục thôi nào.”
Không ai muốn đi, Tạ Tuế Thần mở miệng: “Sân thể dục tập hợp, tiếp tục học.”
Lúc này mọi người mới tốp năm tốp ba đi ra.

Trình Dật Hạo chạy đến kéo tay Bách Dĩ Phàm.

Ra khỏi phòng thì Trình Dật Hạo nói: “Phàm Phàm ~ nãy ông đập chai dã man.”
“Không phải.” Bách Dĩ Phàm nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân: “Đầu tôi có vấn đề.”
Trình Dật Hạo:…!
Tạ Tuế Thần đứng ở cách đó không xa, nhìn về phía Trình Dật Hạo với Bách Dĩ Phàm.

Tạ Tuế Thần đi tới.

Mười mét.

Năm mét.

Một mét rưỡi.

“Dừng!” Bách Dĩ Phàm giơ thẳng tay: “Hãy gọi tôi là Lôi Phong sống! Không cần cảm ơn.”
Nói xong liền bỏ rơi Trình Dật Hạo với Tạ Tuế Thần, quay lưng đi thẳng.

Tạ Tuế Thần:…!
Trình Dật Hạo:….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.