Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

Chương 26: Cán Bộ Lớp


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 26: Cán Bộ Lớp


Bách Dĩ Phàm thổi làm mặt Tạ Tuế Thần dính đầy tóc.

Tạ Tuế Thần cúi đầu phủi đi nhưng do thời tiết nóng nên tóc dính trên da khó phủi hết được, đành nói: “Tôi đi rửa mặt.”
Một lúc lâu sau thì, Tạ Tuế Thần, Trình Dật Hạo với Hình Mỹ Gia cùng trở lại phòng học.

Tạ Tuế Thần trong tay còn cầm giấy ướt, ném vào thùng rác chỗ cửa sau.

Nhưng mà lông mày với lông mi còn dính nước, làm người nào đó thấy mà trong lòng ngứa ngứa.

Bách Dĩ Phàm với Trì Đào vốn không đi cùng, hai người đã quét sạch tóc vụn dưới sàn, thu dọn xong xuôi mấy đồ cắt tóc.

Nam người làm quen với nhau.

Hình Mỹ Gia là lớp phó.

Năm người gồm lớp trưởng, lớp phó với bí thư xem như là cán bộ tuyến đầu của lớp ngồi bàn chuyện lớp, Bách Dĩ Phàm với Trì Đạo dự thính ngồi một bên.

Hình Mỹ Gia: “Mỗi phòng trong ký túc xá phải có trưởng phòng, thế nên là tự bầu hay chỉ định? Bây giờ mọi người còn chưa ai biết ai, nếu chỉ định cũng có khả năng xảy ra vấn đề.”
Tạ Tuế Thần: “Cũng không nên đề cử, càng dễ xảy ra chuyện lớn.

Cứ chỉ định đi, chọn một số giường làm trưởng phòng, nếu là cán bộ lớp thì để tính sau.

Tối hôm nay sẽ thông báo cho mọi người, liệt kê tất cả việc phải làm ra luôn đi.

Nếu sau này có vấn đề thì sẽ thay đổi.”
Trình Dật Hạo: “Việc trực nhật thì sao?”
Tạ Tuế Thần: “Bảo cán sự lao động dựa theo số thứ tự trong danh sách lớp làm thời gian biểu.”
Trì Đào: “Buổi tối tự học thì ngồi như nào?”
Tạ Tuế Thần: “Tối nay cứ ngồi tự do đã.

Bắt đầu từ ngày mai sẽ ngồi theo thứ tự xếp hàng trong khóa quân sự.”
Trình Dật Hạo: “Tôi nay có cần làm buổi tự giới thiệu không?”
Tạ Tuế Thần: “Trước hết cứ xem tối nay chủ nhiệm sắp xếp như nào đã.

Mọi người tự làm quen trước đi, lúc nào rảnh thì làm buổi làm quen.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Cậu có cảm giác đây không phải là bàn bạc mà là Tạ Tuế Thần thông báo chỉ thị công tác mới đúng.

Tạ Tuế Thần nhanh chóng giải quyết công việc, Hình Mỹ Gia đứng lên chuẩn bị về.

Trình Dật Hạo đề nghị: “Cũng sắp 5 rưỡi rồi, không thì chúng ta cùng nhau đi ăn luôn đi.”
Tạ Tuế Thần gật đầu, quay sang nhìn Bách Dĩ Phàm với Trì Đào.

Trình Dật Hạo đột nhiên nói: “Lớp trưởng, tóc phía sau của cậu có chỗ dài kìa.”
Tạ Tuế Thần: “Hửm?”
Hình Mỹ Gia nhìn thoáng qua, lấy kéo rồi đi đến chỗ Tạ Tuế Thần: “Để tôi sửa cho cậu.”
Bách Dĩ Phàm lạnh mặt: Rõ ràng rất hoàn mỹ mà!
Đầu Tạ Tuế Thần vốn tròn nên Bách Dĩ Phàm đi tông đơ rất dễ dàng, cứ thế mà ngắn dần, không cần làm gì phức tạp.


Cắt xong thì thấy rõ đường cong sau đầu của Tạ Tuế Thần, làm cả khuôn mặt hiện nét khí phách trong sáng.

Càng nhìn càng thấy đẹp trai!
Chẳng qua phía sau tai có chút lỗi.

Tạ Tuế Thần sờ sờ đầu: “Rất đẹp mà, không cần phiền phức thế đâu.”
“Không phiền gì hết.” Hình Mỹ Gia kiên trì: “Lớp trưởng, là cậu không nhìn được thôi, phía sau tai có chút lộn xộn.

Đại Trình, cậu nói xem đúng không?”
Trình Dật Hạo cũng khuyên: “Lớp trưởng này, cậu là hình ảnh đại diện cho cả lớp, không thể qua loa được.”
Trì Đào cũng góp thêm: “Đúng thế lớp trưởng, chỗ tóc đó dài hơn hẳn mà.”
Hình Mỹ Gia ấn vai Tạ Tuế Thần, để kéo lên chỗ tóc dài, xoẹt một phát là mấy sợi tóc rơi xuống.

Cắt xong, Trình Dật Hạo vỗ tay: “Mỹ Gia đúng là có tay nghề cao.

Trông còn đẹp hơn cả trước…Oái!!”
Trình Dật Hạo đột nhiên hét thảm: “Phàm Phàm kia, sao ông đạp tôi!!!”
Bách Dĩ Phàm: Dám bảo ông đây cắt không đẹp, còn dám để người khác chạm vào đầu Tạ Tuế Thần!
Cậu bình tĩnh đáp: “Ngại ghê, không cẩn thận.”
Trì Đào đứng giữa Trình Dật Hạo với Bách Dĩ Phàm cảm thấy bản thân giống Alexander quá.

(Phiên âm của Alexander là Á Lịch Sơn Đại, dùng để chỉ áp lực như núi áp)
Kết quả cuối cùng là bốn thằng con trai đi ăn với nhau vì Hình Mỹ Gia trên đường đi thấy bạn cùng ký túc nên lập tức đá bay dàn trai này rồi đi theo bạn.

Bốn người đến căng tin, binh phân tam lộ.

(ý chỉ mỗi người ăn một kiểu? hả?)
Bách Dĩ Phàm mua một bát cháo, ba cái bánh bao, hai quả trứng luộc nước trà với một đĩa dưa muối nhỏ.

Mua xong xếp vào khay, nhìn ba người kia vẫn còn đang xếp hàng nên cậu đi tìm chỗ ngồi trước.

Bách Dĩ Phàm cúi đầu bóc vỏ trứng, có bóng người lướt qua trước mắt.

Tạ Tuế Thần ngồi xuống bên cạnh Bách Dĩ Phàm.

Bách Dĩ Phàm nhìn đồ ăn của Tạ Tuế Thần, chỉ một bát mỳ.

Bạn học Tạ theo trường phái tác phong tối giản đã ăn sâu vào cốt tủy, ăn cơm cũng chỉ có thế.

Bách Dĩ Phàm thuận tay thả quả trứng vừa bóc xong vỏ vào bát mỳ của Tạ Tuế Thần.

Ném xong thì ngốc luôn.

Bách Dĩ Phàm gian nan quay đầu sang, giải thích: “Trượt tay.”
Nói kiểu đó thì thà nói là quả trứng điều khiển tay cậu vươn nửa mét rơi vào bát người ta còn hơn.

Dù sao đều là giải thích kiểu c*t chó thì không bằng làm cho nó huyền ảo hơn thì có phải tốt hơn không?
Tạ Tuế Thần trong nháy mắt sửng sốt, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
May mà hai tên kia đúng lúc đi đến, Trình Dật Hạo với Trì Đào quả nhiên gọi đĩa cơm to.


Trình Dật Hạo ngồi xuống đối diện Bách Dĩ Phàm.

Bách Dĩ Phàm thân là bạn tốt liền ném vào bát của Trình Dật Hạo quả trứng còn lại: “Không muốn ăn.

Chả khác gì trứng luộc nước sôi!”
Trình Dật Hạo:…!Đến vỏ cũng không bóc mà cũng nhét vào bát người ta, hứ
Nhưng Trình Dật Hạo vẫn phối hợp ăn, đáp lễ lại một cái đùi gà.

Bách Dĩ Phàm:…!
Trình Dật Hạo chột dạ: “Phàm Phàm này, lần sau ông cũng cắt tóc cho tôi nữa nhá.”
Thì ra là đã biết ngọn nguồn rồi, đại khái là Trì Đào nói cho cậu.

Bách Dĩ Phàm gật đầu: “Trong nhà không có tông đơ nên tôi sẽ dùng dao gọt hoa quả gọt đầu cho ông nhá.”
“A di đà Phật.” Trình Dật Hạo chắp tay niệm Phật.

Mọi người ăn uống vui vẻ.

Ăn xong, bốn người mang khay về chỗ để rồi bàn nhau một chút.

Đều tính sẽ về ký túc xá, ít ra cũng phải lấy giấy bút mang lên lớp tự học.

Lúc trở lại ký túc xá, Trì Đạo nhoi lên lặn xuống tìm hộp bút.

Bách Dĩ Phàm tay cầm quyển sách, mắt thì nhìn chằm chằm vào giá sách, ngây người lúc lâu.

Thẳng đến khi Trì Đào giục thì cậu mới hoàn hồn, nhét sách vào balo rồi tìm quyển vở mới với hộp bút.

Bách Dĩ Phàm đi cùng Trì Đào, Trì Đào hỏi có muốn qua gọi Trình Dật Hạo với Tạ Tuế Thần đi cùng không thì Bách Dĩ Phàm lắc đầu.

Lúc nãy, Hình Mỹ Gia sửa lại tóc cho Tạ Tuế Thần, dù chỉ có mấy sợi nhưng Bách Dĩ Phàm có cảm giác lãnh địa bị xâm phạm, thiếu chút nữa xông lên quyết đấu với con gái.

Nhưng nghĩ lại, Tạ Tuế Thần của bây giờ cũng đâu phải của mình, trước khi chết cậu đã muốn chia tay anh, huống hồ khi Tạ Tuế Thần học trung học còn có mối tình đầu khó bỏ nữa.

Có lẽ, từ trước đến nay người này chưa bao giờ là của mình.

Không phải của mình thì mình lấy tư cách gì mà nghĩ nọ nghĩ kia đây?
Vì sao vừa gặp người này mà mình đã không giữ được bình tĩnh rồi?
Bách Dĩ Phàm tự kiểm điểm một phen, trọng điểm đau buồn là quả trứng luộc nước trà.

Bách Dĩ Phàm: Coi như cho chó ăn đi.

Trình Dật Hạo đáng thương, nằm cũng trúng đạn, đầu gối vỡ vụn.

Đến lớp, Bách Dĩ Phàm tìm chỗ trong góc mà ngồi, lôi sách ra đọc.

Sách là của Bách Khả Phi mua, tên là Tuyển tập truyện ngắn của Borges
Cực kỳ tối nghĩa khó hiểu, đủ lại ý tưởng ẩn dụ bên trong.


Người nào đọc sẽ biến từ một cái đầu thành hai, nhưng Bách Di Phàm lại bị ông già Borges này mê hoặc đến thần hồn điên đảo, triệt để ném bay Tạ Tuế Thần ra khỏi đầu.

Đến khi Bách Dĩ Phàm hồi thần thì chủ nhiệm đã đứng trên bục giảng, lấy danh sách lớp ra điểm danh.

Bách Dĩ Phàm nhìn quanh lớp, Tạ Tuế Thần ngồi ở chỗ rất xa chỗ cậu.

Cậu liền vui vẻ.

Quả nhiên ông thầy ban sáng khi báo danh quả nhiên là chủ nhiệm lớp.

Sau khi điểm danh xong, ông nói: “Tôi họ Trần, Trần Văn Ngọ.

Là giáo viên ngữ văn kiêm chủ nhiệm của lớp.” (đừng hỏi vì sao chương trước Trình Dật Hạo nói ổng tên khác.

Tui chịu)
Thầy Trần xoay người, viết tên mình lên bảng.

Bụi phấn bay bay theo từng nét viết.

Thầy Trần: “Bây giờ tôi sẽ giới thiệu cán bộ lớp.

Lớp trưởng là Tạ Tuế Thần.”
Tạ Tuế Thần đứng lên cho mọi người nhận mặt.

“Lớp phó là Hình Mỹ Gia.

Lớp phó kỷ luật, Hình Mỹ Gia cũng phụ trách luôn.”
“Bí thư chi bộ là Trình Dật Hạo.”
Tiếp theo là cán bộ lao động, cán bộ văn nghệ, cán bộ học tập, cán bộ thể dục, mấy loại này nghe có vẻ có chức có quyền nhưng thực ra là thành phần nhàn rỗi nhất trong bộ phận cán bộ lớp.

Thông báo xong bộ phận cán bộ lớp, thầy Trần biểu đạt sự ân cần và chờ mong với các bạn học sinh: “Đã vào Nhất Trung thì đừng có nghĩ lúc trước bản thân giỏi như nào.

Nhất Trung này cũng không thiếu người tài giỏi.

Hai tuần tiếp theo tuy học quân sự nhưng cũng đừng quên mình là học sinh.

Sau khi khai giảng sẽ có kỳ thi khảo sát.

Mọi người tự xem rồi làm gì thì làm đi.”
“CÁI GÌ!!!!! THI KHẢO SÁT!!!!”
“Tôi không mang theo gì thì phải làm sao đây!!!”
“AAAA, tôi không có mang theo sách cấp hai, ông có mang không?”
Thầy Trần vui vẻ ném quả bom mang tên Thi khảo sát, vui vẻ nhìn học sinh của mình luống cuống.

Dừng tầm một phút, thầy Trần nhẹ nhàng nói: “Còn gì muốn hỏi không?”
Không ai có ý kiến gì hết, ai cũng bị quả bom kia làm ngơ người rồi.

Thầy Trần rất hài lòng: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người về đi.

Về ký túc xá phải làm quen với người chung phòng.

Sáng mai 7h đến lớp, nhớ mặc bộ rằn ri.

Những cán bộ lớp lúc nãy, ở lại.”
Bách Dĩ Phàm là cán sự bộ môn nhưng lúc nãy không bị điểm danh nên định cầm balo đứng lên về.

Thầy Trần lia mắt: “Bách Dĩ Phàm cũng ở lại.”
Cậu đành phải ngồi xuống, lại mở sách ra đọc.


Chờ đên lúc học sinh trong lớp đi hết, cán bộ lớp ngồi tập trung ở giữa lớp, Bách Dĩ Phàm không tình nguyện tha theo ba lô qua ngồi.

Thầy Trần nói: “Có mấy việc để mọi người cùng nhau bàn rồi làm.

Thứ nhất, trưởng phòng trong ký túc xá.

Thứ hai, chỗ ngồi cố định bắt đầu từ ngày mai.

Thứ ba, thời gian trực nhật.”
Cán bộ lao động nói: “Em phụ trách lập thời gian trực nhật.

Sẽ dựa theo số thứ tự trong danh sách lớp.”
Thầy Trần gật đầu khen ngời: “Được đó, rất tích cực.”
Cán bộ lao động vốn là người thành thật: “Là do lớp trưởng phân công em làm thôi ạ.”
“Ồ.” Thầy Trần hỏi Tạ Tuế Thần: “Chuyện trưởng phòng em định làm như nào?”
Tạ Tuế Thần đưa những gì đã bàn bạc ra nói còn bổ sung thêm lý do.

Thầy Trần cẩn thận nghe: “Rất tốt.

Tôi còn tưởng phải chỉ tay nọ kia, sau này tôi cũng bớt lo.

Về sau, có chuyện gì thì cứ tìm lớp trưởng bàn bạc, bàn bạc không được thì nhìn lớp khác người ta làm như nào.

Nếu vẫn không làm được thì lớp trưởng qua hỏi tôi.”
Cái gì là nhìn lớp khác làm như nào hở? Thầy định thoái vị rồi quyết tâm không làm gì sao? Tạ Tuế thần vẫn còn là học sinh đó!
Quần chúng vây xem quăng cho Tạ Tuế Thần những ánh nhìn đồng cảm.

Bách Dĩ Phàm: Quá thảm rồi, nhưng mà…!chả liên quan đến mềnh.

Bách DĨ Phàm ngáp một cái, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Thầy Trần còn nói thêm vài việc nữa nhưng không liên quan gì đến Bách Dĩ Phàm.

Cuộc họp cơ bản đã xong: “Được rồi, hôm nay cứ vậy trước đã.”
Bách Dĩ Phàm tích cực hưởng ứng, đứng lên cùng mọi người.

“Bách Dĩ Phàm với Trì Đào chờ đã.” Thầy Trần đột nhiên lên tiếng.

Bách Dĩ Phàm lại đứng lại.

Mọi người đều đi ra ngoài.

Thầy Trần nói với cậu: “Về sau, mội ngày phải viết một câu danh ngôn lên bảng.”
Bách Dĩ Phàm đáp: “Vâng ạ.”
Còn có: “Lúc tập quân sự phải viết nhật ký quân sự.

Hàng ngày, em sẽ phải thu của mọi người.”
Bách Dĩ Phàm đáp: “Vâng ạ.”
“Lúc tôi không có ở văn phòng thì em cứ vào đó viết vào từng quyển chữ Duyệt luôn đi.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Thầy Trần hỏi thêm: “À mà, hai đứa thấy Chu Nhạc Dũng thế nào?”
*^*^*.

Truyện Dị Năng
Chu Nhạc Dũng tưởng mình là con zời, ai ngờ đúng là con zời, người cũng ở trên zời luôn:).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.