Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 24: Ngày Đầu Báo Danh
Lần đầu tiên Bách Dĩ Phàm gặp Tạ Tuế Thần là ở năm thứ tư đại học.
Khi đó Tạ Tuế Thần đã là một tên thanh niên thành thục, ổn trọng lại lão luyện, chỉ số mặt than là 100+.
Mà bây giờ, Tạ Tuế Thần đang nhìn qua, Tạ Tuế Thần gật đầu, Tạ Tuế Thần mỉm cười.
Nam sinh năm nhất phổ thông, biểu tình vừa phong phú lại tự nhiên, ổn trọng, lễ phép, còn mỉm cười, chỉ số mặt than giảm 100.
“Xong, mất chức giáo thảo rồi.” Trình Dật Hạo đau lòng muốn chết.
Thật ra thì cũng không phải, chẳng qua là Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng thôi.
Nếu coi Trình Dật Hạo là tiêu chuẩn chọn giáo thảo thì bề ngoài của Tạ Tuế Thần chính là giáo thảo.
Nhưng, dáng người là thành phố thảo, khí chất là quốc gia thảo.
Mà IQ thì cũng level với Bách Khả Phi.
May mà Trình Dật Hạo cũng chỉ nói: “Hoành tráng như vậy, nhất định phải kết đồng minh, làm trai một nhà, là gái phải cùng phòng.” (yêm chém nhưng đại khái ý như vậy)
Bách Khả Phi:…!
Ba Trình vươn tay qua, Trình Dật Hạo linh hoạt né, quay đầu kéo Bách Dĩ Phàm chạy đi.
Bách Dĩ Phàm máy móc chạy theo sau Trình Dật Hạo đến trước mặt ba mẹ Bách.
Mẹ Bách nói: “Đại Trình, Phàm Phàm à, đây là Tiểu Tạ.
Cũng học lớp 10/1 với hai đứa đấy.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Ây da, double kinh hỉ! Hẳn là cùng lớp luôn!
Biểu cảm của Trình Dật Hạo nháy mắt thay đổi, cuối cùng quyết định dụ dỗ: “Trình Dật Hạo, có thể gọi tôi là Đại Trình, về sau đều là bạn cùng lớp rồi.
Chiếu cố nhau nha.”
Giọng địa phương của Trình Dật Hạo liến thoắng.
Biểu tình Tạ Tuế Thuần không thay đổi: “Tôi là Tạ Tuế Thần, Tuế Thần của niên tuế canh thần.”
Một giọng phổ thông không thể tiêu chuẩn hơn.
Trình Dật Hạo:…!Thế nên lúc nãy ông có hiểu tôi nói gì không?
Bách Khả Phi đúng lúc đến nơi cứu vớt: “Anh là Bách Khả Phi, lớn hơn em một lớp.
Đây là em trai anh, Bách Dĩ Phàm, còn đây là phát tiểu* của bọn anh, Trình Dật Hạo.
Hai đứa nó đều học lớp 10/1.
Em không phải người ở đây sao? Anh cũng có bạn cùng phòng là người tỉnh khác.”
(Phát tiểu: dùng chủ yếu ở Bắc Kinh dùng để chỉ bạn bè có bố mẹ quen nhau từ lâu, lớn lên với nhau từ bé.
Nghĩa tương đương với thanh mai trúc mã)
“Anh ấy là người thành phố S.” Bách Dĩ Phàm bất giác xen mồm.
Bách Khả Phi: “Hở?”
Đôi mắt đen của Tạ Tuế Thần lóe lên tia kinh ngạc: “Cậu quen tôi sao?”
Một chậu nước lạnh tạt thẳng mặt.
Với Bách Dĩ Phàm mà nói thì bọn họ chẳng qua mới xa nhau mấy tháng nhưng đối với Tạ Tuế Thần mà nói thì bọn họ chưa từng quen biết.
Bách Dĩ Phàm:…!Biết là biết thôi.
Cho dù đã sớm biết vậy nên đã tự giảm xóc không đi thành phố S, Bách Dĩ Phàm vẫn thấy mình chưa chuẩn bị kĩ.
Thật muốn đánh người quá! Ông đây quen mi hơn 4 năm, 3 năm lăn giường với nhau.
Bỏ qua chuyện là cơ hữu đi, tính chuyện pháo hữu, phu thê người ta còn một ngày ân nghĩa trăm năm.
Bây giờ cư nhiên thành người xa lạ!!!
Tim Bách Dĩ Phàm nát vụn.
Mặt không biểu cảm, nói: “Không quen!”
Nói xong, cậu nhấc đồ dùng mới được phát với quân phục rằn ri xoay người muốn đi.
Ba Bách hạ lệnh: “Khả Phi dẫn Tiểu Tạ đi báo danh đi.”
Bách Khả Phi phụng lệnh.
Tạ Tuế Thần uyển chuyển từ chối: “Chú đừng khách khí, cháu có ít đồ thôi, đi một mình là được rồi.”
Tạ Tuế Thần chỉ chỉ va li của mình.
Người này luôn hướng đến trường phái tối giản, đi đâu cũng chỉ kéo đúng một rương hành lý.
Hơn nữa, Tạ Tuế Thần chỉ đi một mình.
Trình Dật Hạo tò mò: “Ý, sao cậu đi có một…”.
Truyện Linh Dị
Bách Dĩ Phàm nhảy vào: “Thế có đi hay không nào! Bách Khả Phi, xong thì đến phòng 209 tìm em nhé.”
Trình Dật Hạo líu ríu, chúc phúc cho Tạ Tuế Thần: “Cẩn thận chủ nhiệm lớp đấy.
Ổng là giác nhi cực kì lợi hại đó.
Quét mắt một cái là biết được kiếp trước kiếp này của cậu luôn.
Cậu nhất định phải bảo trì bình tĩnh, có phải làm cán bộ lớp thì cũng đừng khóc…” (Giác nhi: là từ để chỉ đào kép ngày xưa.
Giờ thì dùng như để chỉ người nổi tiếng)
Bách Dĩ Phàm không quay đầu lại, nhất quyết hướng thẳng ký túc xá.
Cậu đã sớm đi tham quan Nhất Trung, vị trí của ký túc xá cậu đã biết rồi.
Lúc đến ký túc xá, Bách Dĩ Phàm với Trình Dật Hạo chia làm hai đường.
Hai người không được phân ở cùng một ký túc.
Trình Dật Hạo đau lòng.
Bách Dĩ Phàm an ủi: “Tôi sẽ tìm ông kiểm tra bài mà.”
Trình Dật Hạo lập tức vứt Bách Dĩ Phàm lại, đi vào phòng 212, vừa vào cửa đã hô to: “Hello, chào mọi người.
Tôi là Trình Dật Hạo, cứ gọi tôi là Đại Trình.”
Bách Dĩ Phàm cầm chìa khóa mở cửa phòng 209.
Vừa mở cửa đã được chào đón bằng một làn bụi tung bay.
Sáu người một phòng, trái phải cạnh cả là 3 tủ quần áo.
Đối diện là cái bàn chia thành 6 phần bằng nhau.
Phía trước bàn học nửa mét là giá sách 3 tầng.
Buồng rửa mặt với vệ sinh độc lập còn có ban công.
Khuyết điểm duy nhất là phòng này bị khuất sáng.
Bách Dĩ Phàm là người đầu tiên đến, cậu né giường số 1 dành cho kí túc xá trưởng, lướt qua giường 2 với 4 ở trên, ghét bỏ giường số 3 một cái, đem số tầng nhà ra so với giường số 5, cuối cùng ném đồ lên giường số 6.
Giường số 6 là giường ở dưới, cũng khá tiện.
Ba Bách dỡ đống sách của cậu ra, mẹ Bách nhìn một vòng ký túc xá tìm đồ dọn vệ sinh nhưng không thấy.
Bách Dĩ Phàm nói: “Để con đi hỏi quản lý xem.”
Vừa ra đến cửa đã thấy Bách Khả Phi dẫn theo Tạ Tuế Thần đến.
Chiều cao của hai người xấp xỉ nhau, một nghiêm túc, một anh tuấn, chói mù mắt chó.
Chẳng qua do hai người tay cầm chổi, hót rác với cây lau nhà nên mỹ cảm đã bị bay sạch.
Bách Dĩ Phàm cảm thấy thật vui mừng.
Bách Khả Phi nói: “Phàm Phàm, bọn anh tiện tay lĩnh mấy cái này.”
Bách Dĩ Phàm: “Em đang định đi hỏi quản lý đây.”
Bách Dĩ Phàm nhìn đống đồ trong tay hai người thì thấy có hai bộ.
Đến cửa phòng 209 thì Tạ Tuế Thần chào hai anh em rồi kéo hành lý với đồ quét dọn vào phòng 212 đối diện.
Lập tức đã nghe thây Trình Dật Hạo oang oang: “Ây nha! Tạ Tuế Thần ở cùng kí túc xá với bọn tôi a!”
Bách Dĩ Phàm thầm mắng một câu.
Cậu vào phòng, cầm khăn lau bàn, lau một hồi thành nghiện nên lau luôn mấy cái bàn kia rồi mới mở hành lý ra.
Bách Khả Phi lấy mấy đồ quét dọn ra, miễn cưỡng quét.
Ba Bách lau sạch khung giường của cậu, treo màn lên, còn lôi ra một cái quạt nhỏ để lên giường.
Mẹ Bách lấy chiếu trường phát ra rồi tung chăn cũng của trường trải lên.
“Sao cứ thấy cái mùi gì ấy nhỉ.” Mẹ Bách liền ném cái chăn di, lấy chăn mỏng mang từ nhà ra trải.
Bách Khả Phi kinh nghiệm phong phú ngăn lại: “Mẹ chờ chút.”
Bách Khả Phi hứng một bát nước đến.
vẩy lên chăn, rồi ném lên giường, kéo qua kéo lại, kéo thành một khối đậu hủ luôn.
Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Khả Phi: “Học quân sự sẽ kiểm tra việc dọn dẹp.
Mọi người hay mang chăn từ nhà đến, làm thế này rồi buổi sáng gấp dễ hơn.”
Bách Dĩ Phàm: “Anh mà cũng gấp chăn á!”
Tên mù việc nhà Bách Khả Phi nhìn trời.
Lúc này cửa kí túc xá mở ra, đi vào là một cậu bạn mặt to, đằng sau là ông ba mặt to, bà mẹ mặt to, mặt to em gái.
Hai nhà bắt chuyện nhau.
Cậu bạn này tên là Trì Đào.
Lúc cậu cười nhìn giống Doraemon, là người từ trấn lên thi đỗ Nhất Trung.
Tuy nói là anh hùng không hỏi xuất xứ nhưng gặp nhau cũng có thể hỏi tên với lớp, trường cấp 2 nọ kia.
Nói không chừng còn là đồng hương nữa ấy.
Chẳng qua Bách Dĩ Phàm vô duyên với cảm giác gặp đồng hương bởi vì bốn người đến sau đều là dân Thực Nghiệm.
Thực Nghiệm với Sư Phạm đã đấu nhau nhiều năm như vậy có thể gọi là kẻ thù truyền kiếp được rồi.
Chẳng qua phụ huynh ở đây nên mọi người mới nhịn không tỏ địch ý.
Bách Dĩ Phàm dọn đồ xong thì ba Trình cũng qua.
Hai nhà liền đến căng tin ăn cơm.
Sáu người, sáu phần cơm.
Đồ ăn ở căng tin hôm nay có vẻ ngon hơn bình thường.
Lúc ăn cơm, Trình Dật Hạo nói chuyện với anh em nhà Bách về bạn cùng phòng.
Phòng của cậu là phòng cuối cùng của lớp 10/1 nên có hai người không học cùng lớp.
Bách Dĩ Phàm lơ đãng hỏi: “Sao không gọi cái tên không phải người địa phương của phòng cậu đi.”
“Người ta tên là Tạ Tuế Thần đó.
Cậu ấy đi mua đồ dùng hàng ngày rồi.” Trình Dật Hạo cười cười, chọc chọc Bách Dĩ Phàm: “Không phải ông ghét cậu ấy sao?”
Bách Dĩ Phàm thề thốt phủ nhận: “Làm gì có chuyện đó.”
Bách Khả Phi phá đám: “Không phải là ghét mà có cảm giác em có thâm cừu đại hận với người ta thôi.”
Làm gì có thâm cừu đại hận.
Chỉ là nghĩ đến hắn không biết em là em liền bực mình thôi!!!!
Bách Dĩ Phàm biết mình chả khác gì bị điên nhưng cậu không khống chế nổi, đành cúi đầu dùng bữa.
Ăn xong cơm, ba mẹ Bách phải về.
Mẹ Bách kéo Bách Dĩ Phàm ra dặn: “Mẹ đóng cho phiếu cơm của con 500 đồng rồi.
Muốn mua gì thì mua, đừng có tiếc của.
Đi ngủ phải đắp chăn cẩn thận, đừng có đá chăn.
Có gì phải gọi về nhà ngay.”
Bách Khả Phi vỗ đầu, lấy ra một cái thẻ điện thoại đưa cho Bách Dĩ Phàm.
Anh nói: “Học quân sự thì rất nhàn, sống cùng kí túc với nhau thì phải nghe nhiều nói ít.
Anh thấy tên Thực Nghiệm kia không phải loại dễ sống chung gì.”
Bách Dĩ Phàm: “Trông em dễ bắt nạt lắm sao?”
Bách Khả Phi nghiêm mặt: “Em là thổ phỉ.”
Ba Trình dặn Trình Dật Hạo: “Đừng có suốt ngày trong đầu chỉ toàn con gái! Phải để ý việc học vào! Thành tích mà tụt xuống thì ba nhéo rụng đầu con.”
Trình Dật Hạo sờ sờ quả đầu đẹp của mình: “Ba mau về đi.”
Bách Dĩ Phàm với Trình Dạt Hạo tiễn phụ huynh hai nhà xong thì về lại ký túc xá.
Trình Dật Hạo bảo Bách Dĩ Phàm qua phòng 212 ngồi chơi, Bách Dĩ Phàm do dự hồi lâu rồi lắc đầu từ chối.
Vừa vào phòng là thấy bốn tên Thực Nghiệm đang nói chuyện, Trì Đào thì không có trong phòng.
Bách Dĩ Phàm cố gắng nhớ lại tên của mấy người này: Chu Nhạc Dũng, Vưu Thành, Lý gì gì đó với gì gì đó Hải.
Tên hai người kia quả thật cậu không nhớ nổi tên.
Trong đó Chu Nhạc Dũng là người cao to mà Bách Khả Phi nói không dễ ở chung lúc nãy.
Bách Dĩ Phàm không phải Trình Dật Hạo hoạt bát nên chỉ gật đầu coi như đã chào họ.
Chu Nhạc Dũng chỉ điểm giang sơn: “Đến lúc bình chọn cán bộ lớp, nhất định phải chọn những người ở Thực Nghiệm! Ba tôi nói là bí thư chi đoàn là tốt nhất, thế thì sau này mới dễ vào Đảng! Nhưng tôi muốn làm lớp trưởng hơn, lớp trưởng vừa có thể vào Đảng, còn được quản thúc mọi người.
Có thực quyền!” (Chỉ điểm giang sơn: ý chỉ mấy tên nói như lãnh đạo ấy)
Lý gì gì với gì đó Hải gật đầu phụ họa.
Vưu Thành đột nhiên quay qua hỏi: “Bách Dĩ Phàm này, ông có biết chiều nay phải làm gì không?”
Bách Dĩ Phàm lắc đầu: “Không biết.”
Vưu Thành nói: “À, ông có biết chủ nhiệm lớp ta họ gì không?”
“Cũng không biết.”
“Ai cũng không biết a.
Ông chủ nhiệm này thật thần bí.” Vưu Thành oán hận.
Bách Dĩ Phàm gật đầu: “Còn rất lợi hại nữa.”
“Đúng đúng đúng! Ông ấy vừa thấy tên tôi là biết tôi thi môn nào được môn nào kém luôn!” Vưu Thành lại có vẻ thích nói chuyện với Bách Dĩ Phàm: “Làm tôi sợ muốn chết.”
Bách Dĩ Phàm: “Không chỉ có mình cậu.”
“Haha, ông cũng dính à?” Vưu Thành kéo ghế dịch về phía Bách Dĩ Phàm.
Chu Nhạc Dũng đột nhiên mở miệng: “Mày học Sư Phạm phải không? Kết quả như nào mà vào được lớp này?”
Bách Dĩ Phàm: Mày nghĩ mày là ai mà tao phải nói cho mày thế?
Bách Dĩ Phàm tặng cho Chu Nhạc Dũng nửa con mắt, coi như không nghe thấy gì hết.
Chu Nhạc Dũng hiển nhiên hiểu nhầm, liền quay qua hai tên kia cười thâm ý.
Lúc này có người gõ cửa, lực vừa phải, nhịp đều đều cộc cộc cộc.”
Bách Dĩ Phàm căng thẳng.
“Ai thế, tự vào đi!” Chu Nhạc Dũng hô to.
Bách Dĩ Phàm hừ lạnh, đi qua mở cửa.
Tạ Tuế Thần thấy Bách Dĩ Phàm mở cửa thì cười với cậu, đi vào trong một bước, đứng dựa vào cửa.
Tạ Tuế Thần: “Chào mọi người.
Tôi là Tạ Tuế Thần.
Mọi người trong phòng đều có mặt chứ?”
“Còn Trì Đào đi ăn chưa về thôi.” Vưu Thành đáp.
Tạ Tuế Thần gật đầu: “Chờ cậu ấy về thì nhờ các cậu chuyển lời.
Học quân sự phải cắt tóc ngắn, con trai cắt tóc một phân.
Ai tóc dài thì hai giờ chiều đến lớp cắt.
Ai tóc ngắn có thể hoạt động tự do.
Sáu rưỡi mọi người lên lớp tự học.”
Vưu Thành đầu xù hỏi: “Tôi như vầy cũng phải cắt sao?”
Tạ Tuế Thần đáp: “Phải cắt.
Như Phàm Phàm thì không cần.”
Bách Dĩ Phàm:…Ai cho anh gọi tôi như vậy hả!!!!!
Bách Dĩ Phàm rứt chi là không vui!!!
“Mà, sao mày lại là người thông báo?” Đại thiếu gia Chu Nhạc Dũng lại mở mồm.
Tạ Tuế Thần: “Tôi là lớp trưởng.”
Bách Dĩ Phàm phì cười vui vẻ.
*^*^*^*
Yêm buồn cười lắm, nhiều khi đi tìm ý nghĩa của mấy cụm từ 4 chữ toàn ra tên truyện mà đa phần là h văn với ngôn tềnh =))))).