Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 23: Tạ Tuế Thần Của Tuổi Trẻ
Không biết có phải do được Bách Dĩ Phàm tung hô hay không mà dạo này Trình Dật Hạo có một thói quen là thích nhìn đầu mình, ví như khi soi gương hay lúc đi qua tủ kính trưng bày hay đi qua cửa xe ô tô là phải ngó một cái mới chịu được.
Hôm nay, sau khi ăn sáng, Bách Dĩ Phàm đi với Trình Dật Hạo đến Nhất Trung báo danh.
Ba Bách mượn được một cái xe bánh mì, đèo theo dì ba Ngô Tuyết Liên với con gái là Tào Trang Trang đi cùng.
Bách Dĩ Phàm không vui nên học theo Bách Khả Phi, làm một cái điều hòa tỏa khí lạnh, thỉnh thoảng sờ mặt rồi thở dài.
Mẹ Bách giận điên người, bảo mới đuổi dì Ba về được.
Ba Trình lái xe, Bách Dĩ Phàm, Bách Khả Phi với Trình Dật Hạo chen một ghế, ba mẹ Bách ngồi một ghế.
Lên xe, Trình Dật Hạo làm bộ như nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhưng thực chất là đang ngắm đầu mình qua kính xe.
Bách Khả Phi thấy ba mẹ nói chuyện liền quay sang Bách Khả Phi, hỏi: “Ghi chép của anh không phải để nhà rồi em còn làm file word nữa sao? Sao lại nói với dì Ba là bán rồi? Cứ để cho Trang Trang đi.”
Dì Ba chính là mặt dày vô địch.
Từ hôm Bách Dĩ Phàm thi xong thì bà dì này đã bóng gió mấy lần là muốn lấy vở ghi của hai anh em.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, biết Bách Dĩ Phàm không có vở ghi còn oán cậu đã bán vở của Bách Khả Phi.
Bách Dĩ Phàm vốn không có hảo cảm với bà dì Ba này nên đối với Trang Trang thì cũng chỉ là hơn người lạ là biết một cái tên thôi.
Nhưng cậu lại bực mình giải thích cho Bách Khả Phi: “Em ấy năm nay mới học lớp 7.
Giờ mà đưa cho dì ấy thì đảm bảo Trang Trang sẽ phải gánh hết.
Anh có muốn cho nó được nghỉ hè không? Chờ đến khi nó học lớp 9 rồi cho cũng không muộn.”
Bách Khả Phi gật gù cũng không hỏi nữa, nhìn qua thấy Trình Dật Hạo đang sờ sờ đầu mình liền thuận miệng nói: “Đại Trình cắt quả đầu này trông được đấy.”
Trình Dật Hạo đắc ý: “Anh Khả Phi năm ngoái cắt ở đâu vậy?”
Vết sẹo của Bách Khả Phi bị lật lại: “Cắt ở trường, ban đầu là giáo viên lấy tông đơ đi.
Lúc sau có nhiều học sinh kéo đến.
Anh bị lớp trưởng đi.
Nó chưa từng đi tông đơ, cuối cùng tóc anh chả khác gì bị chó gặm.”
Ba mẹ Bách nghe thấy thế quay lại cười to.
Ba Bách nói: “Sau khi học quân sự xong là nó qua tiệm cắt tóc trước khi về nhà mà cuối cùng vẫn bị Phàm Phàm tóm được.”
Bách Dĩ Phàm:…!Có chuyện này sao?
Bách Dĩ Phàm tuy không nhớ ra nhưng vẫn phối hợp với ba Bách bỏ thêm đá xuống giếng: “Cực kì khó nhìn.”
“Làm sao thế được! Lúc em gặp thì anh cắt xong rồi! Căn bản là em không thể thấy được!”
Bách Dĩ Phàm: “Nhưng em có thể tưởng tượng được.”
Bách Khả Phi:…!
Trình Dật Hạo bá vai Bách Khả Phi: “Có phải anh có xúc động muốn chém chết nó không.
Anh Khả Phi, em hiểu mà.”
Bách Dĩ Phàm nói với ba mẹ: “Để con làm ảo thuật cho ba mẹ xem nhé.”
Ba Bách với mẹ Bách không hiểu.
Bách Dĩ Phàm nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nào, đọc “Mộc Lan từ” cho tôi nghe xem nào.”
Toàn xe chỉ có Trình Dật Hạo: “Than thở lại thở than,…!Đệt!”
Trình Dật Hạo tức giận lao qua cào Bách Dĩ Phàm, Bách Khả Phi ngồi ở giữa cười to.
Chú Trịnh đang lái xe cũng vui vẻ cười: “Được đó! Phàm Phàm cứ thế tiếp tục nhé!”
Trình Dật Hạo rên lên.
Một đường nhốn nháo, rất nhanh đã đến Nhất Trung.
Xe gần đến cổng trường thì phải dừng lại vì tắc đường, khắp nơi toàn là xe phụ huynh đưa con cái đến nhập học.
Ba Trình kinh nghiệm phong phú đã tìm được vị trí đỗ xe.
Trình Dật Hạo nhảy xuống: “Nhất Trung ơi, ta đến rồi đây!”
Bách Dĩ Phàm cười theo.
Ba Trình đập một cú vào đầu Trình Dật Hạo rồi ra cửa sau lấy hành lý.
Do phải trọ ở trường nên cả hai nhà đều hận không chuyển hết đồ đạc của hai đứa đến trường.
Bách Dĩ Phàm bó tay nên đành phải bảo Bách Khả Phi ra tay khuyên ba mẹ nhưng ai ngờ anh còn nỗ lực sắp xếp đồ hơn cả hai người.
Qua cổng trường có bảng thông tin dán sơ đồ trường với số báo danh.
Cạnh đó có vài giáo viên đứng để hướng dẫn cho phụ huynh và học sinh.
Theo thư trúng tuyển với thông tin dán trên bảng thì Bách Dĩ Phàm cùng lớp với Trình Dật Hạo, cả hai đều học lớp 10/1.
Bách Khả Phi đã quen với trường rồi nên Bách Dĩ Phàm đề nghị: “Chú Trình với ba mẹ à, khu giảng đường cách đây khá xa, cầm theo hành lý đi thì lích kích lắm, không thì để anh Khả Phi dẫn con với Đại Trình qua lớp báo danh, lấy chìa khóa rồi quay lại đi với mọi người qua kí túc xa nhé.”
Lời này hợp tình hợp lý nhưng ba Trình lại không yên tâm.
Thương lượng xong xuôi, ba mẹ Bách ở lại trông hành lý còn ba Trình đi với ba thanh niên đến lớp.
Trình Dật Hạo quăng cho Bách Dĩ Phàm một cái bĩu môi.
Bách Dĩ Phàm tỏ vẻ không thấy gì hết.
Tòa giảng đường của Nhất Trung rất nổi bật, có ba tầng, xếp thành hình tam giác, mỗi tầng là một khối.
Bách Dĩ Phàm năm nay lên lớp 11 thì từ tầng một chuyển lên tầng hai.
Nhưng trước mắt chỉ có hai tòa nhà được sử dụng cho việc dạy còn tòa còn lại dành cho giáo viên.
Ba người đi một mạch đã tìm được lớp 10/1.
Lớp ở tầng 1, bên ngoài có mấy bồn hoa cảnh, mấy cây dâm bụt còn đang nở hoa.
Trong lớp đã có không ít học sinh xếp hàng còn phụ huynh thì ở cạnh chờ.
Trước phòng học kê hai bộ bàn ghế, bên cạnh bàn để đống túi hành lý màu xanh lục với đồng phục rằn ri.
Có một thầy giáo trung niên với một cô giáo trẻ ngồi ở bàn, ông thầy thì người gầy, mặt mũi nghiêm túc, còn cô giáo thì mặt luôn có ý cười.
Bách Dĩ Phàm với Trình Dật Hạo đi qua xếp hàng.
Học sinh đến lượt thì đưa giấy báo trúng tuyển ra, cô giáo sẽ phụ trách đăng ký, còn thầy giáo thỉnh thoảng ngẩng lên nói mấy câu với học sinh đó.
Học sinh lúc đến thì mặt đầy phấn khởi, lúc đi thì thành ủ ê, còn người lúc đến mặt mày hồi hộp, lúc đi thì thành vui vẻ.
Bách Dĩ Phàm thầm nghĩ, ông thầy này có vẻ không đơn giản chút nào.
Loáng cái đến lượt Trình Dật Hạo.
Trình Dật Hạo đưa giấy báo trúng tuyển cho cô giáo, ông thầy ngồi bên ngẩng lên tặng cho Trình Dật Hạo một cái liếc mắt rồi đưa cho một cái chìa khóa: “Đại Trình ư.
Ừm, toán học khá, thành tích luôn ổn định.
Lúc thi thì phát huy bình thường, nhưng văn không được lơi lỏng.
Tôi sẽ chú ý đến cậu.
Cậu là bí thư chi bộ.”
Trình Dật Hạo lập tưc thẳng lưng, dùng hai tay nhận cái chìa khóa của ông thầy đưa cho.”
Ông thầy phất phất tay: “Qua kia nhận dụng cụ cá nhân với quân phục rồi qua kí túc xá thu dọn đi.”
Trình Dật Hạo ngoan ngoãn gật đầu, bê theo một đống to đồ dùng với quân phục, không quay đầu mà chạy thẳng, bóng dáng đầy hoảng sợ.
Đến lượt Bách Dĩ Phàm, cậu nộp giấy báo trúng tuyển, cô giáo nhận rồi ghi tên vào sổ, lấy một bản của thư trúng tuyển đưa trả lại cho cậu, cười nói: “Em nhỏ nhất lớp 10/1 rồi.”
Bách Dĩ Phàm gật đầu: “Em đi học sớm.”
Ông thầy liếc qua tên cậu: “Phàm Phàm ha, sao lại học lệch lý với hóa vậy? Bây giờ phải bắt đầu cân bằng các môn cho tôi.
Không được phép không làm bài tập, không được phép không nghe giảng, không được nộp giấy trắng.
Nghe chưa?”
Bách Dĩ Phàm:…!Là ai đã bán tin tình báo!!!!
Ông thầy đánh dấu vào sổ rồi đưa qua: “Đừng có ngây người, kí tên.”
Bách Dĩ Phàm khom lưng kí tên.
Ông thầy nhìn nhìn: “Chữ khá đẹp.
Nếu tôi biết cậu không chịu học lý với hóa thì sẽ phạt cậu dùng chữ tiêu chuẩn chép phạt công thức.”
Bách Dĩ Phàm:….!
Cậu hỏi: “Thầy Sa còn nói gì với thầy nữa không ạ?”
Ông thầy đưa một cái chìa khóa cho cậu: “Ông ấy bảo cậu vỗ mông ngựa rất hay.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Nguyên văn lời của thầy Sa là như này: “Học sinh của tôi thì sao lại có thể kém được cơ chứ? Đến Thầy là Đào Lý Hoa thì cần phải phải so mình với hoa còn nói được nữa cơ mà!”
Lời này là nói theo điển cố, Bạch Cư Dị có câu Lệnh công đào lý khắp thiên hạ, hà dụng đường tiền canh chủng hoa.
Giáo viên ai cũng biết nhưng ít có học sinh lại nói vậy.
Thầy Sa được học sinh tặng câu này, đương nhiên sẽ kéo cừu hận đến.
Bách Dĩ Phàm có thể đoán được đại khái như vậy, sau khi nhận được chìa khóa liền muốn co chân chạy thẳng.
Nhưng ông thầy từ tốn nói: “Đừng vội chạy.
Nghiêm!”
Bách Dĩ Phàm:…!
Ông thầy lại thong thả nói: “Tuổi còn nhỏ, phải rèn luyện nhiều.
Sau làm cán sự môn của tôi cần phải chấn định.
Nào, đọc Phụng hòa lệnh công lục dã đường chủng hoa của Bạch Cư Dị cho tôi nghe xem nào.”
Bạch Dĩ Phàm không hiểu, đáp: “Hở?”
Đọc xong bài liền xoay người, xách theo túi đồ với quân phục chạy thẳng.
Ra khỏi cửa lớp thì thấy Trình Dật Hạo đang ôm tim: “Sao ông thầy này cái gì cũng biết vậy?”
Bách Khả Phi hỏi Bách Dĩ Phàm: “Ông thầy này hẳn là chủ nhiệm lớp hai đứa rồi.
Cảm giác sao?”
Bách Dĩ Phàm nói khách quan: “Kỳ phùng địch thủ, quân lính tan rã.”
Bách Khả Phi cố hỏi: “Ai là địch, ai là quân?”
Bách Dĩ Phàm đau lòng nói: “Ông ấy là địch, em là quân thủ thành bị thất thủ.”
Bà Trình lắc đầu: “Đi kí túc xá trước đã, chốc nữa để chú qua chào hỏi giáo viên.”
Bốn người xách đống đồ về chỗ hẹn với ba mẹ Bách.
Lúc đi Trình Dật Hạo vẫn thấy sợ, quay sang nói với Bách Dĩ Phàm: “Chủ nhiệm lớp kiểu này quá là khủng bố rồi.
Công tác tình báo làm quá ác.
Tôi không chút nào muốn làm bí thư hết.
Ông ấy còn nói sẽ chú ý việc học của tôi nữa chứ.
Có ai thảm hơn tôi không??? Ai không???”
Bách Dĩ Phàm: Có tôi đây.
Chủ nhiệm lớp muốn tôi chấn định đây, muốn tôi vỗ mông ông ý đây.
Nhưng lời này nói ra rất ngứa tai nên cậu bình tĩnh đáp: “Lớp trưởng.”
Trình Dật Hạo run lên: “Trước hết phải mặc niệm cho cậu bạn lớp trưởng không biết là ai kia ba phút.”
Bách Dĩ Phàm phối hợp cúi đầu.
Trình Dật Hạo nói thêm: “À đúng rồi, còn cả cán sự môn đó nữa.
Nào mặc niệm ba phút cho cán sự đi.”
Bách Dĩ Phàm trợn trắng mắt, mặc niệm trong lòng một giây.
Cuối cùng Trình Dật Hạo cảm thán: “Hầy, cứ tưởng ở trọ trong trường có thể thoải mái bắt đầu cuộc sống mới.
Lớp 9 thì học liều mạng để vào, bây giờ, có cái gì tốt nào?”
Đúng thế, có gì tốt nào?
Bách Dĩ Phàm ngẩng lên nhìn về phía trước.
Mọi người đang đi đến chỗ rẽ ra kí túc xá.
Ba mẹ Bách đang đứng ở xa, bên cạnh là một cậu nam sinh.
Dáng người cậu ta cao lớn, kéo theo một cái vali, hình như đang hỏi đường.
Khi đến gần, cậu nam sinh đó quay sang, nhìn theo hướng mẹ Bách chỉ.
Đường nét thâm thúy, đôi mắt trắng đen rõ ràng.
“Chậc.” Bách Khả Phi phát ra một thán từ.
“Đệt!” Trình Dật Hạo phát ra một thán từ.
Bách Dĩ Phàm đứng chôn chân một chỗ, không nói gì hết.
Nhưng đầu cậu phát ra một từ tượng thanh: “Uỳnh!”
Nổ rồi.
Ngũ lôi oanh đỉnh, đầu như bị bổ đôi, núi lửa bùng nổ, cát bay đá chạy, trời sụp đất nứt.
Bên tai chợt vang giọng nói.
“Anh có chuyến đi Chicago lúc bảy rưỡi.”
“Em đi đâu?”
“Anh trai em?”
“Em nghe anh nói đã!”
Người này trước giờ nói rất ít, ít đến mức Bách Dĩ Phàm cũng không biết được nhiều về quá khứ của người đó.
Cũng không biết trước khi gặp cậu thì người đó ở đâu, đến số Q cũng không tra nổi.
Đương nhiên sẽ không biết vì sao lúc này người đó lại xuất hiện ở đây.
Ầm ĩ một trận rồi mình thăng.
Bách Dĩ Phàm thấy cậu với người này sẽ không thể sống với nhau đến già.
Cậu vẫn nghĩ rằng nếu thời hạn của phúc lợi này cho phép thì cậu có thể gặp lại người kia lần nữa để chào tạm biệt.
Nhất định khi đó mình sẽ cảm khái, tựa như cậu chưa từng nghĩ mình sẽ được gặp lại ba mẹ và Khả Phi.
Rồi tất cả sẽ như cuộn phim tua ngược, cậu sẽ nhớ lại nhưng việc nhỏ mà cậu chưa từng nghĩ mình sẽ nhớ đến.
Mà sự thật, khi gặp lại Tạ Tuế Thần, bao nhiêu cảm khái đâm chồi nảy lộc, trong đầu cậu chỉ có ba chữ không ngừng lặp lại, không ngừng hiện ra rồi chồng lên nhau, chiếm hết dung lượng của não cậu.
Thật trẻ a!
Thật trẻ a a!!
Thật trẻ a a a!!!
*^*^*^
1.Bài Phụng hòa lệnh công lục dã đường chủng hoa tạm dịch là Dâng tặng những người trồng mầm xanh
Hán Việt
Lục dã đường khai chiêm vật hoa, lộ nhân chỉ đạo lệnh công gia.
Lệnh công đào lý mãn thiên hạ, hà dụng đường tiền canh chủng hoa.
Ờm, không biết chém nghĩa, mong các chế thông cảm.
Sau bao nhiêu chương mới thấy nam chính còn lại lên sàn.
Chậc.